- Chả trách gì ông ốm nheo ốm nhóc như vậy! Là đàn ông mà mỗi ngày chỉ ăn có ba tô cơm. Cứ đà này mai mốt ông sẽ chỉ còn lại bộ xương khô thôi!
Bếp trưởng Duy Hào quay lại nhanh nhẹn mở nắp nồi cơm ra múc đầy một cái chảo và bỏ thức ăn trộn đều thành một món ăn hỗn hợp rồi lấy muỗng xúc ăn một cách ngon lành như thể không có món sơn hào hải vị nào có thể sánh bằng món cơm trộn tự chế của ông.
… …
An Na nhìn vào màn hình chiếc điện thoại trên tay rồi quay lại giục ông Khôi:
- Chú Khôi à! Đã hơn nữa tiếng rồi hay chúng ta cứ đi trước đi lát nữa chú Duy Hào đi sau cũng được mà!
Ông Khôi nghiêm mặt nhìn An Na rồi nói với cô bằng một giọng trầm ấm:
- Không được đâu cháu à!Chúng ta nên đợi thêm lát nữa đi!Chú đã hứa với cậu ta là đợi ở cổng chắc bây giờ cũng sắp ra rồi đấy! Hơn nữa hôm nay chúng ta đi chùa để cầu phúc cho thiếu gia nếu càng có nhiều người cầu nguyện thì thiếu gia chúng ta càng sớm tỉnh lại.
Bà Lan nghe vậy thì gật đầu rồi quay sang An Na đều giọng:
- Chú Khôi nói đúng đấy cháu ạ! Tuy là hơi mê tín một chút nhưng theo cô nghĩ hiện giờ thiếu gia và cả phu nhân đều đang cần những lời cầu nguyện rất chân thành nếu có thêm một người thì càng tốt!
An Na vẻ khó chịu ra mặt giọng rồi buông giọng nhõng nhẽo:
- Biết là vậy nhưng mà sao chú Hào làm gì mà lâu thế không biết? Bây giờ đã 9 giờ rồi! Chúng ta còn phải về sớm để chuẩn bị bữa trưa cho chủ tịch và phu nhân nữa chứ.
Cô vừa dứt câu nói thì Hào Tâm reo lên:
- A! Ông ấy ra rồi kìa! Mọi người mau lên xe đi!
Mọi người bước lên xe rồi đưa mắt nhìn về phía cổng. Họ nhìn thấy bếp trưởng Duy Hào đang chạy ra, cái thân nặng nề đó cứ rung lên theo nhịp bước của đôi chân ngắn cũn mặc dù chỉ chạy từ biệt thự ra tới cổng nhưng trên trán đã nhễ nhại mồ hôi, ông lấy chiếc khăn mùi soa trong túi áo ra lau mặt rồi giơ cái hộp inốc trên tay lên và nhìn mọi người cười trừ hối lỗi:
- Xin lỗi mọi người! Tại tôi lấy thêm chút đồ ăn nên mới chậm như vậy.
An Na quay sang liếc xéo rồi gắt giọng:
- Ông chỉ biết tới ăn thôi! Ông có biết chúng tôi đợi ông hơn nữa tiếng đồng hồ không hả?
Vị bếp trưởng nghe vậy thì nhe răng ra cười để hở hàm răng đen kịt,mọi người thấy vậy ai cũng cười,chỉ An Na gương mặt vẫn còn chút giận dữ.Cô nhìn ra bên ngoài,nhìn những hàng cây bên đường đang chạy dần về phía sau theo sự chuyển động của xe với một ánh mắt buồn thẳm.
Hơn một tiếng sau chiếc xe dừng lại trước chùa Tam Bảo trên đường Trần Hưng Đạo. Mọi người vội vã bước xuống,bà Lan và An Na vào trước còn ông Khôi và Hào Tâm bưng đồ lễ vào sau,bếp trưởng Duy Hào cũng khệ nệ bưng một ít bánh kẹo nhưng vừa leo được mấy bậc thềm thì ông đã ngồi thở le cả lưỡi ra ngoài thấy vậy Hào Tâm vội chạy xuống và bưng hết phần còn lại. Hào Tâm và ông Khôi bỏ hết toàn bộ đồ lên trên chính điện, bà Lan lấy trong túi ra năm bó nhang rồi đưa ỗi người một bó. Mọi người quỳ xuống và khấn vái rất chân thành,trong giây phút đó, năm con người đó đều có cùng một suy nghĩ, đều có cùng một mục đích và một lời ước nguyện.
Ông Châu nhìn chăm chú vào Gia Bảo hy vọng sẽ thấy được sự cử động của một bộ phận nào đó trên cơ thể anh nhưng ông lại thất vọng và thở dài. Ông cảm thấy tim mình như bị ai bóp ngẹt,lòng đau nhói lên khi nhìn đứa con trai mà ông hết mực thương yêu đang nằm bất động trên giường. Ông nắm lấy bàn tay đầy ống dẫn truyền của Gia Bảo để như an ủi mình là anh còn ở đây,ở bên cạnh ông lúc này. Là một người trong lĩnh vực kinh doanh
- thương trường như chiến trường chính vì vậy đã tạo cho ông một gương mặt nghiêm nghị, một ánh mắt lạnh lùng và một tính cách quyết đoán và nhưng ngay lúc này đây những thứ đó bỗng nhiên biến mất. Ông chỉ là một người cha như bao người khác.Ông đau lòng khi nhìn thấy máu mủ của mình đang phải gánh chịu nỗi đau thể xác nhưng ông cũng bất lực không thể làm gì hơn ngoài việc ngồi nhìn những giọt nước mắt của mình rơi xuống trên và cảm nhận sự lạnh lẽo trong căn phòng nồng nặc mùi thuốc, ánh mắt ông sợ hãi nhìn quanh như thể sợ rằng cái bóng của tử thần sẽ xuất hiện trong căn phòng nhỏ bé này,sợ nó sẽ mang đứa con trai yêu quý của ông đi. Mỗi lần như vậy ông lại siết chặt bàn tay của Gia Bảo hơn …ông chợt bàng hoàng khi nghe tiếng gõ cửa,cô thư ký bước vào cúi người và kính cẩn thưa:
- Thưa chủ tịch! Bên ngoài cánh báo chí đang muốn biết về tình hình hiện tại của thiếu gia ạ!
Gương mặt ông Châu bỗng biến sắc ngay lúc đó,ông nói với vẻ khó chịu lẫn tức giận:
- Thiệt là hết chịu nổi với đám người này! Cô cứ để họ ở ngoài đó và không trả lời bất kỳ câu hỏi nào cả,đứng chán rồi cũng phải về thôi!
- Dạ tôi biết rồi!
Khi cô thư ký vừa quay ra đến cửa thì ông Châu như sực nhớ ra điều gì đó nên gọi cô lại, gương mặt ông đăm chiêu suy nghĩ trong khoảng vài giây rồi nói:
- Về chuyện buổi lễ kỉ niệm thành lập công ty và cả việc ra mắt Gia Bảo vào thứ tư tuần này chắc là không thể diễn ra được,cô hãy gọi cho các đối tác và những khách mời nói với họ là buổi lễ kỉ niệm sẽ bị hủy còn việc ra mắt Gia Bảo sẽ hoãn lại một thời gian,cho tôi gửi lời xin lỗi và mong họ thông cảm! -Dạ tôi sẽ làm như vậy! Xin chủ tịch cứ yên tâm!
Cô thư ký bước ra nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại,căn phòng chỉ còn lại một mình ông Châu và những tiếng thở dài não ruột. Bên ngoài chợt có tiếng “thình thịch ‘’ rất lớn tựa như tiếng chân của ai đó đang cố bê một vật nặng rồi cả tiếng bánh xe kêu “két két ” và cánh cửa phòng của Gia Bảo mở ra ông Châu ngạc nhiên khi thấy Hào Tâm và ông Khôi đang khệ nệ bê hai bình hoa lớn vào phòng tiếp đó là một chiếc xe đẩy chứa đầy những giỏ hoa xinh xắn. Ông Châu hỏi với đôi mắt kinh ngạc:
- Có chuyện gì vậy?Mọi người lấy đâu ra nhiều hoa thế?
