- Mày quên là người xưa có câu quýt làm cam chịu, đời cha ăn muối đời con uống nước sao? Con người sinh ra là để trợ nợ cho nhau, để gánh cho nhau những tai họa và chết chóc! Tao và mày cũng vậy. Mày gây ra món nợ với ba tao thì bây giờ con gái mày phải trả thôi! Đó là một lẽ đời mà!
Ông Dao hốt hoảng van xin:
- Xin đừng! Xin mày đừng làm hại con bé! Bây giờ mày muốn gì thì cứ nói đi! Tao sẽ làm theo mọi yêu cầu của mày.
KhaXon cười lên vẻ man rợ. Đôi mắt của hắn hiện lên vẻ dữ tợn. Hắn quay lại và nói lớn tiếng:
- Đúng vậy! Đây chính là thứ tao muốn! Gương mặt của mày. Vẻ sợ hãi của nó làm cho tao thấy thích thú. Cuối cùng thì mày cũng phải cầu xin tao!
KhaXon nhấn mạnh:
- Sợ lắm hả? Có phải mày đang rất sợ không? Mày sợ tao sẽ làm hại đứa con xinh đẹp của mày giống như anh KhaMon của tao đã làm với vợ và em trai của mày vào mười chín năm trước?
Ông Dao hét lên giận dữ:
- Mày tuyệt đối không được làm bừa! Con gái tao vô tội. Nó không liên quan tới việc này. Mày không thể làm hại tới nó!Món nợ của cha con mày tao sẽ ghánh hết mày không được làm hại tới con tao!
KhaXon lắc đầu rồi lạnh lùng nói:
- Không! Mày sai rồi thằng già ạ! Mày thật sai lầm khi nghĩ rằng một mình mày có thể trả hết món nợ cho cha con tao. Không phải vậy! Lần này tao tìm được mày thì tao phải bắt mày phải trả gấp mười lần những thứ mà mày đã lấy đi của cha tao mười chín năm trước. Mỗi món nợ đều có lãi tăng theo thời gian không lẽ mày không tính lãi ón nợ của chúng ta?
Ông Dao nói vẻ tức giận:
- Vậy bây giờ mày muốn gì? Mau nói ra đi!
KhaXon cười nhạt rồi nhấn mạnh:
- Thứ mà tao muốn thì rất dễ! Bây giờ tao sẽ ày địa điểm sau đó mày hãy mang tới đây năm trăm tỷ đồng …
- Năm trăm tỷ đồng sao?
- Ông Dao thốt lên kinh ngạc.
KhaXon gật đầu vẻ thích thú:
- Đúng vậy! Có cần tao phải nhắc lại không? Mày hãy chuẩn bị số tiền đó và sáng sớm ngày mai đưa tới cho tao và nhớ là đi một mình!Nếu như dẫn theo bọn cảnh sát thì lúc mày tới sẽ nhận được hai cái xác không nguyên vẹn đấy!
Ông Dao định gật đầu đồng ý nhưng lại nhìn thấy Cao Lam lắc đầu ra hiệu và giơ lên ba ngón tay. Ông Dao có vẻ đã hiểu được ý của cô nên ông nói với KhaXon một cách năn nỉ:
- Năm trăm tỷ đồng đồng là một số tiền rất lớn! Tao hiện giờ chưa có trong tay mày hãy cho tao thời gian chuẩn bị. Xin cho tao ba ngày để kiếm được số tiền đó ày!
KhaXon im lặng vài giây rồi gật đầu: -Thôi được! Vậy ba ngày sau tao sẽ liên lạc lại. Nếu như mày cho bọn cảnh sát nhúng tay vào thì đừng có trách tao tàn nhẫn!
Du Kiệt hét lên với giọng hoài nghi:
- Ông chỉ nói vậy thì làm sao chúng tôi tin ông được! Nếu như ông chỉ may mắn nhặt được điện thoại của em gái tôi thì sao? Vậy làm sao mà chúng tôi có thể đưa một số tiền lớn như vậy cho ông? Ông có gì chứng mình là em gái tôi đang nằm trong tay ông?
KhaXon cười lạnh lùng rồi nói:
- Mày muốn được nhìn thấy em gái của mày hả? Được! Tao sẽ ày và thằng già đó nhìn thấy con ranh và thằng bạn của nó!
KhaXon đưa camera của chiếc điện thoại về phía Phương Nghi và Gia Bảo. Ông Dao, Du Kiệt và Cao lam đều hét lên kinh hãi khi nhìn thấy sự tiều tụy của Phương Nghi và Gia Bảo lúc bấy giờ. Ông Dao hét lên giận dữ:
- KhaXon! Mày đã làm gì hai đứa nó?
