Bảy Mươi Hai Ngày Thiếu Gia Làm Con Gái

Chương 107




- Con không thấy ở trong này ai cũng lo cho Gia Bảo sao? Nếu cứ lấy lý do đó để đánh cậu ta thì chắc là có án mạng đấy! Mà nếu trách thì hãy trách con đi! Gia Bảo bỏ đi là vì lo ột cô bé nào đó như vậy thì chứng tỏ trong lòng của thằng bé thì vị trí của con không bằng cô bé kia. Nếu như con khôn khéo trong tình cảm của mình thì mọi chuyện không thể xảy ra thế này đâu.

Bà Châu nghe vậy thì vội đứng dậy nhẹ giọng:

- Sao ông lại con bé như vậy? Thì cũng tại vì nó lo cho Gia Bảo nên mới lỡ tay đánh cậu Hào Tâm thôi.

Ông Châu quay lại nghiêm mặt nhìn vợ và nói:

- Bà cũng vậy nữa. Khi nào có chuyện xảy ra là bà cứ đòi đánh vệ sĩ. Bà nghĩ đánh họ như vậy thì mọi chuyện sẽ được giải quyết sao? Vả lại bà cũng nên làm gương cho người ta học theo chứ để sau này khi Gia Bảo cưới vợ về sẽ không có ai dám làm vệ sĩ cho thằng bé nữa đâu.

Bảo Trân nghe vậy thì tái mặt lên và ấp úng nói:

- Con biết lỗi rồi ạ! Sau này nhất định sẽ không có chuyện như thế này xảy ra một lần nữa.

Bà Châu dìu Bảo Trân lại ghế và khẽ giọng:

- Con đừng để tâm! Bây giờ ông ấy đang tức giận nên mới nói vậy thôi. Con đừng buồn lòng!

Bảo Trân gật đầu một cách buồn bã,ánh mắt cô bất chợt ánh lên một vẻ tức giận đến khó hiểu.

Ông Châu quay lại nhìn đội vệ sĩ và hỏi:

- Trong số các cậu có ai biết được cô bé mà Gia Bảo nhắc đến là ai không?

Cả đội vệ sĩ im lặng một lúc rồi cùng kính cẩn nói:

- Thưa chủ tịch! Không ạ!

Chủ tịch thở dài rồi buông giọng:

- Cả hai mươi người luôn ở cạnh Gia Bảo khi ra ngoài mà không một lần thấy thằng bé đi với một cô gái nào sao?

Hào Tâm nhíu mày một lúc rồi thốt lên mừng rỡ:

- Tôi nghĩ ra người đó rồi ạ! Thưa chủ tịch!

Mọi người đều dồn ánh mắt tò mò về Hào Tâm và chờ đợi câu trả lời của cậu. Ông Khôi hối thúc:

- Ai? Cậu mau nói ra đi!

Hào Tâm nhấn mạnh:

- Tôi nhớ thiếu gia có nói là nếu tôi không cho cậu ấy đi thì cậu ấy sẽ đập đầu cho đến chết. Thiếu gia không bao giờ tỏ ra lo lắng cho con gái như vậy nhưng có một người mà thiếu gia luôn quan tâm và bảo vệ. Chính là cô bé Hà Phương Nghi! Trước đây khi phu nhân đánh cô bé đó thì thiếu gia đã chạy ra ngăn cản và cũng nói những câu tương tự như vậy.

Bà Châu nghe nói vậy thì mới chột dạ:

- Đúng rồi! Sao tôi không nghĩ ra cô bé này nhỉ? Đúng là Gia Bảo rất mực quan tâm Phương Nghi lần đó tôi định đánh con bé nhưng Gia Bảo đã chạy ra ôm lấy nó rồi nói rất cương quyết là nếu tôi muốn đánh Phương Nghi thì nó sẽ chịu thay rồi cả một lần tôi tới nhà họ Hà để đưa Gia Bảo về …tôi đã tức giận khi nhìn thấy cả toàn thân của thằng bé bị tím bầm bởi các vết thương và khi tôi định cho vệ sĩ đánh Phương Nghi và anh trai của cô bé thì Gia Bảo lập tức nói với tôi rằng nếu tôi đánh con bé thì nó sẽ rất đau lòng. Đúng là hai mươi hai năm nay tôi chưa thấy thằng bé bảo vệ người con gái nào mà không phải bạn gái giống như cô bé này. Vị trí của Phương Nghi trong lòng của Gia Bảo không hề kém so với Bảo Trân. Tôi nghĩ chắc chắn lần này thằng bé bỏ đi là vì chuyện của Phương Nghi.

