Bảy Điều Ước Của Tân Ma Vương

Chương 53: Khi hơi ấm lặng tắt khỏi trần ai.




Sức nặng của kí ức, sức nặng của trách nhiệm, sức nặng của mạng sống và sức nặng của tình yêu. Nàng lưu giữ những khoảnh khắc, trân trọng bao giúp đỡ ân cần, tận hưởng cuộc đời và san sẻ yêu thương. Nàng mang đến thế gian này màu sắc, tiếng cười cùng hơi ấm dường như vẫn luôn chỉ thuộc về riêng nàng. Khi hoa nở, nàng ngắm hoa; khi hoa tàn, nàng ngâm rượu. Trăng lên cao, trăng xuống thấp, mặt trời mọc, mặt trời lặn, ngày qua ngày, nàng hòa vào cùng đất đai, cùng cây cỏ, cùng toàn bộ thế giới, trở thành một phần của dòng suối sinh mệnh một đầu nối với Thiên Đường, một đầu lại hướng về Đại Dương. Khi nàng mất cũng là khi linh hồn nàng trở về với Đất Mẹ; khi nàng không còn, khi hơi ấm lặng tắt khỏi trần ai.

--------------------------

Đốm sáng vừa vỡ nát thành từng hạt bụi li ti cũng là lúc Diêm Vương tức thì biến mất.


Thiên Hoàng rũ mi mắt, y có thể đoán được nàng sẽ đi đâu. Trên người Tân Thế có ấn ký của y, vậy nhất định việc định vị ả ta sẽ nằm trong khả năng của tỷ tỷ. Tỷ tỷ rất giỏi tìm người, vậy nên mọi việc đều sẽ theo ý tỷ tỷ thôi. Tìm được ả ta nhanh thì có lẽ sẽ được nói đôi lời một lần cuối.

Có lẽ.

Rồi Thiên Hoàng ngả người về đằng sau, ngã xuống nền đất. Mặt đất bẩn và bê bết bùn. Máu từ lồng ngực bắt đầu rỉ ra bên ngoài lớp áo hoàng kim, còn hơi thở của y cứ thoi thóp dần như ngọn nến sắp tắt.

Tòa thành này, thế giới này rồi sẽ sớm vỡ vụn như bao sinh linh khác. Những thứ hiện tại trở thành đã từng, những sự tồn tại dần trở thành dĩ vãng. 

Mọi thứ sẽ sớm biến mất.

"Tiêu Y đã đâm mũi dao kết liễu. Thế là chúng ta hết nợ." Thiên Hoàng lẩm bẩm, sau đó nhìn lên bầu trời. Thiên không vạn trượng, gió trôi về ngàn, cuốn theo cả sinh mệnh phàm trần của y đi. Y không muốn trở về nơi đó - nơi lúc nào cũng ngập sáng đến choáng chợp, nơi lúc nào cũng phải trông xuống thế gian đầy ắp những bách tính chẳng hề quen biết mà chẳng thể tìm được người mình ngóng trông. "Thiên Hộ, chí ít ta cũng đang từng bước báo thù cho huynh." Y thì thào, sau đó mí mắt nặng trĩu, rồi mọi thứ xung quanh dần dà trở nên đen đặc.


Khắp nơi chỉ còn là u tối.

Tiêu Y nhìn xuống ngực trái - vị trí đang cắm một con dao sắc bén chọc xuyên qua lớp xương sườn, và có lẽ cũng đã chạm đến tim. Có lẽ là do cách tự tử cho nên thay vì chết thẳng cẳng, nàng lại thấy đau đớn. Cơn đau chạy dọc sống lưng làm cho nàng rùng mình sợ hãi mà chẳng dám động đậy. Nàng sợ nếu cử động, nó sẽ càng đau hơn. Thật buồn cười, rõ ràng xác định sẽ chết, đâm cũng đâm rồi, lại còn sợ đau. Chẳng thà khiến nó cắm càng thêm sâu, vết thương càng thêm chí mạng để đảm bảo phần chắc còn hơn.

