- Sao rồi hả bác sĩ? Bà ấy có sao không ạ?
Bác sĩ Hảo Danh nói một cách từ tốn:
- Chủ tịch đừng quá lo lắng! Phu nhân chỉ bị mệt mỏi quá sức nên mới ngất đi như vậy chứ cũng không có gì đáng ngại cả. Hiện tại tôi đã cho bà ấy uống một ít thuốc an thần để giúp bà ấy ngủ được một lúc. Chỉ cần bà ấy chịu khó ăn uống và đừng suy nghĩ nhiều thì mọi việc sẽ ổn cả.
Ông Châu nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm nhưng ánh mắt của ông lại mang một nét sầu thẳm bi thương,ông nhẹ giọng:
- Dạo gần đây gia đình tôi xảy ra rất nhiều chuyện nên đã gây ra rất nhiều áp lực cho vợ tôi. Bà ấy thường xuyên bỏ ăn và tức giận mỗi khi Gia Bảo gặp chuyện và lần này thì dường như bà ấy đã không còn sức để chịu đựng được nữa. Mấy đêm nay tôi thường nghe tiếng khóc của bà ấy. Tôi cũng chỉ biết im lặng và thở dài. Tôi chẳng biết làm gì để có thể an ủi được vợ mình! Bây giờ trong lòng tôi mọi chuyện cứ rối lên như một mớ bòng bong vậy. Tôi không biết nên làm gì vào lúc này để có thể giúp được vợ và con trai của tôi…hâz …tôi thấy mình thật vô dụng!
Bác sĩ Hảo Danh thở dài và nhẹ giọng:
- Chủ tịch đừng nói như vậy! Vạn vật trên thế gian không có gì là hoàn hảo nhưng tất cả mọi thứ đều có giá trị ngay từ khi nó được sinh ra. Một chiếc bình ngọc rất quý và đẹp nhưng nếu chúng ta nhìn kỹ và xét nó ở mọi góc độ thì chúng ta cũng thấy được những vết nứt và khuyết điểm nhưng dù cho nó có khuyết điểm đi chăng nữa thì nó vẫn là một chiếc bình quý. Con người chúng ta cũng vậy thôi! Chẳng có một ai là hoàn hảo cả nhưng không hề có một ai vô dụng! Chúng ta luôn tự trách bản thân về những gì đang xảy ra cho chính mình và những người bên cạnh. Luôn tự thấy mình vô dụng nhưng thực ra không phải vậy! Sự tồn tại của chúng ta rất là hữu ích với mọi người xung quanh. Họ cảm thấy được an ủi, dựa dẫm, được bảo vệ và che chở khi có chúng ta bên cạnh chính vì vậy chủ tịch không nên tự trách mình. Không nên cảm thấy mình là đồ vô dụng!
Ông Châu nghe bác sĩ Hảo Danh nói vậy thì mỉm cười rồi nhẹ giọng:
- Cảm ơn bác sĩ! Nhờ nói chuyện với ông mà tôi đã thấy trong lòng mình nhẹ nhõm hơn nhiều chí ít thì tôi cũng tự thấy mình còn có chút giá trị đối với người thân!
Bác sĩ Hảo Danh tươi cười rồi đều giọng:
- Tôi chỉ nói ra những điều mình nghĩ thôi! Thật vui mừng khi biết được nó lại giúp được cho ngài …thôi bây giờ tôi xin phép về để còn ghé qua bệnh viện có chút việc nữa.
Nói rồi ông lấy ra một tờ giấy nhỏ và ghi lên trên đó mấy dòng chữ sau đó thì đưa cho ông Châu và dặn:
- Hiện tại sức khỏe của phu nhân đang rất yếu và phải cần rất nhiều dinh dưỡng cũng như chất bổ để nhanh chóng phục hồi. Trong đây tôi đã ghi ra những món ăn cần thiết. Ngài hãy cầm lấy và đưa cho nhà bếp bảo với họ thường xuyên làm những món này để cho phu nhân dùng! Tôi tin là khoảng vài ngày bà ấy sẽ khỏe lại thôi!
