Bảy Điều Ước Của Tân Ma Vương

Chương 6: Sáng sớm tinh mơ, Diêm Vương ngái ngủ.




Vũ điệu của người mộng du mơ hồ hơn cả túy quyền của kẻ say rượu.

-------------------------

Diêm Vương ngủ say như chết.

Không, hoàn toàn không phải đám quỷ thư đang sử dụng biện pháp nói quá, mà nàng thực sự ngủ say như chết vậy. Diêm Vương khi chợp mắt luôn treo mình trong trạng thái không thở, nàng chỉ nằm đấy, lạnh giá và cô đơn. Nếu như Ty Mệnh đại nhân còn ở đây, hẳn người sẽ bật cười rồi bảo, Diêm Vương của các ông là một con quỷ vừa nhây vừa lười, vừa đáng yêu lại vừa dễ ghét.

Có điều hôm nay thật sự là một ngày vương hậu của chúng không nên ngủ say, thật sự có biến rồi, biến lớn. Tuy đám quỷ thư mơ hồ chưa rõ cái cảm giác bất an này là sao, nhưng bức thư gửi đến âm thế vào sáng sớm tinh mơ ngày hôm nay đang mang theo những dấu hiệu thật chẳng lành chút nào. 


Dù gì thì âm thế bây giờ cũng đang rất ổn, mặc cho đám ma quái dị hợm vẫn rình rập bao phủ bên ngoài dãy Tử Bi Sơn, song chúng chẳng gây hại, mà kẻ xâm lăng lại chả có ý định can thiệp vào việc cai quản của cõi u minh, tình trạng hiện giờ tạm coi như bình an, lũ quỷ thư không còn tham vọng gì khác nữa.

Vậy nên, để phối hợp với bầu không khí đang rất yên ổn ở cõi mây phủ, ngay sáng sớm ngày hôm sau, khi trời vẫn còn nhá nhem, Tân Thế đã bước vào phòng của Diêm Vương, vui vẻ mở tung cửa sổ. Một luồng gió lạnh lùa vào, buốt tỉnh cả tâm trí. Nàng khẽ rùng mình, thở ra một hơi phả khói trắng xong tiến lại gần chiếc giường lông quạ thoạt trông vô cùng ấm áp kia, dứt khoát kéo chăn ra. Người nằm trên giường thấy lạnh thì uốn éo mấy cái rồi cuộn mình lại, đưa lưng về phía kẻ phá rối để tiếp tục say giấc. Tân Thế phì cười, đưa một chân lên giường, thò đầu ngắm nghía dung nhan lúc ngủ của vị thần chết. Đôi mắt xếch nhắm nghiền, hàng mi cong khẽ động, ba nốt ruồi tiễn bước giọt lệ nối tiếp nhau xếp hàng dưới mắt trái, nổi bật hẳn lên giữa làn da trắng như tuyết lại có phần nhợt nhạt.


Tân Thế mỉm cười, ép lại xung động muốn ôm chầm lấy đối phương, nàng nhéo tai Diêm Vương, luôn miệng gọi, "Đại gia, dậy, dậy, đại gia mau dậy."

Đánh thức rất có tiết tấu, đám quỷ thư bu đầy ngoài cửa gật gù cảm thán, vẫn không quên áp tai thật sát để nghe ngóng.

Diêm Vương bị quấy nhiễu thì nhíu mày dúi mặt xuống gối, lầm bầm cằn nhằn cái gì đó. Tân Thế nhìn xuống người nàng, thấy nàng đang run vì lạnh mà vẫn chưa chịu mở mắt thì lắc đầu đầy bất đắc dĩ. 

"Rét..." Diêm Vương lầm bầm, thân thể càng cuộn chặt hơn.

Tân Thế thở dài, lại đắp chăn lên cho Diêm Vương, sau đó đi ra ngoài. Bọn quỷ thư giật mình, còn đang chuẩn bị chạy tán loạn thì bị nàng thi triển pháp thuật ép cho đứng lại, vài con còn kêu eo éo. Tân Thế nhíu mày, bảo. "Mới sáng ra đã bu vào đây hóng hớt chuyện riêng của người khác, các người không tự cảm thấy bản thân quá rảnh rỗi hay sao? Chuyện ở đại điện đã xử lý xong?"


