- Bây giờ tôi đâng ở sân golf và ba anh cũng đang ở đây nhưng tôi không biết đánh gonlf.Bây giờ tôi phải làm sao đây?
Phương Nghi nói vẻ bình tĩnh:
- Cô đừng có hoảng lên như vậy! Bình thường tôi đánh golf cũng không giỏi lắm mà bây giờ cô mới xuất viện thì dù có đánh tệ cỡ nào ba tôi cũng không nghi ngờ gì đâu!
Gia Bảo rối lên:
- Nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cái gậy đánh golf đến cả cách cầm thế nào tôi cũng không biết thì làm sao mà đánh được đây?
Phương Nghi im lặng một lúc rồi nói:
- Cô phải cầm nó bằng hai tay và phải làm chủ được trọng lực của cây gậy! Khi đánh lên cô phải cố gắng dùng đúng đầu cây gậy để đánh vào trái bóng.Chỉ cần như vậy thì được không cần phải cố gắng đánh quả bóng đi xa quá!
Gia Bảo gật đầu vẻ như đã hiểu được phần nào câu nói của Phương Nghi.Anh tiến lại phía chủ tịch rồi lễ phép cúi chào:
- Thưa ba! Con đã tới!
Ông Châu vui mừng vỗ vai Gia Bảo khen ngợi:
- Giỏi lắm con trai! Con rất đúng giờ! Thời gian đối với những người làm kinh doanh như chúng ta là rất quan trọng,một phút có thể kéo con người ta từ một người chiến thắng xuống thành kẻ bại trận nhưng nếu chúng ta biết quý trọng và nắm được cái cốt lõi của thời gian thì chúng ta cũng có thể từ người hành khất bên đường trở thành một tỷ phú trong ngôi biệt thự của mình.Con tôn trọng thời gian của mình chính là con đã có tố chất của một tỷ phú trong tương lai.
Gia Bảo gật đầu vẻ ái ngại:
- Dạ! Ba quá khen!
Ông Châu nhìn vào khoảng sân xa xa trước mặt rồi nói:
- Được rồi! Chúng ta bắt đầu đi! Bây giờ ba sẽ đánh trước rồi sẽ tới lượt con.
Ông Châu bước ra. Cô nhân viên cũng bước tới,cô cúi xuống đặt quả bóng lên điểm cắm rồi bước sang một bên. Ông Châu bước lại với một vẻ mặt đầy tự tin rồi giơ cây gậy lên và đánh vào quả bóng bằng một lực rất mạnh.Quả bóng bay đi ra xa rồi mất hút trong tầm nhìn của Gia Bảo,mọi người vỗ tay tán thưởng. Hai lần tiếp theo cũng vậy,ông Châu được mọi người nhìn bằng ánh mắt đầy tự hào chính vì như vậy nên gương mặt của Gia Bảo đầy vẻ căng thẳng, tiếng của Phương Nghi nói bên tai:
- Thế nào rồi! Sao cô im lặng dữ vậy?
Gia Bảo thở dài vẻ não ruột rồi trả lời:
- Ba anh đánh giỏi quá,tôi bước ra thì chỉ làm trò cười ọi người thôi!
Phương Nghi nói với vẻ cảm thông:
- Không sao đâu! Cô hãy tự tin lên một chút đi nếu đánh không được thì coi như lần này là để học hỏi kinh nghiệm có gì thì còn có mà áp dụng khi cần tới!
Gia Bảo trả lời vẻ chán nản:
- Tôi cũng hy vọng thế! Thôi lát nữa nói nhé! Tới lượt tôi rồi!
Gia Bảo hít một hơi dài như lấy sức rồi bước ra. Anh cố đứng cho giống động tác của ông Châu nhưng có vẻ hơi khó khi chân anh cứ mất thăng bằng và như muốn té xuống,thấy vậy ông Châu liền bước tới chỉ cho anh nhưng đúng lúc đó tay Gia Bảo đưa tay ra sau để bắt đầu đánh nên cây gậy đã trúng vào bắp chân của ba mình. Ông Châu té xuống nhăn mặt vì đau đơn,Gia Bảo hốt hoảng kêu lên:
- Ba ơi! Ba có sao không ạ! Con xin lỗi vì con không biết ba tới nên mới như vậy.
Ông Châu nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của con trai thì cố gắng cười và an ủi:
- Ba Không sao! Con đừng có hoảng sợ như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe! Con cứ tiếp tục đánh đi! Ba vào trong kia nghỉ một lát là khỏi thôi mà!
- Nhưng mà …
Ông Châu nói vẻ nghiêm nghị:
- Ba đã nói không sao mà! Con cứ làm việc của mình đi! Con trai gì động chút là nhăn nhó là không nên,con phải mạnh mẽ lên chứ!
Gia Bảo gật đầu rồi nói với vẻ hối lỗi:
- Con xin lỗi! Ba vào trong nghỉ đi ạ! Con sẽ ở ngoài này tập thêm một lát nữa!
Gia Bảo nhìn theo dáng ông Châu bước một cách khó khăn vào trong bóng cây đằng trước thì tự trách mình:
- Mình thật là tệ mà!
Phương Nghi hỏi nhanh:
- Đã xảy ra chuyện gì sao?
Gia Bảo nói vẻ ăn năn:
- Tôi đã đánh gậy vào chân của ba anh rồi!
Phương Nghi hét lên vẻ tức giận:
- Sao cơ? Đánh vào chân ba tôi? Hâz…cô thiệt đúng là vô dụng mà!
- Tôi xin lỗi! Tôi thật sự không cố ý đâu!
Phương Nghi gắt lên vẻ khó chịu:
- Xin lỗi thì làm được gì chứ? Thế bây giờ ba tôi sao rồi?
