Bây Giờ Và Mãi Mãi

Chương 23




Bà Astrid đụng vào vai Jessie, chị thức dậy, kinh hãi và bối rối không hiểu mình đang ở đâu. Thuốc đã giã rồi, bây giờ chị cảm thấy ngầy ngật.

- Yên tâm đi, Jessie. Em đang ở trại chăn nuôi. Gần nửa đêm rồi, và mọi việc tốt đẹp.

Jessie vươn vai, nhìn quanh. Trời tối thui, nhưng mấy vì sao lấp lánh trên đầu. Không khí mát mẻ, và chị nghe ngựa hí xa xa. Ngay trước mặt hai người là một ngôi nhà rộng xây bằng đá, có cửa chớp sơn màu vàng tươi. Nhà cửa thắp sáng, và sừng sững một cánh cửa mở rộng.

Bà Astrid đã vào nói chuyện với mẹ bà một lát, rồi mới đánh thức Jessie. Bà mẹ không tỏ vẻ xúc động hay kinh ngạc. Bà đã từng gặp chuyện khủng hoảng trước kia: với Astrid, với bạn bè, và với gia đình nhiều năm trước. Người ta gặp chuyện rắc rối là thường, xúc động một thời gian, nhưng phần đông đều qua khỏi. Một số ít không chịu nỗi, phần đông đều sống, và trại chăn nuôi là nơi rất tốt để lấy lại tinh thần.

- Vô đi, cô bé ngủ mơ, bà má đã có sẵn cacao nóng và bánh sandwich đợi em đấy. Không hiểu em thế nào, chứ chị đang đói mềm.

Bà Astrid đứng bên chiếc xe đã mở cửa, Jessie chải lại mớ tóc, nhăn mặt, vẻ ăn năn.

- Bà má ấn định về thuốc viên thế nào?

- Cụ không dùng.

Bà Astrid nhìn Jessie với vẻ thắc mắc.

- Thuốc hại lắm.

Jessie gật đầu, rồi sau nhún vai.

- Nhưng em vẫn sống. Cacao nóng hở? Có sánh nỗi với một viên Seconal chăng?

Bà Astrid nhăn mặt, rồi lấy va-li ra khỏi thùng xe.

- Sau khi anh Tom mất đi, chị cũng qua cảnh này. Chị về ở đây, và má liệng hết. Không thuốc men gì cả. Và lúc đó chị khăng khăng giữ lấy thuốc, không biết đều bằng em chiều hôm đó đâu.

- Vì em quá đau khổ, không muốn phản ứng. Chị có phước lớn. Thôi, để em mang đỡ.

Chị đưa tay với lấy chiếc va li, và bà Astrid trao liền:

- Anh Ian thường nói rằng một nữ tặc như em...

Chị ngừng lại, giọng kéo dài. Bà Astrid nhìn Jessie cúi đầu, lặng lẽ tiến lại ngôi nhà. Bà mừng là đã lôi chị về đây, chỉ tiếc rằng sao không làm việc đó sớm hơn. Bà thắc mắc không hiểu hai vợ chồng đã cãi cọ dữ dội đến độ nào. Bà cảm thấy rằng chuyện xích mích giữa hai vợ chồng thật sự nghiêm trọng, nhưng bà không rõ nguyên nhân.

Gót giày của hai người lạo xạo trên lớp sỏi lót lối đi dẫn vào nhà, và chỗ nào cũng thấy mùi hoa và cỏ tươi. Jessi nhận ra rằng: dù trong đêm tối, nơi này cũng có vẻ vui mắt. Quanh nhà là một dãy hoa muôn màu, và gần cửa lại trồng quá nhiều. Jessie mỉm cười lúc đặt chân lên bậc thềm nhà duy nhất.

- Coi chừng đụng đầu!

Bà Astrid cất tiếng gọi, lúc thấy Jessie suýt đụng đầu vào khung cửa, và hai người đi song song tiến vào tiền sảnh. Có một chiếc đàn dương cầm, nhỏ và sơn đỏ, một tấm gương dài, một số ống nhổ bằng thau, và một dãy mũ sặc sỡ kiểu khác lạ treo trên tường. Sàn nhà bằng gỗ thông và trải thảm, mấy chiếc ghế nệm nằm rất êm ái, và một chiếc ghế xích đu kê gần lò sưởi. có nhiều tranh sơn dầu coi đẹp mắt và một kiểu hiện đại và kiểu từ thời nữ hoàng Victoria, giản dị, vui mắt và thích hợp với nhau. Nhiều cây trồng kê bên một máy thâu băng cũng sơn đỏ như chiếc dương cầm, vài cuốn sách phát hành lần đầu, và một ghế nệm kiểu hiện đại, bọc da màu vàng nhạt rất đẹp. Nhiều bức rèm che cửa sổ, và ở góc nhà kê một bếp dầu. Cả căn phòng trông ấm cúng, vui tươi và có vẻ sang trọng.

- Chào chị.

Jessie nghe tiếng chào, quay lại, thấy một bà nhỏ nhắn đứng ở cửa nhà bếp. Bà cũng có mái tóc vàng ngả xám như con gái bà, và có cùng cặp mắt xanh sáng rực và tươi tắn. Câu "chào chị" nghe cũng vui vui. Bà chậm rãi tiến lại phía Jessie, chìa ra một bàn tay:

- Chị tới đây là tôi thích lắm rồi. Tôi tin chắc Astrid đã kể với chị rằng tôi là một bà lão quạu cọ, và trại này là nơi buồn chán. Nhưng tôi vui thích thấy chị đã tới đây.

Ánh mắt bà như một ngọn lửa nhảy múa.

- Con chẳng kể với em nó những điều như vậy đâu, má à. Con chỉ than phiền lối sống ở đây thôi, vì thế má nên thay đổi nếp sống cho đàng hoàng thôi.

- Trời ơi, tệ nhỉ? Vậy là má sẽ dấu kỹ mấy cuốn sách khiêu dâm và cấm bọn thanh niên tới đây nhảy nhót, phải vậy không? Chán quá nhỉ?

Bà vỗ tay đồm độp như thể phiền lòng rất nhiều, nhưng rồi lại cất tiếng cười khanh khách, thật trẻ trung. Bà đi đứng tự nhiên, tiến lại chỗ ghế nệm và hai chị em đi theo, tới chỗ ghế gần lò sưởi. Đã có sẵn cacao nóng, đợi rót ra những tách bằng sứ vẽ hoa rất đẹp.

- Đẹp lắm, má ạ. Có mới không?

Bà Astrid tự rót cho mình một tách cacao nóng, ngắm nhìn bộ đồ sứ.

- Không, con ạ. Rất cổ xưa. Đâu chừng vào năm 1880.

Hai mẹ con liếc nhìn nhau, vẻ tinh nghịch. Có thể thấy ngay không những là má con, mà còn là bạn bè nữa. Jessie cảm thấy ganh với hạnh phúc đó. Nhưng cũng thấy ấm áp trong lòng.

- Con muốn nói: có mới đối với má hay không?

Bà Astrid nhấp một ngụm cacao nóng.

- Ồ, ý con muốn hỏi vậy ư? Quả thật cũng có.

- Tội nghiệp chưa? Con đã nhận ra, và biết rằng má đem sử dụng ngay tối nay là có ý muốn đem khoe.

Bà tỏ ý vui thích trước lời khen ngợi kín đáo, và bà mẹ cất tiếng cười ròn.

- Con nói rất đúng! Đẹp, phải không nào?

- Rất đẹp.

Ánh mắt hai mẹ con đều vui, như ngọn lửa nhảy múa, và Jessie mỉm cười, hòa mình vào khung cảnh. Chị rất ngạc nhiên trước vẻ ngoài trẻ trung của bà mẹ Astrid, và trước vẻ lịch sự bà vẫn giữ được, dù đã nhiều tuổi và đã sống lâu năm ở trại. Bà mặc quần xám bằng vải Gabardine và chiếc áo choàng rất đẹp bằng lụa, Jessie biết chắc phải mua ở Ba Lê đem về. Quần áo bà ánh lên màu xanh, hợp với màu mắt bà. Bà đeo chuỗi hạt trai, và mấy chiếc nhẫn vàng, rộng bản, có một chiếc nạm một viên kim cương rất lớn. Trông bà có vẻ là dân Nữu Ước hay Connecticut, hơn là dân sống ở trại chăn nuôi. Jessie muốn cất tiếng cười thật lớn khi nhớ tới hình ảnh bà Astrid đã tả mấy tháng trước về bà lão mặc quần áo cao bồi. Khác xa với cảnh tượng Jessie đang thấy.

- Chị đến đúng lúc lắm đó, chị Jessie. Vào thời kỳ này trong năm, phong cảnh ở đây rất đẹp và tươi tốt. Xanh mơn mởn trông thích mắt lắm. Tôi mua trại cũng vào mùa này, và có lẽ vì vậy mà tôi mê liền. Về mùa xuân, đất đai hấp dẫn lắm.

Jessie cười:

- Thưa bà Williams, quả thật cháu không nhìn theo cách đó. Chồng cháu đi tù, và cháu thân tàn ma đại vì mấy viên thuốc ngủ, thuốc an thần và bà thấy đó cháu cố gắng thoát khỏi cơn suy nhược thần kinh rất là khó khăn và sáng nay vợ chồng cháu cãi cọ chẳng còn ra sao, và... - Chị cất tiếng cười và lắc đầu - Cháu không biết tính sao. Và bà đã quá tử tế cho cháu ở đây, không thắc mắc gì.

