Bảy Mươi Hai Ngày Thiếu Gia Làm Con Gái

Chương 37




- Anh nói chuyện …em mắc cười quá đi! Đừng gọi em là Trân! Như vậy xa lạ lắm! Chỉ cần dùng một từ thôi là được!

Gia Bảo bối rối hỏi:

- Vậy Trân …thích dùng từ nào?

Bảo Trân không tỏ ra kinh ngạc khi nghe vậy. Vì đã biết trước nên cô đối xử với Gia Bảo một cách rất tự nhiên,cô nhìn anh rồi nheo mắt tinh nghịch và nói rất nhỏ nhẹ vào tai anh:

- Em … chỉ cần dùng từ đó là được!

Gia Bảo nghe xong thì mặt đỏ hết lên ngượng ngùng gật đầu.

Bảo Trân thấy vậy thì ghé mặt lại gần anh mỉm cười rồi nói:

- Anh có thể đỏ mặt bất cứ lúc nào và vì bất cứ điều gì nhưng đừng bao giờ đỏ mặt vì con gái và đặc biệt là em.

Gia Bảo chỉ gật đầu rồi cúi xuống,Bảo Trân tiến lại ngồi bên chiếc ghế đá và ngồi xuống, đôi mắt cô nhìn xa xăm vào khoảng không trước mặt sau đó quay lại nhìn Gia Bảo và hỏi anh:

- Anh có nhớ nơi này là nơi nào không?

Gia Bảo chỉ lắc đầu rồi nhìn xuống Bảo Trân như đang chờ cô nói cho anh câu trả lời, Bảo Trân nhìn vào phía trước một cách vô định rồi nói như đang hoài niệm:

- Nới này chính là nơi cách đây bốn năm trước anh đã ngỏ lời yêu em. Lần đó em theo ba tới dự hội nghị “Những cách kinh doanh tài ba ” do ba anh tổ chức. Hôm đó là lần gặp thứ ba của chúng ta và anh đã nói là rằng “anh muốn làm bạn trai của em ”lúc đó anh chỉ mới mười tám tuổi còn em thì mới mười mười sáu nên em đã từ chối nhưng liền khi đó anh liền lấy trong túi áo mình ra một chiếc hộp màu đen và bảo em mở nó ra. Em mở nó ra thì thấy bên trong là một chiếc nhẫn kim cương sáng long lanh tuyệt đẹp trên đó có in cả hình một trái tim,anh cầm lấy chiếc nhẫn đó đeo lên tay em và nói “Trái tim này là trái tim của anh từ nay trở đi trái tim của Lâm Gia Bảo này sẽ giao cho em giữ.Em hãy làm bạn gái của anh! ”.

Lúc đó em rất hạnh phúc và cảm động dù biết rằng có thể đó là giây phút bồng bột nhất thời của một thiếu gia như anh, sau này anh sẽ chẳng còn một chút tình cảm với em khi gặp một người con gái khác hơn em về mọi mặt nhưng em vẫn quyết định đồng ý làm bạn gái của anh. Và trong những năm qua dù cố tỏ ra cứng rắn nhưng em cũng không ít lần lo sợ sẽ mất anh khi đọc các scandal của anh với các cô người mẫu. Nhưng rồi tất cả cũng qua đi mới đây thôi mà đã bốn năm trôi qua! Đúng là không ai có thể níu kéo được thời gian. Hôm nay chúng ta lại ngồi đây và nghĩ về nó về cái ngày đẹp đẽ đó.

Bảo Trân nói xong thì thở phào nhẹ nhõm rồi đứng dậy,cô nhìn thẳng vào mặt Gia Bảo và hỏi anh:

- Thế anh có hối hận khi làm bạn trai của em không?

Gia Bảo im lặng một lúc rồi lắc đầu.Sau đó hai người cùng nhau bước dạo trong khuôn viên,họ vẫn hay làm như vậy trong những năm qua nhưng hôm nay cứ như thể tất cả chỉ mới bắt đầu. Dưới ánh nắng nhạt nhòa buổi chiều trong những ngày cuối hạ bóng họ trải dài trên thảm cỏ xanh mướt,họ như những thiên sứ đang dạo trong tiên cảnh của mình.