Gia Bảo nhìn lại phía ông Châu thì thấy ông đang nhìn về phía mình bằng một ánh mắt đầy tin tưởng thấy vậy anh liền nhẹ giọng với Phương Nghi:
- Bây giờ ba anh đang ngồi nghỉ … thôi tôi phải tập tiếp đây! Có gì lát nói tiếp!
Gia Bảo tắt máy và bắt đầu đánh quả bóng tiếp theo, lúc này thì Huy Bình và đội vệ sĩ đã tới được sân golf,họ vừa chạy vừa gọi:
- Thiếu gia! Thiếu gia!
Gia Bảo đang tập trung mắt mình vào quả bóng và chuẩn bị giơ tay đánh thì tiếng gọi của Huy Bình khiến anh giật mình quay lại khi đó cây gậy trong tay anh cũng bật ra và bay về phía trước.Mọi người đều kinh hoàng nhìn theo hướng bay của nó sẽ đến đâu và người xui xẻo lúc đó là Huy Bình.Do không để ý nên Huy Bình không phát hiện cây gậy đang lao về phía mình nên chuyện tất yếu đã xảy ra.Cây gậy bay với một lực khá mạnh đã đập thẳng vào mặt của Huy Bình khiến anh bất tỉnh nhân sự.Nhân viên y tế đến ngay sau đó,Gia Bảo cuống cả lên cậu đứng run rẩy một chỗ ánh mắt nhìn chăm chăm vào cái lỗ mũi đầy máu của Huy Bình.Ông Châu bước tới vỗ vai động viên:
- Không sao đâu con trai! Đừng lo lắng! Cậu Bình chỉ bất tỉnh một lúc rồi sẽ tỉnh lại thôi!
Gia Bảo ngẹn ngào nói:
- Con thật sự không cố ý!
- Ba biết chứ! Chỉ là sự cố ngoài ý muốn! Ba nghĩ cậu Bình cũng sẽ không trách con đâu! Con cũng đừng tự trách bản thân nữa! Thôi bây giờ chắc chúng ta không còn tâm trạng để chơi nữa.Chúng ta nên về thôi!
Gia Bảo hỏi vẻ lo lắng:
- Nhưng còn cậu Bình thì sao hả ba?
- Cậu ấy sẽ không sao đâu! Có Hào Tâm và Gia Khánh ở đây con không cần phải lo lắng! Con hãy tranh thủ về nghỉ ngơi một chút để chiều còn phỏng vấn nữa!
Gia Bảo im lặng một lúc thì gật đầu:
- Dạ! Con biết rồi!
Ông Châu lên xe và về ngay lúc đó! Còn Gia Bảo thì theo ngồi xuống bần thần suy nghĩ về những gì vừa xảy ra,cô nói như tự trách mình:
- Anh nói không sai tôi chỉ là một kẻ vô dụng!
Giọng Phương Nghi nói thản nhiên bên tai:
- Đương nhiên rồi! Nghĩ sao cả quả bóng to như vậy cô không đánh mà cứ nhằm vào chân của ba tôi! Như vậy mà không vô dụng thì còn gì nữa?
Gia Bảo mỉm cười mỉa mai mình rồi nói:
- Tôi không chỉ làm chân của ba anh …mà con làm cả mũi của cậu anh Huy Bình chảy cả máu nữa!
Phương Nghi nghe tới đó thì cười khoái chí rồi nói với vẻ thích thú:
- Vui quá đi!Cô đúng là làm tôi cười vỡ bụng mất thôi. Không ngờ cô vụng về tới cỡ đó!
Gia Bảo gắt giọng lên khó chịu:
- Anh đúng là người vô lương tâm! Bây giờ còn có thể cười được sao?
Phương Nghi vẫn không thay đổi thái độ,cô nói:
- Cậu Huy Bình là kẻ mê gái! Tôi đang ở trong thân xác cô nên không có cách nào để dạy cho cậu ta một bài học nhưng không ngờ cô đã làm thay tôi và còn làm rất tốt nữa! Tôi thấy vui nên cười thôi!
Gia Bảo chỉ thở dài rồi im lặng. Vì mệt mỏi cộng với không khí mát mẻ ở sân golf nên anh đã ngủ thiếp đi cho đến khi có một bàn tay của ai đó gọi anh dậy,anh mở mắt ra thì thấy Hào Tâm đang nhìn mình với vẻ hốt hoảng,Gia Bảo hỏi vẻ khẩn trương:
- Có chuyện gì vậy anh Hào Tâm? Sao trông anh có vẻ lo lắng vậy?
Hào Tâm nói trong sự hoảng sợ:
- Trời ơi!Bây giờ mà thiếu gia còn hỏi nữa sao? Sao thiếu gia không về biệt thự mà còn ở đây?
Gia Bảo nghe vậy liền nhìn đồng hồ rồi giật mình:
- Chết thiệt rồi! Vì tôi mệt quá nên đã ngủ quên! Bây giờ đã gần một giờ rồi làm sao về kịp buổi phỏng vấn đây?
Tâm nói như ra lệnh:
- Thiếu gia còn đứng đó làm gì? Mau theo em ra xe nhanh lên!
Gia Bảo gật đầu rồi vội vã chạy theo Tâm ra xe vì bây giờ là buổi trưa nên đường tương đối thoáng. Tâm cho xe lao nhanh ở tốc độ 60km/h,thấy vậy Gia Bảo nắm chặt dây an toàn và hốt hoảng kêu lên:
- Trời ơi! Sao cậu đi nhanh vậy chứ? Công an họ bắt chết!
Hào Tâm mỉm cười rồi nói như thanh minh ình