"Ngươi dám uống máu của Thiên Hoàng!!" Đồng Dao quằn quại rít lên. Nội tiếng hét của hắn cũng đã khiến từng thớ thịt của Tiêu Y run rẩy. Nhưng Tiêu Y chẳng còn sợ một chút nào. Không hề. "Ngươi dám uống máu của Thiên Hoàng!! Ngươi dám uống máu hắn! Ngươi đồ chó hoang!"


Những chấm đen li ti bao phủ quanh Đồng Dao từ từ bị hút về phía Tiêu Y như thể bị cám dỗ, cứ thế, toàn thân của hắn cũng méo mó biến dạng, để rồi mặc kệ hắn vùng vẫy cỡ nào, lớp da nhập nhằng như bóng ma của hắn cứ thế phủ lên người Tiêu Y. Dòng máu đỏ của nàng vì thế dần trở nên xú uế, đen đặc lại, dính dính nhơm nhớp như một loại keo bẩn thỉu. Tiêu Y ấn cho mũi dao cắm thêm sâu vào lồng ngực. Đầu nàng ong ong, tầm nhìn đã mơ hồ không còn thấy rõ.

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, cuộc đời như tua lại ngay trước mắt nàng. Nàng nhớ hồi còn nhỏ từng trông thấy một cô bé, rõ ràng là tiểu thư nhà thương nhân trong thành, vậy mà phải tự mình đi xách than. Nhỏ như vậy, bắp tay gầy tong teo, trời thì lạnh, cứ thế khệ nệ mang vác chậu than lớn phải phân nửa cơ thể ấy. Dù được nuôi dạy như một nam nhi, nhưng Tiêu Y thực sự chưa chắc có thể ăn mặc phong phanh mà làm việc nặng nhọc như thế, trong khi rõ ràng đó là nữ nhi, tỷ tỷ Tiêu Sâm của nàng còn chưa bao giờ phải chạm tay vào bất kể một việc nhà lặt vặt nào kìa. 
Cơ mà cô bé thật là xinh xắn. Tiêu Y cảm giác bản thân càng ngắm càng thích, vậy nên cứ vô thức dõi theo cô bé nọ tự lúc nào không hay.

Cho đến ngày cô bé bị bắt cóc khi đang đi đâu đó cùng với "tỷ tỷ của cô bé". Do quá cuống quít, cho nên Tiêu Y đã đuổi theo. Hôm ấy Tiêu Sâm cũng ở đó. Ngày định mệnh dẫn lối cả bốn người bọn họ chệch ra khỏi quỹ đạo vốn có của mình. 

Sinh tồn khốn khó, tìm kiếm lại cô bé kia còn gian truân hơn. Tiêu Y ý thức sâu sắc chuyện mọi sự diễn biến như hiện tại đều quy về một mối, đó là kiếp nợ của Tiêu Vương tộc gây nên xung quanh đấu trường. Nhưng nàng không muốn cam chịu số phận. Nàng muốn thoát thân. Nàng muốn bảo vệ cho cô bé gầy yếu mình vẫn luôn dõi theo.

Cuối cùng nàng cũng tìm được cô bé, tay chân đầy xiềng xích, cơ thể khắp nơi hằn sâu những vết roi vọt. Không có thời gian để xót thương. Ở đây không thiếu những đứa trẻ thương tích thảm hại, vậy nên còn sống là tốt. Chỉ cần còn sống sót mà thôi.
Chỉ cần còn sống, tương lai sẽ vô hạn khả năng. Chết thì lại hết mất rồi.

