- Không có đâu anh ạ! Em không tin là ông trời lại tàn nhẫn thế! Em tin bên trong là một người khác chứ không phải là Phương Nghi của chúng ta.
Du Kiệt nghe vậy thì cúi mặt xuống rồi hít một hơi thật sâu sau đó xoay mạnh nắm cửa. Họ sợ hãi đặt những bước chân của mình lên từng miếng gạch của căn phòng. Đập vào mắt của họ là chiếc giường phủ một tấm vải trắng lạnh lẽo cho người nằm trên đó. Du Kiệt bước thật chậm về phía chiếc giường, đôi mắt anh như đang cầu nguyện cho người nằm dưới tấm vải trắng không phải là đứa em gái của mình. Anh run rẩy cầm lấy tấm vải trắng rồi kéo thật chậm nó từng chút một nhưng rồi điều gì đến cũng đã đến. Lời cầu nguyện không thể thay đổi thực tế trước mắt họ. Du Kiệt ôm lấy xác của Phương Nghi rồi gào lên:
- Không thể thế này được! Anh không tin đây là sự thật! Em hãy mau tỉnh lại đi Phương Nghi! Cả em và ba không thể đối xử với anh như vậy. Em hãy mau tỉnh lại đi! Anh sẽ đưa em về nhà! Anh sẽ rán đùi gà cho em. Lần này anh sẽ không làm cháy nữa …
Cao Lam ngồi gục xuống nhà khóc nức nở. Cô nhìn Du Kiệt với ánh mắt bất lực lòng tự trách vì đã không làm được gì cho anh. Những gì đang xảy ra quá ư là tàn nhẫn.Nếu như nói sự sống chết của con người đã được sắp đặt sẵn thì phải chăng số phận đã không có một chút lòng từ bi đối với nhân thế? Trong lúc này người ta phải tự hỏi là các đấng quyền năng có thật sự tồn tại hay không? Nếu như họ thật sự tồn tại thì có phải đó là những người có trái tim lạnh lùng? Lạnh lùng đến vô tâm
- vô cảm? Hay vốn dĩ họ không tồn tại? Họ chỉ là những ảo ảnh siêu phàm của trí tưởng tượng? Con người luôn tự huyễn hoặc bản thân và luôn cầu nguyện để được những bậc thần thánh che chở cho linh hồn yếu đuối của mình và chính họ đã đặt quá nhiều hy vọng để bây giờ thực tại đã đánh gục họ không một chút thương tiếc.
Du Kiệt lấy tay mình để mở đôi mắt nhắm nghiền của Phương Nghi ra nhưng anh vừa thả tay ra thì nó lại lạnh lùng khép lại rồi anh lại tiếp tục làm như vậy nhưng vẫn không có một phép màu xuất hiện cô gái nằm trên giường vẫn nằm bất động với làn da lạnh như băng. Anh hét lên với những mũi dao đâm trong lòng:
- Ông trời ơi! Hà Du Kiệt tôi đã làm gì sai mà ông lại nhẫn tâm đối xử với tôi như thế? Sao ông nỡ cướp hết đi những người thân bên cạnh tôi? Tôi đã cầu nguyện là không phải. Tôi đã cầu xin ông cho tôi nhìn thấy người nằm trên chiếc giường này không phải là em gái tôi vậy mà …vậy mà ông lại nỡ lòng nào cho con bé nằm đây cơ chứ? Tại sao ông lại cho em gái tôi nằm trong căn phòng này hả? Nó đã làm gì? Phương Nghi đã làm gì ông? Ông nói đi! Ông mau nói cho tôi biết gia đình của tôi đã làm gì ông mà ông lại tàn nhẫn với chúng tôi như vậy?
Con người quá nhỏ bé để có thể chống lại được tạo hóa! Họ bất lực trước sự sắp đặt của chúa trời.Có phải chăng họ chỉ là những hành khách trên con tàu số phận? Ngồi yên chờ đợi và nguyện cầu cho con tàu sẽ ình dừng ở một nhà ga đầy hạnh phúc theo mong muốn của riêng họ và mãi mãi là vậy! Họ không bao giờ có quyền và cũng không thể là người cầm lái chính con tàu đó.
