Chương 1. Hôm nay trời mưa, Diêm Vương u sầu.
Ở dưới địa ngục, cạnh Âm phủ là dòng nước màu tro nhuốm vị sầu nơi nhân thế, nghe đâu, nước sông đong bởi giọt lệ buồn chảy từ trần gian, đọng lại bao kí ức đau thương cõi mây phủ, được kẻ nhuốm bụi đời gọi hai chữ, Vong Xuyên.
Vậy nên, những linh hồn được đi đầu thai trở lại làm người đều phải bước lên cầu Nại Hà băng ngang sông Vong Xuyên, múc một chén canh Quên Lãng của Mạnh Bà để xóa đi hết thảy chuyện kiếp trước.
đá Tam Sinh ghi chép duyên nợ tình,
còn sông Vong Xuyên, lại khóc than thay cho những kiếp phận bạc.
-------------------
Hôm nay đám quỷ sứ được một phen chiêm ngưỡng sự thoát xác của chốn mây phủ. Những bụi cây trơ thân gỗ xơ xác trồng ngoài phủ đã ngót nghét mấy trăm năm chỉ sau một đêm bỗng dưng biến mất tiêu, thay vào đó là những khóm hoa trắng nở thành chùm tụm vào nhau hứng làn sương sớm. Chẳng những thế, vườn bỉ ngạn của Diêm Vương bị càn quét chẳng còn chút dấu vết, làm cho quang cảnh cõi âm đột nhiên thất sắc, nhợt nhạt.
Đám quỷ sai bên ngoài được một phen lao xao, còn các quỷ thư phiền não túm tụm lại trong đại điện, thay phiên nhau thở ngắn than dài.
Vì sao bọn họ lại phải ngao ngán như vậy?
Xin thưa, có lẽ ít người biết, nội trong ngày hôm qua, địa ngục đã xảy ra tam đại họa nạn.
Tiếp theo, toàn bộ địa hộ đã anh dũng hy sinh, bây giờ đây vây kín ngoài Tử Bi Sơn là hàng ngàn hàng vạn lũ yêu ma thân hình kì dị với đôi mắt quạ tái luôn mồm kêu rên, dọa cho đám quỷ sai hú hồn chạy nháo nhác.
Và cuối cùng, việc khiến cho đám quỷ thư thương xót mà chẳng dám khóc thành tiếng, ấy chính là vương hậu của bọn họ, Diêm Vương, thế mà lại chui vào phòng kín cổng cao tường đã gần tuần rồi mà chưa hề có dấu hiệu ló ra xử lí đống hỗn tạp kia! Quỷ thư nổi danh hợm hĩnh, kiêu ngạo nay lại phải kính cẩn khom lưng gọi dạ bảo vâng với một kẻ xa lạ vô tên vô tuổi, trơ mắt nhìn ả ta đi đi lại lại giữa đại điện âm thế, thậm chí còn dám ngự lên ngai cốt vạn năm của chủ nhân giới u hồn!
A... Ngai cốt ngàn quỷ mơ tưởng... lại bị ả ta khinh bỉ...
Thật tủi thân.....
Thêm một sự kiện khiến quỷ trấn nôn nao khó hiểu, âm giới xưa nay trăm năm như một, vậy mà bỗng dưng đùng một ngày, trời lại đổ cơn mưa. Mưa trắng phủ kín những ngọn đồi, quấy động Vong Xuyên vốn dĩ không một gợn sóng, át đi âm thanh gào khóc vọng lên từ Địa Ngục Môn, họa nên một nét sầu cho cảnh quan cõi chết.
Diêm Vương tỉnh giấc. Tỉnh bởi tiếng động êm tai từ bên ngoài, tỉnh bởi cảm giác mát lành tản lạn xung quanh da thịt. Nàng bỗng dưng nhớ về một ngày, trên con đường nàng từng đi qua để tham dự bữa tiệc cuối năm của Thủy Đế. Khác với bầu trời và mặt đất, biển cả gần gũi với con người hơn rất nhiều. Hải điện của Thủy Đế được xây dựng ngay trên mặt biển Đông, sừng sững uy nghiêm giữa những làn sóng dữ.
Ngày hôm ấy, trời cũng chợt đổ cơn mưa rào.
Diêm Vương còn nhớ, đấy là lần đầu tiên nàng thực sự trông thấy tận mắt một cơn mưa, cảm giác thật sự khác hẳn so với khi ngắm cảnh nhân gian gột rửa bụi trần qua Nguyệt Kính Đài.
Do quá háo hức, nàng lập tức vén vạt áo lên, rời khỏi cỗ xe để hứng lấy những giọt lệ trời.
