- Ai bảo thường ngày cứ ăn cho cố vào bây giờ thì mỡ nhiều quá không leo nổi!
Thái Dân nghe vậy liền bực bội quát:
- Ông nói cái gì đấy? Ông bảo ai ăn nhiều? Ông nói ai mỡ nhiều quá? Tôi không leo nổi là vì tôi bình thường chỉ ngồi xe chứ không phải cực khổ như các ông phải đi bộ đến nỗi chân phình to như chân voi!
- Chân voi cũng có ích như lúc này đấy anh bạn! Tôi leo núi chỉ như đi chơi còn cậu thì phải mệt mỏi lê từng bước một thế náy thì leo đến nơi người bạn của cậu không biết còn cứu được không?
Thái Dân liếc xéo người đàn ông vẻ khó chịu và cố nuốt sự tức giận vào lòng sau đó nói bằng một giọng hòa giải:
- Tôi biết rồi mỗi người đều có một ưu điểm riêng nhưng dù nói thế nào thì trong hoàn cảnh này ông với tôi cũng là bạn chi bằng ông giúp tôi leo núi để có thể lấy được nhân sâm sớm thì ông cũng có thể gặp lại vợ con mình sớm hơn!
Người đàn ông nghe vậy thì cười khẩy rồi nói:
- Anh thật biết cách dụ dỗ nhưng tôi không mắc lừa đâu nếu muốn tôi giúp lên núi thì anh phải đồng ý với tôi một việc!
Thái Dân nhìn người đàn ông với ánh mắt hoài nghi rồi hỏi:
- Việc gì? Ông nói thử trước đi!
Ông ta nhìn xuống bộ quần áo mà Thái Dân đang mặc và liếc khắp người anh một lượt rồi cúi xuống nói:
- Tôi muốn lấy bộ quần áo trên người anh và cả chiếc vòng cổ và cả đôi giày của anh nữa …à mà cả đôi vớ và chiếc thắt lưng nữa!
Thái Dân nghe vậy thì giật mình kinh ngạc. Anh ái ngại nhìn xuống bộ quần áo màu trắng mới mua tuần trước của mình rồi cả đôi giày da cá sấu bóng lộn dưới chân, anh nói với giọng khó hiểu và có phần năn nỉ:
- Tôi không hiểu ông già như vậy thì cần gì mấy thứ này? Nếu ông muốn bán chúng lấy tiền thì tôi có thể cho ông tiền chứ bộ quần áo này tôi rất thích, tôi phải nhờ người ta đặt hàng trước cả tháng mới mua được.
Người đàn ông chau mày vẻ không vừa ý và cao giọng dứt khoát:
- Không! Tôi không cần tiền! Cái tôi cần là những thứ trên người anh.
Thái Dân miễn cưỡng cười rồi hạ giọng:
- Nhưng tuổi của ông mặc mấy thứ này không hợp đâu!
Người đàn ông nhìn Thái Dân rồi nói với ánh mắt đầy tự hào:
- Tôi có một đứa con trai năm nay 22 tuổi. Tôi lấy mấy thứ này về cho nó mặc thì lúc đó nó còn đẹp trai hơn cả ca sĩ Lý Hải nữa đó!
Thái Dân nghe vậy thì sực nhớ tới cậu thanh niên có làn da đen nói chuyện với anh lúc anh mới tới, anh hỏi với giọng nhỏ nhẹ:
- Có phải con trai ông là người có nước da ngăm ngăm mà tôi gặp lúc nãy không?
Nghe nói vậy người đàn ông lộ rõ sự bực mình:
- Bậy! Tôi ghét ai nói con trai tôi có làn da ngăm ngăm,làn da của thằng bé là làn da bánh mật! Cậu hiểu chứ?
Nghe chữ “bánh mật ” được nhấn mạnh Thái Dân muốn phì cười nhưng phải cố nén lại.Người đàn ông nhìn Thái Dân và hỏi dứt khoát:
- Bây giờ cậu có đồng ý không thì nói chứ tôi không hỏi lại lần hai đâu!