Con quỷ thư gần nàng nhất vội kêu la, "Đâu có, chưa, chưa có xong đâu! Bọn ta tới đây là có việc muốn bẩm báo với vương hậu!"

Tân Thế liếc mắt nhìn con quỷ thư trả lời mình, quay lưng lơ đãng hỏi, "Có chuyện gì?"

"Sớm ngày hôm qua có một bức thư được gửi từ thiên cung, bọn ta..." Nó nhìn đám quỷ thư còn lại đang nhao nhao giơ chéo tay tạo hình chữ X, "Thực ra bọn ta nghĩ hẳn cũng không phải thứ gì quan trọng,.. xin.... cáo lui."

"Dừng lại đó."

Tân Thế ngoảnh mặt lại, biểu cảm có chút suy tư, "Thư từ thiên cung? Đưa ta đi." Rồi nàng bổ sung, "Ta sẽ đưa cho vương hậu của các người."

"Vậy... Vậy đâu có được!" Con quỷ thư tru lên, "Đây dù sao cũng là thư gửi từ thiên cung,... không, không thể qua loa tắc trách!" Đám quỷ thư còn lại cũng nhốn nháo gật gù đồng tình. Tân Thế nhướng mày, bọn chúng lại rụt hết lại về phía đằng sau, con quỷ thư kia chân vẫn còn lẩy bẩy, hai bàn tay cào vào nhau rách cả lớp da đen sần sùi. "Vâng... thế thì nghe theo ý ngài đi, để... để ta lấy đưa ngài..." Dứt lời, nó xoay lưng lại, trao đổi với một con quỷ đứng sau bằng thứ ngôn ngữ Tân Thế không tài nào hiểu nổi.
Khi đã cầm bức thư trên tay, Tân Thế giải phép thả đám quỷ thư đi xong cẩn thận quan sát kĩ vật nọ. Bao bì được làm bằng loại giấy nâu khô ráp, dấu phong ấn đỏ đậm chạm khắc long phượng oai phong lẫm liệt. Nàng lật trái lật phải, hoàn toàn không có ý định mở phong thư ra.

Như nhớ lại gương mặt của Diêm Vương ban nãy, nàng cười phốc lên một tiếng rồi lắc đầu, lại quay lại căn phòng mình mới bước ra.

"Đại gia, đại gia, mau dậy, lần này ta tuyệt đối không mềm lòng nữa, đại gia ngủ quá nhiều rồi."

Tân Thế xắn tay áo, mạnh mẽ lắc người Diêm Vương.

"Im đi!" Hai mắt nhắm tịt, Diêm Vương vùng giãy ra khỏi tay Tân Thế, vơ lấy cái gối ném thẳng về phía nàng. Tân Thế bắt kịp, lấy nguyên cái gối ấy vỗ lên phần hông của Diêm Vương. "Đại gia, đại gia không mau tỉnh thì sẽ không thể ngắm mặt trời mọc!"
Diêm Vương tựa hồ phát hiện từ khóa nhanh chóng, nàng ngóc đầu ra khỏi chăn, mơ màng hỏi, "Mặt trời mọc?"

"Cảnh mặt trời mọc rất đẹp, đại gia có muốn đi ngắm không?" Tân Thế thấy con mồi bị dụ thì cười thầm, vẻ mặt thập phần hào hứng.

"Tiểu nhân ngươi dẫn ta đi?" Xem chừng Diêm Vương vẫn chưa dứt khỏi cơn buồn ngủ, đầu nàng còn đang đà lại rơi xuống gối thì Tân Thế mau lẹ vươn tay giữ lại, từ từ nâng nàng ngồi dậy. 

"Ta... Tất nhiên là tiểu nhân dẫn đại gia đi rồi. Đi ngắm mặt trời mọc!" Tân Thế véo má Diêm Vương.

"Thế thì... đi." Diêm Vương ngước lên, khẽ thì thầm vào tai Tân Thế, hơi nóng rần rần lan tỏa, chạy dọc tới sống lưng Tân Thế khiến nàng khẽ rùng mình, cả người như nổi một tầng da ngưa ngứa lại ran rát. 

