Tô Phá Nguyệt cùng Tống Mãnh sau khi lần theo dấu xe ngựa ra khỏi rừng liền xuống trấn, bởi vì nàng và hắn ít khi lộ mặt ra ngoài cho nên cũng không có ai trong trấn nhận ra hai người.
Nàng chưa về phủ ngay mà ghé vào y quán, mua chút thuốc mỡ, bôi vào vết thương, sau đó lại mua thêm một cái mạng che mặt, che kín nửa khuôn mặt, lúc này mới bước chân về phủ.
Nàng vừa vào phủ thì nghe nha hoàn nói, Tống mẹ đang ngồi thêu khăn tay, Tống cha thì đã ra ngoài, còn tên Tống Thần thì nằm co ro trong phòng, ai hỏi cũng chẳng nói gì.
Nàng dắt Tống Mãnh về phòng, lột áo hắn ra, kiểm tra trên người hắn coi thử có vết thương hay không, rồi bôi thuốc mỡ lên những chỗ bị hằn đỏ trên tay.
Sau đó nàng gọi nha hoàn kêu hai thùng nước tắm, lau chùi sạch sẽ những chỗ bẩn trên người, rồi lại cho nha hoàn dọn dẹp sạch sẽ.
Xong xuôi mọi thứ thì trời cũng đã tối, lúc này nàng mới chợt nhớ, từ chiều đến giờ, nàng và hắn làm đủ thứ việc còn chưa có cái gì vào bụng, nghĩ vậy nàng kêu nha hoàn dọn cơm trong phòng cho nàng. Mặt nàng hiện tại đang bị thương, ra ngoài ăn cơm lỡ bị người nào bắt gặp thì cũng không hay lắm.
Cơm nước xong, nàng lại dỗ hắn đi ngủ, còn bản thân thì nằm trên giường nghĩ kế. Tống Thần sinh vào ngày mùng 6 tháng 6, tức là chỉ còn ba ngày nữa chính là sinh thần của gã.
Nàng cười âm hiểm, mắt nheo lại, loé lên một tia tính kế. Lần này nàng chắc chắn sẽ không để cho gã thoát.
*
Ba ngày sau.
Hôm nay chính là sinh thần của Nhị thiếu gia nhà họ Tống - Tống Thần. Cả phủ mặc dù không treo hoa kết đèn, làm tiệc linh đình nhưng mà cũng dọn dẹp sạch sẽ, thay hoa đổi lọ, nhìn có không khí hẳn ra.
Về phần Tống Thần, gã không phản đối cũng không ủng hộ việc này, bởi vì những năm trước kia gã chỉ luôn dùng một bữa cơm qua loa rồi sau đó vọt ra ngoài chơi cho thoả thích. Tống cha, Tống mẹ cũng không còn lời nào để nói với gã nữa, họ chỉ đành mặc kệ cho gã muốn làm gì thì làm.
Nhưng mà năm nay lại khác, gã không bay ra ngoài chơi bời nữa mà ngoan ngoãn ở trong nhà, dùng cơm với mọi người sau đó lại về phòng nằm nghỉ.
Lý do vì sao mà gã lại trở nên như vậy đương nhiên là, phải hỏi Tô Phá Nguyệt rồi. Một ngày trước sinh thần của gã, nàng đã tặng gã nguyên một xấp Xuân cung đồ, lại còn tặng kèm một văn thư, hẹn gã tối ngày mai gặp tại hòn núi giả sau đình Thượng Thuỷ.
Mà điều nàng không ngờ tới là, cái tên Tống Thần vô sỉ này không những không nghi ngờ mà còn phấn khích đến độ gặp nàng là chào hỏi lễ phép.
Gã đâu ngờ rằng, chuyến này đi gặp mỹ nhân sẽ không còn đường mà về nhà.
Nàng về phòng, dỗ cho Tống Mãnh ngủ thật say, sau đó sai nha hoàn đi mời Tống cha cùng Tống mẹ đến đình Thượng Thuỷ, sắp xếp xong ung dung đi đến chỗ hẹn.
Phía sau hòn núi giả, Tống Thần đã đẹp đẽ thơm tho đứng chờ nàng. Hôm nay, gã mặc y phục rất ít, thiếu điều muốn khoả thân đứng chờ nàng ở đó luôn. Nhìn nàng một thân hồng y, yếu liễu đào tơ từ phía xa đi tới, tiểu đệ của gã đã cứng lên sẵn.