Du Kiệt đang tập trung để giành chiến thắng ở trận cuối cùng nhưng có vẻ đối thủ của anh quá mạnh nên dù tìm mọi cách và dùng cả trợ giúp nữa nhưng anh vẫn không thể giành chiến thắng,anh cay cú đập mấy cái vào chiếc máy game rồi đứng dậy tìm một cái gì để giúp giảm bớt căng thẳng sau một lúc nhìn quanh cả nhà nhưng không tìm thấy được cái gì ngoài bình nước lọc trên bàn, anh bước tới và uống hết gần 1,5 lít nước trong một hơi. Đúng lúc đó thì Phương Nghi cũng về tới,cô không cho xe vào gara mà lái thẳng vào sân sau đó hậm hực bước lên phòng mình.Du Kiệt một phần vì thấy vẻ mặt Phương Nghi có vẻ giận dữ một phần vì tự ái khi em gái mình lại làm lơ khi thấy mình như vậy.Thế là anh quyết định lên phòng nói chuyện rồi nhân dịp củng cố lại vị trí của mình trong lòng cô em gái yêu quý nhưng khi vừa tới nơi thì anh ngạc nhiên vì nghe được tiếng “ huỳnh huỵch ” phát ra từ phòng từ phòng của Phương Nghi,anh rón rén bước từng bước nhẹ nhàng để quan sát và cảnh tượng trước mắt khiến anh vô cùng kinh hãi,chân tay bủn rũn mồ hôi trên trán bắt đầu xuất hiện. Du Kiệt không tin vào những gì mình đang thấy, cô em gái chân yếu tay mềm,duyên dáng dễ thương và vô cùng nữ tính của anh đang dùng tay đấm liên tục vào túi cao su đen to như cái cột nhà treo lơ lửng trước phòng,không chỉ như vậy Du Kiệt còn vừa kinh ngạc vừa tò mò khi Phương Nghi thực hiện các động tác một cách chính xác và nhanh gọn không kém gì các tay võ thứ thiệt,anh bàng hoàng ngồi xuống như để trấn tĩnh đầu óc của mình,miệng lẩm bẩm: Bạn đang đọc truyện độc quyền tại Kênh Truyện kenhtruyen

- Rốt cuộc mình đã tìm ra được nguyên nhân con bé ăn không kém mình mà sao vẫn không hề tăng cân nhưng …nó lấy cái đó ở đâu ra vậy nhỉ,mà mua hồi nào sao mình không hề biết?

Gương mặt Du Kiệt bỗng nhiên ỉu xịu rồi buồn bã nói một cách luyến tiếc:

- Em gái mình thay đổi thật rồi …không còn yếu ớt như ngày xưa nữa bây giờ nó còn mạnh mẽ hơn cả con trai chính vì vậy người làm anh anh như mình không còn được coi trọng nữa… nhưng dù nói thế nào mình cũng là anh của con bé cơ mà! Sao nó có thể làm lơ khi thấy mình chứ?

Tập đoàn bất động sản Lâm Thị lúc 8 giờ sáng.

Ông Châu ở một cuộc họp gấp với các nhân viên cấp cao.Sau khi xem xét toàn bộ hồ sơ trên bàn ông Châu đứng dậy vẻ hứng khởi nói:

- Hôm nay tôi mở cuộc họp này là muốn thông báo một mừng cho các vị ở đây đó là công ty của chúng ta đã thu về lợi nhuận khổng lồ từ vụ ký hợp đồng với tập đoàn bất động sản Hồng Kông

- Hoa Lợi, số tiền chúng ta kiếm được từ bản hợp đồng lần này là hơn ba trăm trăm triệu đô la Mỹ. Đây là một điều đáng mừng cho tập đoàn Lâm Thị chúng ta!