Hào Tâm để bình hoa xuống thở hổn hển rồi nhìn chủ tịch Lâm và lên tiếng với ánh mắt đầy tự hào:
- Thưa chủ tịch! Tất cả số hoa này đều là của fan hâm mộ tặng cho thiếu gia! Không chỉ có nhiêu đây mà còn cả một đống ngoài kia, họ ột xe tải chở số hoa đó tới bệnh viện luôn ạ!
Ông Châu nghe nói vậy thì quay lại nhìn Gia Bảo vẻ đau xót rồi khẽ giọng:
- Gia Bảo ngay từ nhỏ đã rất thích hoa nếu bây giờ mà thằng bé tỉnh lại mà thấy như vậy thì chắc là vui lắm!
Ông Khôi nghe vậy liền an ủi:
- Chủ tịch đừng lo quá!Chắc thiếu gia sẽ sớm tỉnh lại thôi.Chủ tịch đã thức mấy ngày liền ở đây rồi bây giờ ngài nên về nhà nghỉ một lúc cho khỏe! Ở đây đã có tôi và Hào Tâm lo cho thiếu gia.
- Tôi chỉ có một đứa con là thằng bé! Bây giờ nó đang như vậy là người làm cha thì đâu thể tự ình một phút nghỉ ngơi!
Ông Khô nói với vẻ cảm thông và thấu hiểu:
- Tấm lòng của chủ tịch đối với thiếu gia chúng tôi đều hiểu rõ nhưng ngài cũng nên nghỉ đến sức khỏe của mình và cả phu nhân nữa.
Nghe nói đến vợ thì ông Châu giật mình hoảng hốt rồi khẩn trương lên tiếng:
- Đúng rồi! Phu nhân bây giờ như thế nào rồi? Bà ấy đã đỡ hơn chưa?
Ông Khôi vừa định nói thì Hào Tâm đã lên tiếng:
- Thưa chủ tịch! Phu nhân vì quá đau lòng và lo lắng cho thiếu gia nên suốt ngày nhịn ăn. Mặc dù bếp trưởng Duy Hào đã nấu rất nhiều món ăn nhưng phu nhân không chạm đũa vào bất cứ món gì cho nên tình hình sức khỏe của phu nhân ngày càng yếu đi ạ!
Ông Châu nghe xong thì tỏ ra lo lắng rồi tự trách mình:
- Tôi thật là tệ quá! Tôi chỉ lo lắng cho Gia Bảo mà quên rằng phu nhân cũng đang rất cần tôi bên cạnh. Bà ấy vốn dĩ là một người rất nhạy cảm và yếu đuối chuyện này chắc hẳn là một cú sốc rất lớn vậy mà tôi lại bỏ mặc một mình bà ấy vào lúc này.
Ông Châu ngưng lại trong giây lát rồi nhấn giọng:
- Không được rồi! Có lẽ tôi phải về qua nhà một lát để xem tình hình sức khỏe của phu nhân sao đã. Mọi việc ở đây xin nhờ hai người vậy!
Ông Khôi và cậu Tâm đưa mắt nhìn nhau rồi cùng kính cẩn thưa:
- Xin chủ tịch yên tâm! Thiếu gia cứ để cho chúng tôi chăm sóc ạ! Xin ngài cứ yên tâm về nhà ạ!
Ông Châu gật đầu vẻ hài lòng rồi vội vã bước ra khỏi phòng. Khi bóng ông vừa khuất thì ông Khôi liền quay sang Hào Tâm nói giọng quở trách:
- Cậu giỏi lắm! Còn biết gạt cả chủ tịch nữa cơ đấy!
Hào Tâm ngẩng mặt lên vẻ đắc thắng nhìn ông Khôi và nói:
- Đương nhiên là cháu giỏi rồi nhưng mà không phải cháu gạt chủ tịch đâu mà chỉ là dùng một chút mưu mẹo để giữ sức khỏe cho ông ấy thôi! Chú nghĩ mà coi chủ tịch đã ở đây ba ngày rồi nếu mà không nghỉ ngơi lấy lại sức thì sẽ có chuyện lớn xảy ra đó.
