Bẫy Mùa Hè - Boldness

Chương 102: Bà nội




Thời tiết ở Giang Thành ngày càng mát mẻ, đảo mắt đã đến cuối tháng, sau kỳ thi tháng kết thúc, trường học cho học sinh nghỉ lễ Quốc Khánh ba ngày, rất thích hợp để đi chơi leo núi, nhưng ngày lễ hẳn sẽ có rất nhiều người đến đó. Chu Linh vung tay quyết định đưa Trần Nghiêu và Lâm Trưng đến ngoại ô Giang Thành nghỉ phép.

Đây là chuyến thăm đầu tiên của Lâm Trưng, Trần Nghiêu sợ anh không quen nên đã kể cho anh nghe rất nhiều về cuộc sống nông thôn của bà nội trên dọc đường.

"Có gà vịt, còn có cừu non. Rất nhiều loại rau xanh tốt, không ô nhiễm..."

Lâm Trưng gật đầu lắng nghe, Chu Linh một bên bổ sung.

"Đúng rồi Nghiêu Nghiêu, mấy ngày nay Đại Âm đi chơi ở đâu? Con hỏi con bé xem có muốn qua đây chơi không." Người già lớn tuổi đều thích náo nhiệt, Chu Linh đột nhiên nhớ tới cô bé hoạt bát vui vẻ đối xử rất tốt với con gái mình, cho nên đề nghị.

"Hình như Âm Âm đi chơi với chị họ của cô ấy rồi, vừa vặn hỏi xem họ có muốn qua đây không." Trần Nghiêu lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho Đại Âm.

Xe chạy đến ga ra cạnh nhà bà nội, ba người xuống xe lấy đồ sau cốp thì Hứa Phong đi ra.

Anh trước tiên chào hỏi Chu Linh, ánh mắt nhìn về phía Lâm Trưng đảo một một vòng, nhếch nhếch khóe môi, cười vô lại: "Là Lâm Trưng đúng không? Trăm nghe không bằng một thấy..."

Hai má Trần Nghiêu đỏ lên, dùng ánh mắt cảnh cáo trừng anh họ.

"Xin chào anh họ, em là Lâm Trưng."

Nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh thong dong cùng bề ngoài đẹp mắt của đối phương, Hứa Phong thầm nghĩ khó trách con sói mắt trắng nhỏ của mình lại bị mê hoặc như vậy. Anh cũng không nói thêm gì, gật gật đầu, chân dài bước tới giúp Chu Linh xách đồ, đi ngang qua Trần Nghiêu vươn bàn tay to làm rối tóc cô.

(Bạch nhãn lang - sói mắt trắng: chỉ người vong ơn bội nghĩa)

Trần Nghiêu bất mãn kêu hai tiếng, đợi anh họ đi xa, cô thấp giọng giải thích với Lâm Trưng: "Anh đừng để ý, con người anh trai em hay như vậy, trông anh ấy không đứng đắn vậy thôi nhưng thật ra anh ấy là người tốt..." Ít nhất sáng sớm bị cô gọi điện kêu dậy đòi học nấu mì cũng không tức giận với cô.

Anh có thể nhìn ra được quan hệ của hai anh em nhà họ rất tốt, Lâm Trưng giúp cô vuốt thẳng tóc, cảm xúc rất bình tĩnh: "Ừ, anh biết. Đi thôi, giúp dì xách đồ vào."

Bà nội Trần biết cháu gái bảo bối mang khách đến, sáng sớm đã chuẩn bị tốt đồ ăn nhẹ và hoa quả, ngay cả phòng ở cũng dọn dẹp thông gió trước một ngày.

Chu Linh giới thiệu Lâm Trưng với bà: "Mẹ, đây là Tiểu Trưng, sống đối diện nhà chúng ta. Học hành rất tuyệt, đứng thứ nhất toàn trường..."

Ba anh em nhà Hứa Phong đều là đầu thai của những hồn ma nghịch ngợm, đứa nào đứa nấy đều phá phách, học hành cũng không nổi bật. Vì thế khi bà nội Trần nhìn thấy Lâm Trưng im lặng ngoan ngoãn bà lập tức vui vẻ, lôi kéo tay anh trò chuyện rất nhiệt tình.


"Ôi chao, thì ra cháu chính là người anh trai đã giúp Nghiêu Nghiêu học bài, ngàn vạn lần đừng khách sáo, hãy coi đây như nhà của cháu là được..."

Hứa Phong hì hục cất những thứ mà Chu Linh mang đến, khi quay lại, anh vô cùng bất công khi nhìn thấy cảnh bà ngoại ân cần chào đón Lâm Trưng, còn anh thì bị gọi tới dọn dẹp như người giúp việc....

"Chậc chậc, sao còn đứng ngốc ở đây? Còn không mau vào tủ lạnh lấy coca cho khách uống?!" Bà nội quay đầu sang cau mày ra lệnh Hứa Phong, sau đó quay mặt lại tươi cười, "Tiểu Trưng, bà nội nghe nói người trẻ tuổi rất thích đồ uống có ga, cháu có thích không? Nếu không thích ta sẽ kêu A Phong ra ngoài mua thứ khác..."

Trần Nghiêu còn không nhìn được sự đối lập này, cô nhịn cười đi theo giúp đỡ Hứa Phong.

"Được lắm, cháu rể rất được hoan nghênh." Trong phòng bếp, Hứa Phong dựa vào bàn nấu ăn mở miệng trêu chọc, Trần Nghiêu cúi đầu xấu hổ nhìn anh.

"Gì chứ...Anh đừng nói lung tung..." Mặc dù Lâm Trưng quả thực rất xuất sắc, nhưng bây giờ đang trong giai đoạn đặc biệt của cấp 3, thành tích là ưu tiên hàng đầu trong lòng cha mẹ, đến bây giờ ngoại trừ Đại Âm ra không ai thực sự biết rằng họ đang nói chuyện yêu đương.

Khóe miệng Hứa Phong giật giật: "Trường học của em hẳn là có rất nhiều người theo đuổi cậu ta đi? Em lùn như vậy nên có thể được xếp đầu phải không?"

Trần Nghiêu có chút tức giận: "Em không lùn có được không hả, em cao 1,6m!" Cái con người này lại chọc vào chỗ đau của người ta, còn nói về chiều cao.

"Được được được." Anh bước tới, từ trên cao nhìn xuống véo đôi má phúng phính của cô, "Một mét sáu là rất cao..."

"A Phong! Người đâu?!" Bà nội ở bên ngoài hô lên, "Lấy đồ uống thôi mà chậm hết sức!"

"......Đến đây!"