- Không có chuyện gì đâu - Bà mỉm cười, nhưng cặp mắt bà đã nhìn thấy hết mọi sự kiện. Bà đã nhận thấy Jessie không ăn tí gì, chỉ nhấm nháp chút cacao nóng. Và đã hút tới điếu thuốc thứ hai từ lúc hai chị em vào đây. Bà ngờ rằng Jessie gặp những vấn đề cũ của Astrid, hồi mà Tom mới mất: thuốc viên - Cháu cứ coi đây như nhà mình, cháu thân yêu, và muốn ở đây lâu mau tùy ý.

- Cháu sẽ ở lại mãi mãi.

- Tất nhiên là không rồi. Ở chừng một tuần là cháu chán liền.

Mắt bà lão lại long lanh sáng, và bà Astrid cất tiếng cười:

- Má ở đây đâu có chán?

- Ồ, có chứ. Má cũng chán vậy. Nhưng rồi má đi Ba Lê, Nữu Ước hay Los Angeles, hoặc là tới thăm con ở lăng mộ chán ngấy của con đó.

- Kìa má!

- Đúng vậy, và con cũng hiểu mà. Một lăng mộ rất đẹp, nhưng nói nào ngay... con cũng hiểu ý má rồi. Năm ngoái, má có nói với con có lẽ con nên bán cái nhà ấy đi, mua nhà mới , nhỏ hơn, tươi vui hơn và trẻ trung hơn. Ngay như má đây cũng chưa đến nỗi già để sống ru rú ở chỗ đó. Hồi còn sinh thời thằng Tom, má cũng có nói với nó, mà sao lúc này má nói với con lại không được nhỉ?

- Jessie có một ngôi nhà, hẳn là má ưa thích lắm.

- Ồ! Một túp lều tranh tại Tahiti, chắc thế.

Ba người cùng cười ròn, và Jessie thèm ăn một miếng bánh sandwich. Ruột gan tức anh ách, nhưng chị hy vọng ăn một chút gì, thì tay sẽ đỡ run. Chị ước đoán còn phải gặp khó khăn chừng hai hôm nữa, nhưng cuối cùng ở chơi với mẹ con nhà này sẽ thoải mái. Chị đã bắt đầu yêu quý bà mẹ Astrid nói thẳng ruột ngựa.

- Cô ấy sống trong ngôi nhà xanh và trắng tuyệt đẹp, ngay bên cạnh khu nhà chúng con. Căn nhà có trồng nhiều bông hoa đằng trước, đó má!

- Má cũng nhớ được mang máng. Xinh xắn, nhưng hơi nhỏ, phải vậy không?

- Đúng lắm! - Jessie vừa nhai vừa đáp. Bánh sandwich có kẹp phô mai, thịt băm, và thêm mấy lát cà chua rất mỏng.

- Tôi không chịu nỗi thành phố nữa rồi. Trừ ra thăm viếng thì được, nhưng cũng chỉ ở chơi một thời gian ngắn thôi. Về nhà sướng hơn. Tôi chán nhạc giao hưởng, chán những người phục sức quá tỉ mỉ; khách sạn nấu ăn dởm òm và xe cộ nhộn nhịp phát ớn. Ở đây buổi sáng tôi cưỡi ngựa, đi chơi trong rừng, và ngày nào cuộc sống cũng như phiêu lưu mạo hiểm. Tôi già quá rồi, không sống nỗi ở thành phố. Cháu có biết cưỡi ngựa không?

Cử động của bà rất nhanh nhẹn, giỏi lắm thì cũng chỉ tưởng bà mới hơn năm mươi lăm, nhưng Jessie biết rõ bà đã bảy mươi hai. Nghe hỏi, chị mỉm cười:

- Nhiều năm nay rồi cháu không cưỡi ngựa, nhưng cháu rất thích.

- Vậy thì cháu sẽ được vừa ý. Cháu thích thứ gì cứ việc làm nấy, và bất cứ lúc nào cũng được. Tôi ăn sáng vào lúc bảy giờ, nhưng cháu chẳng cần phải thức dậy. Ăn trưa thì tùy lúc, và bữa ăn tối vào lúc tám giờ. Tôi không thích giờ giấc thôn quê: ăn tối vào lúc năm, sáu giờ khó chịu lắm, và thường là trễ trễ tôi mới thấy đói. À này con gái tôi nó giới thiệu tôi là bà Williams, nhưng tên tục của tôi là Bethanie, và tôi thích cái tên đó hơn.

Bà ưa hờn giận, nhưng đôi mắt xanh lại dịu dàng và cái miệng luôn luôn muốn cười.

- Tên đẹp lắm!

- Quả vậy. Nào, hai chị, chúc ngủ ngon. Tôi muốn sáng mai dậy sớm để cưỡi ngựa.

Bà mỉm cười nồng hậu với khách, hôn trên đỉnh đầu con gái, rồi bước lẹ làng lên cầu thang, về phòng ngủ, trước khi bảo Jessie hãy yên tâm, Astrid sẽ cho chị được quyền chọn một trong ba phòng. Cả ba phòng này phòng nào cũng sẵn sàng cho khách sử dụng. Bà Astrid giải thích rằng má Bethanie thường có khách tới thăm luôn luôn, hiếm khi có tuần lễ mà không có người nào chơi ở trại. Có những người bạn từ Âu Châu qua, quen nhau trong một chuyến du hành, có những người khác từ Nữu Ước đáp máy bay tới bờ biển miền Tây, thuê xe hơi đi thăm bà, và lại có một số bạn ở Los Angeles nữa. Tất nhiên có cả Astrid.

- Chị Astrid, nơi đây thật tuyệt diệu! - Jessie còn thấy choáng ngợp trước toàn cảnh: căn nhà, bà má và tính hiếu khách của bà, tính cởi mở cũng như tính hay hờn giận - Và bà má thật xuất sắc.

Bà Astrid mỉm cười, hài lòng.

- Chị nghĩ rằng anh Tom sở dĩ cưới chị cũng vì quyến luyến với bả. Anh khâm phục bả, và bà cũng quý mến anh - Bà Astrid lại mỉm cười, tỏ ý hài lòng thấy nét mặt tươi tỉnh của Jessie.

- Em có thấy vì sao anh ấy quý bà má. Có lẽ anh Ian gặp bà cũng mê luôn.

Giọng chị đã thay đổi khi nói câu đó, và chị cảm thấy mình như bị trôi dạt đi, một lát sau chị mới chú tâm trở lại với bà Astrid.

- Chị nghĩ ở đây sẽ tốt cho em lắm đó, Jessie.

Jessie khẽ gật đầu:

- Có vẻ khó chịu, nhưng em đã thấy khá hơn. Xúc động đôi chút... - Chị đưa tay cho thấy những ngón tay run run, và nhăn mặt với vẻ hiền lành - nhưng vẫn còn hơn. Như thể con bệnh hồi phục, không còn lo sợ phải qua một đêm cô đơn nữa tại nhà. Chị biết đấy, em cảm thấy muốn điên. Em là một người đàn bà đã trưởng thành, mà không hiểu sao mình lại bết bát đến thế. Tệ hại lắm chị Astrid. Hầu như em vái cho căn nhà đáng nguyền rủa đó cháy rụi trong lúc em đi vắng.

- Đừng nói vậy.

- Em nói thật đấy. Em bắt đầu ghét căn nhà đó. Nghĩ đến chuyện đã có lần thấy hạnh phúc tại đấy em cảm thấy mình chán ghét nó gấp đôi. Và phòng làm việc của anh ấy nữa, dường như nó gợi nhớ tất cả những việc thất bại của em.

- Em có thật lòng tin rằng mình thất bại không, Jessie?

Jessie gật đầu khe khẽ, nhưng cương quyết.

- Vì không có giúp đỡ?

- Hầu như vậy.

- Chị mong rằng em sớm nhận định điều vô lý này.

- Chị có hiểu điều gì khiến em thương tổn nhất không? Đó là sự kiện em nghĩ chúng em đã có được một cuộc hôn nhân tuyệt vời, cuộc hôn nhân đẹp nhất trên đời. Và bây giờ... thấy khác hẳn. Ảnh che đậy hờn giận của mình, và em cư xử theo cách của em. Ảnh lừa gạt em và không nói với em, em cũng phỏng đoán nhưng không muốn biết. Lộn xộn vô cùng. Em đang cần có thời giờ để giải quyết dứt khoát đây.

- Em có thể ở đây bao lâu tùy thích. Bà má không bao giờ chán em.

- Có thể, nhưng em không muốn lạm dụng lòng hiếu khách của bà đâu. Em nghĩ rằng chỉ cần ở lại một tuần, thì không những là em thấy sung sướng mà còn cảm ơn bà suốt đời.

Bà Astrid mỉm cười, qua tách cacao nóng của bà. Nhiều người cũng nói vậy, bảo là chỉ ở vài ngày hay một tuần, mà rồi lưu lại tới năm tuần. Bà Bethanie chẳng để tâm, chừng nào mấy người kia đừng đụng tới sở thích của bà. Bà có thời khóa biểu riêng, bạn bè riêng, cách làm vườn, sách vở, và dự tính riêng. Bà thích sống theo lối sống của bà, và để người khác theo cách của họ, nhờ vậy một phần nào ai cũng thấy bà là con người quyến rũ và khéo cư xủ với khách. Bà có tinh thần tự do rất cao, tuyệt đối tôn trọng ý thích riêng của mọi người, kể luôn của bà nữa.

