Bảy Điều Ước Của Tân Ma Vương

Chương 42: Vương tộc Lệ Quốc, cuộc trao đổi đồng giá.




Cảm giác đau đớn dường như đã hoàn toàn biến mất. Ả khoan khoái tận hưởng cảm giác giật tay mình ra khỏi lớp xiềng xích thứ ba, để toàn bộ phần thân trên từ cổ xuống thắt lưng được tự do buông thả. 

Du Mục thật sự được việc. Mọi chuyện đang tiến triển thuận lợi hơn bất kỳ ai có thể ngờ đến. 

"Dây xích bị phá bỏ rồi sao?" Ả nghe thấy tiếng nàng vọng lại từ bên trên. Giọng nàng đầy quan tâm, nhưng trên hết - ả nghĩ - không hề chứa đựng chút giả tạo nào, kể cả khi đó là bản chất con người nàng. Nàng đang thật tâm mong muốn ả có thể thoát ra khỏi đây, rời khỏi ngục tù từng mang tên 'vĩnh cửu' này, để có thể đưa nàng tránh xa cõi chết.

Nếu điều đó xảy ra, sẽ chẳng ai có thể chạm dù chỉ một ngón tay vào ả, hay nàng. Ả tự tin vào năng lực của mình. Dù địch thủ có mạnh mẽ nhường nào chăng nữa, ả cũng có thể xoay sở để cả hai an toàn.


"Hô, trước khi phá đến sợi xích thứ tư, ta phải nghỉ ngơi hồi sức chút đã." Ả bật cười, tâm trạng thoải mái cực độ, "Muốn nghe tiếp câu chuyện không?" Ả hỏi nàng.

"Đã đến đoạn người mềm yếu để lạc mất con quỷ của mình trên nhân gian." Nàng nhẹ nhàng đáp lời. Ả có thể nghe thấy tiếng sột soạt, dường như nàng thay đổi tư thế để được dễ chịu hơn. Cả ả và nàng hẳn là đều đang ở những nơi khó có thể tìm được chỗ nào tử tế để thả lỏng.

"Đúng vậy, người mềm yếu không đủ năng lực để bắt giữ con quỷ của chính mình. Y thông thạo đủ mọi loại cổ ngữ, nghiên cứu về hàng ngàn những phương pháp vận dụng thần lực, học rộng, hiểu sâu, nhưng song hành cùng bộ não thông tuệ ấy, lại là một nguồn sức mạnh yếu ớt. Loài người các ngươi sẽ dùng từ 'bất lực' chăng? Trong khi muốn đánh bại con quỷ của mình, y cần nhiều hơn thế."


"Bắt buộc phải gϊếŧ chết con quỷ hay sao?" Nàng thắc mắc. Trùng với điều mà chính ả cũng từng nhiều lần băn khoăn tự hỏi.

"Chúng tựa những cái bóng vậy." Ả như thấy được chính mình của ngày xưa, cũng như tự tìm cho bản thân một đáp án, "Chúng gồm toàn bộ thứ xấu xí, đen tối và được cho là thừa thãi của gia đình bốn người nọ. Là những lời dối trá xuyên tạc nhất của kẻ bịa đặt, hay mọi ích kỉ toan tính của gã mưu mô, đương nhiên, cũng là tất cả nhu nhược và đê hèn của người mềm yếu."

Ả nhìn xuống hai lòng bàn tay. Tràn ngập hình vẽ. Những dấu vết màu chu sa ngoằn ngoèo cắn nuốt lấy làn da ả, những lời nguyền cùng bùa chú canh giữ ngập sâu vào tận xương, và 'đã từng' kết nối cả với những sợi xích làm từ đá San Cương trấn áp thần lực.


"Con quỷ chính là bản thân bọn họ, bọn họ cũng chính là bản thân con quỷ. Chúng chỉ như những hình ảnh phản chiếu của nhau, nhưng một bên chìm sâu vào bóng tối, và toàn bộ sinh mạng không mang bất kỳ sứ mệnh nào khác ngoại trừ  gánh vác hết toàn bộ tội lỗi của kẻ bên kia tấm gương của mình. Kể từ khi sinh ra, đã được định đoạt như vậy."