Ông Châu nghe xong liền ra lệnh: -Bây giờ tôi và mười vệ sĩ sẽ tới Hà gia để xem gia đình họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì còn một nửa ở lại giúp phu nhân ở đây đề phòng các fan hâm mộ kích động quá mức và gây ra chuyện ngoài ý muốn.

Bảo Trân nói với giọng năn nỉ:

- Xin chủ tịch cho con theo với! Con muốn biết chuyện gì đã xảy ra với gia đình Phương Nghi và cũng muốn biết anh Gia Bảo hiện đang ở đâu. Xin chủ tịch cho con đi theo ạ!

Ông Châu im lặng một lúc rồi gật đầu đồng ý. Họ ra xe và khoảng nữa tiếng sau thì tới biệt thự Jimmy.Hào Tâm vội vàng bước xuống ấn chuông cửa. Ít phút sau thì họ thấy một phụ nữ chạy ra. Bà tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn thấy trước cổng mình lại có nhiều người mặc đồ đen như vậy, bà hỏi nhẹ giọng:

- Các cậu là ai? Đến đây có việc gì không?

Hào Tâm nhẹ giọng:

- Xin hỏi đây có phải là nhà của cô Hà Phương Nghi không ạ?

Người phụ nữ nghe xong thì hét lên một tiếng kinh sợ rồi chạy vào trong. Cả đội vệ sĩ nhìn nhau ngơ ngác không hiểu chuyện gì mà người phụ nữ đó lại sợ hãi như vậy. Ông Châu thì đứng yên chờ đợi.

Du Kiệt nhìn thấy vú Hòa chạy từ ngoài vào với vẻ mặt hốt hoảng thì vội hỏi:

- Có chuyện gì vậy vú? Sao trông vú có vẻ hoảng sợ vậy?

Vú Hòa nói khẩn trương:

- Ở ngoài cửa có một đám người mặc đồ đen đeo kính đen ai cũng to cao như hộ pháp vậy. Họ hỏi đây có phải nhà của Phương Nghi không. Vú sợ họ chính là người của bọn xã hội đen nên vội vã chạy vào.

Ông Dao nghe vậy thì vội đứng lên và bước ra ngoài. Du Kiệt thấy thế thì vội đi theo và nói:

- Để con đi với ba để lỡ có chuyện gì thì con sẽ giúp ba dù sao con cũng biết chút võ.

Cao Lam cũng đứng dậy và bước ra ngoài. Vú Hòa thì run rẩy và trốn ở một góc trong bếp. Ông Dao cũng tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn thấy hơn chục người đang đứng trước cửa mình. Ông bước lại và nhẹ giọng:

- Xin hỏi các cậu là ai và đến đây có việc gì không?

Hào Tâm khẽ giọng:

- Xin hỏi đây có phải là nhà của cô Hà Phương Nghi không ạ?

Ông Dao im lặng một lúc rồi gật đầu. Hào Tâm nhẹ giọng nói tiếp:

- Chúng tôi là vệ sĩ của tập đoàn Lâm Thị và chúng tôi xin ông mở cửa cho chúng tôi vào trong vì chủ tịch của chúng tôi muốn được nói chuyện với ông!

- Chủ tịch của các cậu ư?

- Ông Dao thốt lên kinh ngạc.

Lúc đó đội vệ sĩ vội dàn hàng ra cho ông Châu bước vào. Ông gật đầu và khẽ giọng: -Có thể mở cửa cho chúng tôi vào trong được không? Tôi có chuyện muốn nói với ông.

Ánh mắt của ông Dao có vẻ hoài nghi trước đám người lạ mặt thấy vậy Du Kiệt liền lên tiếng:

- Ông ấy đúng là chủ tịch Lâm Gia Châu đấy ạ. Hai tuần trước con và Cao Lam đã đến dự bữa tiệc tại gia của ông ấy. Ba mau mở cửa cho vào đi ạ!

Ông Dao nghe vậy thì vội cười thân thiện và nói:

- Xin lỗi ông! Tại vì gia đình chúng tôi đang gặp một số chuyện nên tôi mới cảnh giác như vậy.