… …
Ông Long ngồi xem kỹ từng trang của cuốn sổ trên tay rồi gật đầu hài lòng rồi nói:
- Thật là không ngờ số lượng tiêu thụ album 12 của Gia Bảo lại có thể đạt tới con số gần 5 triệu bản. Đây là một con số mà tất cả những người làm ca sĩ đều mong muốn mình sẽ đạt được!
Thái Dân nhấn mạnh:
- Đêm biểu diễn của công ty Kang –Nam dành để lăng xê Gia Bảo mang lại hiệu quả tốt hơn dự kiến ban đầu. Bây giờ không chỉ ở Việt Nam mà các cô gái của Đại Hàn Dân Quốc cũng đã bắt đầu chọn Gia Bảo làm thần tượng ình.
Ông Long gật đầu rồi nhấn mạnh:
- Chứ sao! Đó là một sự lựa chọn hiển nhiên và đúng đắn vì nếu nói về ngoại hình và gia thế thì Gia Bảo còn hơn gấp mấy lần các thành viên của mấy nhóm nhạc bên đó. Mặc dù là các nhóm như SuJu, BigBang, MBLAQ,A1B4 và SS501 đều là những nhóm nhạc trẻ tuổi và tài năng nhưng nếu Gia Bảo chúng ta chịu khó nghiêm túc tập luyện một chút nữa thì ăn đứt luôn cả họ đấy chứ!
Thái Dân nhẹ giọng:
- Em cũng nghĩ vậy! Gia Bảo hội tụ đủ tất cả các yếu tố cần thiết của một ca sĩ và em chắc chắn trong tương lai cậu ấy sẽ là một tên tuổi không cần khẳng định.
Thái Dân im lặng một lúc rồi thở dài nói với giọng buồn bã:
- Gia Bảo vốn là ca sĩ có rất nhiều scandal và điều đó là không cần phải bàn cãi vì cậu ấy luôn là điểm nóng của giới săn tin vả lại scandal là thứ luôn đi cùng với các nghệ sĩ nhưng không biết sao mà thời gian gần đây liên tục có những chuyện bất hạnh xảy ra với cậu ấy. Đầu tiên là tai nạn khủng khiếp xảy ra cách đây hơn hai tháng kế tiếp là chuyện cậu ấy bị nghi oan là kẻ giết người rồi lại vừa qua lại bị bắt cóc…em thật không hiểu được chuyện gì đang xảy ra! Cứ y như Lâm gia bị ma ám vậy!
Ông Long nghe vậy thì lắc đầu phản đối:
- Cậu cứ nói toàn chuyện bậy bạ! Ma đâu mà ma. Ma thì phải ở những nơi tăm tối còn nơi sáng trưng ánh đèn như biệt thự nhà họ Lâm thì nó vừa thấy là đã sợ rồi làm gì có tâm trạng ngồi đó ám nữa vả lại cũng chính là vì Gia Bảo luôn gặp chuyện nên cậu ấy luôn là người được các fan ủng hộ nhất trong các ca sĩ Việt còn gì. Cái gì cũng có cái giá của nó. Đó chính là quy luật của cuộc sống.
Thái Dân nghe vậy thì khẽ gật đầu rồi nhẹ giọng: -Ừ! Anh nói cũng đúng nhưng em hy vọng từ nay trở đi Gia Bảo sẽ không còn gặp phải chuyện gì nữa. Đôi lúc em thấy đau lòng khi nhìn thấy cậu ấy!
Ông Long nghe vậy thì bật cười rồi nhấn mạnh:
- Cậu đa cảm quá đấy! Gia Bảo có số quý nhân phò trợ thì làm gì mà gặp tai kiếp mãi. Chắc là xong vụ bắt cóc vừa rồi thì cậu ấy sẽ lại là một thiếu gia cao ngạo như xưa đấy mà. Cậu không cần phải lo lắng quá! Tốt nhất nếu có thời gian thì cậu hãy dành ình để mà kiếm lấy một cô vợ chứ đã ba mươi tuổi rồi mà cứ sống lủi thủi một mình là không được!