Bà Astrid chỉ cho Jessie chọn phòng vừa ý chị, và Jessie chọn được một căn phòng nho nhỏ, ấm cúng, sơn màu hồng, có gối nhồi bông đặt trên giường, và có những bình bông đồng treo chỗ lò sưởi.Có trần nhà cao và nghiêng nghiêng, khá cao không đến nỗi để Jessie phải đụng đầu mỗi lần ra khỏi giường. Có một cửa sổ thấp, có thể ngồi lên thành cửa sổ, và có ghế xích đu kê gần lò sưởi.

Jessie thở dài một tiếng ngồi lên giường.

- Chị biết không, chị Astrid, em sẽ không bao giờ trở lại nhà em nữa.

Chị mỉm cười nói câu đó, rồi ngáp liền.

- Chúc em ngủ ngon. Lên giường đi. Sẽ gặp lại em ở bữa điểm tâm.

Jessie gật đầu, ngáp thêm cái nữa. Chị vẫy tay lúc bà Astrid đóng cửa rồi nói câu cuối cùng giọng ngái ngủ.

- Cám ơn!

Chị cần phải viết thư cho Ian, ngay sáng mai, để cho anh biết chị đang ở chỗ nào. Phải nói với anh một điều gì. Nhưng đợi đến mai hãy hay. Lúc này chị xa lánh mọi vần đề rồi: cửa tiệm, anh Ian, hóa đơn, và khung kiếng không tài nào chịu nỗi ở Vacaville. Tất cả những vấn đề đó, không điều gì là hiện thực nữa. Chỗ này mới là nhà của chị. Chị cảm nhận như vậy, và mỉm cười với ý nghĩ đó, trong lúc đốt lò sưởi, bỏ thêm đi rồi mới khoác áo ngủ. Mười phút sau chị thiu thiu giấc. Lần đầu tiên từ bốn tháng nay, chị mới ngủ dễ dàng đến thế, mà không cần thuốc men gì.

oOo Có tiếng gõ cửa, Jessie ngạc nhiên: vừa nhắm mắt mà ai đã gõ cửa thế nhỉ? Nhưng mở mắt ra, chị thấy ánh sáng mặt trời đã tràn vào phòng qua tấm rèm cửa màu trắng, và một chú mèo ngái ngủ đang ngáp ở vùng ánh sáng trên giường chị. Đồng hồ treo tường lên tiếng: mười giờ mười lăm.

-Jessie? Em dậy chưa?

Bà Astrid ló đầu vào, mang theo một khay đầy ắp những thức ăn ngon lành.

- Ồ! Đừng! Ăn điểm tâm trên giường ư? Astrid, chị làm em hư hỏng mất.

Hai chị em cười ròn, và Jessie ngồi dậy trên giường, mớ tóc vàng xõa trên vai, thành nùi rối bời. Trông chị như một cô thiếu nữ, nghỉ ngơi thoải mái.

- Sáng nay trông bà khỏe khoắn lắm rồi, thưa bà!

- Và đói bụng thấy mồ. Em ngủ lăn quay, như một khúc gỗ.

Trước mặt chị là bánh kẹp, thịt nướng, hai quả trứng chiên, và một tách cà phê bốc khói, và tất cả đều dọn ra trên đồ sứ có vẽ hoa. Ở một góc khay là một bình nhỏ cắm bông hồng màu vàng.

- Em có cảm tưởng hôm nay là ngày sinh nhật em, hay một ngày lễ nào đó.

- Chị cũng vậy! Và chị sốt ruột không đợi được, muốn tới cửa hàng ngay đây! Bà Astrid cười khúc khích, ngồi vào ghế xích đu, trong lúc Jessie tấn công bữa điểm tâm.

- Lẽ ra chị nên để em ngủ thêm chút nữa, nhưng chị muốn trở lại thành phố. Má cũng quyết định hôm đầu em tới đây phải cho em hưởng bữa điểm tâm trên giường.

- Em rất bối rối - Jessie cười khinh khích xông vào món bánh kẹp - Nhưng chẳng vì vậy mà không ăn hết chỗ này đâu. Em đói quá.

- Phải vậy thôi, tối qua em có dùng bữa tối đâu?

- Sáng nay bà má làm gì?

- Có Chúa mới biết. Bà cưỡi ngựa hồi tám giờ, trở về thay quần áo, và vừa lái xe đi được có mấy phút. Bà sống theo cách của bà, và không ưa hỏi han đâu.

Jessie mỉm cười, ngồi lại trên giường, miệng đầy bánh kẹp:

- Chị biết không, lẽ ra em phải cảm thấy tội lỗi, ngồi ăn như thế này, trong lúc anh Ian ngồi trong tù. Nhưng lần đầu tiên từ năm tháng nay, em không thấy như vậy nữa. Em còn thấy vui vui là khác. Nói cho cụ thể, em thấy khoái lắm. Và nhẹ nhõm nữa.

Thật nhẹ nhõm khi không phải làm việc gì: không phải ra cửa hàng, không phải lái xe đi thăm Ian, không phải mở coi các hóa đơn, hay trả lời điện thoại gọi tới. Bây giờ chị đang ở trong một thế giới khác. Chị được tự do.

- Em cảm thấy dư thừa, chị Astrid ạ.

Jessie nhăn mặt, vươn vai và ngáp, với một bụng đầy thức ăn sáng, nhìn những tia mặt trời chiếu ngang trên giường.

- Vậy thì, cứ hưởng thụ đi. Em đang cần một nếp sống như thế này. Chị muốn đem em về đây, ngay từ mùa Giáng sinh kia. Nhớ không?

Jessie hối tiếc gật đầu, nhớ lại những việc đã làm lúc đó: chị đã qua mùa Giáng sinh với một nắm thuốc viên!

- Phải chi em biết vậy?

Chị vỗ vỗ chú mèo, và chú liếm ngón tay chị, trong lúc bà Astrid ngồi ghế xích đu, đu đưa nhè nhẹ, nhìn cô bạn. Qua một đêm ngủ ngon giấc, chị có vẻ khá hơn trước. Nhưng vẫn còn nhiều vần đề cần giải quyết. Còn công việc trông nom cửa tiệm chị phải nhờ cậy đến bà Astrid đây, và biết rằng bà chẳng nề hà hay ganh tị với chị đâu.

- Tại sao chị không ở lại một hai hôm đã, chị Astrid?

Bà Astrid nguýt chị, và lắc đầu:

- Và để mất thú vui điều hành cửa tiệm hay sao? Em điên rồi. Em có trói chị vào cọc cũng không giữ được chị ở lại đây. Bao nhiêu năm rồi, chị có cái thú là đi coi mấy cửa tiệm buôn.

- Astrid, chị dở hơi lắm, nhưng em yêu chị. Nếu không vì chị, em chẳng ngồi đây làm cô tiểu thư nhàn rỗi đâu. Thôi thì chị tới Lady J, tìm lại những ngày vui cũ đi. Bây giờ, nó thuộc về chị hoàn toàn rồi đấy!

Và rồi Jessie tỏ ý khẩn cầu:

- Em ước sao không bao giờ phải quay lại chỗ đó nữa.

- Em muốn bán lại Lady J cho chị chứ?

Trong giọng nói của bà Astrid có một điều gì khiến Jessie phải nhìn lên:

- Chị nói nghiêm chỉnh đấy chứ?

- Rất nghiêm chỉnh. Có thể là chuyện hùn hạp, nếu em không muốn bán đứt. Nhưng chị còn cần suy nghĩ kỹ lại đã. Chị chưa biết mở lời với em ra sao đây.

- Thì chị vừa bàn rồi đó. Nhưng em chưa bao giờ nghĩ tới. Có thể là ý kiến hay đấy. Để em suy tính kỹ lại đã nhé. Còn phải coi xem lúc em vắng mặt, chị có thích thú với cửa tiệm chăng. Có thể chỉ cuối tuần là chị đã chán rồi.

Nhưng, nghe giọng của Jessie, bà Astrid thấy chị ta không có ý định để lại Lady J. Vẫn còn vẻ kiêu hãnh của chủ. Lady J là của chị, chưa có chuyện bỏ cho người khác vào lúc này.

- Nhân tiện cho em hỏi: chị đã suy nghĩ nghiêm chỉnh về vấn đề gởi Katsuko đi Nữu Ước rồi chứ?

Jessie rất ngạc nhiên trước những chuyện xảy ra trong hai mươi bốn giờ đồng hồ.

- Chị đã nghĩ kỹ, đã nói với cô ấy thu xếp ra đi vào ngày mai. Như vậy, em có thể cho cổ những điều hướng dẫn theo ý em muốn. Chuyện tiền bạc chúng ta sẽ thanh toán sau, lâu lâu cũng được. Vì thế, đừng tăng thêm những điều lo lắng của em, vốn đã chất đống lên rồi. Còn về mặt hàng mùa thu, em nghĩ sao? Có điều gì cần dặn: có thêm ý kiến, mệnh lệnh, yêu cầu, phản kháng nào không?

- Không có điều gì. Em đã mặc nhiên tin cẩn cô ấy rồi. Cổ có khiếu buôn bán hơn em nữa đó. Và cổ đã quen việc từ lâu, biết rõ những điều cần làm. Sau vụ bán hàng vừa rồi, em chẳng biết chắc mình còn đủ tài năng đứng bán chỗ đó nữa không.