Nàng nhẹ nhàng đi tới, mặt phấp phới ánh hồng, không còn bộ dạng hung dữ như lúc trước, nhẹ giọng kêu một tiếng:
" Thần đệ."
Gã hung hăng liếc nhìn gương mặt trái xoan của nàng, trong lòng thầm mắng " Tiện nhân" nhưng ngoài mặt lại vui sướng kêu:
" A Nguyệt."
Nàng giả vờ xấu hổ, đấm nhẹ vào ngực gã, mắng yêu:
" Người ta nhớ chàng lắm. "
" Ta cũng nhớ nàng. " Thấy mỹ nhân như vậy, gã hận không thể lập tức đè nàng xuống, khoái trá ăn một phen.
" Nào, lại đây, Thần đệ thương nàng." Nói xong, gã kéo nàng vào lòng, ôm chầm lấy nàng, vừa định hôn xuống cánh môi hồng của nàng liền bị nàng đẩy ra.
" Chàng xấu quá. Từ từ, để ta giúp chàng."
Nàng vươn tay cởi thắt lưng của gã, sau đó cởi hết lớp áo ngoài chỉ chừa lại một lớp trung y. Nàng chậm rãi làm, muốn kéo dài thời gian, đúng lúc nghe thấy tiếng bước chân, nàng kéo hẳn một bên áo xuống, lộ ra bả vai trắng nõn, xoay người, nằm dựa lên hòn núi giả, sau đó kéo gã đè lên người nàng, ấn đầu gã xuống hõm vai, lòng thầm nghiến răng chịu đựng ghê tởm.
Gã thấy mỹ nhân chủ động như vậy, không chịu nổi mà hôn một cái thật sâu trên cổ nàng, đang lúc chuẩn bị làm tiếp, bỗng dưng gã nghe thấy tiếng la thất thanh của người phía dưới:
" Cứu, cứu ta với. Người đâu cứu ta." Nói xong, nàng đẩy gã ra, xán một bạt tai xuống mặt gã. Thừa cơ gã ngây người, nàng trổ một tràng ra, vừa khóc uất ức vừa nói:
" Nhị đệ, ta là tẩu tử của ngươi, vì sao ngươi không biết liêm sỉ mà làm như vậy với ta. Cho dù đại ca ngươi là một kẻ ngốc đi chăng nữa, ta cũng sẽ không bao giờ phản bội hắn, làm cái chuyện thất nhân ác đức như vậy."
Gã điên tiết, vừa định lên tiếng thì cha gã đã phóng tới cho gã một bộp tai. Cha Tống không ngờ rằng, nhi tử của mình lại làm chuyện tày trời như vậy, ông biết thường ngày gã là một kẻ ham chơi háo sắc, nhưng ông không thể tin được là đến ngay cả tẩu tử của mình cũng dám động tay động chân.
Nghe thấy tiếng nức nở của con dâu ông lại điên lên xán cho gã một bộp tai, sau đó quát:
" Đồ nghịch tử bất hiếu này, chuyện trái đạo đức như vậy mà ngươi cũng dám làm, ngươi có còn là con người nữa không. "
Mẹ Tống đi tới, vừa khóc vừa mắng:
" Ngươi cái tên chết bầm này, sao ngươi không đi chết luôn cho rồi, ngươi sống làm gì cho chật đất."
Cha Tống, mẹ Tống còn muốn mắng tiếp, bỗng dưng Tống Mãnh từ đâu xuất hiện, đấm một đấm vào thẳng khuôn mặt gã, làm gã không kịp trở tay. Hắn đè gã xuống, liên tiếp đấm thẳng vào bụng vào ngực gã, sau đó lại còn đạp thêm mấy phát, hình tượng hung dữ như thế này, làm cho ba người kia, ai cũng ngớ hết cả ra.
Đến khi mặt mày Tống Thần đã tràn đầy máu, Tô Phá Nguyệt mới chạy lại can ra. Cha Tống, mẹ Tống mặc dù tức điên lên nhưng nghĩ lại thì gã cũng là con mình, không thể để cho gã chết được.
Tống Mãnh quay sang, ô ô hỏi nàng. Nàng lắc đầu, ôm chầm lấy hắn nhẹ giọng dỗ:
" Ta không sao, chúng ta không cần phải hi sinh vì một tên như vậy. Nghe lời ta, chúng ta về phòng thôi."