Ông Khôi gật đầu vẻ đồng ý rồi nhẹ giọng:
- Cậu nói cũng đúng! Túc nãy tôi thấy sắc mặt của chủ tịch rất mệt mỏi có lẽ lúc này cần một món bào ngư và một giấc ngủ cho ông ấy. Nhưng mà cậu gạt ông ấy về chuyện của phu nhân như vậy có sao không đấy?
- Chú yên tâm đi! Bây giờ về tới nhà chủ tịch mà thấy phu nhân khỏe ra thì càng vui mừng chứ sẽ ông ấy không trách chúng ta đâu!
Ông Châu vỗ vai HàoTâm và hạ giọng khen ngợi: -Cậu đúng là tuổi trẻ tài cao! À … nhưng mà tôi quên không hỏi cậu là số hoa này là của fan hâm mộ nơi nào gửi tới vậy?
Hào Tâm nghe vậy thì cũng tỏ ra thắc mắc. Anh vội nhìn xuống mấy chậu hoa để tìm kiếm tấm danh thiếp nhưng mà không thấy đúng lúc đó thì nhân viên giao hoa mang vào một bó bông hồng đỏ rất lớn trên đó có một tấm thiệp Hào Tâm cầm lấy và đọc:
- “ Chúng tôi
- câu lạc bộ fan online thân gửi tới anh Gia Bảo và cũng là thần tượng của của chúng tôi những giỏ hoa mà chúng tôi gửi tới hôm nay là thay mặt cho 3 triệu 500 thành viên của câu lạc bộ fan online singger gửi tới một lời động viên chân thành nhất dành cho anh. Chúng tôi hy vọng anh sớm tỉnh lại dù lúc đó anh có như thế nào thì chúng tôi cũng sẽ ủng hộ anh và chúng tôi cũng vô cùng xin lỗi vì khiến mọi chuyện ra nông nổi thế này! Rất mong anh sớm tỉnh lại! Thay mặt các thành viên chủ tịch câu lạc bộ
- Điền Cao Lam ” Tâm xong đọc thì quay sang nhìn ông Khôi và nói với ánh mắt khó hiểu:
- Tại sao trong này lại có câu “ dù lúc đó anh như thế nào thì chúng tôi cũng sẽ ủng hộ anh ”? Không những thế câu sau còn khó hiểu hơn đó là xin lỗi vì khiến mọi việc ra nông nỗi này? Tại sao lời lẽ trong tấm thiệp đó lại khó hiểu như vậy?
Ông Khôi thấy vẻ mặt của HàoTâm lúc này thì bật cười. Tưởng rằng ông Khôi đang cười mỉa mai mình nên anh khẩn trương nói:
- Chú sao vậy? Chẳng lẽ chú nói cháu ngốc nên mới cười cháu?
Ông Khôi nghe vậy thì nhẹ giọng nói:
- Đấy là cậu tự nói đấy nhé! Nhưng mà tôi thấy cậu ngốc thật đấy! Rõ ràng họ là fan hâm mộ của thiếu gia mà fan hâm mộ thì có cả mấy triệu người nếu họ không tạo ra sự khác biệt thì làm sao thiếu gia của chúng ta nhớ tới họ được chứ?
Nghe xong thì mắt Hào Tâm sáng rực lên dường như câu hỏi đã có lời giải đáp. Anh gật đầu rồi nhấn mạnh:
- À …thì ra là họ dùng khó hiểu
- kế!
Ông Khôi nghe nói vậy thì cười như nắc nẻ:
- Khó hiểu
- kế? Dùng từ khá lắm!
“Suỵt ”Hào Tâm giơ tay ra hiệu im lặng rồi khẽ nói:
- Chúng ta ra ngoài đi kẻo làm phiền thiếu gia!