- Ai cũng có lúc lỡ thời.

- Vâng. Cuộc đời xoay vần.

Jessie mỉm cười, và bà Astrid nhìn lại cô bạn, ánh mắt thân yêu:

- Thôi. Ta nên tốp bớt câu chuyện này đi. Chị phải lái xe đi một chặng đường rất xa. Em có cần nhắn chị điều gì về vấn đề nhà cửa không?

- Có. Có một điều - Jessie nhăn mặt, ngả đầu ra sau, cất tiếng cười - Vĩnh biệt.

- Nhảm nào? Ở chơi cho vui nhé. Chỗ này đã cho chị em mình được sum họp lại đấy.

- Và chị tốt với em quá chừng! - Jessie uể oải leo xuống giường, vươn vai và ôm bà Astrid - Chị đi cho được an toàn, và cho em gởi lời thân ái đến hai cô gái.

Chị đứng nhìn bà Astrid rời xa, và từ chỗ cửa sổ phòng ngủ đưa tay vẫy. Chị còn lại một mình trong nhà, với con mèo, đang đi tới đi lui ở thành cửa sổ. Bên ngoài có những tiếng động của thôn quê, và quanh chị là sự yên tĩnh kỳ thú, trong ngôi nhà thoáng đãng và sáng sủa. Chị đi chân đất lang thang chỗ hành lang trên lầu, nhòm vào các phòng, mở coi mấy cuốn sách, và xoay mình chạy từ chỗ này đến chỗ kia, ngắm mấy bức tranh, đuổi theo con mèo, rồi xuống nhà dưới cũng làm y như thế: chị được tự do. Lần đầu tiên từ bảy năm nay, cho tới mười năm, năm chục năm, và mãi mãi, chị được tự do. Được thoát khỏi mọi gánh nặng, trách nhiệm, và nỗi kinh hoàng. Hôm trước, chị đã như ngôi nhà mà nền móng sụt lở, đổ xuống ầm ầm... nhưng chị đã không ngã xuống. Bà Astrid đã đỡ dậy, đem chị đi xa. Chị sẽ nhớ mãi suốt đời cái lúc mà hai người đàn ông xa lạ lôi chị ra khỏi tay lái, để đầu chị khỏi nhấn vào nút kèn. Chị đã quyết định đưa mình vào tình trạng điên rồi, rơi vào quên lãng, không bao giờ trở lại miền đất của những điều xa lạ, điều ác, điều chết, miền đất của "sự sống". Nhưng chị đã không điên. Và bây giờ chị ở đây, lang thang quanh ngôi nhà tuyệt diệu miền quê, đi chân đất, mặc áo ngủ, bụng ních chặt thức ăn sáng, và mặt nở một nụ cười.

Và điều kỳ diệu nhất là chị không cần đến anh Ian nữa. Thiếu anh, mái nhà có sụp đổ lên đầu chị đâu? Đó là một ý tưởng mới lạ đối với Jessie, và chị cũng biết sử dụng điều ấy như thế nào. Nó đã thay đổi mọi việc.

oOo Gần cuối buổi chiều ngày thứ nhất ở trại, Jessie quyết định ngồi viết thư cho Ian. Chị muốn cho anh biết chỗ đang ở, cảm thấy rằng cần phải dứt khoát . Nhưng giải thích với anh vì sao ở đây cũng là việc khó khăn. Bao lâu rồi, đứng ra đương đầu với mọi việc, bây giờ ẩn mặt phía sau, chị rất khó nói cho anh biết tâm trạng của chị như thế nào . Hôm trước chị đã hất tung thế đứng của mình, bây giờ chị phải ngồi lại, nói với anh cho thật bình thản . Mọi điều "hay ho" chị đã nói với anh bỗng thấy là chuyện nói dối cả, phần lớn là láo khoét. Chị đã không sẵn lòng thú nhận với chính mình rằng còn lâu chị mới được kể là hay ho, và bây giờ chị phải làm công việc đó với cả hai người: thú nhận với chính bản thân, và với anh. Không kết tội nhau, nhưng cũng không giải thích dài dòng .

Những chữ để viết ra chẳng đến với chị một cách dễ dàng . Biết nói gì đây ? Em yêu anh, em cưng, nhưng em cũng ghét anh lắm ... em luôn luôn sợ mất anh, nhưng bây giờ em chẳng còn chắc dạ ... giữ được anh chút nào ... chị nhăn mặt với ý nghĩ đó, và cố giữ vẻ nghiêm trang. Bắt đầu từ đâu ? Biết bao câu hỏi . Đột nhiên chị muốn hỏi không hiểu những người đàn bà khác, có nhiều câu hỏi như chị không. Và tại sao ? Vì chị không khéo xử, hay tại anh quá nóng giận, hay vì anh cần phô trương một điều gì, hay ... tại sao ? Ba má chị không bao giờ chất vấn nhau, nhưng ông bà đã sai lầm, hay ít nhất theo ý chị là sai lầm . Chị theo gương ba má, nhưng bây giờ muốn được trả lời, hay nghĩ rằng muốn vậy . Nhưng chị công nhận rằng có lẽ câu trả lời muốn tìm kiếm lại câu hỏi của chị . Chị có yêu Ian không ? Hay chỉ cần đến anh thôi ? Chị có cần đến anh không, hay một người nào khác cũng được ? Và những vấn đề trong bảy năm làm sao giải quyết trong nửa trang giấy ? ... anh có tôn trọng tôi không ? Tại sao ? Như thế nào ? Chị không dám chắc chị có yêu anh không, có tôn trọng anh, hay tôn trọng chính mình đủ mức độ chưa .

Chị muốn theo cách giản tiện là chỉ kể với anh về bà Williams và trại chăn nuôi, nhưng như vậy có vẻ không thành thật . Vì thế chị bỏ ra hai giờ để viết lá thư. Dài có một trang thôi. Chị kể với anh rằng hôm trước chị thấy cần nghỉ ngơi, bà Astrid đã giải quyết bằng một đề nghị tuyệt diệu: về trại của bà má .

"Đúng là nơi mà cuối cùng em đã tìm được, để thư giãn tâm trí, lấy lại lý trí, hít thở điều hoà, và trở lại với bản ngã . Bản ngã của em, những ngày gần đây, là sự phối hợp không chặt chẽ giữa cái tôi thường ngày của em, cái tôi mà em đã phóng lên trong khoảng thời gian sáu tháng qua, và cái tôi em đang trở thành . Nó đã khiến em khiếp sợ nhiều, nhưng nó đang thay đổi theo một cách nào đó, Ian ạ . Em mệt với chuyện cứ luôn luôn bị khiếp sợ . Nỗi sợ liên tục của em hẳn là gánh nặng cho anh lúc này đây. Nhưng em đang lớn lên, có thể là "dứt khoát", em cũng chưa hiểu rõ . Anh cứ chuyên tâm vào cuốn sách đi, anh đúng đó, em rất ân hận chuyện hôm trước . Em tiếc cái thời mà chúng ta sống rất đàng hoàng và biết tự chủ . Có thể rằng nếu chúng ta được la hét, kêu gào, đấm đá, bứt đầu bứt tóc ở phòng xử án, thì bây giờ cả hai ta đều sống ra hồn . Sớm muộn gì thì chuyện đó cũng tới, và lúc này em đang gắng sức đây. Đúng không ? Đúng đấy, anh cưng ạ . Em yêu anh.

Ký tên: J"

Chị ngần ngừ, giữ mãi lá thư trên tay, rồi sau gấp nó lại, cẩn thận bỏ vào phong bì . Chị kể lể như vậy là quá nhiều rồi, không muốn nói ra những chuyện như thế. Chị nắn nót viết tên anh trên bao thơ; không đề tên mình, cho rằng anh sẽ nghĩ chuyện thiếu tên người gửi chỉ là sai sót thôi. Không phải vậy đâu.

Jessie theo bà má Astrid vào phòng khách để làm một chầu rượu sau bữa tối .

- Cháu không tưởng nỗi cháu đã khiến Astrid sung sướng đến độ nào đâu, cháu thân yêu. Nó cần một công việc gì để làm lụng . Gần đây nó làm được có một việc là tiêu tiền, nhưng việc đó không lành mạnh . Có tiền nhiều quá chẳng biết làm việc gì cho có ý nghĩa, chỉ giết thời giờ thôi. Nó cũng chẳng thích thú gì, chỉ là lấp đầy một khoảng trống thôi. Nhưng cửa tiệm của cháu lấp khoảng trống theo kiểu hay ho.

- Nói thật với bà, cháu gặp chị ở cửa hàng . Một hôm chị vào mua hàng, thế rồi chúng cháu quí nhau. Chị rất tử tế với cháu . Chị hy vọng quả thật chị vui thích với việc bán hàng trong tuần này . Cháu rảnh rang cũng thấy khỏe khoắn lắm .

- Astrid có nói rằng gần đây cháu gặp khó khăn.

Jessie gật đầu công nhận .

- Cuối cùng thì cũng giải quyết xong thôi. Nhưng đời sống khó chịu biết mấy mỗi lần cứ giải quyết rắc rối !

Bà cất tiếng cười, phía sau ly rượu Campari và Jessie mỉm cười .

- Tôi chúa ghét những trường hợp sửa đổi tính . Nhưng xét cho cùng thì cũng đáng cho mình để tâm chứ gì ?

- Cháu không chắc trường hợp của cháu có đáng để tâm hay không. Cháu e rằng sẽ đến chỗ đoạn tuyệt hôn nhân đấy .