Nếu không phải vì sợ Tống Mãnh phải mang tiếng là giết em, nàng cũng muốn đập chết cái tên kia từ lâu rồi. Nàng quay sang nhìn cha Tống, mẹ Tống, quỳ xuống, mặt đầy đau khổ, nói:
" Cha, mẹ. Con biết cha mẹ không nỡ bỏ con cái của mình, nhưng mà với con, việc hôm nay đã là quá đủ rồi, con không muốn cuộc sống sau này của con và A Mãnh sẽ có thêm nhiều phiền phức, chỉ mong cha mẹ sẽ hoàn thành tâm ý của con, từ nay về sau con không muốn nhìn thấy nhị đệ nữa, con biết mình làm vậy là sai, nhưng thật lòng con không cách nào tiếp tục sống chung với nhị đệ nữa, nếu không thì con...."
Nàng chưa kịp nói xong lời, mẹ Tống đã tiến đến, nâng nàng lên, lau nước mắt cho nàng, mặt hiểu rõ kiên quyết đáp ứng yêu cầu của nàng, từ nay về sau, Tống Thần sẽ không thể nào xuất hiện trước mặt nàng nữa. Bấy giờ, nàng mới xin phép dẫn Tống Mãnh về phòng.
Về đến phòng, Tống Mãnh lập tức cởi hết đồ nàng ra, nâng niu xem kỹ từng tấc da của nàng, nhìn thấy nàng không có việc gì hắn mới thiu thỉu đứng lên.
Nhìn hắn như vậy, nàng không nhịn được bật cười, lấy tay ấn hắn xuống, mặt cười giang manh nói:
" A Mãnh, giúp ta lau sạch người đi, ta không muốn trên người mình còn vết nhơ."
Nói xong nàng ấn đầu hắn xuống hõm vai, dạy cho hắn cách hôn, xoá sạch dấu vết của tên kia.
Tống Mãnh ngây ngô theo chỉ đạo của nàng, hôn từng chút một lên làn da trắng mịn, nàng bắt lấy tay hắn, đặt lên bầu ngực trắng nõn của mình, bắt đầu dạy hắn cách xoa nắn.
Tay kia nàng cầm lấy tay hắn, chậm rãi trượt từ bụng xuống vùng kín, cố ý cho hắn cảm nhận được lớp da mịn màng của nàng. Hắn theo tay nàng mà trượt vào trong tiết khố, chạm đến vùng đất bí mật của nàng, cảm nhận cái rãnh sâu thần bí, ngón tay tò mò đi sâu vào trong, nàng không nhịn được mà khẽ rên một tiếng, Tống Mãnh như nhận được sự cho phép của nàng, càng lúc càng đút sâu vào trong, cả bàn tay to lớn tuỳ tiện xoa nắn ở bên ngoài.
Nàng thở gấp, tay ấn đầu hắn xuống ngực, bắt hắn thưởng thức hương vị của hoa mai đỏ, tay bắt lấy tay hắn, không cho hắn sờ ngực nữa mà kéo lên, đưa vào miệng, nhấm nháp từng ngón tay mang theo mùi hương của nàng.
Hắn nhẹ nhàng mút đầu v*, khiến nó căng cứng lên, hai tay cảm nhận dòng nước ấm truyền đến, một tay nàng tách khỏi tay hắn, thò vào bên trong quần hắn, tuỳ tiện cầm côn th*t đã sưng to khẽ cử động.
Tay hắn như bắt được vàng, điên cuồng ra vào chỗ rãnh sâu của nàng, răng không chịu được nghiến nhẹ đầu v*. Nàng mềm nhũn hết cả người, nhẹ giọng rên, cắn trả đầu ngón tay hắn.
Cứ như vậy cho đến khi hắn xuất ra ngoài, nàng liền xoay người lại, đè hắn xuống dưới, nằm lên người hắn, miệng chậm rãi ngậm côn th*t lẫn tinh dịch vào trong. Hắn cảm nhận được một dòng nước nóng đang làm sạch chỗ đó của hắn, hắn lột tiết khố nàng ra, tay ôm lấy eo nàng rồi bắt đầu dùng lưỡi đảo nhẹ qua âm vật của nàng.