Quân Thượng từng kể, sở dĩ có mưa là bởi dòng Vong Xuyên chảy bên phủ âm thế. Đời lắm sầu, người lắm mộng, ngay cả con sông cũng biết u buồn. Dòng Vong Xuyên một nhánh nối với trời, đau thương ngập bể, ắt sẽ tuôn trào tràn đi muôn nơi.
Kỳ lạ thay, rõ ràng là nước sông nơi Âm giới, là lãnh địa của nàng, thế mà chẳng hiểu sao, ngay ngày hôm sau nàng lại bệnh liệt giường, không nhấc chân dậy nổi.
Thủy y bắt mạch xong, bảo, bẩm thưa Diêm Vương tôn quý, ngài đây là bị cảm lạnh rồi.
Thủy y còn nói, thể trạng ngài không được tốt, xin lần sau đừng dầm mưa, tránh cho tổn hại đến sức khỏe.
Vậy tính ra đã bao lâu nàng chưa thấy qua một cơn mưa? Hẳn là đã rất lâu rồi. Âm giới bốn mùa như một, ngoài sắc đỏ ở cánh đồng bỉ ngạn ra, nơi đây chẳng còn sắc màu gì khác. Cũng như cuộc sống của nàng vậy, lối sinh hoạt từ năm này qua năm khác chưa từng thay đổi, bình bình đạm đạm giữa cảm giác thê lương đến từ những kẻ tội đồ cùng khổ phía đằng sau Địa Ngục Môn.
Thế tại sao hôm nay Âm thế lại đổ mưa?
Nàng thật sự không hiểu.
Diêm Vương cựa mình, nàng ép bản thân chìm sâu vào giấc ngủ để quên đi thực tại, song cơn mưa ngoài kia khiến nàng quá đỗi tò mò, lại xen lẫn một thứ háo hức khó tả. Nàng muốn thức dậy, nàng muốn mở tung cánh cửa sổ đang đóng kín kia, để lại một lần nữa đưa tay đón lấy hạt ngọc trai tan vỡ mỗi khi chạm tới bến bờ.
Ai ngờ, nàng vừa mở mắt, một gương mặt chẳng quen mà cũng chẳng lạ bất thình lình hiển hiện ngay đối diện.
Diêm Vương giật mình, thế nhưng nàng ổn định lại tinh thần rất nhanh. Đối phương tựa hồ đang rất vui vẻ, không nói nhiều lời mà lại bên cánh cửa đang đóng, bật mở ra. Tiếng mưa tức khắc tràn vào trong phòng, lan ran chọc lòng Diêm Vương ngứa ngáy. Nàng nhắm mắt tĩnh thần, nhẹ nhàng hít thở đều đặn từng hơi.
Người kia ngồi lên bệ cửa sổ, bộ áo bào đen nháy thêu những nhánh cây trơ trụi khẽ nhăn theo từng cử động, Diêm Vương lén ti hí mắt, chỉ thấy đối phương vẫn đang chống cằm nhìn nàng chằm chằm, nụ cười mát lạnh ướp vị ngọt của làn mưa.
"Nàng ngủ lâu quá, ta thực sự chờ chán muốn chết." Đối phương lên tiếng, ngồi dựa lưng vào tường, hai lòng bàn tay chậm rãi xoa vào nhau. "Ngày nào ta cũng trốn đám nho sĩ bác học của nàng để chui vào đây, ngoan ngoãn đợi nàng tỉnh."
"Ngoan ngoãn đợi ta tỉnh?" Diêm Vương mở mắt, khẽ nhíu mày đầy nghi hoặc.
Kẻ tử thù bật cười, "Được rồi, cũng không ngoan ngoãn lắm. Nàng ngủ say thật, ta làm gì cũng không biết."
Đối mặt với hành vi trộm hương trắng trợn của lũ giặc cướp nước, Diêm Vương chỉ khẽ hừ một tiếng, từ từ rời chăn, chân vừa chạm đất, nàng lại khẽ rên một tiếng.
Sàn nhà hôm nay lạnh như băng vậy.
Quân trộm cắp thấy vậy bèn đứng lên, không nói hai lời mà đỡ lấy lưng nàng, dứt khoát bế nàng ôm vào trong lồng ngực. Diêm Vương hú hồn, quắc mắt dữ tợn hòng đe dọa đối phương, "Thả!"
Ấy thế mà nàng chỉ nhận lại được một cái nhún vai bất đắc dĩ, sau đó được hầu hạ đưa ra tới tận bên cửa sổ, chu đáo mà cẩn thận đặt lên bệ, nửa vai trái lất phất hạt mưa rơi.