Như nàng đây, một khi chết rồi, coi như mong ước được một lần ôm Tô Tư Tư như đã từng cũng tan biến. Tiêu Vương tộc sẽ không còn người nối dõi, không biết phụ thân sẽ xoay sở thế nào đây. Nếu cứ phụ thuộc vào Thanh Linh tiên đốc, e rằng tất cả mọi thứ sẽ thật sự sụp đổ. Quốc gia này, nền văn minh này, toàn bộ nhà cửa làng mạc sẽ không thể chống chịu được binh đoàn rối gỗ ẩn sâu dưới tầng hầm phủ Kiều Dương. Sức mạnh của Thanh Linh tiên đốc vượt ngoài tầm hiểu biết của người thường, ngài ta gọi nó là "tu tiên", còn Tiêu Y luôn cảm thấy nó như thứ tà đạo. Nàng không muốn chém gϊếŧ, cũng không muốn soái vị. Nàng chỉ muốn sống một cuộc đời yên ả mà thôi.                                                                        
Nàng đi rồi, tỷ tỷ song sinh của nàng thì sao nhỉ? Bọn họ từ lâu đã đánh mất sợi dây kết nối, thế nên có lẽ cái chết của nàng sẽ không quá ảnh hưởng đến tinh thần của Tiêu Sâm. Thế giới ngoài kia còn rất rộng lớn, tỷ tỷ có thể đi xa, dẫn theo Tô Tư Tư rời khỏi mảnh đất sớm muộn rồi cũng hoang tàn này. Tiêu Sâm là một người cừ khôi, lớn gan, lại biết đảm đương mọi chuyện, là quân hậu lo toan mọi thứ thay cho quân vua bất tài bạc nhược. 

Nàng không còn, Tô Ngọc Lan cũng không còn. Tiêu Y từng van nài Tô Ngọc Lan, rằng đừng bỏ nàng mà đi, rằng đừng từ bỏ niềm tin với thế giới này. Nàng kể với Tô Ngọc Lan về kế hoạch của mình, về những con búp bê thế mạng, về vị Diêm Vương đồng ý hy sinh sinh mệnh của bản thân để cứu lấy Tô Tư Tư và Tiêu Sâm từ quỷ môn quan trở lại thế gian. Mọi người đều sẽ được sống, còn sống là còn hy vọng. Tô Ngọc Lan đáng lẽ đã chết từ nhiều năm về trước, là Diêm Vương cứu nàng trở lại, nhưng đến cuối Tô Ngọc Lan vẫn lựa chọn cái chết. Tô Ngọc Lan nói đó mới là hình thức giải thoát nàng mong đợi. 
Rồi sau đó, thế giới trong mắt Tô Tư Tư sẽ là một thế giới như thế nào đây?

Cô bé ấy không còn phải mang vác nặng nhọc nữa, mà Tiêu Y cũng chẳng thể trông ngóng tương lai của cô bé ấy nữa rồi.

"Thật buồn quá."

Tiêu Y bật khóc.

"Thế này thì buồn thật đấy. Khốn kiếp. Thật không muốn chết chút nào. Không muốn rời xa mọi người chút nào."

Nàng đưa tay như muốn rút lưỡi dao đang cắm sâu trong lồng ngực mình ra. 

Song lúc trông thấy bàn tay đã bị bao phủ bởi một lớp màng đen đặc, nàng lại sững người lại.

"Chí ít, ta và ngươi vẫn còn nhau." Giọng nói của Tiêu Diêu Đồng Dao vang lên bên tai. Khò khè, yếu ớt. 

"Thật sự đấy..." 

Tiêu Y bật cười rồi thả tay xuống.

"...đúng là trớ trêu."

Sau đó, nàng đổ rạp người.

Tiêu Sâm bật dậy. Trước sự kinh ngạc của tất cả mọi gia nhân, còn có cả phụ thân đang ngồi ngay kế bên giường. 
Lồng ngực nàng đau nhói, nhưng cơn đau cũng mau chóng qua đi, để lại một cảm giác trống trải lạ kỳ. Nàng không biết nữa, tuy nhiên sự trống rỗng khiến nàng khó chịu đến muốn thét lên, muốn phá phách, muốn đập vỡ tất cả mọi thứ hiện hữu trong tầm mắt mình. 

"Tiêu Sâm, con ổn chứ?" Phụ thân nắm lấy tay nàng. Tay phụ thân lạnh lẽo, còn run rẩy. Giọng phụ thân khàn đặc, nhuốm đầy mệt mỏi. 