"Vậy nên đáng lẽ ra mọi việc sẽ vẫn cứ tiếp diễn như thế, lòng làm, dạ chịu; cho đến một ngày, đã có kẻ không thể chịu đựng được nữa, quyết tâm nâng dao lên để đâm chết một nửa nhân cách của chính mình. Diêu Mục Du, ngươi đoán xem, người đó có thể là ai?"

-------------------------

Tiêu Y từng được diện kiến Thanh Linh tiên đốc. Dù mối quan hệ giữa Lệ Vương đương thời cùng Tiêu Vương gia vốn đã vỡ nát như tương, nhưng đương kim thánh thượng vẫn thuộc tuýp người vô cùng phép tắc và tuân thủ luật lệ hoàng gia về quyền của hoàng thân quốc thích. Tỉ như, ông cho phép toàn bộ con cháu chứ không riêng gì hai đứa nhỏ sinh đôi họ Tiêu được phép gặp mặt và nói chuyện với vị tiên đốc lẫy lừng qua những lời đồn đại.
Quả nhiên, Thanh Linh tiên đốc hệt như những gì Tiêu Y đã hằng tưởng!

Toàn thân bị che kín mít bởi lớp áo trùm rộng màu xám nhạt, kể cả gương mặt thấp thó cũng chỉ để lộ ra một phần của chiếc mặt nạ bạc thoạt trông thập phần lạnh lẽo. Thứ duy nhất mà Thanh Linh tiên đốc thoải mải để lộ mà không chút che giấu chính là dáng đi và giọng nói của ngài. Có thể dễ dàng nhận ra đó là giọng nữ, đồng thời mặc dù diện mạo mang lại cho mọi người xung quanh cảm giác đáng sợ pha lẫn e ngại, dè chừng thì Tiêu Y đánh giá chất giọng của tiên đốc thực sự ấm áp lạ thường, mặc cho nàng luôn cảm thấy dường như nó bị thiếu đi một thứ gì đó.

Một thứ mà một khi đã mất, thì cảm giác trọn vẹn cũng tan biến theo.

Tiêu Y đã mất kha khá thời gian để trăn trở về điều này. Đó là một khoảng trống rỗng khó chịu tới mức bức bối. Mặc dù biết rất rõ về thứ mình mường tượng ra trong đầu, nhưng lại chẳng thể chỉ đích danh, tìm bao nhiêu từ ngữ cũng chưa thấy được cái thích hợp. Quãng thời gian ấy ngột ngạt đến mức ngay cả Tô Tư Tư cũng hết cách chọc cho Tiêu Y vui vẻ - điều mà đáng lẽ ra Tô Tư Tư phải sành sỏi hơn ai hết.
Và giờ thì Tiêu Y nhận ra thứ khoảng không thiếu vắng đấy là gì rồi. Không, chính xác hơn thì bằng trực giác của mình, ngay đêm qua, thời điểm bước vào căn phòng nhỏ, trông thấy những giá nến lung linh trong đêm, lắng nghe thanh âm của nữ nhân giữa nét thanh bình khó tả trong khu số bốn lạc lõng giữa bốn bề giông bão. Khi ấy, Tiêu Y như kẻ mơ được báo mộng. 

Tân Thế - hầu cận của Diêm Vương - tay sai của Tử Thần, hiện tại hãy mặc kệ việc xem xét xem cô ả sở hữu làn da trắng xám kia có phải vương hậu Địa Ngục thật hay không đi - lại mang những đặc điểm giống với Thanh Linh tiên đốc đến lạ. Từ dáng đi: lưng hơi đưa về phía trước, chân rảo bước nhanh như một dạng thói quen trong di chuyển; cho tới cách nhấn nhá nhả chữ, đương nhiên kèm theo đó là cả chất giọng cực kỳ ấm mà lại hơi khàn khàn. Đó là trọng điểm gợi nhắc Tiêu Y nghĩ đến tiên đốc, và rồi nhận ra được thứ mà nàng luôn cảm thấy khiếm khuyết mỗi lần tiên đốc cất tiếng chính là cái hồn.
Phải, Thanh Linh tiên đốc có một thanh âm trầm ấm, nhưng lại vô cảm. Tựa như một cái túi sưởi, mặc dù ôm nó có thể xóa tan đi cảm giác lạnh giá, nhưng không có nghĩa là có thể nương nhờ nó để bớt đi cô độc hay tìm về chút cảm thông. 