Ông Châu cũng mỉm cười và nhẹ giọng:

- Không sao! Ai cũng vậy cả mà. Khi có chuyện xảy ra người ta đều hoảng sợ và đề phòng mọi thứ xung quanh mình.

Vú Hòa đem trái cây và nước giải khát ra để lên bàn rồi đứng nép vào một góc.

Ông Dao nhẹ giọng hỏi:

- Không biết hôm nay chủ tịch ghé thăm chúng tôi ghé thăm chúng tôi là có chuyện gì không?

Ông Châu nén tiếng thở dài và đều giọng:

- Thực ra thì hôm nay chúng tôi đến đây là để muốn biết gia đình ông đang gặp phải chuyện gì! Và có cần chúng tôi giúp đỡ không?

Ông Dao tỏ ra ngạc nhiên khi nghe ông Châu nói vậy. Ông nhẹ giọng hỏi:

- Ông nói vậy là có ý gì? Sao ông lại hỏi là gia đình chúng tôi đang gặp chuyện gì không?

Ông Châu im lặng một lúc rồi hướng mắt về Bảo Trân và nói giọng buồn bã:

- Không giấu gì ông hôm nay là lễ đính hôn của con trai tôi

- Lâm Gia Bảo với cô bé đứng ở đằng kia. Nhưng khi buổi lễ sắp bắt đầu thì Gia Bảo vội vàng bỏ đi theo như lời của một vệ sĩ lúc đó thì thằng bé muốn đi giúp một cô gái nào đó trước khi mọi chuyện không còn cách cứu vãn.

Ông Châu im lặng vài giây rồi nói tiếp:

Con trai tôi là người luôn cẩn thận trong các mối quan hệ và với quan hệ nam nữ thì lại càng dè dặt. Cô gái mà khiến nó quyết định bỏ cả lễ đính hôn của mình để tới giúp đỡ chắc chắn là một người rất quan trọng. Sau khi suy nghĩ và sàng lọc ra hết những cô gái từng tiếp xúc với Gia Bảo thì thật sự chúng tôi có suy nghĩ rằng người con gái mà Gia Bảo muốn giúp đỡ chính là con gái của ông cô bé Hà Phương Nghi. Chúng tôi biết mình rất đường đột khi đến đây như thế này nhưng bây giờ Gia Bảo không biết đang ở đâu. Phận làm ba mẹ thì chỉ biết mọi cách để tìm ra con mình. Thật mong ông thứ lỗi!

Du Kiệt và Cao Lam im lặng không nói gì. Ông Dao thì thở dài rồi buồn bã nói:

- Tôi không biết con trai của ông đang ở đâu nhưng mà đúng là gia đình tôi đang gặp chuyện. Con gái của tôi đã bị người ta bắt cóc vào sáng nay.

- Bắt cóc ư? Thế ông đã báo cảnh sát chưa?

- Ông Châu nói khẩn trương.

Ông Dao nhẹ giọng nói: -Rồi! Tôi và bạn gái của Du Kiệt đã tới sở cảnh sát để báo cho họ biết chuyện này và họ cũng đã đồng ý sáng mai sẽ bắt đầu tìm kiếm nhưng mà tôi thấy rất lo vì tới bây giờ mà chưa thấy bọn bắt cóc liên lạc tới. Theo lý thì khi bắt được con gái tôi thì họ phải gọi tới đòi tiền chuộc nhưng tôi đợi từ sáng tới giờ mà không thấy có người gọi điện hay gửi thư tới.

Ông Châu nói nhẹ giọng:

- Vậy có ai nhìn thấy sự việc xảy ra lúc đó không? Họ có nhận mặt được người bắt có cô bé không?

Ông Dao nói vẻ nặng nề:

- Có một bà cụ đã chứng kiến việc này nhưng vì tuổi già và bọn người đó bịt mặt nên bà ấy không thể nhận ra mặt thật của họ chỉ biết là có hai người đã làm bất tĩnh con bé rồi cho vào bao tải và đưa ra xe.

Du Kiệt hít một hơi sâu như muốn lấy thêm can đảm rồi nhẹ giọng:

- Đúng là hồi sáng Gia Bảo có gọi điện cho cháu và nói là cậu ấy đã tìm ra được Phương Nghi nhưng đúng lúc đó điện thoại của cháu lại hết bin nên không biết được chỗ mà cậu ấy nói là chỗ nào. Đến khi cháu về xạc lại điện thoại thì mạng liên tục bị lỗi nên không liên lạc được và từ sáng tới giờ cũng không thấy cậu ấy gọi lại.