Ông Châu cầm lấy và nói với giọng biết ơn:
- Cảm ơn bác sĩ đã tận tâm như vậy! Gia đình chúng tôi thật sự thấy cảm kích.
Bác sĩ Hảo Danh nhấn mạnh:
- Chủ tịch lại nói như vậy nữa rồi! Tôi đã làm làm việc cho ngài hơn mười năm nay mà ngài cứ khách sáo như vậy. Tôi nhận tiền của Lâm gia thì phải cố gắng hết sức mình chứ nếu không tôi sẽ cảm thấy xấu hổ với bản thân. Và nếu như ngài cứ cảm ơn mỗi lần tôi tới như vậy thì trong lòng tôi cũng cảm thấy không được thỏa mái chính vì vậy nên ngài đừng bao giờ nói cảm ơn với tôi! Có như vậy tôi mới không áy náy mỗi khi nhận tiền của Lâm gia!
Nói xong thì bác sĩ Hảo Danh vội vã ra về. Ông Châu đứng nhìn theo cho đến khi bóng của ông khuất hẳn. Ít phút sau đó thì Bảo Trân tới. Cô bước vào nhà và hỏi ông Khôi bằng giọng khẩn trương: -Phu nhân bị ngất sao? Thế bác sĩ đã tới chưa?
Ông Khôi đáp một cách kinh cẩn:
- Dạ! Bác sĩ vừa rời khỏi đây không lâu ạ!
Bảo Trân hỏi vẻ sốt ruột:
- Thế ông ta nói sao về tình trạng của phu nhân?
- Dạ! Ông ấy nói là phu nhân chỉ bị mệt mỏi quá độ nên mới bị ngất. Chỉ cần nghỉ ngơi và ăn uống đều đặn trong vài bữa thì mọi chuyện không có gì đáng ngại ạ!
Bảo Trân nghe xong thì thở phào rồi nhẹ giọng:
- Vậy trong nhà bây giờ còn có ai ngoài phu nhân không?
Ông Khôi đều giọng:
- Dạ! Bây giờ trong nhà có bà Kim đang ngủ và chủ tịch đang ở phòng giải trí ạ!Cô Trân có cần tôi gọi họ ra không?
Bảo Trân lắc đầu nói nhanh:
- Không! Tôi sẽ tự đi!
Cô quay người và bước nhanh về phía phòng giải trí.
Ông Châu đang ngồi nhìn vào màn hình chiếc ti vi với một đôi mắt đẫm lệ. Trên đó là những hình ảnh của Gia Bảo trong album thứ mười một của anh. Anh hiện lên không khác gì một thiên thần, một tác phẩm điêu khác hoàn mỹ. Làn đa trắng và mịn như những cánh hoa bưởi đầu mùa, đôi mắt đen và phát sáng với một ngôn ngữ không lời cho người đối diện. Mỗi khi anh cười để lộ hàm răng trắng và đều khiến cho nụ cười của anh có một sức hút điên cuồng với mỗi ai nhìn thấy. Vẻ hoàn hảo đó càng được nhấn mạnh với cặp chân mày đen nhánh nằm ẩn mình dưới mái tóc do chính nhà tạo mẫu hàng đầu của Hàn Quốc
- Kim Ank Joon tạo ra. Đôi mi đen và dày nghiêng mình mỗi khi anh nhắm mắt lại khiến cho nhịp tim của người khác bất giác đập lỗi nhịp. Và chình vì vẻ đẹp đó, chính vì sự hoàn hảo đó càng khiến cho người đàn ông đang ngồi trong phòng càng thêm tê tái. Giá trị bao nhiêu thì người ta sẽ đau xót bấy nhiêu nó khiến cho ông cảm thấy đau khổ tột cùng. Nó bóp chặt trái tim ông mỗi khi nhìn thấy. Ông gục xuống và khóc như một đứa trẻ. Cả người ông run lên vì những tiếng nấc. BảoTrân bước vào và lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh. Một lúc sau thì cô nhẹ giọng lên tiếng:
- Bác đừng như vậy! …Bác không thể gục ngã trong lúc này! Phu nhân và mọi người đang rất cần bác. Họ không thể thiếu bác lúc này được!
Ông Châu nói trong đau khổ:
- Bác không thể cầm được nước mắt khi nhìn thấy thằng bé. Tại sao bác lại không thể nhìn nó ở ngoài mà lại phải nhìn từ trong chiếc tivi này cơ chứ? Tại sao lại không thể cơ chứ? Tại sao ông trời lại tàn nhẫn đối với gia đình bác như vậy? Hết chuyện này thì chuyện khác lại ập tới! Sao không cho bác gánh chịu thay cho Gia Bảo? Sao lại cứ đổ lên đầu của thằng bé?
Ông gào lên thảm thiết: -Ông trời ơi! Tôi đã làm gì sai? Lâm Gia Châu này đã làm gì sai mà ông lại đối xử với gia đình tôi như vậy? Sao ông lại bắt con trai tôi chịu bao nhiêu đau khổ như vậy? Nếu muốn trừng phạt sao ông không trừng phạt lên tôi? Sao ông lại không làm như vậy chứ …?
Bảo Trân rơm rớm nước mắt và nói:
- Bác ơi! Xin bác cứ bình tĩnh! Mọi chuyện rồi sẽ giải quyết. Cháu tin là cảnh sát và các vệ sĩ sẽ sớm tìm được anh Gia Bảo thôi ạ! Bác đừng như vậy nữa nếu không thì phu nhân nhìn thấy sẽ càng đau lòng hơn!
Bảo Trân dìu ông Châu ngồi xuống ghế rồi đứng dậy rót một ly nước đưa tới cho ông và nhẹ giọng:
- Bác hãy uống đi! Khi người ta căng thẳng hay đau khổ thì một ly nước sẽ làm cho tâm trạng thỏa mái hơn.
Ông Châu cầm lấy uống một hơi rồi quay sang Bảo Trân nói:
- Cảm ơn cháu! Thời gian này thật là vất vả cho cháu rồi.
Bảo Trân lắc đầu rồi khẽ nói:
- Bác đừng nói như vậy ạ! Cháu tự trách mình vì đã không làm được gì giúp anh Gia Bảo và hai bác. Cháu chỉ biết thở dài và khóc lóc …
Ông Châu nghe vậy thì vội nói:
- Không phải đâu! Cháu không nên có suy nghĩ như vậy! Bác rất cảm ơn cháu vì đã thay bác chăm sóc bác gái trong thời gian này. Nếu không có cháu thì một mình bác và cô Kim không thể xoay sở được!
Ông Châu im lặng vài giây rồi nói tiếp:
- Bác cũng muốn xin lỗi cháu vì …chuyện lễ đính hôn. Bác biết cháu đã chịu rất nhiều tai tiếng vì chuyện này nhưng bác hy vọng cháu sẽ bỏ qua cho Gia Bảo và cả hai bác!
Bảo Trân mỉm cười và khẽ giọng:
- Dạ! Không sao đâu ạ! Đây là một sự cố ngoài ý muốn. Tất cả chúng ta đều không ai muốn chuyện này xảy ra vả lại anh Gia Bảo bây giờ còn chưa biết thế nào thì làm sao con còn tâm trạng để ý tới chuyện người ta nói gì cơ chứ? Miệng lưỡi là của thế gian. Họ có quyền sử dụng nó theo ý mình. Họ muốn bàn về ai hay nói chuyện gì thì chúng ta cũng không thể cấm cản chỉ cần chúng ta không thẹn với lòng là được bác ạ!
Ông Châu mỉm cười gật đầu vẻ hài lòng và đều giọng:
- Bác thấy mừng khi nghe cháu nói như vậy! Bác cứ sợ rằng cháu buồn vì chuyện của Gia Bảo và giận luôn cả hai bác nhưng bây giờ thì bác đã yên tâm rồi!
Ông ngưng lại một lát rồi nhấn mạnh:
- Thôi cháu ngồi đây để bác đi bảo nhà bếp chuẩn bị bữa trưa. Hôm nay cháu ở lại dùng cơm với dì Kim và bác đi!
Bảo Trân gật đầu khẽ nói:
- Dạ! Cháu sẽ ở lại!
Ông Châu vui mừng và bước vội vã về phía nhà bếp. Bảo Trân mỉm cười nhìn theo nhưng khi bóng của ông Châu vừa khuất thì nụ cười của cô bỗng trở nên lạnh lùng và khó hiểu. Cô cười nhạt rồi gằn giọng:
- Ông đã sai! Tại sao tôi lại giận gia đình ông cơ chứ? Tại sao với những chuyện đã xảy ra mà tôi chỉ có giận? Tôi …căm thù! Tôi căm thù và oán hận gia đình ông. Đào Bảo Trân tôi thì lại không có thói quen tha thứ cho những ai chọc giận mình. Tôi sẽ cho ông biết cái giá mà gia đình ông phải trả cho tôi đắt tới cỡ nào nhưng tới lúc đó thì mọi chuyện đã không thể cứu vãn được.Tới lúc đó vợ chồng ông không khác gì một con chó già. Và tôi sẽ nâng niu khi tôi thích còn những khi tôi cảm thấy chán thì đánh đập cũng là một thú vui …!
Đôi mắt của Bảo Trân sáng lên một màu đỏ. Màu của sự giận dữ và oán hận. Ánh nắng nhẹ nhàng của buổi sáng mùa thu không thể nào dung hòa được sự căm phẫn đó. Không thể làm cho trái tim của cô đập nhẹ lại. Không thể làm giảm đi hoặc biến mất sự toan tính, giả dối và lạnh lùng trong con người của cô hay chính cô không muốn những thứ đó biến mất khỏi người mình? Cô không bị dày xéo tâm can, không dằn vặt hoặc trách móc bản thân khi sống chung với những cảm xúc đó?
… …
Cao Lam bước vào để hộp cơm xuống bàn rồi thở dài và hỏi:
- Anh lại thức suốt đêm hả? Đã mấy ngày như vậy rồi anh sẽ bị kiệt sức đấy!
Du Kiệt lắc đầu rồi nói buồn bã: -Anh không ngủ được!Bây giờ đã bước sang ngày thứ tư rồi mà vẫn chưa có tin gì của Phương Nghi và Gia Bảo cả …anh thật sự không dám nghĩ tới …anh sợ rằng hai đứa nó …
Cao Lam trấn an:
- Anh đừng bi quan như vậy! Có thể là phía cảnh sát đã tìm ra được manh mối gì đó nhưng chưa kịp báo với chúng ta thôi!
Du Kiệt lắc đầu phủ định:
- Không! Em đừng có an ủi anh! Từ đêm hôm qua tới giờ ba anh đều ở sở cảnh sát nếu như có tin gì thì ông ấy nhất định sẽ báo liền cho anh.
Cao Lam im lặng vài giây rồi nói:
- Em cũng thấy lo quá! Sao đã là ngày thứ tư rồi mà bên phía cảnh sát không tìm được thêm manh mối gì. Rồi bên phía bọn bắt cóc cũng không hề liên lạc với chúng ta! Sao lại như thế được?
Du Kiệt không nói gì. Đôi mắt của anh bắt đầu nhòe đi rồi những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Cao Lam liền lấy khăn giấy và nhẹ nhàng lau chúng đi. Cô nhẹ giọng:
- Không sao đâu anh! Bốn ngày chưa phải là đã hết hy vọng. Chắc là vệ sĩ của Lâm gia và các đồng chí cảnh sát sẽ sớm tìm được ra Phương Nghi và anh Gia Bảo thôi! Chúng ta phải tin vào! Chúng ta phải có niềm tin anh ạ!
Du Kiệt lắc đầu rồi hét lên giận dữ:
- Bốn ngày! Là bốn ngày đấy! Trong bốn ngày này Phương Nghi có được bọn chúng cho ăn uống không? Có bị bọn chúng đánh đập và hành hạ không? Tại sao anh phải tin vào cảnh sát chứ? Cả một thành phố nhỏ bé như vậy mà trong những ngày qua họ không tìm được ra bọn bắt cóc! Tại sao anh lại có thể tin và hy vọng vào cuộc tìm kiếm bất lực thế này chứ? Báo chí nói không sai! Họ đúng là vô dụng! Họ thiếu trách nhiệm! Chúng ta cho họ thời gian nhưng mà bọn bắt cóc thì lại có cho Phương Nghi và Gia Bảo thời gian không? Bây giờ hai đứa nó có may mắn được ngồi nói chuyện như chúng ta vậy không? Có còn cảm nhận được mọi thứ xung quanh không hay là …
Du Kiệt nói tới đó thì bật khóc nức nở trong đau khổ.Cao Lam nhìn anh với gương mặt giàn dụa nước mắt, lòng thầm nghĩ trong đau xót “ Em có thể làm gì cho anh đây? Em có thể làm gì để giúp được anh bớt nỗi đau này? Em không muốn nhìn thấy anh tự hành hạ mình thế nhưng em lại không thể mang đến hy vọng cho anh, em cũng không thể mang được cô em gái yêu quý của anh về đây. Những mâu thuẩn đó như là những vết dao đâm vào tim em vậy! Đau đến mức em ước mình có thể lấy nó ra và bóp chặt lại.”
Mùa thu không phải lúc nào cũng êm ả và bình yên với những tia nắng dịu dàng có màu vàng nhạt hoặc vốn dĩ nó là như thế nhưng trước sự thay đổi của con người thì trời đất cũng thay đổi. Những tia nắng trở nên gay gắt và chiếu thẳng vào mặt Gia Bảo qua những song cửa sổ đã cũ trên tường như thể nó muốn lấy đi hết chút sinh lực còn sót lại trong cơ thể anh. Anh cố gắng quay người để tránh những tia nắng đó. Bây giờ trông anh rất bơ phờ và mệt mỏi vì thiếu nước. Môi của anh bỗng trở nên khô và nứt nẻ có lúc những tia máu nhỏ bắn ra từ môi khi anh cố lấy một miếng da bị bong trên đó. Và đến lúc này thì dường như nước bọt của anh cũng không còn vì anh đã cố nuốt nó để duy trì mạng sống yếu ớt của mình trong mấy giờ qua. Phương Nghi tỏ ra lo lắng khi nhìn thấy Gia Bảo không còn chút sức lực nào. Anh liên tục kêu khát khiến cho lòng cô càng đau nhói lên. Cô cố gắng dùng chút sức còn lại của mình để bò lại và đập cửa, giọng cô yếu ớt khiến cho người ta nghe không khỏi chạnh lòng:
- Làm ơn! …Làm ơn cho chúng tôi xin ít nước! …Chúng tôi …thật sự không chịu nổi nữa rồi. Làm ơn đi mà!
XaNi nghe vậy thì quay sang PonChu hỏi khẩn trương:
- Hay là chúng ta cho tụi nó uống chai nước của mình đi!
PonChu lắc đầu phản đối:
- Không được! Nếu cho bọn chúng thì chúng ta lấy gì uống?
XaNi im lặng vài giây rồi nói:
- Hay là cho tụi nó đi rồi tao sẽ đi ra gần đây tìm nước chứ nếu lỡ như chúng chết vì khát nước thì đại ca sẽ không tha cho chúng ta đâu.
PonChu nhấn mạnh:
- Mày đi rồi ai coi chừng bọn chúng với tao?