"Con không biết nữa." Tiêu Sâm lắc đầu. Một giọt, hai giọt, những giọt lệ cứ nối đuôi nhau trào qua khóe mắt, nàng không sao kìm nén chúng lại được, "Con không biết. Con thấy không ổn chút nào."

Dường như nàng đã đánh mất một thứ gì đó.

Một thứ mà sẽ mãi chẳng quay về.

"Đã đến lúc ngươi phải rời khỏi đây."

Trong thế giới trắng, nam nhân toàn thân nhuốm đầy máu bỗng ngóc đầu lên, trừng mắt nhìn Tô Tư Tư.
"Mọi chuyện đã chấm dứt rồi."

Nàng ngơ ngác nhìn y, song vẻ mặt lạnh nhạt của y như chiếc kìm kẹp chặt ép nàng không tài nào cất nổi nên lời. Nàng muốn hỏi y, chấm dứt là sao? Thế nào là chấm dứt? Cuộc sống của nàng? Cơn ác mộng của nàng? Hay thậm chí là nỗi thống khổ của nàng?

Thứ gì sẽ là thứ biến mất?

"Con người, có người chết cũng có người sống." 

Nàng cảm giác giọng của nam nhân ngày càng cách xa, kèm theo đó thế giới trắng cũng dần dà sụp đổ. 

"Kí ức cũng vậy, có kí ức chết, sẽ có kí ức sống. Tạm biệt ngươi, Tô Tư Tư, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại."

Sau đó, nàng quay trở lại thế giới đầy khuyết thiếu của mình.

Diêm Vương cảm giác toàn thân thoát lực, cảm giác ấy đột ngột đến mức nàng suýt chút nữa đã rơi khỏi bước nhảy không gian của chính mình.
Một cam kết nào đó của nàng đã tự động triển khai. Đồng thời cảm giác thiếu đi một sợi dây liên kết làm Diêm Vương vô thức nhíu mày. Tiêu Y? Nếu là Tiêu Y thì chỉ có thể là nguyện vọng nàng từng đáp ứng.

"Xóa đi hết thảy ký ức liên quan đến Tiêu Y trong trí nhớ của mọi người"

Đó quả là một lời hứa nông nổi, để đến bây giờ cái giá phải trả chính là toàn thân kiệt quệ không còn chút sức lực nào. Khả năng tối thượng của Diêm Vương là xâm nhập vào tâm trí con người, vậy nên nàng đã quá đề cao bản thân mất rồi.

Cũng may, Tân Thế đang ở rất gần đây. 

Diêm Vương cố gắng giữ thăng bằng, song giờ đây ngay cả việc đi lại cũng trở nên khó khăn. Nàng loạng choạng bám lấy bờ tường. Nàng không biết mình đang ở đâu, có lẽ là một con ngõ hẻm nào đó lọt thỏm giữa lòng Lệ Tích, nhưng xung quanh u tối và chật hẹp. Điều duy nhất làm nàng mừng rỡ xen lẫn nôn nóng ấy chính là mùi hương thuộc về Tân Thế nồng đậm vây quanh. 
Tân Thế thật sự đang ở đây.

Nàng phải gắng gượng lên thôi. Không biết Thiên Hoàng đã làm gì, có điều ngay từ ngày xưa nó đã là đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, hơn nữa còn rất nhẹ dạ và mềm yếu, nhất định sẽ không dám làm hại ai hay làm trái ý của nàng đâu.

Diêm Vương mang theo niềm tin đầy ắp để tiến lên phía trước.

Mùi hương ngày càng nồng, song kèm theo đó còn pha tạp cả một mùi hương nào đó khác nữa. Một mùi hương như báo hiệu điềm chẳng lành. Một mùi hương chẳng mang lại bất kỳ niềm hạnh phúc nào hết.

Mùi hương như khi Quân Thượng tiễn đưa Mệnh Sinh về nơi an nghỉ vậy. 