Ông Châu nói vẻ khẩn trương:

- Cháu không thể biết được hai đứa nó bây giờ đang ở đâu sao?

Du Kiệt lắc đầu:

- Không bác ạ! Cháu vừa nghe cậu ấy nói là đã tìm được chỗ của Phương Nghi thì điện thoại của cháu tắt nguồn và đến bây giờ cũng không liên lạc được!

Ông Châu nhìn ông Dao rồi nhấn mạnh:

- Bây giờ tôi sẽ cho vệ sĩ đi tìm ở các khách sạn và nhà nghỉ trong toàn thành phố còn ông và các cháu đây thay phiên nhau túc trực điện thoại để phòng khi bọn chúng gọi tới đòi tiền chuộc thì biết đường mà chuẩn bị!

Ông Dao nghe vậy thì nói cảm kích:

- Nếu được vậy thì gia đình tôi chân thành cảm ơn ông. Cầu mong là tìm được hai đứa nó càng sớm càng tốt.

Ông Châu nhẹ giọng:

- Nếu tối nay mà không tìm được thì ngày mai tôi sẽ thông báo cho các phương tiện truyền thông đăng tin này và hy vọng sẽ nhận được những thông tin hữu ích từ giới quần chúng. Còn bây giờ tôi xin phép về vì vợ của tôi cũng đang sốt ruột vì chuyện này. Tôi muốn cho bà ấy biết ít nhất cũng xác định được sự việc để bà ấy khỏi lo lắng.

Ông Dao tiễn ông Châu ra cửa và nói giọng biết ơn:

- Hà Du Dao tôi thật sự không biết nói gì với sự giúp đỡ của ông. Tôi rất cảm kích vì ông đã không trách con gái tôi làm liên lụy tới Gia Bảo mà lại còn lo lắng cho Phương Nghi như vậy. Tôi nhất định sẽ báo đáp sự giúp đỡ này khi có dịp.

Ông Châu đập nhẹ bàn tay mình lên vai ông Dao rồi nhấn mạnh:

- Tôi làm sao có thể trách Phương Nghi được? Đó là sự lựa chọn của con trai tôi và tôi cũng tin là thằng bé đã suy nghĩ rất kỹ để đi đến quyết định này. Với lại Phương Nghi đã tận tình giúp đỡ khi Gia Bảo gặp nạn và bây giờ là lúc gia đình chúng tôi phải trả lại tấm chân tình đó cho cô bé nên ông không cần phải mang ơn chúng tôi! Nếu ông làm như vậy gia đình chúng tôi sẽ thấy rất nặng lòng. Điều cần thiết bây giờ là chúng ta phải gấp rút phối hợp với phía cảnh sát để nhanh chóng tìm ra Phương Nghi và Gia Bảo càng sớm càng tốt. Hy vọng cho đến giờ chúng vẫn bình yên.

Ông Dao gật đầu vội vã rồi nói: -Tôi sẽ thông báo cho ông ngay sau khi biết được tin về hai đứa nhỏ.

Ông Châu quay lại gật đầu tin tưởng rồi bước lên xe. Ông Dao đứng nhìn theo với ánh mắt biết ơn. Dưới ánh nắng nhạt nhòa của trưa mùa thu gương mặt của ông giàn giụa nước mắt. Trong phút chốc hình ảnh đứa con gái nhỏ bé xinh xắn tươi cười hiện ra trước mặt. Nụ cười hồn nhiên của thiên thần đó làm cho cõi ông đau nhói lên.Nó nhẫn tâm cắt nát từng khúc ruột và đâm thủng trái tim vốn đã đau khổ từ mười chín năm nay của ông.