Cảm giác thực sự rất tốt, Tân Thế thầm nhủ, ừ, thực sự rất tốt.
Chạng vạng. Dưới chân không thể phân rõ đâu là đất, còn đâu là bóng người hắt lên. Ngước mắt lên là khoảng xám mờ mịt, ngoảnh mặt lại là sương khói mơ hồ. Khoảng khắc tranh tối tranh sáng nơi âm thế thực sự rất mong manh, như ảo, như thực, như chưa từng phân chia ranh giới. Hai người ngồi trên thảm bay, Diêm Vương vẫn còn ngái ngủ, dựa đầu lên vai Tân Thế. Cảnh quan xung quanh đối với hai người bây giờ mới thật sự trở nên cách biệt. Tân Thế áp má bên mái tóc bạc mềm mại của Diêm Vương, tham lam hít một hơi thực sâu để giữ lại cho mình hương ấm đầy lưu luyến. 

Nơi này không có mặt trời, không có mặt trăng, không có những sắc màu mà người ta ngỡ tưởng chừng như vô cùng thường nhật. Đúng, Tân Thế dần dà cũng cảm nhận được, nơi đây, chân chính là thế giới của kẻ đã chết. Nàng có thể thấy tự phía đằng xa thấp thoáng những bóng người mờ nhòa, bọn họ đứng bên bờ Vong Xuyên, từng chuyển động mê hoặc chẳng khác nào vũ điệu của người mộng du giữa cánh đồng hoa đỏ rực rỡ.
Có lẽ toàn bộ đều chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ của kẻ mộng du. Mà mọi kẻ mộng du, đều mù quáng.

Tân Thế khẽ nhéo tay mình, cảm giác đau nhức nhắc nàng nhớ rõ, nàng còn sống, dù cho nàng đang ở chốn u hồn, thế nhưng nàng vẫn sống. 

"Mặt trời mọc chưa?" 

Đột nhiên bên tai vang lên thanh âm nhẹ nhàng như tan mộng. Một ý nghĩ bỗng dưng thoáng qua tâm trí Tân Thế khi nàng giật mình thảng thốt, rốt cuộc ai mới là người vừa thức tỉnh? Là nàng, hay là người lúc nào cũng say ngủ kia? 

"Mặt trời đợi nàng dậy mới mọc." Tân Thế khẽ vuốt tóc Diêm Vương, Diêm Vương vẫn còn ngái ngủ, toàn bộ thân trên đều ngả hết lên người Tân Thế, tựa hồ như giữa hai người hoàn toàn chưa hề có những nghi kị hay xa cách nào. Khoảng khắc này, bọn họ chợt trở thành hai người thân thuộc, Tân Thế bao bọc cho Diêm Vương, Diêm Vương tin tưởng vào Tân Thế. 
"Vậy bảo mặt trời mọc đi, đại gia dậy rồi." Diêm Vương nói, hai mắt vẫn còn dán chặt vào nhau, hàng lông mi rung động.

Tân Thế lẳng lặng mỉm cười. Phía đằng xa thoáng chốc nhuộm hồng bóng tối trong Diêm Vương, giữa mơ màng, nàng cảm giác có một nỗi niềm bất chợt xuất hiện từ tận sâu đáy lòng, ép nàng nhắm nghiền đôi mắt. Trước mặt dần trở nên sáng hơn, còn trái tim Diêm Vương quặn thắt lại từng hồi.

Có ai ngờ ở chốn mây phủ, mặt trời thực sự sẽ mọc, mặt trời mọc, rồi mặt trời lặn; mặt trời đến từ đâu, mà mặt trời giã biệt nơi nào, dù sao đi nữa, đến cuối cùng, mặt trời rồi cũng sẽ bỏ lại một mình vị Diêm Vương cô đơn giữa thế gian cô tịch. Một vị thần từng viết, thà rằng đừng gặp, vì gặp là đau; thà rằng đừng quen, vì quen là khổ; thà rằng đừng nhớ, vì nhớ là tương tư; thà rằng đừng yêu, vì yêu là dại khờ.
Dù sao chăng nữa, giữa những chuỗi ảo ảnh của một thế giới vốn dĩ mơ hồ, Diêm Vương cũng chỉ đành ngậm ngùi nuốt lại dòng nước mắt chảy ngược về tim, để mà bất đắc dĩ thầm thốt lên, than ôi, bình minh như một giấc mộng.

--------------------------

'Khoảng 3 phút sau khi kết thúc chương'

Diêm Vương:.....

Tân Thế:.......

Diêm Vương:... khò..............

Tân Thế (hắt xì) Đại gia, đại gia tỉnh thật rồi đấy chứ?! ヾ(。>﹏