Trong ánh mắt Jessie, có một nỗi buồn triền miên, nhưng lúc này chị biết chắc rằng đầu óc rất tỉnh táo . Chẳng qua chỉ là chị không muốn chịu thú nhận trước đây thôi.

- Có đúng là bây giờ cháu muốn vậy không ? Tự do, không ràng buộc với hôn nhân.

Bà ngồi lặng lẽ trước lò sưởi, nhìn chăm chú vào mặt Jessie.

- Không. Quả thật không phải là tự do. Cháu chưa bao giờ có rắc rối về vấn đề "tự do" của cháu . Cháu vui lòng được có chồng mà . Nhưng cháu nghĩ rằng đã đến thời kỳ mà hai đứa chúng cháu phá hoại lẫn nhau, và sự kiện càng ngày càng tệ hại . Xét lại việc cũ, cháu tự hỏi không hiểu hai đứa đã phá hoại nhau chưa. Nhưng bây giờ đã khác rồi . Cháu thấy rõ . Mà đã thấy thì không lẽ gì mà để cho nó tiếp tục .

- Tôi cho rằng cháu phải nắm vấn đề thật vững . Chồng cháu cảm nhận như thế nào ?

Jessie ngần ngừ giây lát:

- Cháu không biết. Anh ấy ... ảnh đang ở tù - Chị không nghĩ ra là chị đã kể với ai khác chưa, và không hiểu bà Astrid đã nói với mẹ chưa, dường như bà Bethanie biết chuyện đầy đủ theo cách riêng của bà .

- Chúng cháu gặp hoàn cảnh căng thẳng, và rất khó nói chuyện với nhau. Nghĩ đến chuyện đó cũng đủ khó chịu rồi . Phải tỏ ra chân thành, can đảm và cao thượng, không dám tự thú, cùng lờ nhau đi, làm như đã rõ cả rồi .

- Mà cháu biết rõ chưa ? - Bà mỉm cười hiền dịu, nhưng Jessie không đáp lại, chỉ gật đầu - Khó cho cháu nhiều đấy, Jessie ạ . Là vì xét tới tội bỏ rơi người khác trong hoàn cảnh khó khăn.

- Cháu nghĩ vì vậy mà cháu đã không cho phép mình suy nghĩ . Không được nghĩ quá một giới hạn nào . Vì cháu không dám "phản bội" anh, dù trong tư tưởng . Và vì cháu muốn tự đánh giá là cao thượng và giỏi chịu đựng . Và vì cháu ... bị thương tổn . Cháu sợ rằng nếu mình cứ buông thả, thì không thể tìm đường trở lại .

- Điều tức cười là mọi người đều làm như vậy . Chúng ta ai cũng khắc nghiệt hơn mình tưởng .

- Cháu nghĩ rằng cháu đã bắt đầu hiểu ra. Phải một thời gian lâu lắm, nhưng hôm qua mọi việc đã tan rã rồi . Ian và cháu đã có một cuộc đấu khẩu kịch liệt, có gì tuôn ra bằng hết, và cháu đã lùi lại . Hầu như cháu đã muốn liều thân với số mạng . Và ... Chị xòe hai tay, nhún vai ra vẻ triết nhân - Và cháu vẫn còn đây. Vẫn còn nguyên vẹn .

- Chị ngạc nhiên lắm sao ? Bà lão tỏ ý vui thích .

- Rất nhiều .

- Trước đây chị chưa từng gặp khủng hoảng ư ?

- Có . Hồi ba cháu mất . Và em cháu bị giết ở Việt Nam. Nhưng ... cháu có Ian. Ảnh săn sóc mọi chuyện, đóng đủ mọi vai trò, và chăm nom đến cháu từng li từng tí .

- Vậy là nhiều lắm rồi, còn đòi hỏi gì nữa ?

- Không phải là nhiều, mà là quá nhiều . Có lẽ vì vậy mà ảnh vô tù .

- Tôi hiểu . Cháu tự trách mình ?

- Theo một cách tự nhiên nào đó .

- Này Jessie, tại sao cháu không thể để Ian nhận lấy trách nhiệm lỗi lầm của chính anh ? Dù điều gì đưa anh ấy vô tù đi nữa, thì cũng không nên xét nó liên hệ xa gần đến cháu . Anh làm lỗi điều gì, bất luận là điều gì, thì cũng là quyền tự do của ảnh, ảnh có quyền làm những việc đó chứ ?

- Đó là tội hiếp dâm.

- Tôi biết . Và chị nhận tội hiếp dâm thay anh ấy ?

Jessie cười khúc khích, nhưng tỏ ý bực bội:

- Không. Tất nhiên là không. Cháu ...

- Cháu cái gì ?

- Vâng. Cháu đã làm anh mất hạnh phúc . Lấn át anh nhiều, chi trả các hóa đơn, làm anh mất phẩm cách nam nhi ...

- Chị đã làm tất cả những chuyện đó với anh ấy ?

Bà lão mỉm cười, Jessie cũng cười theo.

- Chị không nghĩ chuyện anh ấy có thể nói "không" hay sao ?

Điều đó Jessie đã nghĩ tới, nên chị gật đầu .

- Có thể anh nói không. Có thể anh e ngại không dám từ chối .

- À . Vậy thì đâu phải trách nhiệm của chị, phải không nào ? Tại sao chị lại chuốc lấy nhiều tội đến thế ? Chị thích chuyện đó ư ?

Jessie lắc đầu, quay chỗ khác .

- Không. Và điều nghịch lý là ảnh không hề phạm tội hiếp dâm. Cháu biết rất rõ . Nhưng vấn đề chính yếu trong toàn bộ chuyện này là tại sao anh ấy lại ở vào tình thế bị buộc tội hiếp dâm. Cháu không thể tự tha thứ cho mình .

- Cháu không thể tha thứ cho cô kia, dù là người thế nào chăng nữa ?

- Tất nhiên, cháu ...

Jessie ngước nhìn lên, kinh ngạc . Chị đã quên Margaret Burton rồi . Chị đã quên hẳn, không biết đến cô ta nữa . Chuyện đụng độ với Margaret Burton đã qua rồi, và trước kia nó cũng chẳng đè nặng tâm trí chị bao nhiêu.

- Cháu chưa hề nghĩ đến chuyện đó, cả trước kia cũng như sau này .

- Tôi hiểu . Nhân tiện, tôi muốn biết cháu đã làm mất phẩm cách nam nhi của chồng cháu ra sao.

- Cháu nâng đỡ anh ấy ?

- Anh ta không làm việc .

Giọng bà Bethanie không có vẻ phán xét, chỉ là một câu hỏi .

- Anh làm rất hăng say. Ảnh là văn sĩ .

- Có sách được in ?

- Vài lần: một cuốn tiểu thuyết, một cuốn sách ngụ ngôn, vài bài báo, bài thơ.

- Có gì hay chăng ?

- Rất hay. Về mặt tài chánh thì chưa thành công lắm, nhưng anh sẽ kiếm ra tiền.

Giọng kiêu hãnh của chị khiến chính chị ngạc nhiên, bà Bethanie thì không.

- Vậy thì buồn thay cho chị đã khuyến khích anh ấy . Việc làm khó chịu biết mấy!

Bà Bethanie mỉm cười, nhấm nháp ly rượu Campari.

- Không. Cháu ... Chính vì vậy mà cháu nghĩ ảnh đã ghét cháu về tội đã "giữ" ảnh .

- Có thể anh ấy ghét cháu thật . Nhưng cũng có thể vì vậy mà anh ấy yêu cháu . Tấm huy chương nào cũng có hai mặt, cháu đã biết, Jessie. Tôi tin chắc anh ấy cũng hiểu . Nhưng tôi chưa rõ vì sao chị muốn đoạn tuyệt hôn thú .

- Cháu không nói vậy . Cháu chỉ nói rằng cháu nghĩ là cuộc hôn nhân của chúng cháu sẽ đi đến chỗ kết thúc .

- Tự nó ? Không cần ai thúc đẩy ? Cháu thân mến, chuyện lạ lùng nhỉ ?

Hai người cùng cười, rồi bà Bethanie tỏ ý chờ đợi . Bà rất lão luyện về vấn đề hỏi dò . Có thể bà Astrid biết rõ bà má biết chuyện, mà vì một lẽ gì đó bà không báo trước cho Jessie. Bà Bethanie tỏ vẻ suy nghĩ .

Yên lặng hồi lâu, Jessie ngước nhìn lên, qua ánh mắt bà hiểu được lòng dạ . Chị nhìn thẳng vào mắt bà:

- Cháu nghĩ rằng cuộc hôn nhân đã đến hồi kết thúc . Hoàn toàn tự nó . Không ai giết nó . Chúng cháu chỉ để mặc cho nó chết đi, không đứa nào đủ can đảm giết nó, hay cứu nó . Chúng cháu chỉ sử dụng nó cho mục đích riêng của mỗi người, và rồi để nó tàn lụi . Cũng giống như một tấm thẻ đọc sách thư viện, tại một thành phố mà ta không cư ngụ nữa .

- Thư viện tốt không ?

- Tuyệt diệu . Ở lúc này .

- Vậy thì chớ liệng tấm thẻ ấy đi. Có thể sau này cháu lại cần đến nó, hoặc là muốn xin gia hạn .

- Không hiểu cháu có muốn vậy không.

- Thì ra anh ấy khiến cháu mất hạnh phúc ?