… …

Gia Bảo dừng xe lại bên đường rồi lội qua một cánh đồng và đi tới một bãi đất hoang. Dường như đây là một lò gạch cũ bị bỏ trống từ lâu. Anh đứng nép vào trong một đống gạch vụn và lặng lẽ quan sát ngôi nhà nhỏ cách đó không xa. Phía trước cửa nhà là hai gã đàn ông cao to lực lưỡng đi đi lại lại và trợn trừng mắt quan sát mọi động tĩnh xung quanh. Gia Bảo thầm lo lắng nghĩ “ Chắc chắn là Gia Bảo đang bị nhốt trong đó nhưng mà mình làm sao mà vào được đây? Hai tên đó cứ quan sát như vậy nếu mình liều lĩnh vào sẽ bị phát hiện ngay khi đó không những không cứu được anh ta mà chính bản thân mình cũng gặp nguy hiểm. Hay là đợi trời tối rồi mình sẽ lẻn vào.Khi đó chắc họ sẽ không để ý!“

Gia Bảo nhìn xung quanh một lượt rồi bất chợt rùng mình sợ hãi khi thấy một ngôi mộ đã cũ cách chỗ anh đứng khoảng vài bước chân. Anh run rẩy thầm nghĩ “ Cách đó có vẻ không ổn rồi! Ở đây hoang vắng thế này …rồi còn có cả người chết nữa có lẽ cũng chính vì hồn ma của người đó nên mới khiến nơi này bị bỏ hoang. Mình không thể đợi tới tối được. Mình phải tìm cách để cứu Gia Bảo trước khi mặt trời lặn rồi về nhà trước khi nửa đêm!”

Gia Bảo im lặng suy nghĩ một lúc rồi bỗng dưng đôi mắt của anh sáng rực lên như thể đã tìm ra được kế sách. Anh rón rén bước đến đằng trước nhặt lấy một hòn gạch rồi giơ tay ném tung về phía bên trái mình để nhằm đánh lạc hướng hai tên canh cửa nhưng mà do lực ném quá yếu nên viên gach bay đi không được quá năm mét so với chỗ anh đứng. Thấy tiếng động hai tên canh cửa vội chạy ra xem. Nhìn thấy vẻ mặt hung dữ của họ thì Gia Bảo hoảng sợ và co chân lên bỏ chạy. Không khó khăn gì để họ có thể bắt được anh. Gia Bảo liền chắp tay van xin:

- Xin hai ông rủ lòng thương! Xin đừng bắt tôi! Thực ra tôi chỉ vào đây …để ngắm cảnh thôi chứ không phải là để cứu người đâu ạ!

Hai gã đàn ông nghe vậy thì cười toét miệng rồi nói vẻ khoái chí:

- Đúng là một thằng đần độn! Mau đem nó nhốt chung với con bé kia chờ đại ca về rồi xử lý!

Gia Bảo nghe vậy thì hét ầm lên:

- Đồ xấu xa! Đồ xa tăng hắc ám! Sao hai người độc ác vậy? Tôi đã nói là tôi không vào đây để cứu người rồi mà. Tôi chỉ thuận đường đi câu cá thôi!

Hai tên đó nghe vậy thì ôm bụng cười nắc nẻ. Một người trong số họ lên tiếng:

- Tôi chưa thấy kẻ nào đẹp trai mà lại ngốc ngếch như tên này. Nếu như hắn phạm tội gì mà cảnh sát bắt được hắn thì không cần tới năm phút thì đã biết được kết quả rồi.

Hai tên đó mở cửa và ném Gia Bảo vào trong. Phương Nghi nhìn thấy Gia Bảo thì tỏ ra kinh ngạc:

- Sao …anh lại bị bắt vào đây?

Hai tên canh cửa cười khoái chí rồi nhìn Phương Nghi và nói:

- Mày đã có bạn rồi đấy nhưng mà …sẽ chẳng thể cứu mày ra được đâu vì bạn mày là một tên đại ngốc. A ha ha ha ah âh …

Sau khi nhìn thấy cánh cửa đóng lại thì Gia Bảo bò tới chỗ Phương Nghi rồi khẽ giọng:

- Tôi định tới đây cứu anh nhưng không ngờ lại bị họ phát hiện và bắt vào đây.

Phương Nghi tò mò hỏi:

- Nhưng sao mà cô lại tìm được tôi?

Gia Bảo nhẹ giọng:

- Thì nhờ có hệ thống định vị mà anh đã cài cách đây hai tháng lúc mà chúng ta đi mua điện thoại đấy. Tôi đã bật nó lên và đi theo cái hình màu đỏ rồi nó dẫn tôi tới đây.

Phương Nghi mỉm cười đắc ý: -Rốt cuộc thì nó cũng không vô dụng. Với chuyện lần này thì mấy chục triệu bỏ ra để cài đặt phần mềm đó cũng rất đáng. Thế cô đã báo với mọi người chưa?

