Bẫy Mùa Hè - Boldness

Chương 94: Bác bỏ tin đồn




Màn đêm yên tĩnh đến lạ thường, gió từ cửa sổ thổi vào, xua tan bầu không khí dâm mĩ và hơi thở mập mờ của căn phòng.

Lâm Trưng tắm rửa xong đi ra ngoài, đi qua đóng cửa sổ lại. Nghe thấy tiếng bước chân của anh, Trần Nghiêu nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp mắt cho đến khi nhìn thấy bóng dáng anh đến gần, anh nằm xuống đưa điện thoại lại gần mình.

"Buồn ngủ lắm phải không?" Đôi mắt đen của anh mang theo hơi ẩm sau khi tắm, giọng nói của anh trong trẻo hơn rất nhiều.

"Vâng...Có chút mệt." Trần Nghiêu co người lại, quấn lấy chăn bông, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt bên ngoài, "Nhưng em không muốn cúp máy..."

Giọng nói của cô nho nhỏ bị bóp nghẹt trong lớp vải, mang theo một chút phụ thuộc ỷ lại.

Lâm Trưng cong môi dưới: "Vậy thì chờ em ngủ rồi anh mới cúp máy. Ngủ đi."

"Dạ..." Trần Nghiêu lầm bầm vài tiếng, "Chờ kỳ thi kết thúc, chúng ta..."

"Sao?"

"Em nói là, đợi đến khi kỳ thi kết thúc...Được không?"

Lúc này mới hiểu được, Lâm Trưng vuốt trán: "Được."

Cô giấu miệng dưới chăn bông cười một tiếng, Trần Nghiêu mãn nguyện nhắm mắt lại, sự mệt mỏi sau khi cao trào dâng lên, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Hơi thở nhẹ đều đều truyền đến từ loa điện thoại, lúc này áp lực kìm nén trong lòng mới thực sự giảm bớt, Lâm Trưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ yên trong ánh đèn mờ ảo kia, chợt nhận ra rằng người không có cảm giác an toàn nhất trong mối quan hệ của bọn họ thật ra không phải là Trần Nghiêu, mà là chính mình.

---

Một tuần trước kỳ thi không hề yên bình, Trần Nghiêu đã rất ngạc nhiên khi thấy những bức ảnh mà cô và Du Hàm làm người mẫu lan truyền khắp lớp. Hầu như đi đến đâu cũng có người đang nhìn cô, nhất là khi cô và Du Hàm chào hỏi nhau ở căng tin, xung quanh luôn luôn có những bạn học nhìn họ rồi trộm cười.

"Tại sao mọi người đều thấy được nhỉ?" Trần Nghiêu có chút kỳ quái, Frame Branch Studio nổi tiếng như vậy sao?

Đại Âm đi ra ngoài dò hỏi tin tức, trở về nói với cô: "Nghe nói Du Hàm đăng ảnh lên vòng bạn bè, cậu không thấy sao?"

Trần Nghiêu lấy điện thoại di động ra, nhấp vào vòng bạn bè của Du Hàm: "Không có."

"Cậu ta chặn cậu rồi?"

Cái này cô cũng không rõ, nhưng tại sao cậu ta phải chặn mình?


Không muốn vướng vào loại chuyện này, Trần Nghiêu trực tiếp nhắn tin hỏi.

Du Hàm nhanh nhảu đáp lại: "Đây là lần đầu tiên tôi làm người mẫu nên muốn kỉ niệm một chút. Sau khi đăng bài thì mới biết là quên chặn bạn học trong trường. Bây giờ đã xóa".

"Được rồi."

"Có phải là gây phiền phức cho cậu không? Có ai nói gì à?"

"Không phải. Chỉ sợ sẽ gây ra những hiểu lầm không đáng có, tôi không thích như vậy."

Sau khi tin này được gửi đi, Du Hàm rất lâu mới trả lời lại cô, "Xin lỗi, Trần Nghiêu, tôi sẽ giải thích cho mọi người."

"Không cần giải thích, dù sao cũng không có chuyện gì. Cậu không cần phải tự trách, không sao cả."

Đưa tay ôm trán, Du Hàm nhìn điện thoại cười khổ, quả nhiên, Trần Nghiêu vẫn khép chặt mình.

Kỳ thi đang đến gần, áp lực điểm số cũng không đè nặng tâm tư bát quái, giống như lấy người khác ra để làm đề tài bàn tán thì sẽ làm tan bớt sự lo lắng, một vài bạn học trong lớp đến hỏi tình hình của Trần Nghiêu.

Trần Nghiêu không còn là một cô bé bướng bỉnh như lúc còn học cấp 2 nữa. Cô biết rằng cách tốt nhất để loại bỏ tin đồn không phải là giữ im lặng mà phải thoải mái công khai nó.

Vì thế, Trần Nghiêu không chỉ trả lời rằng cô và Du Hàm "chỉ là đối tác làm việc", mà còn chia sẻ kinh nghiệm làm người mẫu bán thời gian của mình với họ, nhân tiện còn tuyên truyền một làn sóng cho Frame Branch Studio. Kể từ đó, sự chú ý của mọi người bị chuyển hướng đi rất nhiều, quả nhiên không còn ai quan tâm suy đoán mối quan hệ của cô và Du Hàm nữa.

Sau một thời gian "tích cực" bác bỏ tin đồn bằng cách này, cuối cùng kỳ thi đầu tiên của lớp 12 cũng đã đến.