KhaXon cười một cách khoái trá rồi nghiêm giọng:
- Không! Tao không làm điều gì quá đáng cả. Tao chỉ bỏ đói và đánh đập tụi nó thôi!
Du Kiệt khóc òa lên rồi nói trong nước mắt:
- Cả con bé và Gia Bảo dường như không còn một chút sức lực. Tại sao hắn có thể độc ác như vậy chứ? Phương Nghi chỉ là một cô gái yếu ớt như vậy tại sao hắn lại có thể bỏ đói và đánh đập con bé?
KhaXon nhìn thấy Du Kiệt khóc thì nhẹ giọng mỉa mai:
- Thế nào? Có cảm cảm vui hơn không? Có thấy nhẹ nhõm hơn khi nhìn thấy em gái của mày không? Tao đâu muốn thế! Tại vì mày ép tao thôi và chuyện thân xác bọn chúng tiều tụy như vậy đều là do tự chuốc lấy mà thôi. Bọn chúng suốt ngày than khóc, kêu gào làm tao thấy rất nhức đầu …
KhaXon chép miệng mấy cái rồi nhấn mạnh:
- Thôi bây giờ tao không còn thời gian để nói chuyện với mày! Tao có rất nhiều việc để làm. Chúng ta sẽ nói chuyện trực tiếp vào ba ngày sau! Khi đó tất cả ân oán đều được kết thúc!
KhaXon nói xong thì tắt máy. Cả người ông Dao run lên vì sợ hãi rồi bật khóc và ngẹn ngào nói:
- Ba đã làm hại Phương Nghi rồi! Chính ba đã mang tai họa đến cho con bé. Chính ba đã gây ra chuyện này! Tất cả chuyện này đều là do quá khứ đầy rẫy tội lỗi của ba.
Du Kiệt nói trong tiếng nấc:
- Ba đừng tự trách mình! Mọi chuyện này đều là lỗi của con! Chính con mãi chơi nên mới để bọn chúng bắt Phương Nghi. Chính con là người gây ra chuyện này.
Cao Lam hít một hơi sâu rồi nhẹ giọng:
- Xin bác và anh Du Kiệt bình tĩnh lại đi ạ! Bây giờ chúng ta phải thật bình tĩnh để tìm cách cứu được Phương Nghi và anh Gia Bảo ra càng sớm càng tốt. Cháu thấy họ không còn chịu đựng bao lâu nữa đâu.
Ông Dao nghe vậy thì vội vàng hỏi: -Thế bây giờ chúng ta phải làm gì hả cháu? Mà sao cháu lại muốn dời lại ngày giao tiền ba ngày?
Cao Lam nhấn mạnh:
- Cháu làm vậy là muốn chúng ta có thời gian để nhờ phía cảnh sát giúp đỡ. Lúc nãy cháu nhìn thấy ánh mắt tràn đầy thù hận của KhaXon khi nói chuyện với bác thì cháu dám chắc rằng hắn sẽ không dễ dàng thả con tin ra khi đã nhận được số tiền chuộc. Trong cách nói chuyện của hắn như thể hắn còn muốn làm một việc gì đó ngoài việc lấy tiền chuộc. Cháu không biết chính xác việc hắn muốn làm là gì nhưng chắc chắn không phải là một điều tốt đẹp.
Du Kiệt hỏi khẩn trương:
- Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì hả em?
Cao Lam quay lại nói một cách dứt khoát:
- Bây giờ chúng ta phải báo ngay với phía cảnh sát về nội dung cuộc gọi vừa rồi của KhaXon gọi tới …
- Nội dung ư? Du Kiệt nói vẻ ngần ngại.
Cao Lam im lặng vài giây dường như cô đã hiểu được suy nghĩ của Du Kiệt. Cô quay và nhẹ giọng với anh:
- Không cần phải nói hết tất cả! Chỉ cần anh nói với phía cảnh sát là KhaXon đã gọi tới và đòi năm trăm tỷ đồng tiền chuộc và nói với họ mau chóng tìm cách bắt được bọn chúng vì con tin đang ở trong tình trạng kiệt sức. Sau đó anh phải tới Lâm gia để thông báo cho họ biết chúng ta đã nhận được tin của bọn bắt cóc nhưng mà …anh tuyệt đối không được nói về tình trạng của Gia Bảo và Phương Nghi cho họ biết!
- Sao lại phải giấu họ?