Vẻ mặt của các nhân viên cấp cao ai cũng vui mừng hớn hở tiếng vỗ tay rộn lên khắp phòng. Cuộc họp kết thúc sau khi mọi người ra ngoài hết cô thư ký bước lại kính cẩn thưa:

- Dạ thưa chủ tịch! Vậy chiều nay chúng ta đã có thể gửi thiệp cho những người có tên trong danh sách chưa ạ?

Ông Châu nhìn đồng hồ rồi suy nghĩ một lúc và nói:

- Được rồi! Cô cứ gửi thiệp cho họ đi,từ nay tới thứ bảy còn hai ngày nữa,nếu có chuyện gì trục trặc cũng có thể giải quyết. Địa điểm vẫn như cũ thời gian thì cô nên chọn trễ hơn nữa tiếng!

- Dạ! Vậy tôi xin phép ra ngoài!

Ông Châu lấy điện thoại ra và gọi,số hiển thị trên màn hình là ông Khôi quản gia. Ông khôi bắt máy từ tốn thưa: -Dạ! Tôi nghe thưa chủ tịch!

Ông Châu nói với vẻ điềm đạm:

- Sáng thứ bảy tuần này là buổi ra mắt của Gia Bảo với các khách mời và khách hàng của công ty,chiều nay ông cho người chọn mấy bộ vets đẹp nhất đem ra giặt là cẩn thận rồi đem vào để riêng trong tủ cho thằng bé!

Ông Khôi đáp với vẻ kính cẩn:

- Vâng tôi hiểu rồi ạ! Xin chủ tịch cứ yên tâm!

Ông Khôi tắt máy và ngay lập bước vào phòng đồ và đích thân mình chọn ra ba bộ vets với ba màu khác nhau.Sau đó đưa cho bà Lan và dặn cẩn thận:

- Chủ tịch vừa gọi điện về nói thứ bảy này là lễ ra mắt của Gia Bảo với các khách hàng và cổ đông của công ty nên muốn chúng ta chọn ra mấy bộ vets đẹp nhất và giặt là cẩn thận. Tôi đã chọn ra được ba bộ này bây giờ bà hãy đem đi giặt cẩn thận sau đó đem cho đội là ủi để họ làm phần còn lại!

- Vâng tôi biết rồi!

Bà Lan vội vàng đưa ba bộ quần áo vào trong phòng giặt,ông Khôi gật đầu vẻ hài lòng rồi thở phào nhẹ nhõm như đã trút được một gánh nặng. Sau đó ông đem thực đơn vào nhà bếp để bếp trưởng Duy Hào chuẩn bị bữa tối. Có vẻ như khi giông bão qua đi mọi hoạt động ở biệt thự Lâm Châu đã bắt đầu trở lại như xưa.

Ông Dao đang ngồi uống trà thì có tiếng chuông cửa,ông bước ra thì thấy một cô gái trẻ đang đứng trước cổng,cô đến đây bằng chiếc SH 150 cc. Cô gái mỉm cười đầy thân thiện và nói:

- Dạ! Cháu chào bác,cháu là chuyên viên trang điểm của trung tâm Sắc Việt ạ!

Ông Dao niềm nở:

- Mời cháu vào! Thế cháu đã bàn việc với con trai bác hôm qua rồi phải không?

Cô gái lễ phép trả lời:

- Dạ! Anh Kiệt đã nói với con những thông tin cần thiết rồi bác ạ!

Ông Dao khóa cổng rồi dẫn cô gái vào trong,ông nói với vẻ khó xử:

- Thật ngại quá! Bây giờ đã hơn chín giờ rồi mà con bé vẫn chưa ngủ dậy.

Cô gái uống một ngụm trà rồi hỏi vẻ quan tâm:

- Cô bé hay ngủ dậy muộn như vậy hả bác?

Ông Dao trả lời với giọng đều đều:

- Không! Trước đây con bé là người dậy sớm nhất nhà nhưng dạo gần đây có lẽ do mệt mỏi nên nó thường hay dậy muộn như vậy,có khi ngủ tới hai giờ chiều mới dậy.