Như một món đồ vậy, và như một cái túi sưởi, không hơn không kém.

Song Tiêu Y tìm được cảm giác đủ đầy ở Tân Thế. Con người này rốt cuộc có thể là ai đây? Tiêu Y thích thú tự hỏi,  chợt cảm thấy tò mò về vị hầu cận hơn cả chủ nhân của nàng ta. 

"Ngươi thấy Tân Thế giống với Thanh Linh kia ư?" Diêm Vương sửng sốt, rồi lại lập tức phủ nhận ngay sau khi vừa dứt lời, "Không thể nào!"

"Ta chỉ đang thắc mắc mà thôi. Vì ta thấy hai người họ có rất nhiều điểm tương đồng." Tiêu Y chưa dời mắt khỏi Tân Thế, dù biết hành động của mình hiện tại cực kỳ khiếm nhã, nàng vẫn chằm chằm theo dõi những diễn biến cảm xúc trên gương mặt đối phương. Dù chỉ một gợn sóng hay chút ít hoang mang thôi, cũng có thể giúp Tiêu Y suy đoán được phần nào một góc của sự thật, chí ít cũng muốn thử xem có thể đúng đến đâu thì đúng.
Nhưng Tân Thế lại mỉm cười. Không phải vì vui vẻ, cũng không do chột dạ hay lúng túng gì hết, nụ cười này lại trái ngược hẳn với giọng nói 'cảm xúc' của nàng, nó rỗng tuếch và vô thần. 

"Ngài thấy ta giống với Thanh Linh tiên đốc của các ngài sao." Tân Thế khẽ lắc đầu, tay nâng tách trà còn ấm lên bên miệng, nhấp một ngụm nhỏ, "Đây đã là lần thứ hai trong ngày có người nhận nhầm ta thành vị ấy rồi. Trùng hợp xiết bao."

"Lần thứ hai ư?" Cả Tiêu Y lẫn Diêm Vương đều giật mình thốt lên. Hai người bọn họ thoáng liếc nhìn nhau, sau đó Tiêu Y nhanh miệng giành quyền đặt câu hỏi trước, "Thật sự như vậy? Chẳng lẽ là người trong đảng Trường Sinh? Cô biết đảng Trường Sinh chứ, đó là tên gọi nhóm người theo Thanh Linh tiên đốc. Chỉ có bọn họ mới gần gũi nhất với ngài trong ngày thường. Ngoài ra ta thấy rất ít khi tiên đốc rời khỏi cung điện của đức vua." Ngừng lại một chút, Tiêu Y mới lẩm bẩm, "Thực ra đó là những gì nội gián báo cáo, chứ rất khó để theo sát được hành tung của con người này, nhất là khi người đó đang nằm dưới quyền bảo hộ sít sao của Lệ Vương. Đức vua ham mê đeo đuổi thuật Trường Sinh hàng bao nhiêu năm rồi cơ chứ."
"Nếu ta nói, dù cho ngươi có suy đoán bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng sẽ không đoán được thì ngươi có tin không." Tân Thế vẫn giữ nụ cười nhạt nhẽo vô vị, khóe môi kề sát vào miệng chén, "Nó còn liên quan đến vụ xô xát lộn xộn mà hẳn là ngươi vừa phải gián đoạn bữa ăn trưa của mình để đi thu dọn hiện trường đấy."

"Quả nhiên là hai người." Tiêu Y đánh mắt sang cả Diêm Vương, nhưng nàng cảm thấy nữ nhân bạch cốt tinh này dường như đang bị mất tập trung. Ánh mắt ả mông lung khó tả, hàng lông mày thanh mảnh thì nhẽ nhíu chặt. Giờ đây trông ả ta như một người hoàn toàn bình thường, khác hẳn với vẻ ngoài tàn ác mà Tiêu Y đã thấy đêm giông bão hôm qua, trừ việc da dẻ ả bệch bạc quá mức cho phép. 

