- Biết thế này tôi ở nhà cho khỏe. Tội gì phải đến đây cứu anh để rồi bây giờ phải chịu các chết oan uổng thế này cơ chứ!
Phương Nghi nghe vậy thì cười một cách khoái chí rồi nói:
- Đúng là cô ngốc thật! Tôi chỉ nói giỡn thôi mà!
Gia Bảo dường như không nghe thấy những lời của cô nói anh vẫn khóc lóc một cách thảm thiết. Phương Nghi bối rối không biết làm gì liền ôm chặt lấy anh rồi nói:
- Đừng khóc nữa! Tôi chỉ vui miệng nên nói đùa vậy thôi! …Chúng ta không chết đâu mà sợ. Chắc chắn sẽ có người tới cứu chúng ta!
Gia Bảo quay lại và nói trong tiếng nấc:
- Anh gạt tôi! Hôm nay là ngày thứ tư rồi mà chúng ta vẫn ở đây đấy thôi có ai tới cứu đâu. Sớm muộn gì thì tôi cũng sẽ phải chết ở đây. Tôi hối hận vì đã tới đây để cứu anh.
Phương Nghi nhẹ giọng:
- Không sao đâu! Tôi tin là sẽ có người tới đây cứu chúng ta. Và nếu như họ không kịp thời tìm kiếm được …nếu như mà chúng ta phải chết thì cô cũng có tôi làm bạn cơ mà! Chúng ta sẽ cùng nhau đi xuống âm phủ hoặc cùng nhau lên thiên đàng.
Gia Bảo hỏi ấp úng:
- Thật sao? Thật …là anh sẽ …không bỏ rơi tôi chứ? Có phải anh sẽ luôn ở bên cạnh tôi không?
Phương Nghi siết chặt Gia Bảo vào lòng rồi nhẹ giọng:
- Đương nhiên rồi! Làm sao tôi có thể bỏ mặc cô được chứ? Hai chúng ta là một mà. Cô là tôi mà tôi cũng là cô nên dù ở đâu chúng ta cũng phải ở bên cạnh của cô.
Gia Bảo gục đầu vào vai Phương Nghi và ngủ thiếp đi lúc đó. Phương Nghi hốt hoảng giật mình và thầm tự trách “ Làm sao mà mình lại có thể nói ra những câu ngớ ngẩn như vậy chứ? Cô ta là cô ta còn mình là mình! Tại sao mình lại nói cô ta và mình là một? … Mà sao mình lại trở nên lo lắng cho Hà Phương Nghi như vậy? Đó là do cô ta đang mang thể xác của mình hay là …không phải đâu …loại con gái ngu ngốc như vậy thì làm sao mình có thể thích được! Cho dù là con gái trên thế giới này chỉ có một mình cô ta thì mình cũng không thèm thích một người như vậy. Khi đó mình sẽ vào chùa tu còn thích hơn.”
Phương Nghi nhìn vào khoảng không trước mặt rồi thầm nghĩ “Nhưng sao mà tim mình lại đập mạnh khi ngồi gần cô ta thế này? Và mình cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy cô ta khóc …”
Phương Nghi lắc đầu rồi thầm phủ định “ Chắc là không phải đâu! Tim mình đập mạnh là do thể xác của cô ta yếu ớt hơn nữa mình đang bị cô ta dựa vào người thế này thì tim đập mạnh cũng đúng thôi. Còn chuyện mình đau lòng khi nhìn thấy cô ta khóc thì quá đơn giản …vì cô ta đang mang thể xác của mình nên mình mới như vậy! Mình mới cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy những giọt nước mắt rơi trên gương mặt đó!
