Bảo thầm nguyện cầu.
Sau khi tâm sự và nói lên những ý nguyện của mình với ông Dao thì họ trở về nhà ông Tám và chiều hôm đó vào lại Sài Gòn. Vẫn như cũ! Hơn một ngày đêm họ đi đường họ dừng lại trước ngôi biệt thự quen thuộc. Du Kiệt quay lại và nói với Phương Nghi:
- Em và Gia Bảo vào nhà trước đi! Anh qua nhà Cao Lam lấy chiếc laptop.
Phương Nghi khẽ gật đầu rồi bước xuống xe. Cô đứng nhìn theo bóng chiếc xe của anh trai mình cho đến khi khuất hẳn rồi quay sang nhẹ giọng với Gia Bảo:
- Anh hãy về đi và đừng bao giờ tới đây nữa!
Gia Bảo nghe vậy thì nói khẩn trương:
- Sao lại vậy? Sao cô lại đuổi tôi về? Anh Du Kiệt bảo tôi vào nhà mà!
Phương Nghi nghe vậy thì nói như gắt lên:
- Anh thôi đi! Đừng có lúc nào cũng đem anh Du Kiệt ra dọa tôi! Tôi đuổi anh về là vì chúng ta không còn nợ nần gì nữa. Anh và tôi bây giờ đã trở lại như trước …chúng ta không cần phải gặp mặt nhau nữa!
Gia Bảo nghe vậy thì lặng người đi vài giây rồi nói với ánh mắt buồn bã:
- Nhưng cô đã hứa với tôi là sau khi hoán đổi lại linh hồn thì chúng ta vẫn là những người bạn mà! Sao bây giờ cô lại nuốt lời?
Phương Nghi nói với đôi mắt ngấn lệ:
- Tôi không nuốt lời nhưng khi tôi hứa thì tôi không biết rằng ba tôi sẽ mất! Bây giờ ông ấy mất nên tôi không thể giữ lời hứa với anh đươc nữa. Anh hãy về đi và đừng bao giờ đến đây nữa!
Nói xong thì Phương Nghi lấy chiếc HTC ra và đưa cho Gia Bảo rồi nghẹn ngào nói:
- Tôi trả anh nè! Đây là điện thoại của anh nên tôi trả lại cho anh!
Gia Bảo nói trong nỗi đau:
- Vì sao phải làm thế? Cái đó tôi đã mua..cho em cơ mà!
Phương Nghi im lặng vài giây rồi nói: