Bảy Mươi Hai Ngày Thiếu Gia Làm Con Gái

Chương 109




- Phương Nghi là một cô gái hoàn hảo về cả ngoại hình lẫn tính cách chỉ có điều vì chuyện mẹ cô ấy đã mất vì tai nạn của mười chín năm trước nên Phương Nghi sống khá thầm lặng và nội tâm.

Ánh mắt của An Khương khựng vài giây rồi quay lại hỏi ông Dao:

- Vợ ông đã mất từ mười chín năm trước sao? Nguyên nhân là một vụ tai nạn?

Ông Dao nghe vậy thì tái hết mặt lên nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh và trả lời câu hỏi của An Khương:

- Đúng vậy! Trong một lần đi nghỉ mát thì vợ và em trai tôi đã gặp tai nạn và qua đời ngay khi đó. Lúc đó con gái tôi vừa mới hơn hai tháng tuổi tính đến nay thì đã được mười chín năm.

An khương gật đầu và quay lại hỏi tiếp Thiên Huy:

- Ở trong trường bạn của cậu có thường làm mất lòng người khác không? Cô ấy có hay chọc giận hoặc gây sự với mọi người?

Thiên Huy lắc đầu dứt khoát và nói:

- Không hề! Phương Nghi là người rất ít nói cũng rất ít khi để ý chuyện của người khác nên cô ấy không khi nào làm mất lòng của người khác cả.

An Khương nhấn mạnh:

- Vậy đã từng có ai đe dọa hay cố ý gây khó dễ cho cô Phương Nghi không?

Thiên Huy suy nghĩ một lúc rồi đều giọng:

- Nếu như là người cố ý gây khó dễ và hăm dọa Phương Nghi thì có đấy ạ! Cô ta chính là Mạc Đình Vân là một hotgirl trong trường của em. Cô ta gần đây luôn cố tình chọc giận Phương Nghi và đã từng cho bảy nam sinh vây đánh cô ấy ngay trong giờ nghỉ trưa.

An Khương hỏi nhanh:

- Vậy lúc đó cô Phương Nghi bị thương có nặng không?

Thiên Huy lắc đầu và nói vẻ tự hào:

- Không có! Phương Nghi không hề bị thương một chút nào còn người bị thương chính là bảy nam sinh kia. Phương Nghi đã bay lên và tung ra những cú đá đẹp mắt rồi hạ gục đối phương của mình chỉ trong chưa đầy mười phút.

An Khương hỏi vẻ kinh ngạc:

- Cô Phương Nghi biết võ sao? Đã bao lâu rồi?

Thiên Huy suy nghĩ một lúc rồi nhẹ giọng:

- Em cũng không biết là cô ấy học võ bao lâu rồi nhưng chắc là mới gần đây vì trước đây cô ấy tham gia lớp múa ba lê nhưng kể từ vụ tai nạn cách đây hơn ba tháng thì sau khi cô ấy tỉnh dậy thì có vài điều khác lạ một chút … -Khác lạ một chút?

- An Khương nhấn mạnh vẻ khó hiểu.

Thiên Huy gật đầu và nói với một đôi mắt sáng:

- Kể từ khi cô ấy tỉnh lại sau tai nạn đó thì cô ấy vui vẻ hơn trước và cũng rất cá tính nữa nói chung là rất dễ thương. Em thích cô ấy bây giờ hơn trước đây.

An Khương chép miệng rồi đều giọng:

- Hình như cậu rất thích người bạn của mình thì phải?

Thiên Huy gật đầu và trả lời rất nhanh:

- Đương nhiên rồi! Một cô gái dễ thương và xinh đẹp như một thiên thần thì sao lại không thích được cơ chứ!

An Khương lắc đầu vẻ chán nản rồi nhẹ giọng:

- Thôi được rồi! Cảm ơn cậu đã hợp tác. Hy vọng những thông tin mà cậu vừa cung cấp sẽ giúp chúng tôi sớm tìm ra được bạn của cậu.

An Khương quay lại và nói với ông Dao:

- Bây giờ chúng tôi phải trở về sở để nạp báo cáo cho cấp trên để họ triển khai kế hoạch tìm kiếm. Gia đình ông hãy thay nhau trực điện thoại để đề phòng bọn bắt cóc gọi tới và nếu như có nhận được liên lạc từ bọn chúng thì hãy cố gắng nghe những âm thanh từ bên kia đầu dây vọng lại như vậy chúng ta sẽ có thể rút ngắn phạm vi mà bọn chúng đang giam dữ con tin.

Ông Dao gật đầu rồi nhẹ giọng:

- Được rồi! Chúng tôi nhất định sẽ làm vậy.

Nói xong thì An Khương và Chính Hưng ra về. Ông Dao vội vã quay vào trong rồi nhìn trân vào chiếc điện thoại như đang cầu nguyện cho nó sẽ vang lên một hồi chuông. Du Kiệt ngồi buồn thảm một góc lòng nặng trĩu tựa đá ngàn cân. Đôi mắt nhìn ra ngoài cửa như đang chờ đợi một điều gì đó. Những tiếng thở dài càng làm cho không khí thêm căng thẳng.

Vú Hòa ngồi buồn bã dưới gốc cây me già. Ánh mắt nhìn chăm chăm vào khoảng không trước mặt. Một hình ảnh mơ màng hiện ra trước mắt bà …

Đó là một buổi trưa mùa thu nắng nhẹ và êm ả. Một cô bé chừng chín tuổi chạy tới và ôm chầm lấy người phụ nữ khoảng ngoài ba mươi. Cô bé đưa lên một cành hoa liu ly nhỏ rồi nói:

- Vú ơi! Con tặng vú nè!

Người phụ nữ vội vàng cầm lấy cành hoa từ tay cô bé rồi hôn lên má tán thưởng:

- Con giỏi quá! Thế bây giờ con muốn được vú thưởng cái gì nào?

Cô bé đó suy nghĩ một lúc rồi đưa ra yêu cầu:

- Vú kể chuyện cho con nghe đi ạ! Con rất thích nghe những câu chuyện của vú kể vì chuyện nào cũng hay.

Người phụ nữ ôm cô bé vào lòng mình rồi bước lại và ngồi xuống dưới gốc cây me già gần đó. Bà nhẹ nhàng cất giọng:

- Ngày xửa ngày xưa có một cô gái vô cùng xinh đẹp. Có rất nhiều chàng trai theo đuổi cô nhưng cô không chọn ai cả.Rồi đến một năm nọ nhà vua tổ chức một buổi lễ khiêu vũ để chọn ra một cô gái để làm vợ của con trai mình. Tất cả các cô gái trong thành đều chuẩn bị ình những bộ trang phục đẹp nhất để tham gia vào lễ hội. Cô gái nọ cũng tham gia vào buổi khiêu vũ nhưng cô ăn mặc rất giản dị. Khi buổi khiêu vũ bắt đầu thì người ta đều kinh ngạc trước vẻ đẹp của hoàng tử. Chàng như một bức tranh vẽ hoàn hảo không chút tì vết. Mọi người say đắm trước sắc đẹp của chàng nhưng cô gái đó lại tỏ ra không mấy quan tâm chính vì thái độ đó của cô đã gây sự chú ý của hoàng tử. Chàng bước tới và nhẹ giọng: -Sao thái độ của nàng lại khác biệt với những cô gái ở đây? Nàng không vừa lòng với ta ở chỗ nào?

Cô gái không tỏ ra sợ hãi,cô trả lời rất thản nhiên:

- Vì trong tâm trí của tôi thì chàng luôn như lúc này nên khi chàng xuất hiện thì tôi cũng không có gì phải ngạc nhiên cả.

Hoàng tử nghe xong câu trả lời của cô gái đó thì vội quay lại và nói với vua cha rằng:

- Thưa cha! Con đã tìm được hoàng hậu tương lai rồi ạ! Chúng ta không cần phải tổ chức buổi khiêu vũ nữa!

Vị vua đó nghe con trai mình nói vậy thì tỏ ra kinh ngạc,ông hỏi:

- Thật sao? Nhưng buổi lễ vừa mới bắt đầu và con cũng chưa khiêu vũ với cô gái nào sao lại có thể chọn ra được hoàng hậu chứ?

Hoàng tử nhẹ giọng:

- Dạ thưa cha!Con cố tình mở ra buổi lễ khiêu vũ này là để chọn ra một cô gái tài sắc vẹn toàn để làm hoàng hậu tương lai và con đã tìm ra được người đó.

Hoàng tử chỉ tay về phía cô gái nọ và nói:

- Đây chính là người con gái mà con đã quyết định chọn. Nàng rất đẹp và cũng rất thông minh. Tất cả các cô gái ở đây đều trầm trồ trước khi nhìn thấy con bước ra nhưng nàng lại không hề. Nàng nói rằng vì con luôn hiện hữu trong tâm trí của nàng như vậy nên nàng không cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy con hôm nay nhưng các cô gái khác lại trầm trồ khen ngợi như vậy chứng tỏ rằng trong lòng của họ chưa bao giờ có con. Họ tới đây là để khoe mẽ những bộ cánh của mình và ham muốn với vị trí hoàng hậu. Con không thể sống với những người như vậy chính vì thế mong vua cha hãy đồng ý chuyện hôn ước của con và nàng đây. Vì nàng ấy chính là hạnh phúc của cuộc đời con.

Vua cha nghe hoàng tử năn nỉ như vậy liền gật đầu đồng ý. Sau đó hai ngày thì đám cưới của cô gái đó và hoàng tử được diễn ra và họ sống bên nhau hạnh phúc cho đến khi cả hai người cũng biến mất khỏi thế gian này.

- Hết rồi! Vậy là đã hết rồi đấy con ạ!

- Người phụ nữ cười tươi nhìn cô bé.

Cô bé tỏ ra tiếc nuối khi biết câu chuyện đã hết. Cô hỏi nói giọng:

- Cô gái đó có đúng là thông minh như lời của hoàng tử nói không hả vú?

Người phụ nữ gật đầu rồi nhấn mạnh:

- Đúng chứ! Cô gái đó rất thông minh nhưng không bằng một người!

Cô bé tròn xoe đôi mắt hỏi:

- Là ai vậy ạ? Là ai mà có thể thông mình hơn cô gái đó hả vú?

Người phụ nữ tươi cươi và nói với cô bé: -Chính là con đấy! Cô gái đó không thể nào thông minh bằng con được và sau này khi con lớn lên con cũng sẽ là một cô bé xinh đẹp. Đẹp hơn cả cô gái mà hoàng tử đó đã chọn làm vợ!

Cô bé nghe vậy thì cười khúc khích.Người phụ nữ cũng cười theo nhưng bà chợt giật mình và hốt hoảng khi nhìn thấy cô bé trong tay mình dần dần trở nên mờ ảo rồi biến mất. Bà vội đứng dậy gọi:

- Phương Nghi!Con đang ở đâu vậy?

Không có tiếng đáp trả. Người phụ nữ hét to hơn:

- Phương Nghi! Con mau trả lời vú đi! Con đang ở đâu?

Không khí xung quanh vẫn bốn bề im lặng. Người phụ nữ vội vàng tìm kiếm xung quanh nhưng vẫn không tìm thấy cô bé đâu cả. Bà bắt đầu hoảng sợ và kêu gào thảm thiết và gục xuống gốc cây me già khóc nức nở. Đúng lúc đó có một bàn tay ai đó đặt lên vai bà và gọi:

- Vú Hòa! Vú sao vậy? Hay là vú đau ở đâu?

Tiếng gọi của người đó kéo bà ra khỏi những ảo ảnh vừa rồi. Bà ngước mặt lên và giật mình khi nhận ra người đứng trước mặt là Du Kiệt. Gương mặt anh tỏ ra lo lắng khi nhìn bà, anh hỏi khẩn trương:

- Vú cảm thấy không khỏe sao? Vú đau ở chỗ nào để con gọi bác sĩ tới?

Vú Hòa lắc đầu rồi nói ngẹn ngào:

- Không phải đâu! Chỉ là vú vừa nghĩ tới Phương Nghi nên mới bật khóc như vậy thôi.

Du Kiệt vội đỡ vú Hòa đứng dậy và nhẹ giọng:

- Vú đừng quá lo lắng! Bây giờ cả cảnh sát và vệ sĩ của Lâm gia đã bắt đầu cuộc tìm kiếm Phương Nghi con tin rằng hôm nay chắc sẽ có kết quả nên vú đừng có suy nghĩ nhiều quá sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe!

Nói xong thì Du Kiệt dìu vú Hòa vào trong. Anh đưa bà vào phòng và dặn:

- Vú hãy nằm xuống nghỉ một chút đi. Bây giờ ba và cháu không có tâm trạng ăn uống nên vú không cần phải xuống bếp. Vú hãy ngủ một giấc cho khỏe và khi tỉnh lại chắc chắn Phương Nghi đã ở bên cạnh vú. Vú không cần phải lo đâu ạ!

Du Kiệt lấy một chiếc chăn mỏng và đắp lên cho vú Hòa rồi sau đó nhẹ khép cánh cửa bước ra ngoài. Không khí im lặng đến mức làm người ta thấy sợ. Không một tiếng động. Không một cử chỉ hay một cái trở người. Trong lúc này chỉ có sự lo lắng và sợ hãi. Chỉ có đau khổ và nước mắt. Một sự bi thương ảm đạm bao trùm lấy ngôi biệt thự. Bao trùm lấy con tim của những con người nhỏ bé đang sống trong nó.

Ông Châu vừa nhìn thấy Hào Tâm về thì vội bước ra và hỏi:

- Thế nào rồi? Đã có tin tức gì chưa? Phía cảnh sát đã tìm ra được manh mối nào của bọn bắt cóc không?

Hào Tâm thở dài rồi nói khẩn trương: -Dạ không ạ! Tất cả các vệ sĩ của chúng ta đã cùng với phía cảnh sát tìm hết những nhà trọ bình dân trong toàn thành phố nhưng vẫn không có một chút manh mối nào của thiếu gia và cô Phương Nghi. Họ nói là rất khó để tìm kiếm vì đã hai ngày mà bọn bắt cóc không hề liên lạc cho gia đình cô Hà để đòi tiền chuộc. Phía cảnh sát nhấn mạnh là họ đã cho người theo dõi những đối tượng khả nghi nhưng hầu hết vào thời điểm xảy ra vụ bắt cóc họ đều có những bằng chứng ngoại phạm rất xác thực.

Vừa lúc đó thì An Khương và Chính Hưng cũng bước vào.Ông Châu bước lại và đều giọng:

- Lại gặp hai đồng chí ở đây. Lần này tôi có thể giúp gì không?

An Khương nhẹ giọng:

- Chúng tôi đến đây là muốn gia đình ông cung cấp một số thông tin để phục vụ cho công tác tìm kiếm con trai ông được thuận lợi hơn.

Ông Châu gật đầu và đều giọng:

- Rất sẵn lòng! Mời hai đồng chí vào trong!

An Khương và Chính Hưng bước vào. Gia nhân để nhẹ nhàng một tách trà xuống bàn và bước nhanh vào trong. Chính Hưng đều giọng:

- Ông có thể cho biết con trai của ông trước khi rời khỏi buổi lễ đính hôn đã mặc trang phục màu gì và đi xe loại nào không?

Không Châu suy nghĩ một lúc rồi gật đầu ra hiệu cho Hào Tâm bước vào. Ông khẽ giọng:

- Cậu là người đã nhìn thấy Gia Bảo trước khi thằng bé rời khỏi buổi lễ đính hôn vậy cậu có nhớ được lúc đó thằng bé đi xe loại nào và mặc trang phục gì không?

Hào Tâm trả lời một cách dứt khoát:

- Lúc đó thiếu gia đi chiếc Audi R8V10 còn trang phục thì lúc đầu thiếu gia mặc bộ vets trắng nhưng lúc đó cậu ấy cởi ra và thay bằng chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt của hãng Gucci ạ!

An Khương quay sang ông Châu và hỏi:

- Vậy ông hãy cung cấp cho chúng tôi biển số của chiếc xe đó phòng khi có một ai đó nhìn thấy!

- 52 Y1 121 55!

- Ông Châu đáp nhanh.

An Khương nhấn mạnh:

- Để cho cuộc tìm kiếm có kết quả nhanh hơn chúng tôi muốn hỏi ông một vài câu hỏi liên quan đến những mối quan hệ của gia đình ông vì chúng tôi cũng không loại trừ khả năng cô Hà Phương Nghi chỉ là mồi nhử còn người mà bọn bắt cóc thực sự muốn là con trai ông.

Ông Châu gật đầu và quay sang ông Khôi:

- Ông hãy vào gọi phu nhân và dì Kim ra đây!

Ông Khôi nghe xong liền quay bước vào trong. Khoảng mười phút sau thì bà Châu và em gái mình bước ra. Gương mặt của họ hiện rõ sự đau khổ tột cùng. Cả đôi mắt sưng lên vì khóc. Thấy vậy An Khương liền nhẹ giọng: -Xin lỗi vì đã làm phiền nhưng chúng tôi muốn gia đình bà cung cấp một số thông tin để giúp cho việc tìm Gia Bảo và cô Hà Phương Nghi được nhanh chóng hơn.

Bà Châu gật đầu rồi nói, giọng của bà dường như bị khàn đi vì tiếng khóc:

- Các anh cứ hỏi đi! Chúng tôi sẽ trả lời tất cả các câu hỏi để mau chóng tìm lại được thằng bé.

An Khương nhẹ giọng:

- Các mối quan hệ của bà với mọi người xung quanh đều tốt chứ? Có ai đã từng hăm dọa hay cố ý gây khó dễ với bà không?

Bà Châu lắc đầu và khẽ giọng:

- Không! Tất cả các mối quan hệ của tôi đều rất tốt. Những người bạn của tôi đa số là những phụ nữ Hàn Quốc lấy chồng về Việt Nam nên chúng tôi không có khi nào xích mích hay xảy ra mâu thuẩn cả.

An Khương quay sang bà Kim và nhẹ giọng:

- Bà vui lòng cho chúng tôi biết các mối quan hệ hiện nay của bà như thế nào? Bà đã từng đụng độ hay làm một ai đó tức giận và họ đã đưa ra lời đe dọa với bà không?

Bà Kim trả lời với một thái độ rất thản nhiên nhưng câu nói bị đứt quảng vì vốn tiếng Việt còn khá ít của bà:

- Không hề! Tôi xưa nay …vốn là người rất dịu dàng và hiền thục …không hề có một ai từng cãi nhau hay …đe dọa tôi cả. Rất tốt! Mọi người xung quanh tôi đều rất tốt!

Chính Hưng quay sang ông Châu và đều giọng:

- Ông có thể cho chúng tôi biết về các mối quan hệ của mình? Đã từng có cá nhân nào xích mích và ôm hận trong các mối làm ăn hay những lần ký kết hợp đồng thất bại với tập đoàn của ông?

Ông Châu suy nghĩ một lúc rồi trả lời:

- Không có! Tôi làm việc với các đối tác của mình đều lấy hòa khí giữa hai bên đặt lên hàng đầu nên dường như không hề làm mất lòng một ai cả. Các mối quan hệ của tôi hiện nay đều rất tốt không có ai tỏ ra bất mãn hay thù hận với gia đình cũng như tập đoàn của chúng tôi.

An Khương đứng dậy và nhẹ giọng:

- Được rồi! Cảm ơn gia đình đã hợp tác! Bây giờ chúng tôi xin phép ra về nếu như gia đình nhớ ra được bất kỳ chi tiết nào liên quan tới vụ bắt cóc hay có thể giúp chúng tôi trong việc tìm kiếm thì xin hãy liên lạc ngay về sở cảnh sát!

Ông Châu gật đầu và nhấn mạnh:

- Nhất định là như vậy! Chúng tôi sẽ cố gắng hợp tác với các vị để giúp cho cuộc tìm kiếm sớm có kết quả.

An Khương và Chính Hưng vội vàng ra về. Ông Châu quay lại ông Khôi và nhẹ giọng:

- Ông hãy đưa phu nhân và dì Kim vào phòng nghỉ rồi bảo nhà bếp nấu món gà tiềm sâm cho họ tẩm bổ.

Bà Châu nghe vậy thì vội nói với chồng bằng giọng năn nỉ:

- Ông cho tôi ở đây để chờ tin của Gia Bảo đi! Tôi thật không có tâm trạng nào để ngồi trong phòng khi mà bây giờ không biết thằng bé đang ở đâu và sống chết thế nào!

Ông Châu quay lại nhìn vợ rồi khẽ giọng