Thái Dân suy nghĩ vài giây rồi gật đầu.Tức thì lúc đó người đàn ông chạy tới lột bỏ hết mọi thứ trên người anh,Thái Dân thấy vậy vội la lên phản đối:
- Ê nè! Sao ông lạ vậy? Ông lấy hết đồ thì tôi làm sao? Trời đang nắng thế này thì da tôi sẽ đen hết! Ông có biết tôi phải tắm trắng bao nhiêu lần mới có làn da thế này không?
Người đàn ông không phản ứng gì. Ông ta cứ đè anh xuống rồi lột hết tất tần tật mọi thứ trên người anh, xong thì gói vào cái túi vải mang trên người sau đó ông cởi bộ quần áo đang mặc và cả đôi dép dưới chân mình đưa cho Thái Dân và nhấn mạnh: -Tôi không có ngu đâu! Tôi mà để anh mang bộ đồ này leo núi để cho rách hết à? Anh sợ đen da thì tôi sẽ cho anh mượn quần áo tôi còn mặc hay không thì là quyền của anh! Tôi không ép!
Thái Dân nhìn bộ quần áo một lúc rồi liếc xuống cái cớ thể trần trụi của mình anh đứng dậy gượng gạo mặc nó vào. Anh thở dài vẻ chán nản vì ngoại hình của mình lúc này nhưng người đàn ông đó lại gật đầu vẻ hài lòng khi nhìn bộ đồ mà anh đang mặc. Thái Dân thấy vậy thì tỏ ra giận dữ nhưng hoàn cảnh hiện tại không cho anh quyền được tự do ngôn luận nên anh đành nuốt nước bọt để kìm nén sự giận dữ trong lòng. Vậy là họ tiếp tục hành trình của mình nhưng bây giờ thì người đàn ông trần trụi đó phải cõng Thái Dân trên lưng suốt cả chặng đường còn lại.
… …
Thiên Huy mở cánh cửa bước vào. Lúc đó trong phòng không có ai,cậu đặt bó hoa xuống bàn rồi cắm cẩn thận từng bông vào lọ,trên gương mặt điển trai đó không giấu nổi sự u uất.Cậu ngồi xuống bên cạnh Phương Nghi nắm chặt tay cô và hôn nhẹ một cái rồi nói với khẽ giọng nói:
- Mình xin cậu hãy mau tỉnh lại! Xin cậu đừng rời bỏ mọi người! Nếu mà cuộc sống này không có cậu thì mình cũng chẳng muốn tồn tại làm gì,mình biết cậu chỉ luôn … xem mình là một người bạn nhưng mình lại không thể làm được như vậy! Hình bóng của cậu đã chiếm quá lớn trái tim của mình,cậu làm ình có cảm giác không hề mất đi nhưng không thể nào có được.Cậu có biết cảm giác đó khó chịu tới mức nào không? Nhưng mình cũng chỉ biết chịu đựng… mình không muốn trách cậu và không thể trách được vì cậu là cô gái mà mình yêu nhất, nếu như phải ghét cả thế giới thì cậu cũng sẽ không nằm trong số đó,nếu phải hận hết tất cả mọi người thì cậu cũng là người mình yêu thương nhất. Cậu có nghe được được không? Có hiểu được những lời mình nói không? Mình xin cậu Phương Nghi à …xin cậu hãy ở lại bên cạnh mọi người! Xin cậu đừng bỏ đi! Xin cậu hãy tỉnh lại đi.
Vừa lúc đó một bàn tay đặt lên vai làm Thiên Huy làm cậu giật mình quay lại, ông Dao nở một nụ cười ấm áp và nhẹ giọng:
- Cháu đến thăm Phương Nghi đấy à! Tới đã lâu chưa?
- Dạ! Cháu cũng vừa mới tới ạ!
Ông Dao ngồi xuống bên cạnh Thiên Huy rồi nhìn cậu với ánh mắt của một người cha và đề giọng:
- Thiên Huy! Cảm ơn cháu! Phương Nghi đúng là đã rất may mắn khi có một người bạn như cháu bác tin là con bé sẽ không bỏ chúng ta mà đi đâu! Con bé sẽ không bao giờ làm như vậy!
- Dạ!Cháu cũng tin là thế ạ!