- Em cũng đang …
Vừa lúc đó có một nhân viên chạy vào với vẻ hốt hoảng. Thái Dân ngưng lại và hỏi nhẹ giọng:
- Cát An! Có chuyện gì mà vẻ mặt cậu lại như thế?
Cát An thở gấp rồi vội nói:
- Hai anh chưa nghe tin gì sao?
Ông Long nói nhanh:
- Có tin gì thì cậu mau nói ra đi!
Cát An nói khẩn trương:
- Ca sĩ Gia Bảo bị tai nạn chết rồi!
- Không thể nào! Cậu ấy vừa về nhà sáng nay mà! Tin tức này cậu lấy ở đâu? Có đáng tin không?
- Thái Dân hỏi vẻ lo lắng.
Cát An nhấn mạnh:
- Trời đất! Bây giờ mà các anh vẫn chưa tin em sao? Dì ruột của em làm y tá ở bệnh viện Sài Gòn. Lúc nãy em gọi tới cho dì ấy hỏi thăm chút công chuyện mà dì em có tật hay buôn chuyện. Em vừa nói được một câu là dì ấy kể chuyện ở chỗ làm cho em nghe. Dì ấy nói là sáng nay có ba ca cấp cứu và cả ba người chết cả ba trong đó có ca sĩ Lâm Gia Bảo và một cô gái trẻ rồi cả một người đàn ông. Bây giờ các fan hâm mộ và cánh báo chí vẫn chưa biết chuyện này. Có lẽ ngoài người nhà của anh ấy thì em là người đầu tiên đấy ạ!
Thái Dân nghe Cát An nói thì nửa tin nửa ngờ. Anh vội lấy điện thoại ra và gọi. Số hiển thị trên màn hình là của Gia Bảo nhưng số máy không liên lạc được.
Cát An thấy vậy thì nhấn mạnh:
- Em đã nói mà các anh không tin!
Ông Long gằn giọng:
- Cậu có biết tin cậu vừa nói nó nằm ở mức độ nào không mà bảo người ta phải tin ngay khi cậu vừa nói ra.
Thái Dân thở dài lo lắng rồi tiếp tục gọi,anh sốt ruột chờ đợi những tiếng chuông đổ dài. Giọng một người đàn ông bắt máy:
- Alô! Biệt thự Lâm Châu xin nghe ạ!
Thái Dân vội cúp máy rồi quay lại ông Long nói nhanh:
- Có chuyện thật rồi! Chúng ta mau tới biệt thự Lâm gia!
Ông Long nghe vậy thì tỏ ra kinh ngạc nói:
- Nhưng tôi thấy cậu gọi mà chưa nói câu nào mà!
Thái Dân vội vã nói:
- Em gọi tới nhà của Gia Bảo thì nghe được tiếng khóc than thảm thiết của Lâm phu nhân vọng lại từ đầu dây bên kia. Chắc hẳn là Gia Bảo thật sự đã gặp chuyện. Chúng ta phải tới đó ngay lập tức!
Ông Long và Thái Dân vội vàng lao xuống tầng hầm để xe rồi rời khỏi công ty ngay khi đó. Họ nhấn hết ga và lao trên xa lộ Đại Hàn rồi khoảng hai mươi phút sau thì dừng trước cổng biệt thự Lâm Châu. Ông Khôi chạy vội ra mở cửa. Nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt của ông thì họ biết rằng điều mà họ lo sợ thật sự đã tới.
Thái Dân và ông Long vội vã chạy vào. Cảnh bà Châu nằm vật vã giữa ghế sô fa gào thét khiến cho lòng họ đau quặn lại. Thái Dân bước vào và nhẹ giọng nói:
- Phu nhân có thể cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì được không?
Bà Châu thấy ông Long và Thái Dân thì khóc càng lớn hơn rồi nói trong nước mắt: -Tôi thật không thể tin được một chiếc xích lô mà lại có thể giết chết thằng bé. Sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy chứ? Gia Bảo bị bắt cóc cả tuần nay vừa mới về nhà lúc sáng. Nó chỉ vừa mới ăn được có một bữa cơm thôi mà …tôi không làm sao có thể tin đây là sự thật được!
