Từ xa đi tới nàng và hắn đã thấy Phác Luân đứng trước cửa Thanh Hoa lâu vẫy tay gọi hai người. Chậm chạp đi tới, Phác Luân lập tức bổ nhào vào hỏi han:
" Đại ca, hai người làm sao lại tới chậm như vậy, ta đợi hơn nửa canh giờ rồi."
Đỗ Nhạc dẫn nàng vào trong, đi ngang qua thuận miệng quẳng cho hắn một câu:
" Đi dạo."
Hắn còn lâu mới nói cho tên đần kia biết chuyện vừa nãy, với tính cách của Phác Luân thể nào cũng sẽ làm lớn chuyện lên cho mà coi, hắn không có rảnh đến mức ngồi nghe tên đần kia nói nhảm, Manh Manh còn chờ hắn dắt nàng đi chơi a!
Dù bị người ghét bỏ nhưng Phác Luân cũng không quá để tâm, hắn biết Đỗ Nhạc ngoài miệng có hơi chút lạnh lùng nhưng bên trong lại ấm áp hơn ai hết, Đỗ Nhạc chính là kiểu người khẩu xà tâm phật còn như trong lời đồn, y luôn sẵn sàng giúp đỡ mỗi khi người thân gặp nạn, hơn nữa cảm giác bị y ghét bỏ hắn cũng đã tập thành thói quen, cái này đã trở thành bản năng luôn rồi.
Phác Luân lóc chóc dẫn hai người lên phòng, biết rõ mối quan hệ của họ nên hắn chỉ thuê có một phòng cho hai người mà thôi, vả lại vào mùa thi nên khách tới kinh thành cũng rất đông, tửu lâu này lại là Thanh Hoa lâu nổi tiếng số 1 của kinh thành nên chẳng mấy chốc đã hết phòng, nếu không phải vì uy danh của hắn thì còn lâu mới được ở đây.
Căn phòng khá rộng rãi thoáng mát, đồ dùng thì đầy đủ nên Tô Phá Nguyệt cũng không có ý kiến gì, ngoại trừ việc giường có hơi nhỏ một chút... Ánh mắt thâm thuý của nàng liếc sơ qua chiếc giường rồi bỗng loé lên một tia tính kế. Đêm nay chắc chắn có trò vui rồi!
Bởi vì Phác Luân đã ghi danh từ trước nên Đỗ Nhạc không cần phải đi nữa. Việc hắn cần làm bây giờ chính là dắt tiểu bảo bối đi dạo, kiếm đồ bỏ vào bụng nhỏ của nàng, lúc nãy chắc nàng cũng hoảng sợ không ít, hắn phải mau chóng an ủi tâm hồn nhỏ bé của nàng mới được.
Sắp xếp đồ đạc xong, Phác Luân từ phòng bên cạnh đi qua gọi hai người xuống dưới ăn sáng, hắn đã gọi sẵn vài món ngon ở kinh thành để bồi bổ cho đại ca cùng tẩu tử, sẵn tiện giới thiệu một chút về kinh thành cho hai người khỏi phải lạc đường, mất công lại không tìm được lối về.
Tiêu hao tốn sức cả một ngày đường đã vậy lại còn gặp phải lưu manh, Tô Phá Nguyệt đương nhiên ăn rất ngon miệng, nàng thích thú thưởng thức, phải công nhận rằng đồ ăn ở kinh thành lúc nào cũng là ngon nhất, chỉ đứng sau hoàng cung mà thôi.
Đỗ Nhạc từ tốn ăn, cứ vài phút lại gắp cho nàng một miếng, thỉnh thoảng còn chùi vết nhơ trên mép nàng, tay gắp thức ăn, miệng bàn chuyện với Phác Luân, mắt đong đưa nhìn về phía nàng, đôi lúc còn ngây cả người ra. Khung cảnh yêu đương chăm sóc xém nữa chọc mù hai mắt người khác.
Chỉ tiếc là ở một góc nào đó lại không ấm áp như vậy, Phác Luân ấm ức nhìn cảnh hạnh phúc phía trước, hắn cắn đũa muốn kháng nghị. Cần gì ăn sơn hào hải vị chứ, thức ăn cho chó đã dồn đầy cả họng rồi đây này!!!
Bàn bên có hai nam nhân trạc tuổi Đỗ Nhạc ngồi vào, gọi món xong họ lại bắt đầu tám chuyện, nghe đâu lệnh từ hoàng cung truyền xuống, trạng nguyên năm nay sẽ được làm Phò mã gia, nương tử chính là Quỳnh Hoa công chúa, đây chính là ý lệnh của đương kim Hoàng thượng.
Bởi vì giọng có hơi lớn lại ngồi bàn bên nên những gì họ nói cả ba đều nghe được. Phác Luân hoảng sợ vừa muốn quay đầu lại nói chuyện này với hai người thì đã thấy cảnh tượng kinh hoàng.
Đỗ Nhạc gấp gáp nhìn người bên cạnh, lời muốn nói ra liền bị ép lại bởi vì, ly trà trên tay Tô Phá Nguyệt đã có dấu hiệu muốn vỡ rồi a! Hắn thậm chí còn có thể thấy rõ đường nứt trên ly trà, nhưng mà chuyện trọng yếu nhất là, toàn thân nàng đã nhiễm một màu hắc ám rồi nha, phải lập tức tẩy trắng ngay thôi!!