Miệng đang ngậm thật chặt dương v*t của hắn, bị kích thích truyền ra một tiếng rên khiến hắn tê tái cõi lòng. Hắn như điên lên, dùng lưỡi chọc sâu vào hố, cuốn chặt mọi thứ bên trong.
Phía dưới nàng không ngừng kêu la, cảm giác ngứa ngày dưới âm hộ khiến nàng không chịu được, nhả côn th*t ra, thở gấp. Cảm giác được nàng đã nhả nó ra, hắn lại càng điên cuồng liếm mút bên trong của nàng, nàng không nhịn được kêu lên:
" A... a..a..a...A... Mãnh, dừng....dừng... lại. "
Hắn giả bộ như không nghe thấy nói gì, điên cuồng liếm mút, còn nghiến nàng một cái, trận kích thích như thế này nàng quả thật không nhịn được mà tiếp tục rên rỉ.
Chờ đến khi hắn làm thoả thích chỗ đó, nàng mới hăng hái quay người lại, trườn lên người hắn, bộ ngực trắng ma sát trên người hắn khiến hắn không thể nào không rên rỉ. Nàng dùng lưỡi cuốn lấy lưỡi hắn, ra sức mút lấy mút để.
Chỗ đó của hắn đã dựng đứng, càng lúc càng sưng to, hắn thừa dịp nàng không để ý, dùng tay cầm lấy nó, mạnh bạo đút vào bên trong của nàng, xuyên thẳng qua lớp màng chắn, nàng vì bị đau bất ngờ, lập tức nhả lưỡi ra rồi la lớn:
" A... A Mãnh, chàng... chàng xấu."
Nói xong tự dưng nàng bật khóc, Tống Mãnh sợ hãi muốn rút ra, nhưng mà tay nàng đã cầm chắt chỗ đó, không cho hắn rút ra, cũng không cho hắn đẩy vào. Nàng giận dỗi không thèm nói chuyện với hắn mà cắn răng, nén đau ngồi dậy, tự mình chủ động ngồi lên ngồi xuống chỗ đó.
Tống Mãnh lúc nãy bị nàng doạ cho sợ, không dám cử động, chỉ biết ngơ ngác nhìn nàng.
Nàng làm càng lúc càng hăng, mặc kệ phía dưới có đau đến mức nào cũng nghiến răng tiếp tục. Nàng cứ như vậy, mà ngồi xổm đâm ra đâm vào côn th*t của hắn. Một lúc sau, nàng đã bắt đầu mỏi, chân cũng không đứng được nữa, tốc độ càng ngày càng chậm, Tống Mãnh đang nằm yên bất động ở kia, bỗng dưng xoay người, đè nàng xuống, tay đỡ hai chân nàng lên sau đó điên cuồng đâm vào.
Hắn đâm càng lúc càng sâu, đâm mạnh đến nỗi khiến hai bầu ngực của nàng không chủ động được mà lắc theo. Nàng nằm đó, một tay đưa vào miệng, ngậm chặt rồi bắt đầu rên:
" A...a...a...a...Mãnh, nhẹ....nhẹ một chút. A...a..a..đ..đừng, sâu quá...sâu quá."
Hắn giờ đã điên cuồng, đâu nghe thấy nàng nói gì, chỉ ra sức đâm vào chỗ bí hiểm của nàng. Dừng một lát, hắn thở gấp, trườn lên dùng sức mút lấy mút để lưỡi của nàng. Sau đó lật người nàng lại, tay nâng eo nàng lên, tay bóp lấy bầu ngực của nàng, ra sức đâm vào. Cho đến khi nàng không chịu được nữa, hắn gầm một tiếng, xuất vào bên trong nàng, nhẹ nhàng đỡ nàng lât người lại, mặt úp vào ngực nàng cắn mút.
Nàng mệt nhừ ôm lấy đầu hắn, rên rỉ. Hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng, nghiêng đầu hỏi:
" Nguyệt, thoải mái?"
" Ân, thoải mái. " Nàng vừa rên rỉ vừa trả lời hắn. Bỗng chốc nàng cảm thấy thật hoa mắt, không thấy được hắn đang làm gì, chỉ thấy nàng thật buồn ngủ, nàng kiều mị gọi tên hắn rồi lâm vào ngủ say. Trong tích tắc đó, bóng dáng của Tống Mãnh bỗng tan vào hư không mà nàng hiện tại cũng không biết đang ở đâu.