Ông Dao ôm Thiên Huy vào lòng rồi vỗ về:
- Mặc dù là không phải nhưng trong lòng bác vẫn luôn xem cháu như người trong gia đình! Như là một người con vậy!
Thiên Huy thấy khóe mắt của mình nhòe đi rồi hai dòng nước mắt lặng lẽ rơi xuống,cậu càng siết chặt vòng tay của ông Dao có lẽ lúc này họ đã tìm được một sự an ủi nhỏ nhoi trong lòng.Trên giường bệnh Phương Nghi vẫn nằm đó không động đậy,nhịp thở hơi yếu nhưng vẫn đều đều.
Một cánh tay định đẩy cửa bước vào nhưng rồi lại thụt lại. Người thanh niên đứng im lặng trước cửa phòng một lúc rồi quyết định quay gót nhưng đúng lúc đó Du Kiệt vừa bước tới và nhẹ giọng hỏi:
- Xin lỗi anh là ai mà lại đứng trước phòng của em gái tôi?
Người thanh niên lúng túng trả lời:
- Thực ra thì … chắc anh cũng đã biết em gái của anh bị một cảnh sát đâm phải …người đó chính là tôi. Tôi chính là Lãnh Cao Duy người đã gây ra tai nạn cho em gái của anh!
Du Kiệt nghe vậy thì ánh mắt đỏ rực lên giận dữ, anh nghiến chặt răng lại rồi nắm lấy cổ áo Cao Duy và hét lên:
- Thằng khốn! Mày còn dám tới đây,mày không sợ tao xé xác mày ra sao?
Ông Dao và Thiên Huy nghe tiếng động thì vội chạy ra ngoài, họ thấy Cao Duy đang nằm dưới đất ở khóe miệng có một dòng máu đỏ tươi chảy ra,ông Dao hốt hoảng chạy lại đỡ Cao Duy dậy và quay sang Du Kiệt trách:
- Có chuyện gì mà tự dưng đánh người vậy con? Có chuyện gì rồi từ từ giải quyết làm gì mà phải động tay động chân như vậy?
Du Kiệt nhìn Cao Duy rồi cười khẩy:
- Hắn đáng bị đánh hơn nữa! So với những gì mà Tiểu Nghi đang chịu đựng thì nhiêu đây có thấm thía gì đâu.
Ông Dao nhìn Du Kiệt vẻ khó hiểu:
- Con nói sao ba không hiểu! Tại sao chuyện của Phương Nghi lại có quan hệ tới cậu ấy?
Du Kiệt định nói thì Cao Duy bước tới trước mặt ông Dao cúi đầu xin lỗi rồi nói:
- Cháu chân thành xin lỗi gia đình bác và cả con gái của bác! Cháu chính là người đã gây ra tai nạn cho cô ấy.
Ông Dao nghe xong thì rụng rời tay chân không nói được câu nào,Thiên Huy bước tới chỗ Cao Duy rồi hỏi: -Vậy sao anh còn dám tới đây? Anh không sợ chúng tôi sẽ báo công an bắt sao?
Cao Duy trả lời với vẻ rất chân thành:
- Hôm nay tôi tới đây chỉ để muốn biết tình hình của Phương Nghi ra sao còn chuyện công an bắt thì tôi không sợ …vì thời gian sắp tới tôi phải ra tòa vì chuyện này đến lúc đó tôi sẽ nhận được hình phạt mà tôi đáng phải chịu nhưng trước khi ra hầu tòa tôi chỉ muốn tự mình tới đây xin lỗi gia đình cậu vì tôi sợ sau này mình sẽ không có cơ hội nữa!
Du Kiệt hét lên vẻ khinh bỉ:
- Mày tưởng một câu xin lỗi là có thể giải quyết được tất cả sao? Mày có phải chịu đựng giống con bé không mà hiểu được, gia đình tao không cần lời xin lỗi của mày đâu! Mày mau về đi!
Ông Dao ngước mặt lên nhìn Cao Duy rồi nói với giọng buồn bã:
- Nếu đã đến đây rồi thì cậu hãy vào thăm con bé một lát rồi về!
Du Kiệt nghe vậy thì một mực phản đối:
- Kìa ba! Ba làm sao vậy? Sao tự dưng lại cho anh ta vào thăm Tiểu Nghi làm gì cơ chứ? Anh ta là chính thủ phạm đó ba à!