Bà Châu hét lên như xé lòng:
- Ông trời! Sao ông lại tàn độc vậy hả? Con trai tôi còn chưa kịp dùng bữa cơm nào với vợ chồng tôi. Thằng bé còn chưa kịp nằm ngủ một giấc trên chiếc giường trống trải cả tuần nay. Sao ông lại có thể đối xử với Lâm gia chúng tôi thế? Rốt cuộc thì tại sao? Ông trả lời đi! Tôi còn chưa kịp băng bó vết đứt trên tay thằng bé vậy mà ông nỡ lòng nào mà cướp mất con trai tôi? Sao ông tàn nhẫn vậy?
Thái Dân thở dài đau xót rồi nhẹ giọng:
- Thật đúng là ông trời không có mắt. Gia Bảo thời gian qua đã phải chịu rất nhiều chuyện bất hạnh vậy mà hôm nay cậu ấy lại …thật đúng là bất công quá!
Ông Châu lúc đó từ trong phòng của Gia Bảo bước ra. Dù cố gắng kìm nén nhưng những giọt nước mắt vẫn cứ trào ra trên gương mặt đầy đau khổ của ông. Thái Dân và ông Long đứng dậy bước tới và khẽ giọng:
- Chúng tôi thật sự rất lấy làm tiếc vì chuyện này!
Ông Châu nghẹn ngào nói trong nước mắt:
- Gia Bảo …thằng bé đã đi thật rồi! Kỳ tích thứ hai đã không xảy ra. Lần này thì không còn hy vọng gì nữa. Chúng tôi thật sự … đã mất nó. Chúng tôi đã mất đứa con trai của mình. Chuyện này đúng là hoang đường! Một chiếc xích lô bé nhỏ như vậy mà lại cướp mất con trai chúng tôi? Sao mà số phận lại tàn nhẫn với chúng tôi như vậy? Có ai mà lại bị tai nạn toàn thân gãy nát tới hai lần trong đời cơ chứ? Thế gian này có ai bạc mệnh như con trai tôi cơ chứ? Sao mà ông trời độc ác đến nhường này? Cả nhân thế có cả vạn người như thế sao không phải là ai khác mà cứ là Gia Bảo? Sao cứ luôn là thằng bé?
Trước những lời tê tái và bi thương như vậy cả ông Long và Thái Dân đều không cầm được nước mắt. Họ cũng bật khóc và đau khổ như người đàn ông đang đứng bên cạnh. Ông Long nói trong nước mắt:
- Thế bây giờ cậu ấy đang ở đâu?
Ông Châu nói nghẹn ngào:
- Thằng bé đang ở trong phòng. Chúng tôi đợi hai ngày sau sẽ làm lễ hỏa táng cho nó.
Thái Dân nhẹ giọng:
- Có thể cho chúng tôi vào bên trong được không? Mặc dù không biết Gia Bảo có nghe được không nhưng chúng tôi vẫn muốn nói vài lời với cậu ấy!
Ông Châu khẽ gật đầu rồi họ cùng đi vào phòng của Gia Bảo. Anh nằm đó với một cơ thể bất động. Đôi mắt nhắm nghiền như đang ngủ. Ông Long bước lại ngồi xuống bên cạnh anh và khẽ nói:
- Cậu nỡ lòng nào rời bỏ chúng tôi mà đi? Sao cậu không cố gắng chống chọi lại thần chết? Sao cậu lại bỏ cuộc để mà rời bỏ thế gian này, rời bỏ những người thân của cậu? Tôi và Thái Dân định báo cho cậu một tin mừng vậy mà cậu lại không chờ chúng tôi?
Ông Long nói chậm rãi:
- Cậu biết không? Album của cậu bán được đến nay là gần 5 triệu bản đấy! Các fan rất ủng hộ cậu. Buổi biễu của cậu do công ty Kang –Nam tổ chức đợt vừa rồi được giới chuyên môn đánh giá rất cao. Cậu cũng bắt đầu được các cô gái Hàn Quốc chọn làm thần tượng vậy mà … cả một tương lai sáng láng đang chờ cậu phía trước vậy mà cậu nỡ lòng vứt bỏ hết sao Gia Bảo? Cậu nỡ lòng thật sao …?