Diêm Vương không muốn tin, sức lực nàng hiện tại chỉ cho phép nàng lê từng bước chứ chẳng tài nào đẩy nhanh tốc độ để kiểm chứng nỗi lo sợ vô cớ của mình. Ở trần gian này, Tân Thế tự nhận bản thân nàng siêu mạnh mẽ. Nhất định không thể có chuyện gì xảy ra đâu.
Sẽ không đâu. 

Thế nhưng khi trông thấy vẻ mặt bình yên như đang say giấc của một Tân Thế rũ mình dựa bên bức tường cũ mốc, để mặc  máu và bùn đất lấm lem khắp đầu tóc áo quần, thân thể mềm oặt tựa búp bê vải không còn sinh khí, dường như đã có một luồng hơi lạnh toát chạy dọc người Diêm Vương. Nàng gọi một tiếng, gọi thật nhỏ nhẹ, giống những tia nắng trốn thoát khỏi những tán mây đen trên cao để lọt xuống nhân gian, rải lên bờ vai của thiếu nữ trước mắt nàng vậy. 

Tân Thế chẳng đáp lại nàng. 

Gương mặt Tân Thế đã không còn chút biểu cảm. Tân Thế lẳng lặng ngồi đấy, không còn nói, không còn cười, không còn những câu đùa giỡn hay trêu chọc. Mái tóc đen dường như lúc nào cũng gọn gàng mềm mượt nay đã rối bời, còn chủ nhân của nó hồn nhiên không màng đến những sợi lòa xòa ngay trước mắt.
Ngày thường Tân Thế nào có bao giờ để bản thân mình xuề xòa như thế này. 

Nhớ có một lần, Diêm Vương vì quá đỗi tò mò không biết Tân Thế sẽ phản ứng ra sao cho nên đã thử vò đầu đối phương. Nàng nhớ lần ấy Tân Thế vừa ngạc nhiên lại vừa bực bội, lại chỉ có thể dở khóc dở cười trách mắng nàng một hồi, sau đó lại lấy gương ra chải chuốt sao cho trở lại với trạng thái hoàn hảo thường nhật.

Tân Thế thật sự là một người cực kỳ chỉn chu. 

Vậy mà giờ đây,

Diêm Vương rũ mi mắt nhìn xuống hai bàn tay mình.

Chúng đang run rẩy. Cả cơ thể nàng đều đang run rẩy. Nàng không biết rốt cuộc vì thấm mệt, vì kiệt sức, hay vì kinh hoàng nữa. Trái tim nàng đập thình thịch, khả năng suy nghĩ của nàng chậm rãi trở nên tê liệt. 

Cứ thế để Tân Thế rời đi?

Cứ thế?
"Vương hậu!"

Có một người lao đến, đỡ lấy nàng. Lúc đó Diêm Vương mới nhận ra mình suýt chút nữa đã đổ rạp. Diêm Vương thấy mình yếu ớt lạ kỳ ở vào thời điểm hiện tại. Sức mạnh của lời hứa nặng nề thật đấy, nó rút cạn năng lượng của Diêm Vương lúc nào chẳng hay. 

"Thủy Đế, vương hậu sắp cạn năng lượng rồi!" 

Nàng nghe thấy giọng nói của Ti Mệnh. Sao cô ta lại ở đây nhỉ? Tầm nhìn của Diêm Vương trở nên mờ nhòa, mọi thứ mơ mơ hồ hồ không còn rõ ràng, duy chỉ có người đang ngồi kia dường như vẫn hiển hiện một cách chi tiết đến từng đường nét, song chẳng còn biểu cảm nào. 

Kể cả khi nàng khốn đốn đến nhường này, Tân Thế cũng chẳng một lời hỏi han hay thể hiện chút ít sự quan tâm vốn dĩ. Nàng tìm được Tân Thế, nhưng có gì đó không đúng ở đây.
Có một thứ gì đó đã chệch ra khỏi quỹ đạo,

kéo theo đấy là bầu trời dần đổ vỡ, mang tất cả hơi ấm lặng tắt khỏi trần ai.

[Hết phần III]