Cuộc sống tươi đẹp, thế giới tàn nhẫn.
----------------
Thời điểm Diêm Vương cầm cái xới đất lên, nàng thực sự nghiêm túc quay sang hỏi người đang ngồi bên cạnh. "Đây là cái gì?"
Đối phương vừa miệt mài xắn hết tay áo lên gọn gàng rồi đào bới đất, vừa chu đáo giải đáp thắc mắc cho nàng, "Là pháp bảo thần kì của người thường giúp hoa lá cỏ cây được ra đời."
"Thật ư?" Diêm Vương tròn xoe mắt xoay xoay cái xới đất vài vòng, "Thế sao nó xấu thế?"
"Vì thân sinh nó không được xinh đẹp như nàng." Tân Thế đào xong một cái hố thì chuyển tay đi với lấy một khóm bỉ ngạn mới được quỷ sai chuyển từ bên bờ Vong Xuyên, cẩn thận đặt nó xuống rồi lại lấp một phần đất lên. "Tại sao đây lại là loài hoa duy nhất mọc được ở âm giới vậy?"
Diêm Vương nhíu mày, "Khi ta sinh ra thì cánh đồng bỉ ngạn đã có rồi, nhưng...." Nàng nghĩ một lát, tay thậm chí còn vô thức đặt cái xới đất lên vai Tân Thế. "Quân Thượng kể, hoa này có gốc gác từ những người ở bờ bên kia miền cực lạc."
Diêm Vương khó hiểu, "Gì cơ?"
Tân Thế ngẩng đầu lên nhìn nàng. Diêm Vương lại bảo, "Sao tự dưng ngươi lại hỏi như vậy?"
Tân Thế bỗng bật cười, "Ta tập trung quá thôi, nàng mau mau ra chỗ khác ngồi đợi đi, ta đâu thể đền một vườn bỉ ngạn cho nàng nhanh đâu." Nàng ta nhăn nhó cầm lấy cái xới đất còn đang ngự trên vai mình, "Chỗ này vừa nóng vừa bẩn, mau đi đi."
Xì, ban nãy ai còn bảo chỉ mong muốn chúng ta có thể ở bên nhau, Diêm Vương đứng dậy, bước đến một mái đình nho nhỏ ngay gần đấy. Mái đình này cũng có tuổi thọ vô cùng lâu đời, có lẽ phải gần ngang bằng với tuổi đời của nàng. Nàng còn nhớ, khi mình mới được sinh ra, khi nàng được đón nhận những tia nắng đầu tiên trên thế giới nơi thiên đường ngập tràn ánh hào quang; thời điểm nàng vẫn chưa chán ghét sắc đỏ chói lọi của loài Bỉ ngạn, thời điểm Diêm Vương vẫn chưa trở thành vị diêm vương ưu sầu cai trị chốn mây phủ âm u, nàng đã từng ấp ủ một ước mơ.
Giờ khắc nàng thống trị chốn mây phủ, Quân Thượng ban nàng một vườn hoa bỉ ngạn, Thiên Hoàng dâng nàng một mái đình phong vân, Thủy Đế lại đúc tặng nàng một bộ ghế san cương. Bỉ ngạn, chia cắt mà xót xa; phong vân, thưởng trà cùng gió trời; san cương, cứng bậc nhất trần đời, là bảo vật huyền thoại canh giữ vị Thánh Thần Sa Ngã tự thuở khai nguyên.
Chợt Diêm Vương cảm giác má ngưa ngứa. Nàng nhấc tay lên, đầu ngón tay còn đọng lại một giọt nước trong vắt, còn trong hơn cả giọt nước mưa của những ngày xa xưa. Một cơn gió lạnh khẽ thổi qua, lay động những chiếc lá nằm la liệt dưới đất, chúng thả tung thân mình giữa nền trời xám xịt, điểm tô cho khung cảnh họa nên cô gái trồng hoa ở phía xa xa.
Dưới mái hiên, ta ngắm lá rơi
Hoa sắc hoa, nhượng lá sắc lá
Nghìn năm tan, gặp ngàn năm tàn.