Nói tới đó thì ông Long khóc òa lên như một đứa trẻ. Ông Châu vội vàng bước lại và nhẹ giọng:
- Để tôi đưa ông ra ngoài!
Ông Long gật đầu rồi đứng dậy theo Ông Châu ra ngoài. Thái Dân thở dài buồn bã rồi bước lại lặng lẽ ngồi bên Gia Bảo. Một lúc sau anh nhẹ giọng lên tiếng:
- Năm năm!Chúng ta đã quen biết nhau được năm năm rồi.Năm năm đó tôi với cậu đã gặp nhau không dưới năm ngàn lần nói chuyện không dưới năm vạn câu. Cứ đã như là một thói quen. Một điều không thể từ bỏ vậy mà …hôm nay cậu lại ra đi như thế này. Cậu thật tàn nhẫn khi có thể vứt bỏ tất cả lại để mà ra đi. Cậu nỡ vứt bỏ ba, mẹ,bạn gái, tôi và anh Long ở lại sao? …Tôi thật không thể tin được là bây giờ cậu đang nằm đây với một cơ thể bất động thế này! Tôi càng không muốn tin là chỉ còn hai ngày nữa là mãi mãi tôi sẽ không gặp lại cậu! Tôi không đành lòng chút nào! Trong năm năm qua cậu cứ như là một người em trai của tôi vậy …vậy mà giờ đây tôi ngồi nhìn cậu thế này.Ông trời đúng là rất tàn độc, rất nhẫn tâm khi cướp đi cậu như thế này! …
Một màn đêm đen đầy lạnh lẽo và tăm tối đang bao trùm lấy cả không gian biệt thự Lâm Châu. Nỗi bi thương và những giọt nước mắt dường như đang muốn nhấn chìm nó! Trong lúc này ánh sáng và hạnh phúc không tồn tại. Chỉ có mây mù và đau khổ! Nụ cười và niềm vui biến mất. Chỉ có tiếng khóc và những lời oán than.
… …
Trên thế gian có hàng vạn người và có hàng triệu nỗi đau nhưng có mấy ai lại cùng có chung một nỗi đau. Có nỗi đau nào lại có cùng một nguyên nhân và xảy ra cùng một thời điểm. Nhưng vạn vật trên nhân thế không có gì là tuyệt đối. Ta sống giữa vòng xoay điên dại của nó và không ít lần thốt lên hai chữ trùng hợp. Tất cả đều có thể xảy ra! Ít chứ không phải là không! Hiếm nhưng không phải là không có! Bên cạnh nỗi đau khổ và sự mất mát của Lâm gia thì lúc này gia đình họ Hà cũng não nề và tê tái đến quặn lòng.
Cả gương mặt của vú Hòa sưng hết lên vì khóc. Giọng của bà bây giờ không còn nghe rõ nữa nhưng bà vẫn không ngừng kêu gào:
- Không! Không thể thế này được! Số phận không thể tàn nhẫn như vậy!
Ông trời ơi! Sao ông lại đối xử với con người chúng tôi như thế? Ông đã sinh ra chúng tôi thì tại sao lại hành hạ chúng tôi như thế này? Ông nỡ lòng nào mà cướp đi một lúc hai cha con họ? Sao ông lại độc ác như vậy? Ông là ông trời nhưng sao ông tàn nhẫn thế này hả? Sao ông không lấy cái mạng già của tôi thay cho Phương Nghi? Con bé chỉ mới mười chín tuổi vậy sao ông lại bắt nó phải chết? Tại sao hả?
Vú Hòa ôm lấy xác của Phương Nghi rồi gào lên thảm thiết:
- Tỉnh lại đi con ơi! Con đừng nằm mãi như vậy! Con đừng làm cho vú sợ! Con mau tỉnh lại đi Phương Nghi! Con đã hứa là sẽ ăn cơm của vú nấu mỗi ngày cơ mà sao bây giờ con lại nỡ ra đi? Sao con nỡ bỏ anh trai con lại một mình? Sao con lại buông xuôi tất cả?
