Bẫy Mùa Hè - Boldness

Chương 61: Châu quan




Du Hàm bên cạnh đột nhiên đứng yên, Trần Nghiêu ngẩng đầu: "Làm sao vậy?"

Cô nhìn theo tầm mắt của anh, phát hiện Lâm Trưng đang cầm ô đi tới: "... Anh trai."

"Đi ra ngoài cũng không nhớ mang ô, còn làm phiền người khác đưa em về." Giọng nói vẫn lạnh lùng như trước, mang theo một chút bất đắc dĩ.

Du Hàm rất dễ dàng nghe ra sự thân thiết trong lời nói: "Không sao, anh là anh trai Trần Nghiêu? Tôi là Du Hàm, tôi và cô ấy là bạn học cùng lớp thời cấp hai..."

Trần Nghiêu không biết tại sao Lâm Trưng lại chỉ trích cô trước mặt người khác, nhất thời cảm thấy có chút tủi thân.

"Còn không lại đây?" Lâm Trưng không đáp lại Du Hàm mà cúi đầu nhìn Trần Nghiêu đang đứng dưới ô.

Cô hơi bĩu môi đi đến bên cạnh anh, lúc này anh mới nhìn Du Hàm: "Cảm ơn anh đã đưa Trần Nghiêu trở về, vất vả rồi."

Không hiểu sao trong lòng Du Hàm dâng lên một cảm giác kỳ lạ, kỳ thật từ lúc nhìn thấy cái người gọi là anh trai Trần Nghiêu này, anh đã cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhưng cũng không chỉ ra được là không thích hợp chỗ nào: "Không sao, đây là điều tôi nên làm. "

Trần Nghiêu cảm ơn và nói lời tạm biệt với Du Hàm, sau đó theo Lâm Trưng đi vào tiểu khu.

Du Hàm vẫn đứng đó, nhìn bóng lưng hai người trong màn mưa, không khỏi nhíu mày.

Anh trai? Anh nhớ rằng Trần Nghiêu là con gái một...

Vừa nghĩ đến đây, chàng trai còn chưa đi bao xa phía trước đột nhiên duỗi tay ra, vòng tay qua vai cô gái, hai người ép sát vào nhau. Bóng dáng của hai người dưới tán ô càng lúc càng xa, như hòa vào nhau rồi từ từ biến mất trong đêm mưa.

Khi lên thang máy, Trần Nghiêu nhớ tới phải quan sát Lâm Trưng, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của anh, bất giác cảm thấy chột dạ lại cúi xuống.

Bộ dạng này của cô rơi vào mắt Lâm Trưng giống như học sinh trung học yêu sớm bị bố mẹ bắt được.

Miễn cưỡng chịu đựng sự buồn bực trong lòng, Lâm Trưng hỏi cô: "Công việc làm thêm có thuận lợi không?"

Trần Nghiêu gật đầu mỉm cười. Tất nhiên là thuận lợi, Triệu Chi rất giỏi trong việc dẫn dắt người mẫu, ngay cả một người chậm chạp như cô cũng có thể bắt kịp tiết tấu.

Lâm Trưng bất giác cắn đầu lưỡi, lấy đau đớn để duy trì sự bình tĩnh: "Người vừa rồi là bạn học cấp hai của em sao? Không nghe em nói gì, cùng trường với chúng ta à?"

Hiếm khi nghe thấy anh hỏi một câu dài như vậy, Trần Nghiêu nhanh chóng suy nghĩ, cái này có tính là tâm trạng dao động không...

Cứ như vậy nghĩ ngợi làm phản ứng của cô bị chậm lại: "À...Không phải cùng trường với chúng ta..."

Vừa trả lời vừa ngẩng đầu lên, Lâm Trưng lẳng lặng nhìn cô, vẻ mặt lãnh đạm trước sau như một, hoàn toàn không nhìn ra được cảm xúc của anh.

"Cậu ấy...Quan hệ của em với cậu ấy hồi cấp hai không tệ lắm. Sau này cậu ấy vào trường trung học thực nghiệm nên không còn liên hệ với nhau nhiều nữa...Lần này trùng hợp gặp lại nhau ở chỗ của chị họ, ách, thì...Thật tốt, cậu ấy còn nói rằng sau này tụi em có thể cùng đi ăn và đi chơi với nhau...haha... "

Cô thật vất vả mới bịa ra được, chỉ có thể dùng tiếng cười để che giấu.

Thang máy đến nơi, sau khi dừng lại sẽ tự động mở cửa, Trần Nghiêu vội vàng bước ra ngoài, không dám nói thêm nữa vì sợ lộ tẩy.


Nhưng khi cô bước tới cửa nhà, phía sau vẫn không có tiếng bước chân của Lâm Trưng.

Nghi hoặc dừng lại, cô bước trở về: "Anh trai?"

Một bàn tay từ bên trong vươn ra ngăn cách cửa thang máy đang chuẩn bị đóng lại, thang máy lập tức phát ra tiếng bíp cảnh báo.

Trần Nghiêu hoảng sợ: "Anh trai!"

Lâm Trưng sắc mặt lạnh lẽo, cũng không thèm liếc cô một cái: "Trần Nghiêu, em đúng là ái đương châu quan*."

(Gốc: 州官

Hán việt: châu quan

Ở Trung Quốc mỗi quận được chia ra từng châu. Châu quan nghĩa là người đứng đầu trong mỗi châu.

•Châu: ngày xưa nhân thấy có núi cao sông dài mới chia đất ra từng khu lấy núi sông làm mốc nên gọi là châu.

Ái đương châu quan: ở đây tác giả dùng phép ẩn dụ để miêu tả sự lẳng lơ, nhìn xa trông rộng, tiếp cận hết người này đến người khác.

Mình dựa theo ngữ cảnh và thông tin tìm hiểu là như vậy, nếu có gì sai mọi người bình luận sửa lại cho mình với nhé :3)

Lời này nghe không hiểu ra sao, cô nhất thời không phản ứng.

Lâm Trưng đi tới trước cửa nhà, cúi đầu nhập dấu tay, Trần Nghiêu đi tới ngăn anh lại: "Anh vừa mới nói cái gì?"

Một tay đang xoay nắm cửa, nghe vậy liền dừng động tác, chậm rãi quay đầu lại nhìn cô: "Như thế nào? Học bổ túc môn toán nhiều quá nên kiến thức văn học đều đã quên?"

Trần Nghiêu trước giờ chưa thấy Lâm Trưng như thế này, giọng điệu của anh cực kỳ lạnh lùng, còn mang theo ý mỉa mai, thoáng cái làm cho cô đứng tại chỗ như trời trồng, mất đi năng lực suy nghĩ.