Bẫy Mùa Hè - Boldness

Chương 128: Ngoại truyện 3 - Du lịch(1)




Edit by Tịch Lan🥀

    ________

Lương Thành đúng là kỳ danh, ngay cả trong mùa hè nóng nực vẫn duy trì ở mức 20°C, khí hậu rất dễ chịu. 

Sau một đêm nghỉ ngơi và chỉnh đốn lại, buổi sáng đoàn người rời khỏi khách sạn, bắt đầu ngày đầu tiên của hành trình.

Đầu tiên, bọn họ đi dạo ở chợ bản xứ, Hứa Phong đề cử cùng nhau ăn bữa sáng chính thống của vùng này, sau khi ăn đến nức bụng, họ bắt đầu tìm kiếm những trang phục đặc sắc để mặc khi chụp ảnh. Hai người đàn ông đi theo ở phía sau, khiêng thiết bị chụp ảnh và túi xách của các cô gái, toàn bộ quá trình sắm vai trò khuân vác. 

Triệu Chi đưa Trần Nghiêu và Đại Âm vào một cửa hàng cho thuê quần áo và trang sức, hai người lập tức kinh ngạc trước những bộ quần áo có kiểu dáng mà màu sắc đa dạng. 

"Oa! Thật đẹp!" 

"Trước đây em chỉ thấy trên sách báo, không ngờ tận mắt nhìn thấy lại đẹp như vậy..."

Trước kia Triệu Chi đã chụp qua chủ đề trang phục dân tộc, bảo Trần Nghiêu và Đại Âm chọn hoa văn và kiểu dáng mà hai đứa thích, còn cô ấy đi thảo luận giá cả với chủ cửa hàng. 

Lâm Trưng đang chờ ở bên ngoài, bị Hứa Phong kéo ngồi trên ghế đẩu ở quầy trà bên cạnh: "Nghỉ ngơi một lát đi, một tiếng nữa cũng chưa ra." 

Một ấm trà chậm rãi thấy đáy, một giọng nữ mềm mại vang lên sau lưng: "Anh trai ~" 

Hai người đồng thời nhìn về phía phát ra âm thanh, đồ trang sức bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời, trước mắt giống như có ảo ảnh, cô gái mặc một chiếc váy xếp nếp dài, thêu hoa màu đỏ, tua rua màu bạc đung đưa phơi phới, chiếc mũ đội đầu phức tạp tỏa sáng, nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn như quả đào. 

Lâm Trưng đột nhiên nhớ ra, trong một câu chuyện kỳ quái mà anh đã đọc, có mô tả dị tộc ma nữ rất giỏi mê hoặc lòng người, bây giờ nghĩ lại, nó chưa hẳn là được biên soạn. 

"Nhìn không đẹp sao?" Trần Nghiêu thấy hai người không lên tiếng, có chút mất tự nhiên kéo vạt áo, đây là lần đầu tiên cô mặc đồ có màu tươi như vậy, có lẽ là không hợp... 

Sau khi thuê xe đi tham quan thắng cảnh, Trần Nghiêu ngồi cạnh Lâm Trưng ở hàng ghế sau. Hai bàn tay đan vào nhau, Trần Nghiêu kể cho anh nghe về văn hóa trang phục địa phương mà cô vừa học được. 

"...Ở đây có nhiều nhánh nên sẽ có hơn 200 loại trang phục khác nhau...nghe nói mỗi nếp gấp trên váy này tượng trưng cho mỗi dân tộc khi di cư qua núi." 

"Sau đó, màu xanh và đen bắt đầu phổ biến hơn...giống như cái mà bà nội hay mặc..." 

"Còn có..." Cô thấp giọng lôi kéo mạnh cánh tay anh, "Anh có biết tại sao em lại mặc màu này không?"

Lâm Trưng nhìn đôi mắt sáng ngời và khóe môi nhếch lên của cô, suy nghĩ: "Bởi vì đẹp?" 

...Thật không thể tưởng tượng nổi, anh là người đứng đầu đó. 

Trần Nghiêu cứng họng: "Anh không thấy nó rất giống váy cưới sao?" 

"Ồ." Anh giả vờ không hiểu ý cô, "Đúng là có hơi giống." 

Khó chịu với bộ dạng không hiểu phong tình của anh, Trần Nghiêu bĩu môi, quay mặt đi nhìn bên khác, không để ý đến anh. 

Im lặng trong lòng hơn mười giây, Trần Nghiêu cảm thấy có sức nặng đang áp sát sau lưng, hơi thở ấm áp kèm theo giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, "Bộ quần áo này nhìn rất đẹp, nhưng hơi bất tiện..." 

Hả? 

Cô không quay đầu lại, nhưng lổ tai dựng thẳng lên. 

Bất tiện cái gì? 

Lâm Trưng tận lực tránh đi trang sức bạc sáng loáng trên đầu cô: "Không tiện hôn em."

Ba người ở hàng ghế đầu đang trò chuyện sôi nổi với chú tài xế, trong tiếng cười nói hoan hô, Trần Nghiêu dường như nghe thấy nhịp tim đột nhiên tăng tốc của mình. 

Lâm Trưng nói xong lập tức ngồi thẳng người, nâng tay cô lên rồi hôn lên mu bàn tay, bên tai có tiếng kim loại va chạm nhẹ, đôi môi mềm mại ẩm ướt in lên má anh: "Vậy để em hôn anh là được......" 

"Khụ khụ khụ!" Hứa Phong quay đầu vừa vặn thấy một màn như vậy, tiếng ho kinh thiên động địa. 

Triệu Chi bất mãn dùng cùi chỏ chọc vào anh một cái: "Anh làm gì vậy?! Em còn chưa chụp được tấm nào đâu!" Nói xong cô lại chỉ huy hai người ở băng ghế sau, "Nào nào nào, ngồi lại tư thế như ban nãy, đừng nhúc nhích để chị chụp lại tấm khác..." 

Đại Âm không nhịn được cười: "Nhìn khuôn mặt của Nghiêu Nghiêu kìa, đỏ như đồ cô ấy đang mặc trên người!" 

Hôn bạn trai còn bị bắt tại chỗ, mặt Trần Nghiêu đỏ bừng vì xấu hổ, cô cúi đầu vùi mặt vào lòng bàn tay của Lâm Trưng.