Gia Bảo nói một cách buồn bã:

- Chưa! Lúc tôi nhìn thấy tín hiệu trên màn hình thì tôi có gọi cho anh Du Kiệt và nói được mấy câu thì anh ấy tắt máy hình như máy của anh ấy bị hết bin hay sao mà tôi gọi lại thì không liên lạc được.

Phương Nghi hỏi khẩn trương:

- Thế còn mấy người khác thì sao? Cô có liên lạc được với họ không?

Gia Bảo lắc đầu rồi khẽ giọng:

- Tôi xin lỗi! Tôi chưa kịp gọi cho ai cả vì lúc đó tôi thấy chiếc xe họ chở anh đang tăng tốc nên tôi vội chạy theo vì sợ sẽ không đuổi kịp.

Gia Bảo vừa nói xong thì cánh cửa bị mở toang ra rồi hai tên lúc nãy bước vào. Một tên giữ lấy tay anh còn một tên cúi xuống lục hai bên túi quần của anh rồi hắn cười toe toét khi nhìn cầm trên chiếc Galaxy. Hắn ngắm nghía một lúc rồi nhấn mạnh:

- Đây là Galaxy Note 2 N7100. Chiếc này cũng không kém chiếc Iphone 5 của con nhóc kia. Không biết hôm nay gặp cái gì mà may mắn thế! Hồi sáng tới giờ lấy được hai con dế xịn. Để lát nữa về cho đại ca xem chắc anh ấy vui muốn vỡ bụng luôn đấy!

Hai tên kia cười khoái chí một lúc rồi bước ra ngoài và đóng sầm cánh cửa lại.

Phương Nghi nói vội vã:

- Chiếc Iphone của tôi đã bị bọn chúng lấy rồi còn chiếc Black Berry của tôi thì hết pin bây giờ tranh thủ lúc chúng không để ý thì cô hãy lấy điện thoại của cô gọi về cho anh Du Kiệt đi! Mau lên kẻo lát nữa tên đại ca của chúng về thì không còn cơ hội đâu!

Gia Bảo nghe vậy thì vội vã lấy chiếc HTC ra nhưng khi vừa nhấn phím gọi thì máy liên tục báo pin yếu không thể kết nối. Phương Nghi thở dài chán nản rồi buông giọng:

- Chẳng lẽ không còn cách nào sao? Chẳng lẽ chúng ta sẽ bị nhốt ở đây rồi sau khi nhận được tiền thì bọn chúng sẽ thủ tiêu chúng ta sao?

Gia Bảo trấn an:

- Đừng lo lắng quá! Tôi nghỉ chúng ta sẽ không sao đâu. Chắc chắn là mọi người thấy chúng ta đêm nay không về thì sẽ báo cho cảnh sát và họ sẽ tìm được chúng ta sớm thôi.

Phương Nghi vừa nghe xong thì ngay lập tức quay sang nhìn Gia Bảo với ánh mắt tức giận rồi gằn giọng:

- Vì cô! Tất cả chuyện này là vì cô! Vì cô mà tôi mới ra nông nổi này.

Gia Bảo nghe nói vậy thì tỏ ra giận dỗi:

- Sao anh lại nói vì tôi mà anh lại bị bắt vào đây? Tôi có làm gì đâu? Vả lại tôi cũng không phải là đồng bọn của họ vậy tại sao anh lại nói vậy chứ. Uổng công tôi đã bỏ cả lễ đính hôn để tới đây cứu anh. Biết thế tôi cứ ở nhà nằm ngủ cho khỏe mặc kệ họ muốn làm gì anh thì làm.

Phương Nghi nghiến răng rồi gằn giọng một cách đáng sợ:

- Tại sao? Tại sao mà cô dám tự ý đính hôn với Bảo Trân? Tại sao cả một chuyện quan trọng như thế mà cô không nói với tôi một tiếng nào?

Nhìn thấy vẻ giận dữ của Phương Nghi thì Gia Bảo tỏ ra thắc mắc:

- Sao anh lại giận dữ vậy chứ? Chẳng phải là anh rất yêu Bảo Trân sao? Tôi làm như vậy cũng chỉ muốn anh vui thôi mà. Tôi muốn chuyện đính hôn với Bảo Trân sẽ giúp anh vơi đi nỗi đau khổ trong lòng vậy sao anh không cảm ơn tôi một tiếng mà lại còn trách tôi cơ chứ?

Phương Nghi gào lên giận dữ