Bẫy Mùa Hè - Boldness

Chương 70: Chấm dứt (H)




Cơn mưa xối xả cuối cùng cũng ngừng lại khi trời sắp hừng đông.

Trần Nghiêu ở trên giường trở mình một cái, eo và chân vô cùng đau nhức, không khỏi cau mày kêu lên một tiếng, sau đó phát hiện cổ họng cũng khàn khàn, đêm qua lần đầu tiên của Lâm Trưng xuất tinh nhanh, Trần Nghiêu ngạc nhiên thốt lên: "Xong rồi sao?"

Anh không nói lời nào, vươn tới đầu giường lấy một cái mới, mặt mày nặng nề quỳ gối ở trên giường.

Bộ dáng có chút kìm nén, bàn tay to nhấc một bên chân của cô lên rồi chậm rãi nhét côn thịt vào.

Lần này thật sự rất đau, trán Trần Nghiêu đổ mồ hôi hột, cái đó của anh quá lớn, thật lâu mới có thể cắm vào toàn bộ.

Trần Nghiêu có cảm giác hoàn toàn bị nhồi đầy, cảm giác trống rỗng khiến người ta hoảng sợ cuối cùng cũng biến mất, sau đó là kích thích mạnh mẽ kéo đến. Đau đến tê tái, gậy thịt thô to và nóng hổi rất chân thực làm âm đạo căng trướng lên.

Cơ thể cô bị đẩy lên trên, tóc xõa ra tán loạn, nếu không đưa tay nắm lấy ga trải giường thì cô đã bị đập đầu vào đầu giường rồi. Miệng không ngừng rên rỉ, đôi mắt được phủ một tầng hơi nước mơ hồ, chàng trai quỳ giữa hai chân cô lộ rõ ​​vẻ cương nghị.

Lạnh lùng, một đôi mắt đen nhuốm màu dục vọng, những đường cơ ở eo và bụng càng lúc càng lộ rõ ​​theo động tác chuyển động. Cô nhịn không được đưa tay ra, đầu ngón tay chạm vào cơ bụng rắn chắc, nơi đó thậm chí còn xuất hiện những hạt mồ hôi.

"A...Ôm em, Lâm Trưng." Cảm giác trống rỗng trong cơ thể được xoa dịu, vẫn còn thiếu một cái ôm nữa.

Lâm Trưng cúi người xuống, bộ dáng hoàn toàn bao phủ cô, ở tư thế này làm dương vật xâm nhập càng sâu hơn, quy đầu thô to đâm thọc ra vào đường hầm gồ ghề, Trần Nghiêu vươn tay gắt gao ôm cổ anh, đáng thương khóc ngâm nga: "Ưm.....Ưm....."

Anh nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô, giọng nói khàn khàn cùng hơi thở nóng rực: "Một lát nữa sẽ ổn."

Giữa hai chân lầy lội, nước nhờn theo bộ phận sinh dục thô dài kéo ra, chảy dọc xuống khe mông làm ướt áo choàng tắm đặt ở phía dưới.

Cứ như vậy một lúc lâu, Trần Nghiêu cảm giác như mình bị quăng ra từng mảnh vụn.

Ký ức mơ hồ cuối cùng còn đọng lại là Lâm Trưng hôn lên khóe miệng cô và nói: "Còn chưa kết thúc...Làm sao bây giờ?"

Sau khi khóc thút thít và đẩy anh vài lần, Trần Nghiêu quay mặt đi và chìm vào giấc ngủ.


Thực sự là...Đã làm tình với Lâm Trưng. Khi ý nghĩ này nảy lên, cô tự nhiên xoay người tìm anh, mượn ánh sáng yếu ớt ngó xung quanh một hồi cũng không thấy ai ngoài cô.

Nếu không phải vì đôi chân đau nhức thì Trần Nghiêu đã tự hỏi rằng liệu đêm qua mình có nằm mơ hay không.

Cô đang xuất thần thì đột nhiên nghe thấy tiếng quét thẻ mở cửa.

Lâm Trưng từ bên ngoài trở về đi thẳng vào phòng tắm, đang định cúi đầu rửa tay thì thắt lưng bị người phía sau ôm lấy.

"Anh đi đâu vậy?" Giọng nói mềm nhũn vừa mới tỉnh không bao lâu còn có chút khàn khàn, ngữ khí mang theo một chút ủy khuất.

Anh lau tay, nắm lấy cánh tay cô xoay người lại: "Tỉnh rồi? Có đói bụng không? Bây giờ anh gọi cơm nhé?"

Trần Nghiêu áp đầu vào lồng ngực anh cọ cọ: "Dạ..."

Anh nhìn xuống thấy cô chân trần chạy từ giường tới đây, Lâm Trưng hơi dùng sức nhấc cô lên: "Dưới đất lạnh lắm."

Mang dép lê vào phòng tắm tắm rửa, đồ ăn sáng đã được dọn lên tận phòng. Sau cơn mưa ánh nắng ban mai trong xanh đến lạ thường, ngồi ở bàn ăn nhìn xuống có thể quan sát cầu Đại Giang và dòng sông hùng vĩ dưới chân cầu.

Hai người ngồi cùng nhau ăn cơm, Lâm Trưng hỏi cô: "Thân thể không được thoải mái à?"

Trần Nghiêu rũ mắt, mặt có chút đỏ lên lắc lắc đầu.

Lâm Trưng đang định nói gì đó thì chuông điện thoại vang lên, anh nhìn xuống người gọi đến, trực tiếp kết nối: "Chú nhỏ?"

Sau khi hàn huyên vài câu rồi cúp máy, Trần Nghiêu có chút tò mò: "Chú nhỏ của anh tìm có việc gì ạ?"

"Hôm qua anh đi cùng chú ấy đến buổi triển lãm sau đó bỏ đi nữa chừng..."

"Hôm qua?"

"Ừ."

"Anh...Hôm qua là chú của anh gọi điện hẹn ra ngoài ạ?"

Lâm Trưng cảm thấy phản ứng của cô có chút kỳ quái: "Ừ, sao vậy?"

Trần Nghiêu sững sờ một hồi, sau đó đột nhiên nâng tay đánh vào đầu mình. Lâm Trưng cau mày nắm cổ tay cô: "Làm cái gì vậy? Đau không?"

Vứt chiếc thìa trong tay, Trần Nghiêu ôm eo anh, vùi mặt vào trong lòng ngực anh, rầu rĩ mở miệng: "Anh ơi, em xin lỗi..."

Không hiểu vì sao cô đột nhiên lại đi xin lỗi, Lâm Trưng vuốt tóc cô: "Có chuyện gì sao?"

"Không có chuyện gì." Cô ngẩng đầu, mắt to nhìn thẳng vào anh, "Thật ra ngày hôm qua người hẹn em ra ngoài chơi là Âm Âm, không phải Du Hàm..."