Du Kiệt đã phần nào lấy lại được bình tĩnh. Anh ngồi rầu rĩ ở ghế sô fa rồi nhìn về phía Vú Hòa thở dài và nhẹ giọng:
- Thật tội nghiệp cho vú ấy! Vú đã ngần ấy tuổi mà lại phải chịu đựng chuyện này!
Cao Lam gật đầu và khẽ nói:
- Dù em biết vú Hòa chưa lâu nhưng em cảm nhận được tình cảm của vú ấy dành cho Phương Nghi và anh giống như tình cảm của một người mẹ! Vú ấy lo lắng và quan tâm hai anh em anh rất chân thành. Không đơn thuần là làm hết nghĩa vụ của một người giúp việc.
Du Kiệt im lặng một lúc rồi nói tiếp: -Vú Hòa là người đã thay mẹ anh nuôi nấng, chăm sóc anh và Phương Nghi ngay từ nhỏ. Đối với anh và con bé thì vú ấy cũng đã luôn như là một người mẹ vậy!
Cao Lam thở dài rồi khẽ nói:
- Thế bây giờ chúng ta phải làm gì hả anh …?
Du Kiệt nhẹ giọng:
- Mọi chuyện đến bất ngờ quá! Anh không có cách nào để tiếp nhận. Ba và Phương Nghi ra đi là một cú sốc rất lớn với anh. Bỗng dưng một mình anh trơ trọi giữa đời …anh cũng không biết mình phải làm gì bây giờ …đầu của anh rối lên như một mớ bòng bong vậy!
Cao Lam siết nhẹ tay của Du Kiệt rồi khẽ nói:
- Anh yên tâm! Anh cũng không hề đơn độc một mình. Em luôn ở bên cạnh anh dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra thì chúng ta cũng cùng tiến cùng lùi. Anh hãy nhớ là như vậy!
Du Kiệt gật đầu rồi nhẹ nói:
- Cao Lam! Anh rất cảm ơn em vì đã ở bên cạnh anh lúc này.Nếu không có em thì anh có lẽ anh đã gục ngã mất!
Du Kiệt quay lại nhìn xác của ba và em gái mình thì nước mắt lại trào ra trên gương mặt hốc hác, anh nói đứt quãng trong đau đớn:
- Ngày mai …anh sẽ …đưa Phương Nghi và ba …đi hỏa táng rồi sẽ đưa …họ ra Hà Tĩnh!
Nói xong thì anh bật khóc nức nở rồi nghẹn ngào nói:
- Đến bây giờ anh cũng không tin được chuyện này! Anh không tin là kể từ ngày mai anh sẽ không còn được nhìn thấy ba và con bé nữa …anh không tin là ngày mai anh sẽ tự tay đưa họ mãi mãi rời xa cõi đời này. Anh thật không tin chuyện này lại có thể xảy ra!
Cao Lam cũng nhạt nhòa nước mắt. Cô không nói gì chỉ nhẹ nhàng ôm anh vào lòng như muốn an ủi, che chở cho linh hồn yếu đuối và đơn độc đó.
Mùa thu được ví như là khoảnh khắc giao mùa đẹp nhất của đất trời. Tiết trời mát mẻ và ấm áp bởi những tia nắng nhạt, những cơn gió nhè nhẹ và phảng phất hương của một loài hoa. Những chiếc lá vàng lìa cành và buông mình theo gió rơi xuống nằm rải rác trên các con đường. Tất cả những thứ đó làm nên một bức tranh thiên nhiên đẹp đến hoàn mỹ khiến cho cõi lòng của nhân thế phải nghiêng mình say đắm trước nó chính vì vậy mùa thu luôn cho người ta cảm giác bình yên và hạnh phúc nhưng bên cạnh niềm hạnh phúc của con người, sự khởi đầu hài hòa của thiên nhiên thì vẫn có những nỗi đau, có những sự mất mát, có những giọt nước mắt và có những kết thúc của một sự tồn tại.
… …
Ông Triệu bưng một chén cháo nóng hổi lên để trên bàn rồi nhẹ giọng với Bảo Trân:
- Ba đã nấu cháo thịt bằm mà con thích ăn. Con hãy ăn đi chứ đừng nhịn đói như vậy!