"Không thể nói là do chúng ta được, ta đã bị tấn công." Tân Thế lắc đầu, quyết định đặt chén trà xuống, "Vậy nên hiện tại bọn ta đều rất mệt mỏi, chỉ muốn an tĩnh dùng bữa mà thôi."
Tiêu Y vỡ lẽ. Ra là muốn đuổi khéo mình? Nàng cúi xuống nhìn bàn ăn thoạt trông có vẻ chưa đụng đũa nhiều, lại quay sang nhìn đĩa thịt gà điểm xuyết mấy cái lỗ do bị chọc, rồi ngẩng mặt nói với Diêm Vương - người mà mới thoát khỏi trạng thái ngơ ngơ ngác ngác được vài giây, "Diêm vương mà cũng cần ăn những thứ này sao?"

Diêm Vương nhướng mày nhìn nàng, "Có vấn đề gì với việc ăn những món ăn à?" Nàng đặc biệt dị ứng với những câu hỏi như vậy. Cần cái nọ, cần cái kia, người ta không thể đơn giản là ngừng việc tọc mạch lại và kệ mặc xác kẻ khác ư. Đúng là loài người - nàng lầm bầm trong cổ họng, điều làm nàng ngạc nhiên là thế mà nàng lại nhịn không bật lên thành tiếng.

"Không, đương nhiên là việc ăn hay không tùy vào... mỗi cá thể," Tiêu Y vội xua tay, đầu óc linh hoạt lựa ra một vài từ ngữ phù hợp, "Ta chỉ thắc mắc mà thôi, bởi vì ngài biết không, ta cũng quen một vị diêm vương, và như những gì ta được biết, thì người đó không cần ăn uống, vậy nên cũng không hề thiết ăn uống."
Đột nhiên nhận được câu trả lời như vậy khiến Diêm Vương hơi sững người. Với bộ giác quan nhạy bén gấp vài lần phàm nhân, nàng lập tức phản bác, "Chắc ngươi đang đùa!"

Tân Thế: "..."

Tiêu Y: "..."

Tiêu Y: "Không, ta không đùa."

"Không thể có hai Diêm Vương trên đời này, chỉ có mình ta Diêm Vương mà thôi. Nếu không phải ngươi đang nói láo, thì chắc chắn người kia đã lừa dối ngươi."

"Quyền năng của người đó quá mức kì diệu, hơn nữa ta thực sự khó có thể tin rằng người đó nói dối ta." Tiêu Y nghiêm túc đáp trả, đồng thời lắc nhẹ đầu, "Ta cũng biết yêu cầu này nghe có vẻ hoang đường, nhưng nếu cô thật sự là diêm vương, vậy cô có thể chứng minh được hay không?"

"Đúng là vô nghĩa thật. Ta chẳng việc gì phải chứng minh để ngươi tin một việc mà mười mươi rõ mười thế này." Diêm Vương khoanh tay lại, ngạo mạn hất cằm, "Loài người các ngươi lúc nào cũng chỉ nhìn thấy những vật vừa tầm mắt; lắng nghe những điều bản thân muốn nghe; hít, thở, ngửi những gì mà chẳng mất một giây để nhận biết và sử dụng cái mồm một cách quá mức thường xuyên cùng sự nông cạn. Nếu muốn biết sự thật đến như vậy, sao không thử tự tìm kiếm câu trả lời cho mình đi."
"Ta quả thực là một người ngay từ khi lọt lòng đã mất đi khả năng khám phá những gì mình băn khoăn rồi mà." Tiêu Y nở một nụ cười buồn, "Vì ta thật sự rất yếu ớt và bất lực, đúng như lời mà cô nói."

Tân Thế lẳng lặng nhìn Tiêu Y, sau đó nhướng mày. Không hiểu sao như nhìn lại được một phần hình ảnh của Diêu Mục Du trong đó: khát khao muốn được vươn mình ra thế giới bên ngoài, nhưng lại mặc cho những hèn nhát tự ti kéo bản thân quay trở lại lớp vỏ bọc kiên cố. Song đó là vì Diêu Mục Du từng trải qua những tháng năm bị truy sát và đánh mất đi nhiều thứ, còn thiếu nữ kia, thậm chí còn chưa tròn mười tám tuổi, thì đã gặp phải tình huống thế nào để khiến cho đôi mắt nặng trĩu như vậy?

Rất khó để biết.

Tân Thế thầm thở dài.

"Phải có một cái giá ngang hàng." Nàng nói với Tiêu Y, "Trên đời này không gì là cho không. Của cho là của nợ. Ngươi muốn một sự minh chứng, thì ngươi cũng phải cho bọn ta thấy một thứ gì đó tương đồng."
Tiêu Y chần chừ nhìn từ Tân Thế cho tới Diêm Vương, trong khi Diêm Vương thì thoáng lườm Tân Thế, ánh mắt sắc lẹm kia như đang muốn hỏi rốt cuộc ngươi nghĩa gì mà yêu cầu như vậy. "Hai người muốn một sự công nhận ư?" Tiêu Y hơi bối rối, một tay vo lại đặt lên trán.

"Thật ra ta cũng đang có thứ muốn yêu cầu từ ngươi." Chợt Tân Thế lại lên tiếng. Đợi Tiêu Y ngoái qua nghi hoặc, nàng mới tiếp tục, "Rằng nếu Diêm Vương của ta có thể chứng thực được nàng chính là vương hậu một và duy nhất của cõi chết, thế thì nàng sẽ trở thành một vị khách tùy thời của phủ Kiều Dương các người."

"Tùy thời? Tức là muốn đến lúc nào cũng được ư?" Tiêu Y ngạc nhiên, "Đó là sự công nhận hai người muốn?" 

Diêm Vương đưa tay lên gãi cằm. Hmmm, Tân Thế quả nhiên càng ngày diễn càng tròn vai, từng bước từng bước giống một tay sai đắc lực bên cạnh mình rồi.
Tân Thế quan sát Tiêu Y cúi xuống suy tư một hồi, sau đó thấy cô nàng dường như đã vô cùng quyết tâm khi ngẩng mặt lên, đôi môi mím chặt được thả lỏng, dứt khoát đáp, "Được thôi. Nếu đó là cái giá thì ta đồng ý."

"Ồ, thỏa thuận đạt thành." Diêm Vương ngẫu hứng búng tay cái 'tách' một phát thu hút sự chú ý của cả hai người còn lại. Bản thân Tân Thế cũng chỉ có thể tham gia đến đây, còn về việc vương hậu định chứng minh thân phận thế nào, nàng không thể can dự. Bản thân nàng cũng tương đối tò mò không biết Diêm Vương định làm gì đây, để chứng thực việc mình chính là chủ nhân của âm phủ? "Vậy nếu ngươi đã sẵn sàng, thì hiện tại ta sẽ cho ngươi thấy luôn, bằng chứng của việc ta là Diêm Vương một và duy nhất trên trần gian này."

"S-sẵn sàng ư?" Tiêu Y hơi mở to mắt.
"Rồi, thế thì chuẩn bị!" Diêm Vương bật cười, và mặc kệ cho rõ ràng là câu ban nãy của Tiêu Y mang đầy tính nghi vấn, nàng vẫn bật đứng dậy, vẻ mặt hưng phấn như đứa nhỏ phát hiện ra một trò tiêu khiển đầy thú vị. Chí ít thì Tân Thế đã thấy chút ranh ma thoáng qua rõ rệt trong ánh mắt nàng. "Chúng ta sẽ có một hành trình trải nghiệm thú vị để đời đây!"

Nàng dang tay, tức thì một luồng khí đen đặc trông như khói bao lấy chiều dài sải tay nàng, cuộn quanh da thịt, tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ của oải hương - hiện tượng mà lần đầu tiên Tân Thế gặp khi Diêm Vương dùng thần lực. Mà tính ra, nàng hiếm khi chứng kiến Diêm Vương vận dụng nguồn năng lượng của mình. 

Lần đầu tiên Tân Thế đặt chân bước vào đại điện âm thế, nàng đã những tưởng mình chiến thắng được cả vương chủ cõi u hồn. Song giờ ngẫm lại, dường như Diêm Vương lúc đó còn không thực sự đối đầu với nàng. Diêm Vương khi ấy... giống một vị vua đã chấp nhận từ bỏ ngai vàng của mình hơn.
"Ê, cô định làm gì vậy?!" Tiếng hét thất thanh của Tiêu Y thu hút sự chú ý của Tân Thế. Nàng dứt khỏi dòng suy nghĩ đầy sóng gợn vừa nảy sinh, ngẩng đầu nhìn lên. Đám khói đen bao quanh người Diêm Vương khi nãy đã nhạt màu, để lộ ra bên trong một cây liềm với lưỡi cong sắc bén dài gần bằng thân người, bề mặt của thứ kim loại sẫm màu phản chiếu lấy ánh sáng, hắt một dải đa sắc với đủ loại sắc thái lên trên mặt bàn ngay trước mặt Tân Thế. Diêm Vương nắm lấy cán liềm, nhếch mép đáp, "Chứng minh cho ngươi thấy ta là chính ta chứ sao."