Đúng rồi! Đúng là như vậy! Làm gì có chuyện Lâm Gia Bảo này thích một cô gái có đầu óc nhỏ như hạt đậu đó chứ! ”
KhaXon bước vào và dùng chân đạp đổ đống gạch vụn. Dưới ánh nắng của buổi trưa mùa thu trông hắn trở nên dữ tợn với đôi mắt lồi và bộ râu quai nón rậm đen của mình. Hắn nghiến chặt hai hàm răng của mình như muốn dùng nó để nghiền nát đống gạch dưới chân sau đó hắn quay lại nhìn XaNi và gằn giọng:
- Tao đã tìm khắp nơi nhưng vẫn không tìm ra được nhà của thằng già đó. Tao đã hỏi những người trong khu vực chúng ta bắt được con bé đó nhưng không có ai biết Nguyễn Nhật Quang là ai và đang sống ở đâu.
XaNi nghe vậy thì nói khẩn trương:
- Vậy sao đại ca không trực tiếp hỏi con bé đó? Cần gì phải mất công hỏi người ta trong khi con của ông ta đang nằm trong tay mình!
KhaXon nghe vậy thì bỗng dưng mắt hắn sáng rực lên. Hắn mỉm cười một cách bí ẩn rồi nhe răng cười sau đó thì tán thưởng: -Đúng rồi! Mày thật là thông minh. Có như vậy mà tao cũng không nghĩ ra có lẽ tao đã quá vui mừng khi bắt được con gái của hắn nên mới quên mất một chuyện thế này.
KhaXon đạp cửa bước vào và tiến lại xô ngã Gia Bảo rồi cầm lấy cổ áo Phương Nghi và hét lớn:
- Nói mau con ranh! Trần Nhật Quang đang ở đâu? Nói ngay không tao bẻ cổ mày đó!
Phương Nghi hét lên giận dữ:
- Ông bị điên rồi hả? Sao tự dưng lại đi hỏi tôi Trần Nhật Quang đang ở đâu? Tôi không biết ông ta là ai thì làm sao mà trả lời được!
KhaXon tát mạnh vào mặt Phương Nghi và quát lên:
- Mày đừng có chọc giận tao! Nếu mà máu của tao lên tới tận cổ thì sẽ xảy ra chuyện đấy! Mau trả lời tao ngày! Thằng già Trần Nhật Quang đang ở đâu? Ba mày đang ở đâu hả?
Phương Nghi hét lên:
- Tôi không biết Trần Nhật Quang là ai và tôi cũng không nói cho ông biết ba tôi đang ở đâu!
“Bốp,bốp ”hai cái tát như trời giáng làm Phương Nghi ngã gục xuống đất. Gia Bảo chạy lại ôm lấy chân của KhaXon và chắp tay van xin:
- Làm ơn đừng đánh nữa! Tôi xin ông rủ lòng thương đừng có đánh nữa! Làm thế này không hay đâu chi bằng ông hãy thả chúng tôi ra! Chúng tôi tuyệt đối không kể với ai về chuyện này. Xin ông hãy tin chúng tôi!
KhaXon quát lên giận dữ:
- Thằng đần độn! Mày mau buông chân tao ra nếu không thì tao đạp bẹp chết mày đấy!
Gia Bảo vẫn nhất quyết không buông. KhaXon tức giận liền dùng chân kia đá liên tiếp vào bụng anh. Cả người của anh xốc lên theo những cú đá của hắn. Phương Nghi chạy lại định ôm lấy chân kia của KhaXon nhưng lúc đó XaNi đã kịp thời túm lấy tay cô và giữ chặt lại. Nhìn thấy Gia Bảo bị KhaXon hành hạ như vậy thì Phương Nghi liền hét lên:
- Ông mau dừng lại! Tôi sẽ nói cho ông biết ba tôi đang sống ở đâu!
KhaXon nghe Phương Nghi nói vậy thì ngay lập tức dừng đánh. Phương Nghi chạy lại và đỡ lấy Gia Bảo những giọt nước mắt của cô rơi xuống lã chã khi nhìn thấy vẻ đau đớn của Gia Bảo.
KhaXon gằn giọng:
- Mau nói đi! Ba mày đang sống ở đâu?
Phương Nghi cười nhạt và nói trong nước mắt với vẻ rất thản nhiên:
- Ông muốn nói thì cũng được thôi nhưng mà …tôi chưa thấy một tên tội phạm nào mà lại ngu ngốc như ông! Bây giờ cảnh sát và vệ sĩ đang bao vây quanh nhà tôi vậy mà ông lại muốn tới đó để tự nạp mình.
XaNi chạy lại và định tát vào mặt của Phương Nghi nhưng KhaXon ngăn lại:
- Bỏ đi! Con nhóc đó nói cũng đúng! Bọn chúng đã mất tích ba ngày rồi chắc chắn thằng già đó đã báo cảnh sát và nếu bây giờ chúng ta xuất hiện ở gần đó chắc chắn sẽ phát hiện ngay.
XaNi hỏi khẩn trương: -Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao hả đại ca? Chẳng lẽ không còn cách nào để liên lạc với thằng Quang già đó?
KhaXon suy nghĩ một lúc rồi nhấn mạnh:
- Chúng ta sẽ liên lạc với hắn bằng điện thoại! Chúng ta sẽ chụp hình tụi nó và gửi về cho thằng già đó xem sau đó thì yêu cầu hắn mang tiền tới địa điểm chúng ta yêu cầu rồi khi đó chúng ta sẽ bắt hắn trả món nợ của mười chín năm trước!
KhaXon quay lại và lớn tiếng với Phương Nghi:
- Mau đọc số điện thoại của ba mày cho tao!
Phương Nghi nói một cách bình thản:
- Tôi không nhớ! Tất cả các số tôi đều lưu ở trong máy mà máy thì các ông đã lấy rồi.
KhaXon quay lại XaNi và nói khẩn trương:
- Mau đem điện thoại của nó ra đây! Chúng ta phải liên lạc với thằng già đó càng sớm càng tốt!
XaNi đưa chiếc Iphone cho KhaXon nhưng lúc đó máy lại hết bin không thể lên nguồn được. KhaXon im lặng vài giây rồi nói với XaNi:
- Mày hãy ra mấy tiệm điện thoại gần đây và mua cái ổ xạc về để tao gọi điện cho thằng già đó!
Nhưng đúng lúc đó Gia Bảo cố thều thào:
- Không cần phải ra tiệm đâu! Hãy lấy điện thoại của tôi gọi đi!
KhaXon quay sang XaNi rồi hỏi nhanh:
- Thằng ranh đó có điện thoại hả?
XaNi lấy ra chiếc Galaxy đưa cho KhaXon và nhấn mạnh:
- Đây là điện thoại của nó! Bọn em đã lấy được khi bắt nó vào đây nhưng vì không nhớ nên chưa đưa cho anh.
Phương Nghi cúi xuống và khẽ hỏi Gia Bảo:
- Sao cô lại ngốc thế? Sao lại cho bọn chúng số điện thoại của ba cô
Gia Bảo lắc đầu một cách yếu ớt và nói:
- Tôi cảm thấy rất mệt! Tôi thật sự sắp chịu hết nổi rồi …tôi muốn được nhìn thấy họ hoặc nghe giọng nói của họ trước khi chết. Dù chỉ một lần thôi cũng được!
KhaXon cầm lấy điện thoại rồi như chột dạ hắn liền quay sang XaNi rồi lên tiếng:
- Nhưng mà điện thoại của nó thì làm sao mà có số của ba con ranh đó?
XaNi trả lời khẩn trương:
- Chắc là có! Em nghĩ chúng đã tới đây cứu nhau thì chắc là phải có một quan hệ nào đó rất thân thiết và cũng có thể là người yêu của nhau nên chắc là thằng này sẽ lưu số điện thoại của ba vợ tương lai chứ!
KhaXon gật đầu đồng ý với suy luận của XaNi. Hắn vội vã quay sang Gia Bảo và hỏi nhanh:
- Thằng ranh! Mày lưu tên ông ta là gì vậy? -Ba!
- Gia Bảo trả lời một cách yếu ớt.