Vú Hòa mang đĩa trái cây để lên bàn rồi xin phép lên gác gọi Phương Nghi dậy.

Cửa phòng Phương Nghi không khóa.Vú Hòa gõ cử mấy lần nhưng không thấy cô lên tiếng nên bước vào,vú Hòa cảm thấy giật mình vì những thay đổi trong phòng của cô. Những tấm hình dễ thương và những con thú nhồi bông,những giỏ hoa của bạn bè tặng trong các dịp sinh nhật đều biến mất thay vào đó trong phòng đầy rẫy hình của các người mẫu áo tắm,chính giữa phòng là hình của một thanh niên có mái tóc đỏ rực như máu, không mặc áo mà để lộ cả một cơ thể đầy hình xăm. Không những thế lỗ tai và lỗ mũi của anh ta đều xỏ khuyên.

Phương Nghi vẫn ngủ say,vú Hòa định lại gọi cô dậy thì bất ngờ bị một vật đập vào mặt té xuống khi đã định thần lại vú Hòa hoảng hốt giật mình khi thấy một vật vừa to vừa đen treo chính giữa phòng của. Bà kêu lên với đôi mắt hoảng sợ:

- Trời ơi! Đây là cái gì vậy? Sao lại tự dưng treo giữa phòng con bé thế này?

Tiếng hét của vú Hòa làm Phương Nghi tỉnh giấc,cô nheo mắt để trốn chạy những tia sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào,cô ngạc nhiên khi nhìn thấy sự xuất hiện của vú Hòa trong phòng mình, Phương Nghi hỏi với giọng còn ngái ngủ:

- Vú làm gì trong phòng con vậy? Bộ đã đến giờ cơm sáng rồi sao?

Vú Hòa gõ vào đầu Phương Nghi rồi nói:

- Con bé này thiệt tình … bây giờ đã gần giờ cơm trưa rồi chứ còn đâu mà cơm sáng nữa!

Phương Nghi ngáp một hơi dài rồi hỏi:

- Vậy vú lên để gọi con xuống ăn trưa hả?

- Không! Vì có người muốn tìm con nên ông chủ bảo vú lên gọi con dậy!

Gia Bảo hỏi vẻ lơ đễnh:

- Là ai mà tìm con hả vú?

- Là một cô gái!

Phương Nghi hỏi một cách khẩn trương:

- Cô gái? Có phải là cô gái tóc quăn màu nâu đi chiếc Benz CL550 màu đỏ không hả vú?

Vú Hòa vẫn trả lời với giọng đều đều:

- Vú không biết cái Benz con nói là cái gì nhưng cô gái này tóc đen và thẳng chứ không giống như con nói.

Phương Nghi lẩm bẩm:

- Không phải Bảo Trân sao? …Ừ mà làm sao cô ấy biết mình ở đây được chứ?

Phương Nghi thở dài vẻ thất vọng rồi nói với vú Hòa:

- Vú xuống nói với ba con lát nữa con sẽ xuống!

Vú Hòa đi ra nhưng gần tới cửa thì quay lại và chỉ lên bức hình trên tường rồi hỏi: -Là bạn trai con đó hả?

Phương Nghi ngạc nhiên:

- Vú nói ai cơ?

Vú Hòa nói với vẻ ngần ngại:

- Thì cái cậu tóc đỏ cởi áo treo trên tường đó!

Phương Nghi nghe vậy thì cười phá lên,một lúc sau cô nói vẻ thích thú:

- Con với người đó ư? Không thể nào! Anh ấy là thần tượng của con thôi!

Chữ thần tượng có vẻ quá mới mẻ với vú Hòa nên đôi mắt của bà cứ mở to ra vẻ ngạc nhiên:

- Thần tượng là sao hả con?

Phương Nghi đặt tay lên vai vú Hòa vừa cười vừa nói:

- Thôi để khi nào con rãnh thì sẽ giải thích tường tận cho vú nghe! Bây giờ con phải thay đồ để xuống dưới nhà đây ạ!