- Tệ hơn nữa . Cháu đã huỷ diệt anh ấy .

- Ồ, lạy Chúa ! Phiền cho cháu lắm nhỉ ... cháu đã tỏ ra cao thượng . Vậy thì đừng nghĩ đến anh ấy nữa, mà nên nghĩ đến bản thân. Tôi biết chắc rằng anh ấy cũng làm như vậy, hay ít nhất tôi cũng mong như thế .

- Nhưng nếu như cháu không tốt với anh, và chưa bao giờ tốt với anh thì sao ? Và ... nếu như cháu chán ghét cuộc sống mà cháu đang theo đuổi, nghĩa là không thích sống để chờ đợi anh thì sao ? - Họ đã tới cội rễ của vấn đề rồi đây - Nếu như cháu e rằng cháu chỉ lợi dụng anh, và cháu không biết chắc mình còn thương yêu nữa không thì sao ? Có thể rằng cháu chỉ cần một người nào đó, không nhất thiết phải là Ian.

- Vậy thì cháu đã có chuyện phải nghĩ tới rồi đó . Từ ngày anh ấy đi, cháu đã gặp người đàn ông nào chăng ?

- Chưa. Tất nhiên là không.

- Tại sao không ?

Jessie tỏ vẻ xúc động và bà Bethanie cười lớn .

- Đừng nhìn ta kiểu đó, cháu thân yêu. Có thể tôi hơi xưa, nhưng vẫn còn là người ở thế gian này . Tôi cũng đã từng nói những lời như vậy với Astrid. Tôi không hiểu nỗi thế hệ của các anh các chị . Ai cũng cho mình là có tinh thần tự do lắm, mà tất cả đều nghiêm nghị và tự ái dễ sợ . Chính vì thế mà mấy người mới đòi hỏi được yêu thương. Tôi không bảo chị phải đứng góc đường bán rẻ thân mình, nhưng chị có thể tìm một bạn trai vui vẻ cũng được vậy .

- Cháu nghĩ rằng cháu không thể làm vậy, và cũng không thể ở lại với Ian.

- Vậy thì cháu phải rời xa anh ấy một thời gian, coi lại xem cháu muốn gì . Có thể anh ấy là một phần trong cuộc đời quá khứ của cháu . Điều chính yếu là đừng bỏ phí hiện tại . Tôi không bao giờ làm vậy, và vì thế tôi mới là bà già hạnh phúc .

- Bà không phải bà "già" đâu.

Bà Bethanie nhăn mặt trước lời khen ngợi đó:

- Nịnh hót chẳng được điều gì ! Tôi biết có vẻ già vô cùng . Mỗi khi soi gương. Nhưng ít nhất tôi cũng biết hưởng thụ theo cách của mình . Tôi không nói tôi là con người phóng đãng . Tôi không phải vậy . Tôi chỉ nói rằng tôi không ngồi trong cung cấm, rồi thấy mình ghét một người nào đó, trách móc không làm cho tôi một điều mà lẽ ra tôi làm lấy cũng được . Chính cháu đang làm vậy đó . Cháu hành hạ anh chồng chỉ vì một việc mà ảnh không thể giúp được cho cháu, và nghe chừng tôi thấy đã bị hành hạ quá đủ, lại bất công nữa . Điều mà bây giờ cháu phải nghĩ tới, và suy nghĩ thật nghiêm chỉnh nữa, là coi xem cháu có thể chấp nhận hay không thể chấp nhận những chuyện xảy ra. Nếu cháu làm được vậy, thì có lẽ mọi việc tự giải quyết . Nhưng nếu cháu định dứt khoát với anh ấy, giải thoát cho cuộc sống của đôi bên, thì cháu có thể làm ngay từ bây giờ . Cháu không làm được điều gì cả, đã lâu rồi chỉ hành hạ anh ấy, khiến anh ấy cảm thấy tội lỗi . Người đàn ông không thể chịu đựng nhiều chuyện như thế đâu, và phản ứng của anh ta sẽ khó chịu lắm đấy .

- Đã xảy ra rồi - Jessie nhớ lại chuyện cãi cọ ở Vacaville, trong lúc chị mơ màng nhìn ngọn lửa .

- Không người đàn ông nào chịu đựng được chuyện đó quá lâu. Đàn bà cũng vậy thôi. Ai lại muốn suốt đời cảm thấy mình tội lỗi ? Ta mắc lỗi, nói câu ân hận, trả nợ bằng một giá nào đó, thế là xong. Cháu không thể đòi hỏi anh phải trả, trả, trả hoài . Cuối cùng anh sẽ ghét cháu vì chuyện đó, Jessie ạ . Và có lẽ không phải cháu chỉ bắt anh ấy chịu khổ vì việc hiện tại, mà cháu coi đó là một cơ hội để đòi lại nợ cũ . Có thể tôi lầm, nhưng đôi khi chúng ta đều làm vậy cả .

Jessie buồn bã gật đầu . Quả thật đó là điều chị đang làm: bắt anh trả nợ cho quá khứ, cho sự yếu kém của anh, và của chị nữa . Cho những điều bất an và bất ổn định của chị . Chị đang suy nghĩ thì bà Bethanie đã cất tiếng dịu dàng, đập vào tư tưởng của chị .

- Có lẽ cháu muốn bảo tôi hãy để ý đến công việc riêng của tôi chăng ?

Jessie mỉm cười ngồi ngay ngắn lại trên ghế:

- Không. Cháu nghĩ rằng có lẽ bác nói đúng . Cháu chưa nhìn những chuyện đó với tầm mắt rộng như thế, và bác đã cho cháu nhiều lý trí . Có nhiều điều cháu chưa nhận định được hết, vẫn còn ...

- Cháu là người chịu nghe rất giỏi, cháu ạ .

Hai người lại mỉm cười với nhau, và bà lão đứng dậy vươn vai, mấy chiếc nhẫn hột xoàn lấp lánh trước ánh lửa . Bà mặc quần đen, và chiếc áo thun màu xanh, cùng màu với đôi mắt . Jessie nhìn chăm chú, nghĩ thầm hồi thủa còn trẻ chắc hẳn bà lão phải là người xinh đẹp lắm . Bây giờ mà bà vẫn còn những nét đẹp lạ lùng rất nhiều nữ tính, và nữ tính đó thể hiện ra rất dịu dàng ở lời ăn tiếng nói . Hiện nay bà còn đẹp hơn con gái: dịu dàng hơn, nồng hậu hơn, đẹp hơn, và có lẽ chính vì vậy mà bà là con người rất sinh động .

- Tha lỗi nhé, chị Jessie, có lẽ tôi đi ngủ đây. Tôi muốn dậy sớm cưỡi ngựa, và không dám hỏi chị đi đâu. Tôi thường thức dậy vào cái giờ thiếu văn minh như thế đấy .

Bà cất tiếng cười ròn, đôi mắt long lanh, và bà cúi xuống hôn lên trán Jessie. Chị đưa cao một cánh tay, ôm lấy bà .

- Bà Williams, cháu yêu quí bà . Bà là người đầu tiên đã ngồi rất lâu, giảng giải cho cháu nhiều điều hay lẽ phải .

- Nếu vậy, cháu thân yêu ạ, cháu làm ơn đừng gọi tôi là "bà Williams" nữa . Tôi ghét lắm . Tại sao không thể gọi là "Bethanie", hay "dì Beth", nếu cháu thích ? Mấy đứa con của bạn tôi đều gọi tôi như vậy, ngay cả mấy người bạn của Astrid cũng vậy .

- Dì Beth. Nghe dễ thương đấy chứ ?

Và đột nhiên, Jessie cảm thấy mình có một bà mẹ mới, có một gia đình . Đã lâu rồi chị chẳng có người thân nào, ngoài Ian. Dì Beth! Chị mỉm cười, cảm thấy ấm áp trong lòng .

- Chúc cháu ngủ ngon, cháu thân yêu. Ngủ cho đầy giấc nhé . Gặp cháu vào sáng mai.

Hai người lại ôm nhau, và nửa giờ sau, Jessie lên lầu, nghĩ mãi những lời của bà Bethanie. Trừng phạt Ian ?... chị cứ thắc mắc hoài . Chị đã giận Ian như thế nào ? Tại sao ? Vì anh đã lừa gạt chị ư ? Hay vì anh đang ngồi tù, không ở quanh bên chị để bảo vệ ? Vì anh đã ngủ với Margaret Burton ? Nếu chị không phải đương đầu với chuyện đó, thì liệu nó có thành vấn đề quan trọng đến vậy không ? Hay đó là một điều gì khác ? Có phải tại sách bán không được, tại tiền chị một mình kiếm ra, hay tại anh ham mê viết văn ? Chị chẳng biết chắc một điều gì .

oOo Sáng hôm sau, Jessie xuống nhà dưới thì thấy bữa điểm tâm đã dọn sẵn . Một mảnh giấy ký tên "Dì Beth" ghi rằng có bánh cuốn hâm nóng trên bếp, những lát thịt nướng, và có một bát dâu tươi. Mảnh giấy đó còn ghi thêm rằng chiều nay sẽ có đi chơi quanh các ngọn đồi bằng xe Jeep.

Họ đã đi chơi, và có một buổi du ngoạn rất thú vị . Dì Beth kể cho Jessie nghe nhiều chuyện về những con người "ma quái" đã sống ở trại trước kia, và đã để ngôi nhà chính trong tình trạng man rợ .

