Bẫy Mùa Hè - Boldness

Chương 62: Chướng mắt




Vừa nói ra những lời này, Lâm Trưng đột nhiên cứng đờ.

Không ngoài ý muốn thấy được vẻ mặt khiếp sợ của Trần Nghiêu, bàn tay cứng ngắc nắm chặt vào nhau.

Một giây, hai giây.

Bọn họ cứ như vậy đối mặt với nhau, như thể là đều bị mất đi khả năng nói chuyện.

Đèn cảm ứng im lặng tắt.

Lâm Trưng nghe được lời xin lỗi khàn khàn yếu ớt của mình: "Thực xin lỗi."

"Là anh trai nói bậy."

"Em nghỉ ngơi sớm một chút."

Bước vào cửa giống như một kẻ đào binh, đợi cho ngoài cửa truyền đến tiếng tra chìa khóa, sau đó tiếng cánh cửa mở ra rồi đóng sầm lại, giống như một tên tội phạm đợi phát súng cuối cùng, Lâm Trưng ngửa mặt dựa lưng vào tường, nặng nề thở dài một hơi.

Anh đã nói gì với cô...

Vào cái đêm mà Trần Nghiêu cho anh xem Weibo của studio, anh tải phần mềm chưa từng xuất hiện trên điện thoại, đăng ký tài khoản, tìm kiếm Frame Branch Studio, nhấp vào, bài đăng có ảnh của Trần Nghiêu được gim ở đầu trang.

Kỳ thật trên Weibo này có hàng chục hình ảnh người mẫu với nhiều bối cảnh khác nhau, nhưng đập vào mắt Lâm Trưng đầu tiên vẫn là cô gái cười đến tỏa nắng trong công viên giải trí, không chỉ có anh, phần đông tài khoản phía dưới cũng như vậy:

"Em gái trong hình 5 thật là tỏa nắng ~" Trần Nghiêu cười rộ lên quả thực rất có sức cuốn hút;

"Em gái ở công viên giải trí đã giết tôi !!!" Giết ở đây có nghĩa là cô ấy rất động lòng người đi;

"Có cảm giác như đây là mối tình đầu ..." Đây là bình luận được nhiều người thích nhất, còn có rất nhiều người đồng tình với câu này.

Mối tình đầu.

Trong lòng Lâm Trưng rung động.

Mối tình đầu trong sáng và đẹp đẽ, không phải là đang miêu tả về Trần Nghiêu sao.

Anh âm thầm xem những bình luận này đến cuối cùng, tưởng tượng xem những người khen cô là cái dạng gì.

Trẻ trung, sôi nổi, đầy nắng...Những từ ngữ đơn giản nhưng chuẩn xác để hình dung cô.

Nhưng đây chỉ là một mặt của Trần Nghiêu, nghĩ đến đây, anh cảm thấy có chút may mắn.

Chỉ riêng anh mới có được những kí ức đẹp đẽ về cô, nhưng anh khó có thể mở miệng để nói hết tình cảm chân thành sâu kín trong tim này.

Những lời như vậy không phù hợp với cô, anh không thể nói được.

Cho đến chiều nay, ngày đầu tiên Trần Nghiêu đi làm người mẫu, Lâm Trưng ở nhà lắp lại mô hình xe đua, điện thoại bên cạnh rung lên, biểu hiện người dùng anh đang theo dõi đã đăng tải cập nhật mới.

Anh đặt dụng cụ trên tay xuống, mở bài đăng lên.

Trong ảnh, nam sinh và nữ sinh mặc đồng phục học sinh cùng kiểu dáng đang ngồi kề bên nhau, nam sinh nghiêng người mỉm cười dịu dàng, nữ sinh khẽ cúi đầu, nụ cười bên khóe miệng giống hệt hồi còn nhỏ khi ở cùng anh.

Bài đăng này chỉ có bốn chữ: "Bản xem trước của mối tình đầu.*"

*Gốc: 初恋预告, hán việt: Sơ luyến dự cáo. Khi edit ra thuần việt thì không còn 4 chữ nữa nhưng mình vẫn để như bản gốc nhé.

Các ngón tay nháy mắt siết chặt lại, một mảnh ghép của mô hình chìm vào lòng bàn tay.

Cơn đau khiến nhịp thở của anh ngưng trệ.

Giả mạo.


Đây chỉ là ảnh chụp mà thôi.

Bọn họ đều là người mẫu.

Anh nghĩ như vậy, nhưng vẫn tự ngược nhấn vào bức ảnh xem hết lần này đến lần khác.

Có lẽ Trần Nghiêu thực sự có thiên phú làm người mẫu, cho dù là người thân thuộc nhất của cô cũng không nhìn ra bất kỳ dấu vết đang diễn nào trên mặt.

Đột nhiên muốn gặp cô ngay lập tức, như là để xác nhận điều gì đó làm cho chính mình yên tâm.

Trời tối, sắp có mưa dầm, cuối cùng cũng tìm được cớ để gọi điện cho cô. Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng khiến anh tâm loạn như ma cả buổi chiều đi cùng người mẫu trong bức ảnh ở cổng tiểu khu, Lâm Trưng cuối cùng cũng nhận ra mình đã bỏ lỡ điều gì.

Tại sao cô ấy lại vui vẻ cười với người khác như vậy?

Anh trai?

Bạn học cấp hai?

Mối quan hệ tốt?

Nghĩ đến việc được đi chơi cùng anh ta khiến em rất vui?

Em dựa vào cái gì đối với nam nhân khác nói cười vui vẻ như vậy?

Nói với anh không được yêu sớm, còn em thì sao?

Những hành động mà em đã làm với anh thì tính là cái gì?

Một cơn phẫn nộ và đau đớn lạ thường nháy mắt lướt qua thần kinh của anh, Lâm Trưng phát hiện bản thân đã hoàn toàn mất kiểm soát.

------------

Tác giả:

Mọi người xem xem, Lâm Ca đã hoàn toàn bị mất kiểm soát rồi.

Có ngửi thấy được mùi thịt chưa nào...

Ta thề nếu trong giai đoạn này mà không có thịt thì ta sẽ dùng nồi sắt để hầm thịt chính mình :>>