XaNi nói nhanh: -Bây giờ bọn chúng không còn chút sức lực nào nên thì không thể trốn thoát được đâu. Mày cứ yên tâm! Tao đi một lát rồi về!
PonChu gật đầu rồi cầm lấy chai nước khoáng vụt vào trong và gằn giọng:
- Nước đấy!Uống đi rồi im miệng lại! Tao thật sự thấy đau đầu vì hai đứa mày rồi đấy!
Phương Nghi vội bò lại cầm lấy chai nước rồi đưa cho Gia Bảo nhưng lúc đó anh đã ngất lịm đi vì khát. Cô cố mở miệng để cho anh uống nước nhưng hầu như không có một giọt nào chảy vào được cơ thể của anh. Phương Nghi im lặng một lúc như đang suy nghĩ sau đó thì cô cầm lấy chai nước và uống đầy miệng mình rồi cúi xuống nhẹ nhàng đưa nó vào miệng của Gia Bảo. Cứ như thế cho đến khi Gia Bảo bắt đầu tỉnh hẳn. Phương Nghi vội đỡ anh dậy rồi ngượng ngùng giải thích:
- Tôi …tôi chỉ lo cho cô nên mới làm vậy. Lúc nãy cô ngất đi vì bị thiếu nước nhưng khi tôi đưa cho cô uống thì nước lại chảy ra ngoài hết. Thấy phí quá nên tôi mới dùng cách đó.
Gia Bảo gật đầu và khẽ giọng:
- Tôi biết mà! Cảm ơn anh đã không bỏ mặc tôi!
Phương Nghi thở dài vẻ chán nản và nói:
- Hôm nay đã là ba ngày rồi sao lại không ai tìm thấy chúng ta? Chẳng lẽ họ bỏ mặc chúng ta sao?
Gia Bảo mếu máo nói:
- Có khi nào chúng ta sẽ phải chết ở chỗ này không? Nếu như vậy thì chắc là xấu lắm …cơ thể chúng ta sẽ bị …tôi sợ lắm!
Phương Nghi nói như gắt lên:
- Con gái các cô thiệt là …đến lúc này mà còn sợ xấu nữa! Chết rồi thì còn xấu đẹp gì nữa. Tất cả đều là ma cả thôi!
Gia Bảo quay sang khẽ giọng:
- Hay là chúng ta đập chết hai tên đó rồi bỏ trốn khỏi đây! Xe của tôi đang để ở ngoài bãi cây cách đây không xa.
Phương Nghi liếc xéo rồi nhấn mạnh:
- Cô tưởng dễ lắm sao? Hai tên đó đều rất giỏi quyền Thái sẽ rất khó nắm phần thắng khi chúng ta đấu với họ vả lại bây giờ chúng ta còn không có sức để đứng dậy thì làm sao mà đánh được với họ cơ chứ.
Mà sao cô không để xe ngoài đường mà lại để trong bãi cây làm gì?
Gia Bảo trả lời vẻ thản nhiên:
- Thì người đi đâu thì xe đi đó sao lại bỏ ngoài đường để làm gì?
Phương Nghi lắc đầu vẻ chán nản:
- Đúng là đầu óc cô thì chỉ được những thứ đơn giản đến thế là cùng. Nếu cô để xe ngoài đường thì chắc chắn cảnh sát hoặc vệ sĩ của tôi sẽ tìm thấy hoặc tệ hơn nữa thì cũng gây được sự chú ý của người khác khi họ nhìn thấy chiếc xe đậu ở đấy trong khoảng thời gian lâu mà không có người tới lấy. Nhưng mà cô đã phá tan cái hy vọng cuối cùng của chúng ta rồi bây giờ thì chẳng có ai có thể tìm thấy và cứu được chúng ta và nếu đến khi họ tìm được thì chúng ta cũng chỉ là hai xác chết đầy ruồi muỗi thôi.
Gia Bảo nghe vậy thì khóc òa lên như một đứa trẻ. Anh nói vẻ ấm ức