Bảo Trân nghẹ vậy thì chạy lại bàn và hất đổ tô cháo xuống đất rồi hét lên giận dữ:
- Ba sai rồi! Con không thích cháo thịt bằm! Một thứ cháo rẻ tiền như vậy thì làm sao mà con nuốt nó vào cổ họng mình được? Cái mà con thích là bào ngư, vi cá, thịt nai của nhà họ Lâm. Con thích cái địa vị, những xấp tiền dày cộm và thích được người ta gọi mình là thiếu phu nhân. Đấy là những thứ con thích! Ba có biết không hả?
Ông Triệu nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Bảo Trân thì vội vàng nhẹ giọng:
- Trân Trân à! Con bình tĩnh đi! Đừng có như vậy nữa …!
Bảo Trân gào lên:
- Ba bảo con bình tĩnh ư? Con làm sao mà bình tĩnh được cơ chứ? Tất cả con đã nắm trong tay, ngày đám cưới cũng đã được ấn định vậy mà …bây giờ không còn một chút gì cả. Một chút cũng không có vậy thì làm sao mà con bình tĩnh được?
Ông Châu ngồi xuống ghế chống cằm như đàn suy nghĩ rồi buông giọng:
- Ông trời đã không giúp chúng ta! Cứ tưởng rằng những thứ của Lâm gia đã chính thức lọt vào tay chúng ta …quyền lực, địa vị, tiền bạc vậy mà chỉ có một tiếng đồng hồ mà tất cả tan theo mây gió. Kế hoạch của chúng ta thất bại! Vở kịch trong bốn năm qua không có được một kết quả gì!
Bảo Trân có lẽ quá kích động nên cô nắm lấy cổ áo của ba mình rồi lắc đầu và nói với giọng quả quyết:
- Không được ba à! Con thật không cam tâm! Con không cam tâm chút nào! Những giọt nước mắt những nụ cười của con trong bốn năm qua chẳng lẽ là vô nghĩa? Công sức con bỏ ra trong ngần ấy năm chẳng lẽ không được đền đáp? Con không tin! Con tuyệt đối không tin! Rõ ràng con đã là thiếu phu nhân của nhà họ Lâm! Thiếu phu nhân của tập đoàn Lâm Thị vậy mà bây giờ tất cả chấm dứt ở đây sao ba?
Ông Triệu thấy vẻ mặt hoảng hốt và mất bình tĩnh của Bảo Trân thì vội vàng nhấn mạnh:
- Không! Không phải đâu con ạ! Con cứ bình tĩnh nghe ba nói!
Ông nói xong thì vội vàng dìu con gái ngồi xuống ghế rồi nói khẩn trương:
- Con không cần phải lo lắng! Con còn nhớ lần trước thằng nhóc đó bị tai nạn không? Các bác sĩ giỏi nhất của thành phố đã chính miệng nói rằng nó không thể nào sống lại. Nói rằng cả đời của nó sẽ phải sống trong tình trạng thực vật vậy mà có sao đâu? Nó vẫn sống dậy và rất khỏe mạnh như bao người khác đấy thôi! Cho nên con không cần tuyệt vọng vậy đâu! Ba nghĩ chắc là lần này nó cũng sẽ tỉnh lại thôi! Chắc là số của nó có quý nhân giúp đỡ nên sẽ thoát được nạn lần này!
Bảo Trân lắc đầu bác bỏ: -Nhưng lần trước là hôn mê còn bây giờ thì Gia Bảo đã tắt thở rồi ba à! Anh ta đã chết. Lúc sáng ở bệnh viện con chạm tay vào người của anh ta thì thấy tất cả đã lạnh lẽo rồi. Anh ta thật sự đã chết và hy vọng của chúng ta cũng đã bị giập tắt!
Ông Triệu mỉm cười và nhấn mạnh:
- Không phải đâu con ạ! Lạnh là do căn phòng cấp cứu thôi chứ thằng nhóc đó mới chết làm sao mà lạnh được. Con yên tâm! Ba tin là nó sẽ tỉnh lại! Tới lúc đó con sẽ mặc áo cô dâu và đường đường chính chính bước vào dinh thự nhà họ Lâm với thân phận thiếu phu nhân của tập đoàn Lâm Thị!Tất cả lại trở về với chúng ta! Giấc mơ của chúng ta lại trở thành hiện thực!
Bảo Trân nghe vậy thì nói khẩn trương:
- Có thật không ba? Có thật là Gia Bảo sẽ tỉnh dậy không?
Ông Triệu gật đầu rồi buông giọng:
- Thật chứ sao không! Chẳng lẽ ba lại đi lừa con gái của mình? Cho nên con không cần phải lo lắng! Con phải giữ sức khỏe và làn da của mình để đến ngày cưới con sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất Sài Thành này!
Ông Triệu nhìn thấy vẻ mặt của Bảo Trân bây giờ đã đỡ được phần nào với lúc nãy thì ông nhấn giọng:
- Theo như kế hoạch đã định thì đám cưới của con và Gia Bảo sẽ được tổ chức đúng vào lễ tình nhân năm sau nghĩa là còn phải đợi gần năm tháng nữa mới tới ngày hạnh phúc nhất của ba và con nhưng đợi năm tháng thì quá lâu! Ba quyết định sẽ tìm cách rút ngắn quãng thời gian đó xuống một ngày gần nhất!
- Ngày gần nhất?
- Bảo Trân thốt lên kinh ngạc.
Ông Triệu gật đầu rồi đều giọng:
- Đúng vậy! Chính là ngày gần nhất! Khi nào Gia Bảo tỉnh dậy thì ba sẽ lập tức bảo nhà họ Lâm cử hành hôn lễ cho con và thằng nhóc đó.
Bảo Trân nhìn ba mình với ánh mắt tò mò rồi nhẹ giọng:
- Nhưng mà ba sẽ làm cách nào? Những gì mà vợ chồng Lâm chủ tịch đã quyết thì rất khó thay đổi đấy ba ạ!
Ông Triệu mỉm cười rồi buông giọng với thái độ rất tự tin:
- Đó là những chuyện khác nhưng nếu là chuyện liên quan tới đứa quý tử thì họ sẽ suy nghĩ lại đấy con ạ!
Bảo Trân lắc đầu và nói khẽ:
- Con không hiểu ý của ba lắm! Tại sao chuyện họ đổi ngày cưới lại liên quan đến Gia Bảo?
Ông Triệu gật đầu rồi nói:
- Không phải là liên quan đến Gia Bảo mà phải nói là muốn vợ chồng chủ tịch Lâm đồng ý rút ngắn thời gian chờ đợi của chúng ta thì phải lợi dụng Gia Bảo!
Ông Triệu im lặng vài giây rồi nhấn mạnh:
- Cả thành phố này ai cũng biết là vợ chồng Lâm gia coi đứa con độc nhất của mình như là một viên ngọc quý và chính vì vậy chúng ta sẽ lợi dụng điểm này để đánh trúng vào tâm lý của họ. Thời gian gần đây Lâm gia luôn gặp chuyện xui xẻo và hầu như những chuyện đó đều trút lên đầu đứa con quý hơn vàng hơn ngọc của họ. Điều đó chắc đã làm đau lòng vợ chồng nhà họ Lâm và trong thâm tâm của họ chắc chắn rất lo sợ và thắc mắc tại sao lại xảy ra những chuyện vừa qua. Nếu bây giờ chúng ta nói là Gia Bảo đang gặp vận hạn trong năm nay và phải có một người con gái luôn ở bên cạnh để giải trừ cái vận nạn đó thì khi đó chắc chắn là vợ chồng họ sẽ nhanh chóng cử hành hôn lễ sớm hơn dự định ban đầu!
Bảo Trân nghe vậy thì lắc đầu và đều giọng:
- Không được đâu ba ơi! Vợ chồng Lâm chủ tịch là người học cao hiểu rộng. Họ sẽ không tin vào mấy chuyện mê tín vậy đâu hơn nữa chúng ta nói vậy thì họ sẽ nghĩ rằng chúng ta đang cố tình thúc ép họ làm đám cưới!
Ông Triệu cười tươi và nói rất dứt khoát.