Vú Hòa nghe tới thay đồ thì như sực nhớ ra điều gì đó,bà vội nói nhỏ vào tai Phương Nghi,cô nghe xong thì nháy mắt tinh nghịch trả lời:

- Vì trong cơ thể trần trụi là lúc vẻ đẹp họ chân thực nhất không thể lẫn lộn sự giả tạo!

Vú Hòa nghe xong thì đầu óc như bay trên chín tầng mây.Những câu mà Phương Nghi nói bà không thể hiểu được dù một chữ trong đó. Bà đóng cửa phòng lại rồi xuống nhà để chuẩn bị bữa trưa còn Phương Nghi cũng xuống nhà ngay sau đó. Cô mặc chiếc váy trắng đơn giản bước xuống cầu thang và lịch sự cúi chào cô gái đang ngồi với ba mình.Cô gái mỉm cười chào Phương Nghi rồi hỏi một cách thân thiện:

- Em chính là Phương Nghi phải không?

Phương nghi mỉm cười tươi rói và đáp lại niềm nở:

- Dạ vâng! Em chính là Phương Nghi! còn chị là …

Cô gái đứng lên rồi tự giới thiệu:

- Chị là Kim Thiệu Phương là chuyên viên trang điểm cao cấp của trung tâm trang điểm Sắc Việt. Không ngờ nhìn bên ngoài em lại còn xinh hơn cả trong hình nữa nếu trang điểm lên nữa thì thật sự em sẽ biến thành thiên thần.

Phương Nghi ngạc nhiên nhìn ông Dao hỏi:

- Bộ hôm nay chúng ta đi dự tiệc hay sao mà lại có chuyên viên trang điểm hả ba?

Ông Dao nhìn con gái bằng một ánh mắt rìu mến,ông nói:

- À! Ba quên chưa nói với con về việc này! Cô thiệu Phương đây là do anh Kiệt thuê về làm chuyên viên trang điểm cho con.Ba xin lỗi vì chưa kịp nói với con!

Phương Nghi trả lời vẻ thích thú:

- Nếu vậy thì hay quá! Đằng nào từ trước tới giờ công việc trang điểm đều là do nhân viên của con làm cho bây giờ con rất khó khăn để tự làm việc đó.Ba nên làm việc này từ mấy hôm trước thì có vẻ tốt hơn!

Ông Dao thở phão nhẹ nhõm khi thấy Phương Nghi không cảm thấy bị tổn lòng tự trọng về việc ông và Du Kiệt thuê chuyên viên trang điểm cho cô.

Phương Nghi vui vẻ dẫn thiệu phương lên phòng mình.Và cũng giống như vú Hòa lúc nãy Thiệu Phương không khỏi giật mình khi bước vào phòng của Phương Nghi và suýt chút nữa thì cái bao tải đen đã đúng trúng đầu Thiệu Phương,cô ngần ngại hỏi Phương Nghi:

- Cái đó là cái gì mà sao em lại treo cái đó giữa phòng vậy?

Phương Nghi cười khoái chí rồi trả lời:

- À … đó là túi cao su tập quyền chị ạ!

Thiệu Phương thắc mắc hỏi:

- Em dùng nó làm gì vậy? Chẳng lẽ em đang theo lớp karate?

- Chị cũng biết về karate hả?

- Không chỉ là em trai chị cũng có tham gia câu lạc bộ ấy thôi!

Thiệu Phương trả lời xong thì nhẹ nhàng nói với Phương Nghi:

- Thôi! Bây giờ chúng ta bắt đầu nhé! Hôm nay chị sẽ trang điểm cho em một lần để làm mẫu. Kể từ ngày mai chị sẽ bắt đầu dạy cho em cách trang điểm theo mọi phong cách, để sau này em biết cách trang điểm khi đi dự tiệc với bạn bè.

Phương Nghi hỏi Thiệu Phương vẻ luyến tiếc:

- Sao chị không kí hợp đồng dài hạn với em mà chỉ làm mấy tháng thôi?

Thiệu Phương mỉm cười rồi trả lời