"Nàng ngủ để tránh mặt ta." Đối phương cũng ngồi lên bệ cửa sổ phía đối diện nàng, mắt đảo ra bên ngoài. "Điều này khiến ta hết sức khổ tâm."
Diêm Vương khẽ hừ một tiếng nghẹn trong cổ họng, hai tay ôm đầu gối nhìn ngắm dòng Vong Xuyên đằng xa đang nhảy nhót giữa bức màn trắng xóa. Đối phương thấy nàng không hề để ý đến lời thổ lộ của mình thì khoanh tay lại, sự tập trung vẫn hoàn toàn dồn hết lên người nàng.
Lần hiếm hoi trong đời, Diêm Vương cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.
Chợt người kia nói, "Trông nàng có vẻ cũng không lo lắng mấy về việc Âm giới bị người khác xâm lấn chiếm đoạt."
Diêm Vương quay lại đối diện với khuôn mặt đang tỏ ra hết sức thắc mắc nọ.
"Ngươi để ta sống mà cũng có bất an gì đâu?"
"Ừ, đây là do bản lĩnh của ta. Vậy chẳng lẽ nàng cũng không tin ta có thể chiếm thế thượng phong được lâu?"
"Ngươi đừng quên, đệ đệ ta là Thiên Hoàng." Diêm Vương hất cằm, "Nó sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu."
"Phải, ta cũng sợ Thiên Hoàng." Đối phương gật đầu đồng tình, dáng vẻ nhu thuận đáng ngạc nhiên. "Ai cũng biết đến danh tiếng của Thiên Hoàng mà."
"Đấy là dáng vẻ nên có khi miệng đang nói ngươi sợ hãi sao?" Diêm Vương trợn mắt.
"Mặt ta lúc nào cũng vậy, nhìn thế thôi, chứ ta đang rất hoảng hốt. Đầu ta đầy ắp ý nghĩ nếu như người đệ đệ nổi danh hùm đực bao bọc tỷ tỷ như nâng bảo bối phát hiện ra ta đánh cắp mất cả thể xác lẫn tâm hồn nàng đi thì không phải ta sẽ chết mất xác ư?" Người kia huơ huơ tay, mày nhướng lên, âm điệu cố gắng ngân dài. "Ta sợ bị đau lắm."
Thở dài. Diêm Vương rũ mi, đưa tay hứng mưa. Thế nhưng khi một, rồi hai, xong lại ba, bốn, năm hạt nước mưa chạm vào da thịt, nàng lại chỉ thấy nóng rát. Diêm Vương vội rút tay lại, nhảy khỏi bệ cửa sổ.
"Mưa này chỉ để ngắm thôi." Kẻ tử thù nhìn theo nàng, nhẹ giọng, "Nàng cẩn thận, đừng để bị bỏng."
Thế nhưng chỉ trong tích tắc, ngay cả suy nghĩ hay phản ứng cũng không kịp, Diêm Vương đã bật nhảy qua khung cửa sổ, vùng chạy để rồi vụt biến mất giữa màn mưa trắng xóa.
Người đã đi, người trong phòng vẫn còn sửng sốt. Đợi đến khi hoàn hồn thì chỉ kịp kêu một tiếng 'chờ ta!" rồi cũng đuổi theo bóng đen đang xa dần.
Nàng thấy da mặt nóng ran.
Tự lúc mới sinh, nàng đã là Diêm Vương, cũng như đệ đệ của nàng đã là Thiên Hoàng. Từ ngày mở mắt chào đời, rồi ngày ngự trị cõi âm thế, cai quản Địa Ngục môn, quyết định kiếp phận của những kẻ người trần mắt thịt sau khi họ từ trần.
Thiên đàng ư? Vốn dĩ không hề tồn tại. Thiên giới chỉ dành cho những sinh linh được Quân Thượng ưu ái; bất kì ai chết đi đều phải chôn vùi cùng đất. Hoặc bước qua cầu Nại Hà, thưởng một chén canh Quên Lãng để rồi bình tâm đón nhận một cuộc sống mới; hoặc bị quỷ sai đày ải bảy bảy bốn chín kiếp ở mười tám tầng Trả Giá ẩn sau Địa Ngục Môn.
Từ xưa, Diêm Vương đã phải tập làm quen với sức nóng như thiêu như đốt vạn vật tản ra từ cái chốn thê lương ấy, đối với nàng, cơn mưa này đáng là gì. Nàng sợ bệnh tật, nhưng nàng vẫn muốn được lại chạy giữa một cơn mưa. Thế nên nàng cứ chạy, vì cơn mưa này không hề giống những cơn mưa bình thường, vì phía đằng sau là kẻ thù đuổi bắt, vì âm phủ không còn là nhà của nàng nữa.
Nàng cảm thấy như có một cái gì đó được buông bỏ trong tâm hồn, khiến cho bước chân của nàng nhẹ bẫng tựa hồ một bước có thể nhảy lên tận mặt đất, nơi hàng vạn con người đang đi đi lại lại, tự do tự tại như thể đó là một thứ tài sản dĩ nhiên ngay lúc họ được sinh ra.
Đột nhiên tay nàng bị nắm chặt lấy, khiến nàng giật lùi, ngã vào một vòng tay ướt sũng nóng rực. Những lọn tóc đen của đối phương dính chặt lấy da mặt nàng không chịu tách rời, hai tay nàng bị ép chặt, làm cho nàng không tài nào nhúc nhích. Nàng thử giãy mạnh, song thực bất lực.
"Ê." Diêm Vương bắt đầu nhận thấy đỉnh đầu mình bỏng rát, nàng mới kêu một tiếng mà nước mưa nóng hổi tràn vào khoang miệng.
Người kia nhẹ nhàng buông nàng ra, duỗi tay, bấm 'tách' một phát.
Cơn mưa chợt tắt.
Quang cảnh xung quanh lại trở lại với dáng vẻ thường ngày, nếu không phải người nàng đang ướt sũng, thì nàng thật sự sẽ nghĩ mình vừa nằm mơ một giấc mơ hoang đường. Diêm Vương chưa hết sửng sốt, nàng cứ quay sang phải, rồi lại quay sang trái, cuối cùng nhìn thẳng người đang đứng đối diện mình.
"Rốt cuộc thì ngươi là ai?" Nàng bật thốt.
Đối phương dang hai tay chếch phía dưới, nước từ ống tay áo đổ xuống, thoạt trông vô cùng quái đản.
"Mãi một tuần kể từ khi bắt đầu quen nhau, nàng mới chịu hỏi tên ta, vậy không phải quá đáng lắm sao?" Người kia nghiêng đầu, phì cười. "Nhưng thôi, đòi hỏi là tham lam, tội tham lam thì phải vào tầng thứ mấy nhỉ?"
"Tầng thứ mười sáu, ngươi vào đấy chắc chắn sẽ bị thiêu chết!" Diêm Vương bực bội.
"Ừ, ta mà bị thiêu thì nàng sẽ buồn bã lắm."
"Ta còn chẳng biết ngươi là ai!" Diêm Vương tức tối tính lướt qua người kẻ đứng đối diện để bỏ về Âm phủ, thế nhưng nàng khựng lại, nhìn xuống cánh tay đang bị giữ chặt lấy.
"Tân tượng trưng thay sự đổi mới, thế đại diện cho sự suy chuyển." Vị khách không mời - người mà có thể tạo ra một cơn mưa chốn mây phủ chỉ bằng một cử động đơn giản cầm lấy hai tay nàng, đặt chúng bên môi mình, chậm rãi nói, "Tân Thế - mang ý nghĩa vì sứ mệnh đổi thay. Một trong những điều ước của ta, chính là có thể thay đổi thế giới của nàng. Liệu nàng có cho phép ta được làm điều đó hay không?"
Liệu có thể cho ta thay đổi thế giới của nàng hay không.
-------------------------
Ở một nơi rất xa trên bầu trời.
Thiên Hoàng : Thiên Hộ đâu, chuẩn bị xe ta xuống thăm tỷ tỷ yêu dấu! (づ ̄ ³ ̄)づ
Thiên Hộ : Giờ không đi được đâu thưa Đấng tối cao, một là vì đống tấu chương còn xếp thành chồng kìa, ngài định bỏ bê chúng đến bao giờ? (-'Д'- )ノ
Thiên Hoàng : Dẹp, hai là gì? Còn điều gì có thể ngăn ta đi gặp tỷ tỷ yêu dấu nữa? (ノ`⌒')ノ
Thiên Hộ : Hai là Âm giới hiện đang đeo biển bảo trì không phận sự miễn vào, ngài nên ghé thăm lại lần sau. ʅ(°ヮ°)ʃ
Thiên Hoàng : Nà ní? Bảo trì? Tại sao Thiên giới lại chưa từng bảo trì? (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻
Thiên Hộ : Sever Thiên giới nổi danh lắm tiền nhiều của, bảo trì được chú trọng, hoàn thiện trong vòng một cái chớp mắt nha O(≧▽≦)O
Thiên Hoàng : Bảo sao bổn gia gia chưa được nghỉ chơi bao giờ, ai bảo người làm việc quá năng suất như thế hả, khốn nạn (ノ*`▽'*)ノ ミ ┻ ☆ )゚⊿゚)ノ á