- Dì dám cá rằng người chủ đó là họ hàng rất gần của Attila, người Hung Nô, và các con của ông ta đều khủng khiếp cả .

Từ nhiều năm nay, Jessie không cười dễ dàng và giản dị như lần này, và trong lúc chạy xe qua các ngọn đồi, chị đã vui cười thoải mái, chẳng cần đến thuốc viên. Không thuốc ngủ, không thuốc an thần, chị vẫn sống, nhờ được ở bên dì Beth, nhờ ánh nắng, và cười rỡn nhiều .

Bữa tối, hai dì cháu cùng nấu bữa tối . Họ nấu món xốt măng tây khét lẹt, và chiên thịt lại chưa chín tới, và mỗi lần lầm lỡ điều gì lại cùng nhau cười rộ . Jessie có cảm tưởng mình có một cô bạn chung phòng đồng tuổi, và chị không phải khách của má bà bạn .

- Cháu biết không, ông chồng đầu tiên của dì thường nói: Nếu ông không cẩn thận, dám có một ngày nào đó dì sẽ đầu độc ổng . Dì là tay đầu bếp "một cây", đến nay, cũng chẳng khá hơn chút nào . Dì chẳng dám tin chắc rằng món măng tây này nấu chín tới .

Bà nhá thử một đọt măng, tỏ vẻ hài lòng .

- Dì lấy chồng lần thứ hai chứ ?

- Không. Ba lần lận . Ông chồng đầu tiên mất hồi dì mới ngoài hai mươi, nghĩ lại còn ân hận . Ông còn trẻ, dễ thương lắm . Mất trong một tai nạn săn bắn, hai năm sau ngày cưới . Và rồi dì có một thời kỳ vui vẻ .

Bà long lanh ánh mắt và kể tiếp:

- Rồi lấy ba của Astrid hồi dì được ba mươi tuổi . Dì được Astrid hồi ba mươi hai, và ba nó mất hồi nó mới mười bốn . Ông chồng thứ ba của dì hiền lành, nhưng ưa quấy rầy . Dì ly dị với ổng cách đây năm năm, và từ đó cuộc sống rất hấp dẫn.

Bà coi một đọt măng nữa, và ăn luôn. Jessie cười:

- Dì Beth, dì nhộn lắm . Ông dượng thứ ba thế nào ?

- Hầu như là chết, có điều rằng chẳng ai dám nói cho ông biết . Người già thường hay sống buồn tẻ như thế đó . Phải ly dị với ông, dì cũng bối rối lắm . Tội nghiệp ông già đã xúc động mạnh, nhưng rồi ổng cũng qua đi. Hồi ở Nữu Ước, dì có lại thăm ổng . Vẫn khó chịu như cũ, tội nghiệp ổng .

Bà mỉm cười hiền lành, và Jessie cất tiếng cười ròn để đánh lạc câu chuyện . Dì Beth không hẳn nhẹ dạ như bà cố làm ra vẻ, nhưng chắc chắn bà cũng không sống cuộc đời buồn tẻ .

- Còn bây giờ ? Không lấy chồng nữa ư ?

Hai người đã là chỗ bạn bè, chị có thể hỏi han tự nhiên.

- Ở tuổi này ư ? Đừng lố bịch chứ . Ai muốn một bà già ? Dì hoàn toàn hài lòng với cuộc sống hiện nay, vì lúc trẻ dì cũng hưởng thụ đầy đủ rồi . Không gì tệ bằng một bà già lại làm ra vẻ mình không già . Cũng như một cô còn trẻ lại làm ra vẻ đã già . Cháu với Astrid đóng vai trò đó xuất sắc lắm đấy .

- Cháu không thường làm vậy .

- Nó cũng chẳng làm, hồi mà thằng Tom còn sống . Bây giờ là lúc nó nên tìm lấy một người khác, và đốt rụi căn nhà mồ của nó đi. Dì thấy căn nhà đó khiếp đảm quá .

- Nhưng căn nhà đó đẹp đấy chứ, dì Beth. Quá đẹp là khác .

- Nghĩa trang cũng đẹp vậy, nhưng dì chẳng mơ ước sống trong một căn nhà như mồ, cho đến lúc nào không có quyền chọn lựa mới thôi. Chừng nào mình còn quyền chọn lựa, ta phải sử dụng cái quyền đó . Nhưng Astrid đang đi đến chỗ chọn lựa rồi . Dì cho rằng cửa tiệm của cháu có thể làm điều tốt cho chị ấy đấy . Tại sao cháu không bán lại cho chị ?

- Rồi cháu sẽ làm gì ?

- Một việc gì khác . Cháu có cửa tiệm đó bao lâu rồi ?

- Tới mùa hè này là sáu năm.

- Khá lâu rồi đó . Tại sao cháu không thử tìm việc gì khác ? Đối với một cuộc hôn nhân, sáu năm cũng là khá lâu.

- Anh Ian muốn cháu làm việc nhà và có con. Ít nhất cũng là điều ảnh mới nói với cháu . Mấy năm trước, ảnh hoàn toàn hài lòng với những điều hiện có .

- Có lẽ cháu mới vừa tìm ra một trong những câu giải đáp mà cháu đang tìm kiếm .

- Nghĩa là ? - Jessie vẫn không hiểu .

- Là mấy năm trước, anh ấy "hoàn toàn hài lòng với những điều hiện có". Trong mấy năm đó đã có những thay đổi lớn như thế nào ? Có lẽ cháu đã quên không biết làm thay đổi nàng Jessie. Phải trưởng thành !

- Chúng cháu trưởng thành ...

Nhưng trưởng thành như thế nào ? Chị cũng không dám chắc hai người có trưởng thành hay không.

- Tôi muốn nhấn mạnh là chị không muốn có con.

- Không, chẳng phải là cháu không muốn có con, mà chưa phải lúc . Còn sớm quá, và chúng cháu sống không bận bịu thấy có hạnh phúc .

- Không con có điều gì là quấy đâu ? - dì Beth nhìn thẳng vào mặt chị, quá chăm chút một chút - Astrid cũng chưa bao giờ muốn có con. Không phải tại chị ấy, và dì cho rằng chị ấy nghĩ rất đúng . Theo dì nghĩ, chị ấy chẳng hối tiếc đâu. Vả lại, lúc hai đứa nó thành hôn, anh Tom cũng đã quá tuổi . Chồng cháu còn trẻ, phải không Jessie ?

Chị gật đầu .

- Và anh ấy muốn có con ? Tốt thôi, cháu thân yêu, cháu vẫn có thể xài thuốc ngừa thai, nhưng nói với anh ấy là đang để mang bầu, được không ?

Bà lão nhìn soi mói vào mặt Jessie. Chị né tránh cặp mắt đó, tỏ vẻ tư lự .

- Cháu không thể làm việc đó .

- Ồ, cháu không thể, không được ư? Tốt thôi.

Jessie lại đưa mắt nhìn vào cặp mắt dì Beth.

- Nhưng cháu có nghĩ tới .

- Tất nhiên là cháu có nghĩ tới . Dì tin chắc là nhiều người đàn bà cũng suy nghĩ . Nhưng có lẽ một số làm hơn là nghĩ . Dì tưởng nhiều khi cũng là chuyện tế nhị . Trong những việc này mà thấy mình không thành thật, chẳng đáng tội nghiệp hay sao ? Cháu biết không, dì cũng không dám chắc là dì có ham muốn con hay không. Trường hợp có Astrid cũng là chuyện bất ngờ đấy .

Dì Beth hầu như đỏ mặt, nhưng cũng không hoàn toàn như thế . Trong ánh mắt bà có vẻ gì êm dịu khi bà nhìn lại quá khứ, có lúc quên hẳn Jessie đi - Nhưng thật tình dì rất yêu thương chị ấy . Hồi nhỏ, nó dịu dàng lắm, chỉ gần đây mới hay bực bội thôi. Nhưng theo chỗ thân tình mà xét thì chị ấy vẫn rất dịu dàng . Hiện nay dì rất hài lòng - Bà phân tích Astrid như xét một cuộc phiêu lưu hơn là một con người, và Jessie mỉm cười, nhìn thẳng vào mặt bà - Hồi ba nó mất, nó rất tử tế với dì . Dù thế giới này có sụp đổ, thì tình của nó vẫn còn .

Jessie nghe chuyện mà ghen với bà Astrid có một người mẹ thật lòng thương yêu.

- Cháu nghĩ là cháu vẫn sợ, dì ạ . Cháu sợ có con, vì cháu nghĩ rằng nó có thể là một chướng ngại vật giữa cháu và Ian. Cháu nghĩ là nó có thể khiến cháu cảm thấy cô đơn hơn.

Bà Bethanie mỉm cười, lắc đầu:

- Không, Jessie ạ . Nếu chồng cháu thương yêu cháu thì không thể có chuyện đó, mà vì đứa con, anh ấy chỉ càng thương yêu cháu nhiều hơn. Nó là sợi dây thắt chặt hai cháu, đồng thời lại nới rộng thêm tình cảm của cả hai, kết hợp những điều hai cháu yêu nhất, ghét nhất, cần nhất và vui thích nhất, của cả hai người . Đó là điều rất đáng yêu. Dì có thể nghĩ ra rất nhiều nguyên nhân để sợ có con, nhưng một đứa thì chẳng sao. Cháu không thể yêu quá một người hay sao ?

Câu hỏi rất hay, và Jessie quyết định phải tỏ ra thành thật .

