Hắn sững người trong giây lát rồi đứng bật dậy như thể gấp gáp lắm, tay dài kéo phăng chiếc caravat ra khỏi cổ, hành động này của hắn khiến nàng trở tay không kịp, chỉ vừa thốt lên một tiếng liền bị câu nói của hắn chặn họng:
" Đi thôi!"
Nàng ấp a ấp úng lên tiếng, muốn nhắc lại cho hắn nhớ về điều kiện lúc nãy:
" Cái đó..."
Chưa kịp dứt lời lại một lần nữa bị hắn chặn họng:
" Ngày mai thành thân tối nay động phòng."
Nàng chuyển sang cười nham hiểm, bâng quơ nói vài câu:
" Nguyệt tổng hình như đang rất gấp nhỉ?! Nhưng mà....."
Hắn chính xác bắt được tia giảo hoạt trong mắt nàng, một lần nữa đưa ra đề nghị:
" Nếu em muốn tôi có thể gọi người bên cục dân chính đến ngay bây giờ."
Đến nước này nàng thật sự không còn đường nào để cứu vãn tình hình, người đàn ông trước mặt trông thì rất lạnh lùng vô tâm tuy nhiên trong tâm hồn hắn ta bây giờ lại như một con thú dữ sắp bứt cả dây xích để chạy ra ngoài, quá nguy hiểm!!!
Hiện giờ chỉ có chạy là thượng sách!!
Đối mặt ánh mắt nóng như lửa của hắn, nàng chột dạ nuốt ực một cái, tim đập hơi nhanh, đầu óc vì bị hắn doạ cho sợ nên không biết đã chuồn đi đâu mất, ngoài mặt cố tỏ vẻ lạnh lùng nhưng bên trong đã cuống đến mức không biết phải làm gì, ngay đúng lúc nàng quyết định buông xuôi cho số phận thì bỗng nhiên hắn ngồi xuống ghế, tay thắt chặt caravat lại, ánh mắt như cố kiềm chế cảm xúc của mình, hắn thở dài rồi đứng dậy, tay cầm lấy chiếc áo vest vắt trên ghế.
Nhìn một loạt hành động này của hắn, nàng ngớ người ra, cứ tưởng hôm nay phải đánh một trận anh sống tôi chết, ai ngờ....
" Chỉ...chỉ vậy thôi sao?!"
Đôi mắt sắc lẹm của hắn lại hướng về phía nàng, hắn nhướn mày, giọng nói hơi cao, trong mắt xuất hiện một tia hy vọng nhỏ đến mức không thể thấy được:
" Em muốn?! "
Tô Phá Nguyệt lập tức lắc đầu lia lịa, không chút nao núng dập tắt tia hy vọng cuối cùng của hắn. Hắn nhướn mày, thu hết biểu tình của nàng vào mắt, nhớ kỹ, trầm giọng nói:
" Tôi đi đây. Lần sau gặp lại."
Một chút tiếc nuối cũng không có, nàng quả quyết gật đầu, nói là muốn tiễn hắn đi. Bị người ta từ chối còn gián tiếp đuổi đi như vậy hắn thất vọng ê chề bước ra khỏi cửa, trước khi đi còn không quên quay lại nhìn một cái, lòng nghĩ thầm chắc chắn sẽ có ngày nào đó lôi nàng lên giường.
Tiễn được thần đi, Tô Phá Nguyệt lại trở về phòng mình, dọn dẹp một chút rồi qua thư phòng, bắt tay vào công việc. Thoáng một cái đã hơn mười giờ rưỡi, nàng nhìn đồng hồ, ngáp một cái, dọn dẹp giấy tờ rồi trở về phòng ngủ. Một ngày như vậy là quá đủ.
....
Trong phòng làm việc, Tích Lan Nguyệt đang nghiêm túc vắt hết đầu óc để nghĩ ra kế hoạch đưa nàng lên giường. Một người như hắn khi làm việc lúc nào cũng lên kế hoạch đầy đủ sẵn sàng, mà hiện tại mục tiêu của hắn chính là làm thế nào để theo đuổi được một người như nàng, nói chính xác hơn chính là đưa nàng lên giường.
Ngay lúc này điện thoại trên bàn vang lên tiếng chuông rất nhỏ, hắn đưa mắt liếc nhìn tên hiện trên màn hình, không cảm xúc đưa tay lấy điện thoại áp vào tai. Đầu dây bên kia hình như là một người phụ nữ, hơn nữa còn rất lằng nhằn, bà ta nói rất nhiều thứ nhưng hắn không ư hử một tiếng nào, bộ dạng chính là không để tâm đến chỉ khi nghe đến câu cuối thì có chút động tĩnh, toàn văn câu nói đó chính là:
" Bảy giờ sáng mai đến sân bay quốc tế đón người! "