Tân Thế chán nản quan sát thành quả nãy giờ của mình. Lụi hụi mãi mới trồng được năm khóm, nàng thở dài ngao ngán. Bỗng nhiên có ai đó đá nhẹ vào lưng, khi nàng quay lại thì đã thấy Diêm Vương tay cầm xới đất ngồi xổm ở bên cạnh, vẻ mặt ngơ ngác, "Dạy ta cách làm đi."
Tân Thế ngạc nhiên, "Dạy nàng? Nàng muốn làm ư?"
Diêm Vương gật gù, "Giao cho một kẻ xâm lăng khu vườn của bạn là một việc làm hết sức ngu xuẩn, ta đâu có khờ, nhỡ đâu ngươi cấy một mầm bệnh xuống mảnh đất nơi thần dân của ta sinh sống thì không phải gay go to sao?"
"Đại để là ta sẽ chẳng bao giờ làm vậy." Tân Thế nhướng mày, song nàng nhanh chóng nhún vai, "Ta cứ nghĩ nàng biết làm mấy việc này, dù sao nàng cũng đã nói khu vườn trước đây là do một tay nàng chăm sóc mà. Giờ nghĩ lại..."
"Nghĩ lại làm sao?"
"Hẳn là do tay sai của nàng làm tất tần tật thay cho nàng." Tân Thế trả lời dứt khoát.
Diêm Vương thấy tức tối, còn có chút tự ái. Quả thật, việc vận chuyển hoa từ bờ Vong Xuyên đến âm phủ, và cả chuyện trồng chúng xuống đất đều do những địa hộ thực hiện, cái chăm sóc của nàng thực chất chẳng có ý nghĩa gì hết. Trong khoảng một trăm đầu, thi thoảng nàng sẽ ra mái đình ngồi hóng gió, nhưng càng về sau, số lần nàng làm như vậy ngày càng ít. Nếu không phải ngày hôm qua mở cửa sổ để ngắm làn mưa nọ, có lẽ nàng sẽ chẳng thể nhận ra khu vườn gắn bó cùng tuổi ấu thơ của mình đã biến mất. Lúc ấy Diêm Vương đã rất giận dữ, nàng cực kỳ phẫn nộ. Cảm giác có một người bỗng dưng xuất hiện quấy nhiễu thế giới của nàng theo chiều hướng phá hủy khiến nàng vô cùng khó chịu.
Giờ nghĩ lại, trong một giây nào đó, chỉ là một khoảng khắc ngắn ngủi mà thôi, là một giây giữa những giây mơ hồ, nàng lại phát hiện bản thân đã khẽ thở phào nhẹ nhõm. Là một giây, một giây nàng tự cho phép mình hài lòng về sự rối rắm kẻ xa lạ mang tới.
Nhưng tự ái vẫn là tự ái, con gái tự ái luôn khó chiều, bậc đế vương một cõi khi tự ái thì lại càng khó dỗ. Diêm Vương bật đứng dậy, ném cái xới đất xuống tính quay lưng bỏ đi, ai ngờ Tân Thế phản xạ nhanh giữ lấy tay nàng, Diêm Vương giãy thử hai cái thấy vô tác dụng bèn trừng mắt ngoảnh mặt lại.
"Thôi nào, ngồi xuống đây đi." Tân Thế kéo kéo tay nàng, ban đầu Diêm Vương còn nhăn nhó quyết không nghe theo, về sau phải đợi đến khi Tân Thế giơ bàn tay dính đầy đất lên, bảo, "Chẳng lẽ nàng muốn tay bẩn chạm vào người nàng à?", Diêm Vương mới chịu ngồi xổm xuống bên cạnh.
Tân Thế nhặt lại cái xới đất, nhét vào tay Diêm Vương. "Thật ra việc cũng đơn giản, chỉ cần đào một cái hố với độ nông sâu vừa đủ, sau đó cắm rễ của bỉ ngạn là xong."
"Thế sao nãy giờ ngươi làm mất thời gian thế?" Diêm Vương hỏi.
Tân Thế gãi mũi, "Thì nói dễ hơn làm, việc này không làm quen thì quả thực rất tốn thời gian."
Diêm Vương nhíu mày. "Đó là khi ngươi làm... làm như những người nông dân. Ít nhất thì chúng ta cũng đâu phải con người, sao lại phải lằng nhằng thế này?"
Tân Thế xoa hai lòng bàn tay, sau đó chống ngang tay chồng lên nhau đặt trên đầu gối, "Ta đã nói ta sẽ đền nàng, thì ta sẽ đền theo cách thức nghiêm túc nhất. Ta hiểu suy nghĩ của nàng, thế nhưng nếu mọi việc chỉ dễ dàng tựa như búng tay thì sẽ chẳng ý nghĩa gì nữa, cũng chẳng chứng minh thay sự chân thành của ta. Con người... con người ấy..." Tân Thế ngửa mặt, "Coi lao động chính là vinh quang."
Diêm Vương trầm mặc suy nghĩ lời Tân Thế nói. Lao động? Không, những vị thần sao lại phải lao động? Họ có thần lực, có tay sai, lao động... rốt cuộc lao động là gì? Những kẻ phàm thường trên trần thế, bọn họ yếu ớt, bọn họ nhỏ bé, thế nên bọn họ mới phải lao động. Còn những người mạnh mẽ, những người quyền lực như những vị thần, tại sao lại phải lao động? Kẻ đó bảo, lao động là vinh quang; song những vị thần vẫn vinh quang mà chẳng cần lao động.
Lao động, kì thật lại rất đơn giản. Diêm Vương như bừng tỉnh ngộ. Nàng cắm những mũi xới đầu tiên trong đời xuống nền đất, đất vỡ tan, tạo thành những khe rãnh nhỏ dọc theo mũi xới. Mỗi khi mũi xới cử động, đất cũng cử động theo. Ngang, dọc, nông, sâu, tất cả hoàn toàn phụ thuộc vào đôi bàn tay người cầm xới.
Lao động là thay đổi, là kiến tạo.
Diêm Vương chợt cảm thấy, chỉ cần lao động, tựa hồ những kẻ bé nhỏ như người trần mắt thịt cũng có thể thay đổi cả thế giới.
Cũng như, chỉ cần lao động, vị Diêm Vương u sầu ngự trị chốn mây phủ cũng có thể tự trồng cho mình một vườn hoa.
Hoa không lá, hoa thiếu hương; người cô đơn, người tẻ nhạt.
"Ta cũng biết giận đấy."
Chiếc lá nằm yên dưới đất khẽ lay động khi cơn gió thoáng qua. Rì rào, xào xạc, âm thanh mùa thu khô lại, tan ra ở bên tai. Giữa bầu không khí yên ả chỉ tồn tại tiếng đất xột xoạt, Diêm Vương thấy tim mình chợt đập lệch mất một nhịp. Là bởi khung cảnh quá đỗi hiền hòa, hay bởi bóng người trước mặt đang dần trở nên thuận mắt hơn, khiến cho tâm hồn nàng dần trở nên dịu nhẹ.
Mềm như nước, nhuyễn như mây.
"Ta đã rất muốn giận nàng. Khi nàng nghĩ về ta tồi tệ như vậy."
Diêm Vương im lặng.
"Thật sự rất oan uổng, cũng rất tủi thân."
Diêm Vương tiếp tục xới đất.
"Ta muốn làm một người bạn, muốn trở thành chỗ dựa cho nàng, một người để nàng có thể không hề kiêng dè mà thổ lộ tâm tình."
Diêm Vương ngẩng mặt lên. Mắt đối mắt.
"Nhưng ta biết. Ngay từ lần gặp mặt đầu đã sai. Sai từ điểm xuất phát sẽ khiến quãng đường về sau như bị lệch khỏi đích đến. Càng đi, sẽ càng sai lầm. Song, ta biết phải làm sao chứ. Vì đó là lần đầu của chúng ta, ta muốn trân trọng nó hơn là trách cứ." Tân Thế đứng dậy. "Nếu ngay cả ta cũng ghẻ lạnh lần đầu gặp gỡ của chúng ta, thì còn ai có thể giữ gìn những kỉ niệm đây. Nàng không hiểu ta, nàng coi ta như kẻ tử thù lúc nào cũng mưu tính, rình rập hãm hại nàng, ta biết phải làm sao? Ta rất giận, ta giận, nhưng cuối cùng chỉ có thể lựa chọn nín nhịn chịu đựng. Ta lờ đi, ta làm như ta không tổn thương. Nàng biết không, ta thực sự cảm thấy như bản thân bị xúc phạm vậy. Nàng sẽ không quan tâm cảm xúc của ta, ta biết, bởi nếu đối phương không phải là nàng mà là người khác, như đám quỷ thư của nàng, thì ta cũng sẽ thờ ơ, sẽ chẳng để tâm..." Tân Thế đặt cái xới đất xuống dưới đất. "Ta không muốn mối quan hệ của chúng ta chết ngay từ khi còn chưa kịp đâm chồi, ta không muốn nàng cảm thấy ta có một chút khuyết điểm nào. Ta muốn ta thật hoàn hảo."
Diêm Vương nhíu mày, nàng định nói, Tân Thế vội quay lưng lại, "Ta không hoàn hảo. Nàng không hoàn hảo. Thiên Hoàng không hoàn hảo. Ta không tin có ai hoàn hảo trên đời hết. Ta chỉ tin, nếu ta tiếp tục giấu kín những điều ta muốn bộc lộ, những bức xúc ta không tài nào chống chịu, ta sẽ chết mất, chết cùng hảo cảm ta dành cho nàng. Hôm nay vậy thôi, nàng đi nghỉ sớm đi, ta muốn được ở một mình."
Dứt lời, Tân Thế bước đi, song chỉ sau hai bước, nàng lại hơi ngoái cổ lại. "Xin phép nàng." Sau đó mới tan ra thành những bọt nước thấm ướt mảnh đất khô cằn dưới chân.
Giây phút ấy, giữa màu sắc rực rỡ của vườn bỉ ngạn chỉ còn mình chấm đen lạc lõng của Diêm Vương. Nàng cứ ngây ngốc ngồi đấy, chẳng làm gì hết.
Một lát sau, Diêm Vương đứng dậy, phủi quần áo rồi rời khỏi khu vườn. Trên đường trở về, khung cảnh xung quanh vẫn y chang lúc nàng đi, chỉ là ánh chiều tà ảm đạm trên nền trời làm nàng thấy lạ lẫm. Nàng biết, sớm tinh mơ sẽ có bình mình, trước màn đêm thăm thẳm sẽ là hoàng hôn chiếu rọi, song nàng cũng biết, tất cả chỉ là giả. Toàn bộ là một màn kịch quái đản của một kẻ xâm lăng kì lạ mà nàng chẳng hề thân quen. Nàng mong chờ điều gì ở nơi mây phủ xám tàn này? Không, chẳng trông mong gì hết.
Diêm Vương lại gần một đống lá rụng dưới tàng cây, khẽ đá nhẹ một cái. Lớp lá tung lên trời, xong nhanh chóng vỡ vụn.
Phải, vốn dĩ đã chưa từng ấp ủ quá nhiều hy vọng. Bởi thế, bỉ ngạn vẫn chỉ là bỉ ngạn, cuộc sống vẫn luôn tươi đẹp với những người đang tồn tại, nhưng thế giới ngoài kia, nào ai hay, thực chất lại quá đỗi tàn nhẫn.
-Diêm Vương kìa.
_Là Diêm Vương.
-Ngài đang làm gì? Ngài đang làm gì?
_Làm gì? Làm gì?
-Tại sao ngài lại cứ đứng đó?
_Sao lại cứ đứng đó?
-Ngài đá cái gì vậy?
_Ngài chẳng đá gì?
-Ngài đang trông thấy những gì?
_Ngài đang trông thấy những gì chúng ta không thể trông thấy?
_-A? A?
Cuộc sống luôn tươi đẹp,
thế giới luôn tàn nhẫn;
Tỳ Xá Già
luôn nhìn thấy sự thật.