Xin lỗi thiếu gia! Cậu hãy chịu khó đi! Đây là chỉ thị của chủ tịch chúng tôi không thể làm trái được!
Gia Bảo quay lại nhìn Hào Tâm với ánh mắt hình viên đạn rồi nói:
- Các cậu không về là tôi đuổi việc hết đấy! Làm ơn cho tôi một chút tự do được không?
Hào Tâm lắc đầu và quả quyết:
- Xin lỗi thiếu gia! Bọn em đến đây để giúp thiếu gia và sẽ không rời khỏi đây nếu như thiếu gia chưa lấy được thứ mình muốn. Thiếu gia đừng có tìm cách đuổi bọn em về nữa! Hãy để bọn em ở đây giúp thiếu gia!
- Hâz …thật là không hiểu nỗi ba đang nghĩ gì nữa!
- Gia Bảo gắt lên khó chịu rồi sau đó quay vào nhà Phương Nghi và hét lớn:
- Phương Nghi! Cô hãy mở cửa cho tôi đi nếu không tôi sẽ ở ngoài này cho tới khi cô đồng ý. Tôi nhất định sẽ không bỏ cuộc đâu!
Đội vệ sĩ vẫn tiếp tục công việc của mình. Theo làn gió những con hạc giấy bay dần vào phía trong sân.
Du Kiệt nhìn Phương Nghi rồi nhẹ giọng:
- Em có cần làm vậy không? Gia Bảo có tội tình gì mà em đối xử với cậu ấy như thế?
Phương Nghi vẫn ngồi im lặng như thể cô không nghe được những lời vừa rồi của anh trai mình. Du Kiệt gật đầu ra hiệu với vú Hòa. Vú Hòa bước lại bên Phương Nghi và khẽ giọng hỏi:
- Con ghét cậu Gia Bảo lắm sao?
Phương Nghi thở dài rồi khẽ lắc đầu. Vú Hòa mỉm cười rồi nói tiếp:
- Nếu không ghét thì có nghĩa là thích vậy sao con không cho cậu ấy vào nhà và cũng không nhận điện thoại của cậu ấy?
Phương Nghi im lặng. Vú Hòa tiếp tục nhẹ giọng:
- Hay là để vú ra mở cổng cho cậu ấy vào đây nha!
Phương Nghi khẽ lắc đầu rồi vội vã đi lên gác với ánh mắt đầy tâm sự. Du Kiệt nhìn theo rồi thở dài vẻ chán nản. Đúng lúc đó những con hạc giấy theo gió bay vào tới bậc cửa. Du Kiệt vội vàng chạy ra và thốt lên kinh ngạc: