- Được! Ba tin là được! Con không biết đó thôi chứ người làm ba làm mẹ cho dù bình thường có cứng rắn, mạnh mẽ hay là thông minh, nhạy bén tới đâu nhưng khi có chuyện xảy ra với con mình thì họ cũng trở nên yêu đuối và ngu ngốc vả lại ba đâu ngớ ngẩn tới mức tự đi nói chuyện này với vợ chồng Lâm gia. Ba có một người bạn thân làm nghề bói toán đã hơn mười năm nay. Ba sẽ tìm cách gợi ý cho chủ tịch Lâm hoặc vợ của ông ta tin vào chuyện vận hạn của Gia Bảo rồi sau đó đưa họ tới chỗ bạn của ba và tới khi đó thì dù không thật lòng tin nhưng chắc chắn họ cũng sẽ không dám làm trái những lời dặn của ông ấy bởi vì con trai của họ đã hai lần chết hụt rồi ba tin là họ không nhẫn tâm và cũng không đủ can đảm để nhìn thấy con mình chết lần thứ ba!
Bảo Trân nghe vậy thì mỉm cười rồi gật đầu tán thưởng:
- Không hổ danh là ba của con! Một kế hoạch rất hoàn hảo!
Nói xong thì cô đứng dậy mở tủ và lấy xuống một chai rượu sau đó rót đầy hai ly rồi nói với gương mặt mừng rỡ:
- Chúng ta nâng ly đi ba! Nâng ly chúc cho Gia Bảo sớm tỉnh dậy và chúc cho kế hoạch tiếp theo của ba thành công!
Ông Triệu cầm lấy và uống cạn hết một ly. Dưới ánh đèn sáng rực của căn phòng. Tâm hồn và trái tim của họ dường như một lo mực vậy! Đen tối và lạnh lùng không khác gì trái tim của những hoang thú chốn rừng già. Cớ sao cũng là một con người, cũng là một trái tim như bao người khác mà họ lại không có những nhịp đập bình thường như người ta? Không có những xót thương và rơi lệ trước những nổi đau của nhân thế? Nếu cho rằng họ chỉ là những diễn giữa chính cuộc đời mình, những diễn viên không cần ống kính giữa thành phố xa hoa tráng lệ này.Nhưng cớ sao họ lại không có chút nhói lòng với nỗi đau của những người bạn diễn trong suốt bốn năm qua? Còn nếu cho là trái tim của họ vốn là một tảng băng lạnh lùng không cảm xúc thì cũng không phải? Bởi vì họ vẫn biết tức giận khi không vừa ý, vẫn vui cười khi mọi chuyện đúng theo ý mình và vẫn tỏ ra thương tiếc với sự mất mát ruột thịt của mình. Tàn nhẫn và độc ác! Tham lam và ích kỷ! Toan tính và lạnh lùng! Đó mới chính là con người họ! Không phải là tạo hóa quá độc ác khi ban cho họ những thứ đó mà họ đã tự nguyện ôm nó vào mình. Tự tạo ra nó và chấp nhận sống chung với nó! Tự nguyện dâng mình cho quỷ dữ!
… …
Tiếng gió gào thét như một lời oán trách sự tàn nhẫn của sô phận. Sự lạnh lùng và vô tâm của các đấng quyền năng. Nó len lỏi đi vào biệt thự Lâm Châu qua các khe hở ở các khung cửa sổ như muốn viếng thăm và an ủi thể xác bất động của một thiên thần trong căn phòng ngủ sang trọng hay là đơn giản là nó đến để mời gọi linh hồn nhỏ bé ở trong đó đi theo mình?
Những cơn gió lạnh khiến cho các gia nhân trong biệt thự càng thêm sợ hãi. Họ run rẩy nhìn xung quanh rồi thì thầm với nhau:
- Sao hôm nay tôi thấy lạnh quá! Có khi nào là thiếu gia về đây rồi không?
- Một nữ gia nhân của đội giặt ủi nói.
- Không phải đâu! Vì trời đang có gió mà chúng ta lại giặt đồ nên cô mới cảm thấy lạnh thôi!
- Cô gái cùng đội nhẹ giọng.
- Có đấy! Tôi nghĩ là thiếu gia chết oan ức nên không siêu thoát được và đang về đây đấy!
- Một đầu bếp đứng bên nhấn mạnh.
- Bậy bạ! Cậu có biết nếu chủ tịch và phu nhân nghe được câu này thì sẽ có hậu quả gì không hả? Mà sao không đi làm việc mà vào đây tán gẫu thế này?
- Bếp trưởng Duy Hào nói vẻ bực dọc.
- Dạ! Chỉ là tiện đường thôi ạ! Em đi ngay đây! - Đầu bếp kia nói khẩn trương rồi vội vàng rời khỏi phòng giặt ủi.
Bếp trưởng Duy Hào cũng bước ra ngay sau đó.Khi đi qua cánh cửa sổ gần phòng ngủ của Gia Bảo thì vô tình có một làn gió mạnh thổi qua làm bay mất chiếc mũ của ông. Ông hoảng sợ vội vàng quỳ sụp xuống van xin:
- Thiếu gia! Xin thiếu gia tha cho tôi! Thiếu gia đừng có bắt tôi đi! Cậu cũng biết là tôi rất thương cậu đúng không? Những món tôi nấu cậu đều khen ngon đúng không nhưng mà chắc chắn nước Việt Nam này còn rất nhiều đầu bếp giỏi hơn tôi nếu mà cậu muốn một đầu bếp theo mình xuống dưới đó thì tôi sẽ giới thiệu cho vài người. Đó là bếp trưởng Tân Hà Đông của nhà hàng Thu An rồi bếp trưởng Mã Cao Hoàng của khách sạn năm sao Dany …chưa hết …chưa hết đâu ạ … còn cả Việt Dẫn Vân bếp trưởng khách sạn nổi tiếng Wili nữa! Xin thiếu gia cứ tìm hiểu họ đi ạ! Họ còn trẻ tuổi sẽ phục vụ thiếu gia được lâu hơn chứ tôi già rồi xuống đó được vài tháng mất công lắm! Xin thiếu gia độ lượng mà tha cho tôi! Nhất định ngày rằm và đầu tháng tôi sẽ nấu nhiều món ăn dâng lên cho cậu! Tôi hứa …
- Nè! Cậu đang làm gì vậy hả?
- Ông Khôi nghiêm giọng và bước lại.
Bếp trưởng Duy Hào nhìn thấy ông Khôi thì tỏ ra mừng rỡ. Ông vội vàng đứng lên và chạy tới rồi run rẩy nói:
- Hình như thiếu gia đang về để bắt tôi theo xuống đó nấu cơm cho cậu ấy! Hồi nãy cậu ấy bay qua đầu tôi và làm rơi chiếc mũ xuống đấy!
Ông Khôi nghe vậy thì nhăn mặt và gằn giọng:
- Trời đất! Cậu làm sao mà có thể nói ra những câu đó hả? Nếu mà phu nhân hay chủ tịch nghe được thì họ sẽ rất đau lòng lắm cậu biết không?
Bếp trưởng Duy Hào gật đầu mếu máo:
- Nhưng mà tôi sợ lắm! Từ nhỏ tôi đã rất sợ ma mà bây giờ lại có một xác chết nằm ngay trong nhà. Chắc đêm nay tôi phải thức suốt đêm để tụng kinh rồi!
Ông Khôi gõ một cái lên đầu bếp trưởng Duy Hào rồi nghiêm giọng:
- Tuyệt đối không được làm vậy! Cậu mà tụng kinh là xúc phạm tới thiếu gia đấy! Cậu mà làm vậy sáng ngày mai tôi sẽ đuổi việc cậu!
Bếp trưởng Duy Hào nghe vậy thì nhăn mặt lại và nói giọng năn nỉ:
- Nếu vậy thì tối nay tôi sang ngủ ở phòng ông nha! Như vậy thì tôi sẽ không phải tụng kinh!
Ông Khôi lắc đầu và đều giọng:
- Không được! Tôi xưa nay có thói quen không cho người khác ngủ ở phòng mình.
Bếp trưởng Duy Hào nghe vậy thì nói vẻ quở trách:
- Ông ích kỷ vừa vừa thôi! Rõ ràng ông cố tình không cho tôi ngủ chứ mấy hôm trước cái quạt của phòng cậu Hào Tâm bị hư nên ông đã bảo với cậu ấy sang ngủ ở phòng ông còn gì?
Ông Khôi gật đầu rồi nhẹ giọng:
- Đúng là tôi có cho Hào Tâm vào phòng ngủ nhưng mà chiếc giường của tôi chỉ có thể ngủ được hai người có kích cỡ bình thường thôi chứ không thể nào chịu đựng được một người có kích thước và cân nặng bằng ba người được! Nếu mà cậu sang ngủ ở phòng tôi thì tôi sợ có án mạng xảy ra lúc nửa đêm mất! Thôi chắc là tôi phải đành mang tiếng là người ích kỷ vậy!
Nói xong thì ông Khôi bước nhanh ra phòng khách. Bếp trưởng Duy Hào nhìn theo bĩu môi rồi nói:
- Bộ mập là xấu sao? Là có tội sao? Xin lỗi nha! Mập cũng có cái duyên của mập đấy! Có cả vạn người ước lên cân mà cũng không được chứ không phải là dễ đâu! Hừm …!
Nói xong thì ông nhảy lên vẻ thích thú rồi bước nhanh vào nhà bếp. Ngay sau đó bà Châu cũng bước ra khỏi phòng mình. Bà bước về phía phòng của Gia Bảo như một người vô hồn. Đôi mắt có một cái gì đó rất khó hiểu. Bà bước vào phòng và đến bên cạnh con trai mình rồi nhẹ giọng: -Con trai của mẹ! Con đã ngủ chưa? Con đang ngủ phải không?
Bà Châu im lặng vài giây rồi nói nhanh:
- Không được đâu con à! Bây giờ còn sớm lắm nếu mà con ngủ thì sẽ mập lên đấy! Con là ca sĩ, là thiên thần thì phải luôn luôn quyến rũ và đẹp trai. Đúng vậy con phải thật đẹp trai!
Bà Châu chạm tay vào mặt Gia Bảo rồi khẽ nói:
- Con đúng là một thiên thần hoàn mỹ của mẹ! Để mẹ dẫn con ra khuôn viên nha! Mẹ sẽ tết vòng cây để làm một vương miện cho con.
Nói rồi bà nắm lấy tay Gia Bảo và kéo anh dậy. Nhưng bà bị giật lại vì sức nặng của cơ thể con trai mình. Bất chợt lúc đó ánh mắt bà sáng lên khó hiểu rồi bà lại và tìm mọi cách kéo anh dậy khỏi giường nhưng sức của bà không đủ để làm được chuyện đó. Nhìn thấy con trai mình nằm bất động với đôi mắt nhắm nghiền thì bà Châu hét lên giận dữ:
- Sao con lại cứ nằm im như vậy? Sao con không dậy để cùng mẹ ra khuôn viên hả? Con nói đi! Con mau nói ẹ biết đi! Gia Bảo!
Ông Khôi nghe tiếng hét thì vội vã chạy vào.Lúc đó Bà châu đang dùng sức để cõng Gia Bảo xuống khỏi giường thấy vậy ông vội lao vào ngăn cản:
- Phu nhân! Phu nhân đừng làm vậy! Xin cứ để cho thiếu gia yên nghỉ ạ!
Bà Châu quay lại quắc mắt và quát lên:
- Im đi! Ông biết gì mà nói! Yên nghỉ cái gì? Tôi không thể để Gia Bảo nằm ngủ sớm như vậy được! Nó là ca sĩ thì không thể để cho thằng bé mập lên. Tôi sẽ dẫn nó ra khuôn viên để tết vương miện cho nó …
Ông Khôi thấy ánh mắt và hành động khác thường của bà Châu thì vội chạy vào trong. Ông gõ cửa phòng của ông Châu rồi bước vào nói khẩn trương:
- Chủ tịch! Có chuyện rồi! Phu nhân lạ lắm! Ngài mau tới phòng của thiếu gia xem đi ạ!
Ông Châu để tập hồ sơ xuống rồi vội vã chạy tới phòng của Gia Bảo. Ông thấy vợ mình đang cõng con trai trên lưng và định bước ra ngoài. Ông vội chạy tới ngăn cản:
- Bà ơi! Bà đang làm gì vậy? Bà mau đưa Gia Bảo vào trong đi! Chúng ta làm thế này thì tội nghiệp cho thằng bé lắm!
Bà Châu nghe vậy thì quay lại cười tươi rồi nhẹ giọng:
- Ông ơi! Tôi sẽ dẫn Gia Bảo ra khuôn viên chơi chứ cứ để thằng bé ngủ sớm thế này thì dễ mập lắm mà ca sĩ mập thì sẽ không đẹp nữa!
Ông Châu nhìn vợ với đôi mắt đẫm lệ rồi nghẹn ngào nói:
- Bà ơi sao lại thế này? Gia Bảo chúng ta không phải là đang ngủ đâu bà ạ! Thằng bé thật sự đã đi rồi …chúng ta nên để cho thân xác tội nghiệp của nó được an nghỉ!
Bà Châu lắc đầu phủ định rồi lớn tiếng hét lên:
- Ông im đi! Con trai của tôi đang ngủ sao ông lại nói là an nghỉ? Ông im ngay nếu không tôi sẽ cho vệ sĩ đuổi ông ra khỏi nhà …
Ông Châu nghe vậy thì quay sang ông Khôi nói nhanh:
- Không được rồi! Ông mau gọi cho bác sĩ Hảo Danh và nói cho ông ấy biết tình trạng hiện tại của phu nhân! -Dạ! Tôi đi ngay!
Ông Khôi nói xong thì vội vã chạy ra phòng khách. Ông Châu quay sang vợ và nhẹ giọng:
- Bà ơi! Bà hãy đưa Gia Bảo cho tôi để tôi đưa thằng bé vào phòng! Ở ngoài này rất lạnh chúng ta không nên để cho nó bị gió thổi vào mặt như vậy!
Bà Châu nghe vậy thì gằn giọng:
- Tôi đã cảnh cáo ông rồi đấy! Nếu mà ông còn mở miệng một lần nữa thì tôi sẽ không tha cho ông đâu!
Ông Châu nhìn thấy dường như cơ thể Gia Bảo sắp rơi xuống thì vội vã bước tới đưa tay ra đỡ. Bà Châu nhìn thấy vậy thì cứ tưởng ông đang cố tình cướp con trai mình thì ánh mắt chợt ánh lên sự giận dữ rồi giơ tay ra cầm lấy tay ông để cắn.
“Phịch” cơ thể Gia Bảo bị rơi xuống nền nhà. Cổ của anh bị vểnh sang một bên như thể đã bị gãy.
“Đau quá! Sao mà tự nhiên lưng mình ê ẩm vậy?”
- Tiếng nói của linh hồn bên trong thể xác bất đó vang lên.
Bà Châu thấy con mình rơi xuống và nằm bất động trên sàn nhà thì quay lại nhìn ông Châu với ánh mắt thù hận rồi gào lên:
- Chính ông! Chính ông đã làm ngã con trai tôi! Ông mau cút ra khỏi đây nếu không tôi sẽ giết chết ông đấy!
Ông Châu thấy vẻ mặt đầy kích động của vợ thì vội gật đầu rồi nhẹ giọng:
- Được rồi! Tôi sẽ đi! Bà cứ bình tĩnh! Bà cứ bình tĩnh và đưa Gia Bảo vào phòng nghỉ đừng để thằng bé nằm dưới sàn như vậy! Lạnh lắm!
Nói xong thì ông Châu bước vào phòng của Gia Bảo và nhìn ra với gương mặt đau khổ giàn giụa trong nước mắt.
Bà Châu cúi xuống và nhẹ giọng với Gia Bảo:
- Con trai! Bây giờ đã không có ai làm phiền chúng ta nữa! Vậy bây giờ mẹ sẽ dẫn con ra khuôn viên chơi nha!
Bà Châu cố gắng đỡ con trai mình dậy nhưng bà làm đi làm lại mấy lần đều không được. Cơ thể của anh vẫn nằm bất động dưới nền nhà với đôi mắt nhắm nghiền. Ánh mắt của bà như khựng lại và dường như đang nghĩ tới điều gì đó.
“Bà ơi sao lại thế này? Gia Bảo chúng ta không phải là đang ngủ đâu bà ạ! Thằng bé thật sự đã đi rồi …chúng ta nên để cho thân xác tội nghiệp của nó được an nghỉ!”
Những lời nói của ông Châu liên tục vang lên bên tai của bà. Bà lắc đầu liên tục và lớn tiếng phủ nhận:
- Không đúng! Những lời của ông ta nói không đúng! Con không thể chết! Gia Bảo! Con mau tỉnh lại đi! Con mau tỉnh lại đi Gia Bảo!
Bà Châu vừa nói vừa đấm liên tục vào ngực của con trai mình. Ông Châu định bước tới nhưng lại thôi. Ông chỉ đứng và òa khóc như một đứa trẻ.
“Đau quá! Sao ngực mình đau như có ai đang đánh thế này? Sao mắt mình lại không mở ra được? Mình nhất định phải mở mắt ra để xem kẻ nào mà dám to gan đánh mình! ”
- Linh hồn tự nhủ trong tức giận.
Linh hồn của Gia Bảo dùng hết sức và cố gắng cử động cơ thể của mình …một ngón tay khẽ nhúc nhích. Các cơ ở mắt cũng đã bắt đầu cử động. Lúc này bà Châu không vẫn không ngừng đấm liên tục vào ngực của Gia Bảo và liên tục gào lên trong đau khổ. Bất chợt đôi mắt của Gia Bảo mở ra và anh quay đầu đầu lại để nhìn người đang đấm liên tục vào ngực mình là ai. Anh thốt lên kinh ngạc