Bẫy Mùa Hè - Boldness

Chương 42: Thơm mềm (H nhẹ)




Bên ngoài cửa sổ có những bóng dây leo mờ ảo phủ trên tấm rèm trắng, trong phòng có hai bóng người, một ngồi một đứng được ánh sáng dịu dàng phản chiếu lên sàn nhà.

Bầu vú căng phồng của cô gái được ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng nâng lên, mềm mại đến mức khiến người ta lưu luyến không rời.

Miệng nhỏ hồng hào no đủ như cánh hoa hé mở, không tự chủ được phát ra tiếng thở dốc.

Trần Nghiêu nheo mắt lại, hai tay đặt tay lên cánh tay của Lâm Trưng. Tay anh mới chuyển động một lúc, chân cô đã tê rần.

"Ưm...Anh trai, dùng sức một chút..."

Giọng nói ngọt ngào mang theo sự hấp dẫn trí mạng, xé tan lý trí còn sót lại của Lâm Trưng.

Trong tay anh là hai bầu vú của cô, mềm mại như nước dán vào lòng bàn tay anh, theo động tác nhào nặn, thịt vú tràn ra từ kẻ hở ngón tay, cách một lớn áo cũng có thể nhìn thấy hình dạng bàn tay bên trong không thể khép lại.

Lâm Trưng cố gắng nhắm mắt lại, nhưng bởi vì như thế mà xúc giác càng trở nên rõ ràng hơn, thính giác cũng trở nên đặc biệt nhạy bén.

Trong tâm trí hiện lên hình dạng của hai khối thịt bị anh nhào nặn, như thể xuyên qua lớp quần áo, trắng hồng tinh tế, phấn nộn đẫy đà.

Tiếng thở dốc trầm thấp không tự chủ của cô cũng biến thành đứt quãng, xuyên qua lỗ tai, đi thẳng vào ngực, lôi kéo trái tim của anh ngứa ngáy không ngừng, khơi dậy dục vọng muốn được ấn vào sâu trong cơ thể cô.

Ngón tay không tự chủ dùng sức, bóp vào bầu sữa non mềm mại, tham lam cảm thụ, lực đạo dần dần mất khống chế.

Tay anh nắn bóp bầu ngực trướng đau, thịt sữa nóng lên, cảm giác đau đớn nhẹ nhàng bị đánh tan, khoái cảm hóa thành vô số dòng điện nhỏ, không ngừng chạy trên những dây thần kinh mẫn cảm nhất.

Vừa xót vừa dễ chịu, vừa ngứa vừa thoải mái.

Giữa hai chân vốn đã dính nhớp, bây giờ càng không ngừng chảy ra chất lỏng hỗn loạn.

"A -" cô không nhịn được kêu lên.

Lâm Trưng cuối cùng cũng mở mắt ra, không thể che giấu được đáy mắt đen kịt nóng như lửa đốt.

"Thoải mái sao? Còn đau không?" Giọng nói vừa trầm vừa nặng của một người đàn ông trưởng thành, có chút khàn khàn.

"Thoải mái...Anh trai, thật thoải mái." Trần Nghiêu hai tay nắm chặt vai áo anh, toàn thân run rẩy theo động tác cọ xát của anh.

Đầu vú cứng ngắc dựng đứng hồi lâu không được an ủi thậm chí bắt đầu ngứa.


"Anh..." Cô nhíu mày, hai mắt ngấn nước, "Có chút đau...Anh thổi đi..."

Hai ngón tay mảnh khảnh nhéo vào chỗ nho nhỏ lồi ra giữa vòng tròn.

Đầu ngón tay với những vết chai mỏng vô thức chuyển động, đầu vú bị ma sát khiến Trần Nghiêu có chút run rẩy.

"Hừ...a...Đau quá..."

Cô đứng giữa hai chân đang dang rộng của anh, thân thể chậm rãi dựa sát vào mặt anh.

Lâm Trưng rũ mắt xuống, nhìn sự mềm mại nặng trịch vừa bị anh vỗ về chơi đùa đến gần, hầu kết không ngừng lăn lộn, anh theo bản năng hé môi, nhắm mắt lại.

Vải áo ướt đẫm, xuyên qua lớp áo, anh cẩn thận dùng đầu lưỡi liếm láp đầu vú nhỏ cứng rắn, hô hấp càng ngày càng gấp gáp.

Trên người cô có mùi sữa rất nhàn nhạt, gần như theo bản năng, môi anh quấn lấy núm vú nhỏ đáng thương mà mút mạnh.

"Aa...Không cần!" Trần Nghiêu hoảng sợ hô đau, đầu vú trướng đau trong kỳ kinh nguyệt không thể chịu nổi sự đối đãi của anh như vậy.

Lý trí cuối cùng cũng trở lại, hít sâu hai hơi, Lâm Trưng tránh mắt khỏi thứ hương thơm mềm mại làm cho ý thức của anh sụp đổ.

"Anh đi vệ sinh."

Nói xong câu này một cách không lưu loát, anh đứng dậy sải bước đi ra ngoài.