Thế là hai người họ kéo nhau ra ngoài. Cánh cửa vừa đóng thì cả hai lại cười ầm lên. Bên trong Gia Bảo vẫn nằm bất động. Căn phòng vẫn lạnh lẽo và nồng nặc mùi thuốc.
… …
Nắng nhạt của buổi chiều chiếu vào gương mặt cô gái làm cô tỉnh giấc,cô bước lại mở tủ lạnh ra và lấy một chai nước suối, cô ngồi xuống chiếc ghế cạnh cửa sổ rồi nhìn xuống đường với một ánh mắt khá thờ ơ rồi cầm lấy chiếc Iphone 5 và gọi. Cô lên tiếng sau vài lần đổ chuông:
- Alô! Thế nào rồi? … Vậy hả? Các em đừng cho cánh báo chí vào làm phiền anh Gia Bảo …Ừ! Sự việc lần này cũng do lỗi chúng ta mà ra nếu hôm đó các em không chạy theo anh ấy ở sân bay thì cũng không đến nỗi như vậy …yên tâm! Chị sẽ tổ chức cuộc họp fan vào cuối tuần sau lúc đó chúng ta sẽ có các giải quyết những trang web đó …vậy cứ làm đi chị cúp máy đây!
Cô tắt máy với ánh mắt sắc như dao cạo và nụ cười nửa miệng với vẻ đắc thắng rồi thản nhiên ngủ trên chiếc ghế. Bạn đang đọc truyện độc quyền tại Kênh Truyện kenhtruyen
… …
Thái Dân ngồi xuống phịch xuống tảng đá bên đường rồi thở hổn hển ếch mắc cạn. Trên trán mồ hôi nhẽ nhại,anh quay sang nhìn người đàn ông đã ngoài năm mươi với bộ quần áo đã cũ kĩ cùng gương mặt đầy khắc khổ đứng bên cạnh nói vẻ mệt nhọc:
- Nè ông ơi! Đã gần tới chưa? Tôi chịu hết nổi rồi nếu đi tiếp nữa tôi sẽ chết mất thôi!
Người đàn ông cười tươi nhìn Thái Dân rồi lắc đầu nói:
- Người thành phố các cậu đúng là yếu quá! Mới leo có chút xíu đó mà đã than mệt rồi.
Thái Dân cố nói từng câu một cách khó khăn:
- Cái gì chứ …đã năm cây số đi bộ mà ông còn nói chút xíu sao? Bộ ông …nghĩ tôi là voi sao?
Người đàn ông cười lớn hơn rồi buông giọng:
- Năm cây số đi bộ đường bằng mà cậu đã không chịu nổi thì làm sao mà leo được hai ngọn núi đây?
Thái Dân nghe vậy thì quắc mắt vẻ ngạc nhiên rồi thốt lên:
- Ông nói sao? Leo hai ngọn núi? Ông tưởng tôi là Tôn Ngộ Không hả?
Một cái vỗ vai đầy an ủi, người đàn ông nói với Thái Dân bằng giọng khích lệ:
- Cố lên! Chỉ có ở núi Tam Hoàng thì mới có sâm quý nếu cậu muốn cứu bạn mình thì phỉ cố gắng leo tới đó! Tôi làm việc này không phải vì mười triệu của cậu mà là vì muốn người bạn của cậu được cứu thôi.
Thái Dân nhìn người đàn ông vài giây rồi nói:
- Ông chỉ được cái miệng thôi nếu ông không cần số tiền đó thì mau đưa ra đây tôi sẽ dùng nó để thuê người ta cõng tôi lên núi!
Người đàn ông nghe nói vậy thì giơ tay lên gãi đầu miệng cười hối lỗi và nói:
- Tôi nói là nói vậy thôi …chứ …tiền thì ai mà chả cần!
Vậy là Thái Dân và người đàn ông đó bắt đầu leo núi ông ta đi một cách nhẹ nhàng và nhanh nhẹn còn Thái Dân thì ngược lại! Anh ì ạch lê từng bước vẻ rất khó khăn. Người đàn ông quay lại nhìn Thái Dân lắc đầu rồi nói giọng thản nhiên: