Bẫy Mùa Hè - Boldness

Chương 46: Hình ảnh (H nhẹ)




Sau khi Lâm Trưng hứa với Trần Nghiêu là không bao giờ đẩy cô ra xa nữa, cô đã thực sự trở nên ngoan ngoãn.

Tất cả những mánh khóe nhỏ nhặt đó đều được dẹp bỏ, thậm chí còn chủ động yêu cầu điều chỉnh thời gian học bổ túc môn toán vẫn là buổi sáng 3 tiếng và buổi chiều là 3 tiếng như trước đó để học với cường độ cao.

Mỗi lần đến phòng Lâm Trưng đều ăn mặc chỉnh tề, ít nhất là có mặc đồ lót.

Cô tựa như một con mèo nhỏ vô tình làm sai chuyện, giống như lúc trước cắn Lâm Trưng xong lại vươn đầu lưỡi cẩn thận liếm láp vết thương cho anh, cô thu hồi hết sự tùy hứng của mình, ngoan ngoãn chờ người khác hoàn toàn tha thứ.

Một ngày, hai ngày.

Lâm Trưng dần dần thở phào nhẹ nhõm.

Nói thật, khi Trần Nghiêu nói câu đó đã khiến anh bị sốc. Suy nghĩ mông lung, ý của cô là...Không thể từ chối yêu cầu của cô, ví như, giúp cô xoa dịu cảm giác khó chịu ở đó...

Tâm trí lang thang, dục vọng trong vô thức sinh ra và âm thầm lay động, có một sự mong đợi...Mờ nhạt.

Không.

Nhìn thấy Trần Nghiêu đang không chuyên tâm làm luyện tập, Lâm Trưng rủ mắt

Trần Nghiêu chính là đang sợ hãi, sợ rằng anh sẽ ghét cô vì những đòi hỏi vô lý của mình.

Anh ra lệnh cho bản thân dẹp bỏ những ý tưởng khó nói đi, tự cười nhạo sự tự chủ mà anh kiên trì trong nhiều năm còn kém xa so với những gì anh tưởng tượng.

Trần Nghiêu học tập rất chăm chỉ, lắng nghe những điểm kiến ​​thức và ghi chép một cách nghiêm túc, tỉ lệ đúng của các câu hỏi trong những ngày qua cũng ngày càng cao.

Cuối cùng cũng bắt kịp tiến độ kiến thức bị thiếu sót do trước đó cô bị bệnh, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cúi mắt vươn bàn tay nhỏ nhắn với Lâm Trưng: "Anh trai!"

Lâm Trưng nhấp môi dưới, nâng tay đập nhẹ vào tay cô.

Đây là sự tiếp xúc cơ thể duy nhất của họ trong mấy ngày nay.

Lâm Trưng cảm thấy mình có bệnh, bệnh không nhẹ. Anh thực sự hy vọng rằng Trần Nghiêu sẽ dựa vào vai anh cọ cọ để được khen ngợi.

Anh hít một hơi thật sâu, ép suy nghĩ vớ vẫn đó xuống.

Có lẽ là đang ở thời kỳ trưởng thành, sinh lực nam giới càng trở nên trần trụi, chàng trai lúc này thời khắc luôn bị vây trong giai đoạn mẫn cảm, mỗi một hành động, mỗi một ánh nhìn của đối phương có thể khiến cho họ nảy sinh ra vô số ý niệm.

Anh cũng là con người, không hơn.

Hồi còn học cấp 2, có những nam sinh cùng nhau tập trung ở rạp chiếu phim nhỏ để xem trộm sau giờ học. Khi đó, khái niệm tình dục còn sơ khai, cha mẹ và thầy cô coi tất cả những hình ảnh ái muội như là hồng thủy mảnh thú*, không bao giờ đề cập đến chủ đề tình dục. Nhưng càng như vậy, mọi người đối với cơ thể của người khác giới càng tràn ngập hiếu kỳ.

(*洪水猛兽: thú dữ và nước lũ, được ví như tai họa ghê gớm)

Có nam sinh lớn mật không biết tìm nguồn ở đâu tải xuống, lôi kéo những người bạn cùng nhau xem, Lâm Trưng cũng bị kéo qua.

Những hình ảnh táo bạo và dâm đãng, quá mức trần trụi làm cho người ta có chút buồn nôn.

Anh đối với thứ này không có cảm xúc gì.

Không nghĩ tới hiện tại bởi vì ban ngày chạm nhau với bàn tay mềm mại mảnh mai của Trần Nghiêu mà đột nhiên nảy sinh ý tưởng muốn nhìn lại những hình ảnh khiến anh khó chịu năm đó.

Có lẽ con trai rất có thiên phú ở khía cạnh này, Lâm Trưng nhanh chóng tìm được tác phẩm được đánh giá cao.

So với sự trắng trợn của vài năm trước, trang phục của nữ diễn viên đã trở nên cực kỳ coi trọng, hở mà như không hở, làm đủ trò dạo đầu, nhưng dáng người mập mạp của nam diễn viên lại không tương xứng với hình ảnh nuột nà của người đẹp Địa Trung Hải.

Nhíu mày tua nhanh, Lâm Trưng vứt điện thoại xuống, lẳng lặng nhìn trần nhà trong bóng tối, đưa tay xuống, cầm côn thịt cứng ngắc trong quần lót.

Những tiếng kêu la cường điệu của nữ diễn viên vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng nó từ từ chuyển sang một giọng nói khác, yêu kiều mềm mại, mang theo một chút nức nở, thậm chí giọng mũi cũng vạn phần đáng yêu.

Dương vật trong tay dần trở nên cứng hơn.

Hơi thở cũng bắt đầu trở nên nặng nề.

Nhắm mắt lại.

Cô gái mặc váy ngủ dựa vào giường, cắn môi cười với anh; cô gái không mặc đồ lót dựa sát vào anh thở hổn hển cầu xin anh ai ủi; lòng bàn tay lần đầu tiên chạm vào ngực cô giờ phút này đang nắm ở dục vọng trướng đau...

Nghiêu, Nghiêu.

Khi khoái cảm lên đến đỉnh điểm, anh không thể không gọi tên cô.

Trần Nghiêu.

------

Đến khi nào nam chính mới thoát khỏi kiếp tự thẩm du đây =))