Nàng vừa dứt lời liền vung lưỡi liềm sắc bén của mình theo hình vòng cung, chuyển động nhanh đến mức ngay cả người tu tiên đã được đột phá các giác quan thần kinh như Tân Thế cũng khó có thể phản ứng kịp. Chỉ thấy người vị Tam tiêu công tử nữ giả nam trang kia bị đứt làm đôi... không, nàng ta không hề bị chém. 
Chính xác hơn, không phải bị tác động vật lí. 

Tân Thế trông thấy 'phần hồn' trong suốt của Tiêu Y bị gạt bay theo đường liềm, ngay sau đó Diêm Vương bật người bắt lấy cánh tay của nàng ta, 'bộp' một tiếng, cả hai bọn họ tan thành một làn khói đen mỏng như sương. Cả chiếc lưỡi liềm cũng không còn nữa.

Tân Thế sửng sốt ngồi cứng người trên băng ghế. Nàng quay đầu nhìn lại, lập tức có thể nhận ra khắp cả tầng hai của quán ăn chỉ còn mỗi mình cùng với 'thân xác còn sót' của Tiêu Y, biểu cảm cứng đờ trên gương mặt nàng ta vẫn kẹt cứng giữa đau đớn và khiếp đảm.

Tân Thế: "..."

Thân xác kinh hoàng: "..."

Hồn lìa khỏi xác, và cái xác bị bỏ lại sẽ không khác nào một con búp bê rỗng vỏ chẳng thể làm gì hết. Tân Thể thở dài, ngả người dựa lưng vào ghế. Như vậy mới đúng. Chuyện hồn rời xác mà như tách ra làm hai con người riêng biệt mới là kì quặc. 
Như mình và Diêu Mục Du mới là trái với luân thường.

Tân Thế còn chưa kịp ủ rũ vì ý nghĩ ấy đã thấy phần bụng bỗng dưng đau nhói. Cảm giác đau này khác biệt đến cực độ, không hề giống với bất kỳ vết thương do đao kiếm nào nàng từng chịu đựng. Tân Thế ngỡ ngàng cúi xuống.

Phần mũi của một thanh kiếm vân ánh vàng hiện lên trước mắt nàng.

Chỉ phần mũi kiếm mà thôi, bởi phần thân thì đang cắm xuyên qua da thịt của Tân Thế.

Nàng đã bị đâm, từ phía đằng sau. Bởi ai nàng còn chưa kịp rõ. Không chảy máu, song cảm giác đau đớn thiêu đốt tới tận lục phủ ngũ tạng này là một trải nghiệm nàng chưa từng gặp bao giờ. 

Đau thấu tận linh hồn.

"Linh hồn của ngươi gồm toàn những mảnh chắp vá. Và chúng không thuộc về cùng một cá nhân."

Một giọng nói vang lên từ sau đầu. Giọng nam. Không trầm, không cao. Là một giọng nam xa lạ, chưa nghe qua bao giờ. Nhưng nó lạnh tanh. Lạnh đến mức Tân Thế sởn da gà với ý nghĩ rằng y sẽ chẳng chút lưỡng lự mà tạo ra nhiều hơn nữa những vết thương như thế này lên thân nàng đến khi nàng chết, nếu nàng không tìm cách chống trả. 
"Ngươi, rốt cuộc ngươi là thứ gì?"

Y tiếp tục hỏi, và rồi thanh kiếm lại được dấn sâu hơn vào cơ thể của Tân Thế. Mà nàng, không hiểu sao, lại chẳng thể vận tới thần lực của mình để tìm cách thoát thân.

---------------------

Linh Ngụy: Sau quãng thời gian dài tự đì mình với vô vàn deadline mơ hồ, có khi mẹ ghẻ sắp làm ván chơi lớn với vụ cược hay ho đầu tiên là thay máu toàn bộ nhân vật chăng? =))))))) Cơ hội tốt để trừ khử Tân Thế =))))))))))

Đùa thôi