- Cháu không nghĩ vậy, dì Beth ạ . Chưa hề . Trong một thời gian lâu dài, cháu không thương yêu ai ngoài anh Ian. Vì thế cháu đoán rằng cháu không tưởng tượng nỗi chuyện anh thương yêu một người khác bên cạnh cháu, dù là thương con chăng nữa . Cháu cũng biết nói vậy là ích kỷ, nhưng quả thật cháu đã cảm nhận như thế .

- Không phải ích kỷ . Nghe thì khiếp đảm lắm, nhưng quả thật không phải ích kỷ.

- Có lẽ một ngày nào đó cháu sẽ thay đổi ý nghĩ .

- Tại sao ? Vì cháu nghĩ là bắt buộc hả ? Hay vì cháu muốn vậy ?

- Tại sao ? Vì cháu nghĩ là bắt buộc hả ? Hay vì cháu muốn vậy ? Hay nhờ vậy cháu có thể trừng phạt chồng thêm chút nữa ? - Dì Beth không có ý gay gắt - Hãy theo lời khuyên của dì, Jessie ạ . Nếu như quả thật cháu muốn có một đứa con thì không kể, ngoài ra chớ bận tâm. Những chuyện đó chán chết đi được, còn bực hơn chuyện có mấy con mèo nhảy lên đồ đạc nữa - Bà nói vậy và đanh nét mặt, đuổi chú mèo nằm trên đầu gối . Jessie cười, ngạc nhiên trước câu nhận xét đó - Dì cũng yêu súc vật, nhưng vẫn thích ngựa hơn. Có thể để chúng ở ngoài nhà, mà không thấy áy náy gì - Bà nhìn lên, mỉm cười thật hiền lành, và Jessie nhăn mặt - Đừng bao giờ coi chuyện của dì là nghiêm trọng . Có con hay không quả thật chỉ là vấn đề ý thích của mỗi người . Dù cháu làm việc gì đi nữa, thì cũng đừng chịu áp lực của người khác, họ nghĩ gì hay nói gì kệ người ta, nhưng chồng nói thì nên nghe. Bậy thật, dì đã dẫm chân lên những vấn đề mà thánh nhân cũng ngại không dám đề cập tới, mà cháu không giận đấy chứ ?

Hai người cùng cười ròn, và chuyển sang đề tài khác . Nhưng Jessie ngạc nhiên thấy mình nhận định được chiều sâu của những vấn đề đã thảo luận . Chị đã thổ lộ với dì Beth những cảm nghĩ và tâm sự của chị, là những điều mà trước nay chị chỉ đem kể với Ian. Hình như chị đã liên tục phô ra cho dì Beth thấy hết phần này đến phần khác trong tâm hồn chị, muốn lôi ra trưng bày, quét bụi, lau chùi kỹ càng bằng cách hỏi han, và chị bắt đầu cảm thấy đã nhìn được toàn bộ tâm hồn chị .

Những ngày ở trại thật thích thú và thoải mái, với không khí mát mẻ và những buổi sáng vui vẻ, ngồi trên mình ngựa rong chơi có ngọn đồi, cho ngựa chạy nước kiệu hoặc thả cho đi từ từ . Và những buổi tối qua mau, vì có dì Beth ở bên cười đùa . Buổi chiều, Jessie ngủ những giấc ngăn ngắn, đọc truyện của bà Jane Austen mà từ hồi thời trung học đến giờ chị mới đọc lại, hoặc chị vẽ vài nét ký họa trong cuốn sổ của chị . Chị ghi lại vài nét, để sau này có thể dùng là tài liệu vẽ chân dung nguyên vẹn của dì Beth. Chị cảm thấy xấu hổ lúc lên tiếng mời bà bạn mới ngồi xuống để chị vẽ chân dung. Đây là họa phẩm đầu tiên của chị, kể từ hồi chị vẽ chân dung anh Ian, cách đây nhiều năm. Chị rất hài lòng với bức họa, và coi là một món quà tặng rất đẹp dành cho bà Astrid, mãi hai tuần sau mới xuất hiện, trong lúc Jessie cứ nóng lòng trông đợi .

- Chị coi em đã nên trở lại nhà lúc này chưa?

Bà Astrid có vẻ mệt mỏi, nhưng sung sướng, và Jessie có cảm tưởng rầu rĩ mà chị đã thấy một lần, hồi chị còn bé đi ăn sinh nhật con bạn, mà má chị tới sớm, lôi chị về .

- Em chưa được về, Jessie Clarke! Chị ghé nhà là để coi Má làm gì đấy thôi.

- Em ở chơi với má rất vui.

- Vậy thì, đừng vội về . Em mà trở lại thành phố, giựt của chị món đồ chơi, thì chị đau khổ lắm đấy .

Bà Astrid kể cho Jessie nghe về chuyến đi Nữu Ước của Katsuko, và cho biết mặt hàng mùa xuân bán chạy bất ngờ, Jessie chẳng dám mong. Jessie có cảm tưởng thời gian đã kéo dài nhiều năm, kể từ lúc này đến hồi chị đi mua son phấn, về nhà, rồi anh Ian bị bắt giữ, và thời gian xử án đến giờ là hàng thế kỷ .

Cơn xúc động của tất cả những chuyện đó đã bắt đầu phai nhạt, và vết sẹo chỉ thấy lờ mờ . Chị đã lên được hai ký rưỡi và nghỉ ngơi khỏe khoắn .

Bà Astrid có mang về một lá thư của Ian, và Jessie cất đi, mãi sau mới mở:

”... Anh không tin nỗi chuyện đó . Jessie em. Anh không tin nỗi anh có thể nói với em những lời như thế . Có lẽ cuối cùng chuyện tai hại kia đã gây tác hại . Em có mạnh không ? Anh thấy lạ lùng sao em vẫn yên lặng, càng lạ lùng hơn sao em vắng mặt . Quả thật anh cũng không hiểu anh muốn gì: muốn em xuất hiện trở lại, hay muốn khung kiếng đáng nguyền rủa ngăn cách đôi ta, hãy biến đi. Anh biết em ghét nó ra sao, em cưng ạ . Anh cũng ghét nhiều như em vậy . Nhưng chúng ta cũng sẽ thoát được nó . Và chuyến đi nghỉ của em ra sao ? Chắc hẳn có nhiều chuyện tốt đẹp . Quả thật em sẽ được lợi rất nhiều nhờ chuyến nghỉ ngơi đó . Anh nghĩ có lẽ vì vậy mà không thấy tin tức gì của em, em "bận nghỉ ngơi", có lẽ đúng vậy . Vẫn như mọi khi, anh vùi đầu vào sách . Cuốn này hay không thể tưởng nỗi, và anh mong rằng ... “ Phần cuối lá thư đều nói về sách . Chị xé làm đôi, vất vào lửa .

Lát sau, bà Astrid đi ngủ rồi, dì Beth chế riễu Jessie về lá thư. Giữa hai dì cháu có sự đồng loã với nhau, gạt hẳn Astrid ra ngoài .

- Ồ . Ảnh nói là ảnh yêu cháu, và cuốn sách đang viết hay lắm . Vẫn cái giọng đó! - Chị cố nói giọng thật vui vẻ, nhưng làm nỗi là bớt chua chát phần nào thôi.

- A Ha! Cháu ghen với tác phẩm của anh ấy!

Đôi mắt dì Beth rực sáng . Bà đã thấy một điều mà trước đây bà chưa thấy, hay chưa thấy rõ . Bây giờ nó hiển hiện lên tiêu điểm ống kính .

- Cháu không ghen với tác phẩm của anh. Chẳng là kỳ cục hay sao ?

- Dì đồng ý hoàn toàn . Nhưng tại sao cháu lại bực tức với chuyện viết lách của anh ấy ? Chuyện gì sẽ xảy ra, Jessie, nếu cháu không cần phải nâng đỡ anh ấy nữa ? Bây giờ cháu không thể kiểm soát anh ấy nữa, phải không ? Nếu anh vẫn thành công thì sao ? Bấy giờ cháu sẽ làm gì ?

- Cháu mừng cho ảnh - Nhưng giọng nói của chị chẳng có vẻ thuyết phục, dù là với chính chị .

- Cháu làm nỗi không ? Cháu nghĩ coi cháu có thể chấp nhận điều đó không, hay cháu lại ganh ghét hơn, dù là cháu cố gắng để lờ nó đi ?

- Vô lý quá vậy ? - Chị không thích giọng bà Beth nêu lý thuyết đó .

- Đúng . Vô lý . Nhưng dì nghĩ là chưa chắc cháu đã hiểu . Vấn đề là anh ấy yêu cháu hay không yêu cháu . Nếu anh ấy không yêu thì cháu không thể giữ nỗi . Nếu có, có lẽ cháu không buông nỗi . Và nếu cháu cứ tha thiết nâng đỡ anh mãi thì, cháu thân yêu ạ, anh ấy sẽ bay đi, tìm một người nào mà anh ấy có thể nâng đỡ, và người đó cho anh cảm tưởng mình là kẻ nam nhi. Một người nào có thể cho anh ấy một đứa con. Cứ ghi vào sổ những lời của dì .

Jessie lặng yên, và hai người đi ngủ . Nhưng những lời của dì Beth đã bắn trúng đích . Chính anh cũng đã nói với chị những lời như thế, chỉ theo cách riêng của anh thôi. Ở Carmel anh đã nói với chị rằng mọi việc phải thay đổi . Đúng, chúng đang thay đổi . Nhưng không theo cách suy nghĩ của anh.