- Du Kiệt hỏi vẻ kinh ngạc.
Cao Lam thở dài rồi khẽ nói:
- Vợ chồng Lâm chủ tịch vốn rất yêu thương con của mình. Nếu bây giờ mà họ biết anh Gia Bảo bị bỏ đói và đánh đến ngất như thế thì chắc sẽ không thể nào chịu được! Chúng ta tạm thời phải giữ kín chuyện này để tránh cho họ thêm đau lòng vì quyết định của Gia Bảo!
Du Kiệt gật đầu rồi vội vã đi ngay khi đó. Cao Lam quay lại rồi nhẹ giọng với ông Dao:
- Bác ơi! Bác hãy gọi điện lại cho KhaXon đi!
Ông Dao tỏ ra thắc mắc:
- Sao lại phải gọi điện lại cho hắn hả cháu?
Ông Lam đều giọng:
- Chúng ta gọi lại để yêu cầu hắn không được bỏ đói và đánh đập Phương Nghi và anh Gia Bảo nữa! Chúng ta phải bắt hắn đối xử với họ thật tốt cho tới khi chúng ta giao tiền chuộc!
Ông Dao nghe vậy thì vội vã cầm lấy điện thoại và gọi, KhaXon hiện lên trên màn hình sau ít phút. Hắn nói mỉa mai:
- Sao vậy? Có tiền rồi hả? Nếu vậy thì mau đưa tới đây!
Ông Dao nhấn mạnh: -Tao chưa có tiền. Tao gọi lại là muốn nói với mày là tuyệt đối không được bỏ đói và đánh đập con gái tao và bạn của con bé nếu như mày làm cho tụi nó bị rụng một cọng tóc thì tao sẽ không tha đâu! Tao sẽ liều cái mạng già để giết chết mày!
Nghe vậy KhaXon cười lên một cách khoái chí. Vẻ mặt của hắn lúc này rất mãn nguyện. Hắn quay lại rồi hạ giọng:
- Được rồi! Tao sẽ miễn cưỡng làm theo lời mày. Mày có thể yên tâm về tụi nó cho tới khi tao cầm được tiền chuộc trong tay!
Nói xong thì KhaXon cúp máy. Hắn lại cười, cười rất thích thú, cười một cách điên cuồng. Cả không gian của ngôi nhà nhỏ như bị tiếng cười của hắn đè bẹp. Hắn quay lại nhìn XaNi và nói lên với ánh mắt điên dại:
- Mày thấy không? Mày thấy vẻ mặt của thằng già đó không? Hắn rất sợ hãi khi biết tao đang giữ con gái hắn trong tay …tao rất thích. Rất thích được nhìn thấy hắn sợ hãi như vậy! Rốt cuộc thì tao đã có thể trả thù được cho anh trai và ba của tao và lần này thì hắn phải đau khổ gấp trăm lần so với nỗi đau mà tao từng chịu đựng.
Nói xong thì hắn quay lại lạnh lùng nhìn Phương Nghi và Gia Bảo rồi nói:
- Hai đứa mày hãy tranh thủ mà ở bên nhau! Chỉ còn ba ngày nữa thôi là tất cả sẽ chấm dứt. Chỉ còn ba ngày nữa là hai đứa mày sẽ phải xuống địa ngục trong một thể xác tan tành! A ha ha ha ha ha …
Nói xong thì KhaXon và XaNi bước ra ngoài và đóng sầm cửa lại. Gia Bảo nói với một đôi mắt hoảng sợ:
- Có thật là như hắn nói không? Có thật là chúng ta sẽ chết trong ba ngày nữa không?
Phương Nghi vội vàng trấn an:
- Không phải đâu! Cô đừng sợ như vậy! Hắn chỉ dọa thôi. Sẽ không có chuyện như vậy đâu hơn nữa bây giờ ba cô và anh Du Kiệt cũng đã nhìn thấy chúng ta tôi nghĩ là họ sớm tìm thấy chúng ta thôi!
Gia Bảo mếu máo:
- Nhưng mà lỡ như …lỡ như họ không tìm thấy chúng ta trong ba ngày tới sao? Liệu bọn chúng có giết chúng ta không?
Phương Nghi vội vàng lắc đầu rồi nói:
- Không đâu! Chúng ta sẽ được an toàn cho tới khi chúng nhận được tiền chuộc từ ba cô!
- Nhưng sau đó thì sao? Khi chúng nhận được tiền chuộc rồi thì có giết chúng ta để bịt đầu mối không?
- Không có đâu! Khi chúng nhận được tiền rồi thì chúng ta sẽ được trở về nhà và khi đó tôi sẽ mời cô đi ăn một bữa. Sau đó chúng ta lại tiếp tục sống cuộc sống của mình. Tôi vẫn là Hà Phương Nghi còn cô vẫn là Lâm Gia Bảo cho đến khi có một phép màu xảy ra và trả linh hồn lại cho thể xác của chúng ta giống như ban đầu!
Gia Bảo gật đầu rồi nhẹ giọng:
- Thế việc đầu tiên anh muốn làm khi mà chúng ta trở lại như trước đây là gì?
Phương Nghi im lặng một lúc rồi nói, cô không trả lời câu hỏi của Gia Bảo mà lại hỏi lại anh: -Lúc nãy tên KhaXon đánh tôi sao cô lại chạy ra ngăn cản làm gì? Sao lại ngăn cản để cho hắn đánh tới thế này hay là cô sợ thể xác của mình bị thương?
Gia Bảo im lặng vài giây rồi trả lời vẻ lúng túng:
- Tôi cũng không biết nữa …mỗi khi tôi thấy hắn đánh anh thì …trong lòng tôi cảm thấy rất đau. Tôi chỉ biết tìm mọi cách để ngăn hắn lại!
Phương Nghi chăm chú nhìn Gia Bảo rồi nhấn mạnh:
- Nhưng làm như vậy cô sẽ bị hắn đánh! Cô không sợ đau hay là cô không quan tâm tới thể xác của tôi? Chẳng lẽ cô chỉ muốn bảo vệ cho thể xác của mình thôi sao?
Gia Bảo nghe vậy thì vội vàng giải thích:
- Không phải đâu!Tôi cũng không hiểu sao tôi lại làm như vậy! Nhưng tôi thật sự không muốn nhìn thấy anh bị người khác đánh và …cũng không muốn nhìn thấy anh đau lòng và khóc!
Phương Nghi im lặng một lúc rồi nhẹ giọng:
- Có lẽ tôi …đã biết việc đầu tiên tôi muốn làm đầu tiên khi mà chúng ta trở về với thân xác của mình!
Gia Bảo hỏi vẻ thắc mắc:
- Là việc gì vậy? Là đi ký tặng các fan hâm mộ sao hay là sẽ đi ăn uống một bữa no nê?
Phương Nghi chỉ lắc đầu rồi khẽ giọng:
- Không! Tôi không thể nói với cô ngay bây giờ. Tới lúc đó cô sẽ biết!
Gia Bảo kinh ngạc nói:
- Tôi sẽ biết? Vậy là tôi cũng sẽ làm việc đó với anh? Chẳng lẽ là anh sẽ đưa tôi tới câu lạc bộ karate để tập luyện sao?
Phương Nghi mỉm cười rồi nhẹ giọng:
- Không phải là mấy việc đó. Cô muốn biết thì hãy cầu nguyện cho chúng ta sớm trở về với thể xác của mình đi! Đừng có ngồi đoán mò nữa!
Gia Bảo xịu mặt vẻ giận dỗi rồi nói:
- Đồ loại ích kỷ! Đến bây giờ mà vẫn còn giữ cái tính xấu xa đó. Đồ cao ngạo!
Phương Nghi nghe vậy liền quay sang nắm lấy bàn tay của anh rồi để lên tim mình rồi khẽ giọng:
- Cô có biết tim tôi đau như thế nào khi cô nói như vậy không?
Gia Bảo nói một cách lúng túng:
- Tôi làm sao …mà biết được chứ? Tim của anh thì anh phải biết chứ…sao lại đi hỏi tôi?
Phương Nghi buông tay anh ra rồi lắc đầu thầm nghĩ “ Cô đúng là đồ ngốc! Đầu óc của cô chỉ đơn giản thế thôi sao? …Tôi thực sự rất đau lòng khi nghe cô chửu tôi như vậy. Tôi không muốn khi nói về tôi mà cô lại dùng những ngôn từ đó. Không muốn! Thật sự không muốn!”
Màn đêm lại buông xuống và bao trùm lấy ngôi nhà nhỏ lạnh lẽo đó. Những tiếng gió lùa qua kẽ lá của mấy cây bạch đàn ngoài bãi tạo thành một khúc nhạc ghê rợn tựa thể lời réo gọi của những linh hồn lạc lối trong đêm.
Gia Bảo thụt vào sâu trong góc tường và nhìn ra ngoài qua những khe hở của cửa sổ bằng đôi mắt sợ hãi.Phương Nghi thấy vậy liền nhẹ giọng