KhaXon mỉm cười vẻ hài lòng khi nhìn thấy hình của ông Dao nổi lên khi bấm vào cái tên đó. Hắn cười một cách khoái chí rồi gằn giọng:
- Nguyễn Nhật Quang! Cuối cùng tao cũng tìm được ra mày! Cuối cùng tao cũng có thể bắt mày trả món nợ của mười chín năm trước. Và lần này mày sẽ hiểu cảm giác bị mất cả tiền và người thân là thế nào. Tao sẽ ày cảm nhận nó một cách từ từ …từng chút từng chút một! A Ha ha ha ah ah …
Hắn cười,cười rất sảng khoái, cười như chưa bao giờ được cười vậy. Những tiếng cười của lòng thù hận,của sự chết chóc khiến cho người ta thấy rợn người khi nghe thấy.
KhaXon im lặng vài giây như suy nghĩ sau đó thì hắn quyết định chọn cuộc gọi video. Hắn nhấn phím gọi và thích thú ngồi chờ đợi gương mặt của ông Dao hiện lên trên màn hình. Và chẳng mấy chốc hắn được như ý nguyện.
Ông Dao tỏ ra vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc khi nhìn thấy số của con gái mình gọi tới, ông lớn tiếng reo lên:
- Phương Nghi! Là Phương Nghi gọi tới! Con bé gọi tới đấy!
Du Kiệt và Cao Lam nghe vậy thì vội vàng chạy tới:
- Thật hả ba? Vậy ba mau trả lời đi chắc là con bé lén gọi về!
Ông Dao run rẩy bấm vào nút nhận cuộc gọi. Nhưng họ đều kinh hoàng khi nhìn thấy gương mặt của người đàn ông trên màn hình. Hắn ta cười thích thú rồi nói:
- Nguyễn Nhật Quang!
Ông Dao giật mình sợ hãi khi nghe cái tên đó. Ông nói một cách khó khăn:
- Anh là ai? Sao anh …lại gọi tôi bằng cái tên đó?
Người đàn ông cười nhạt rồi gằn giọng:
- Mày quên thật rồi sao? Mày quên rằng chúng ta có một món nợ còn chưa thanh toán sao?
“Bộp ”chiếc điện thoại rơi xuống từ bàn tay run rẩy của ông Dao. Ông như chết đứng sau câu nói của người đàn ông gọi đến. Thấy thế Du Kiệt vội vàng qua sang Cao Lam và nói:
- Em đưa ba anh vào phòng nghỉ đi! Anh sẽ nói chuyện với ông ta.
Ông Dao nghe vậy thì lắc đầu rồi nói một cách dứt khoát:
- Không được! Chuyện này là do ba gây ra và chính ba phải kết thúc nó. Ba muốn nói chuyện với hắn để xem hắn muốn bao nhiêu tiền chuộc mới chịu trả Phương Nghi và Gia Bảo.
Du Kiệt nghe vậy thì liền đưa điện thoại cho ông Dao. Gương mặt của người đàn ông đó vẫn rất lạnh lùng và đáng sợ. Hắn nhìn ông Dao và gằn giọng:
- Mày còn nhớ tao chứ thằng già? Tao chính là KhaXon đây!
Ông Dao run giọng:
- Mày chính là đứa con trai thứ hai của KhaNu?
KhaXon gật đầu và nói bằng giọng đắc ý:
- Đúng vậy! Chính là tao! Tao đã lặn lội đi khắp nơi trong những năm qua để tìm mày nhưng không tìm được. Mày trốn giỏi lắm! Nhưng ông trời xưa nay rất công bằng. Người có nợ thì sẽ phải trả. Chính vì vậy ông ta đã cho tao may mắn khi phát hiện mày về thăm quê cách đây một tháng. Lúc đó mày có biết tao vui mừng tới cỡ nào không? Tao không ngờ sau bao nhiêu năm tìm kiếm tưởng chừng vô vọng vậy mà tao lại có thể được gặp mày một lần nữa! Và bây giờ thì tao có có thể bắt mày trả món nợ mà mày và bọn Cường rắn đã gây ra cách đây mười chín năm!
Ông Dao nghe vậy thì hét lên khẩn trương:
- Nhưng đây là chuyện giữa tao và mày. Mày không được kéo con của tao vào chuyện này!
KhaXon cười nhạt rồi gằn giọng