Ông Dao không nói gì chỉ mở cửa cho Cao Duy vào rồi lặng lẽ bước ra sân với vẻ mệt mỏi, Du Kiệt thấy vậy liền chạy theo,Thiên Huy cũng chạy theo nhưng bị Du Kiệt ngăn lại:
- Em ở lại! Lỡ thằng đó nó nỗi cơn khùng lên bóp cổ Tiểu Nghi thì sao?
- Nhưng anh ấy là công an mà …
- Công an hay gì cũng mặc kệ! Em ở lại đây anh chạy theo ba là được rồi.
Du Kiệt chạy ra tới nơi thì thấy ông Dao đang ngồi trên ghế đá, ánh mắt ông buồn bã ánh mắt dường như muốn khóc,thấy vậy Du Kiệt bước tới ngồi bên cạnh và không nói gì,một lúc sau ông Dao nói nhưng cũng không nhìn vào mặt anh:
- Cậu ấy cũng không muốn,đó là một sự cố ngoài ý muốn,chúng ta cũng không có quyền gì phán xét hãy giao việc đó cho pháp luật con ạ! Tất cả mọi hành động đều phải trả giá khi nó phạm sai lầm và cả ba cũng vậy!
Du Kiệt dường như thấu hiểu được những gì mà ba mình đang nghĩ,anh ngồi lặng lẽ như một cái bóng,đôi mắt chứa nhiều điều tâm sự.
Bầu không khí ảm đạm bao trùm lấy biệt thự Lâm Châu,mọi người lặng lẽ ra vào gương mặt của ai cũng buồn bã,họ chỉ làm công việc của mình không ai mói với ai câu nào,ông Khôi ngồi buồn thở dài một góc Hào Tâm thì lơ đễnh thả mấy nắm thức ăn xuống cho cá ở hồ. Bà Lan rầu rĩ lau từng tấm hình của Gia Bảo nhưng vì quá đau lòng nên những giọt nước mắt của bà rơi xuống và vướng vào những tấm hình đang cầm trên tay,thấy vậy bà vội vàng lau nó ngay,dường như bà sự chính những giọt nước mắt của bà sẽ làm phai đi gương mặt của người trong tranh,An Na lặng lẽ cắm những bông hoa vào bình miệng liên tục lẩm bẩm “ ông trời không công bằng ”, bếp trưởng Duy Hào ngồi ăn một tô cơm nhưng có vẻ không ngon miệng nên cung đành để vào trong tủ lạnh. Chiếc Benz CL550 dừng lại trước cổng biệt thự,Bảo Trân bước xuống xe rồi mở cổng đi vào:
- Dạ! Chào cô trân!
- Các gia nhân khẽ cúi chào.
- Ừ mọi người đâu hết rồi?
Ông Khôi thấy Bảo Trân thì vội vàng bước tới rồi nhẹ giọng:
- Cô Bảo Trân tới chơi,cô ngồi đi tôi bảo người chuẩn bị nước uống cho cô!
BảoTrân lắc đầu rồi nói với ông Khôi,giọng cô hơi khàn:
- Dạ không cần đâu chú! Cháu chỉ ghé qua thăm bác gái thôi,không cần chuẩn bị gì đâu!
- Vậy để tôi đưa cô vào phòng phu nhân.
- Không sao! Chú cứ làm việc của mình đi cháu tự vào cũng được.
Ông Khôi nói với vẻ miễn cưỡng:
- Vậy cô cứ tự nhiên!
Bảo Trân mở cánh cửa rồi nhẹ nhàng bước vào,bà Kim đứng dậy hơi ngạc nhiên:
- Cô là…ai vậy?
Bảo Trân bước tới lịch sự cúi chào:
- Dạ con chào dì ạ! Con là Bảo Trân là bạn gái của anh Gia Bảo, chắc dì là dì Kim?
Lúc đó bà Châu cũng vừa tỉnh dậy, bà từ từ mở đôi mắt yếu ớt của mình ra, ánh mắt lộ rõ sự vui mừng khi thấy Bảo Trân,bà nói giọng thều thào: