Bảy Đêm Thánh Sủng Tại Lãnh Cung

Chương 7: Đêm thứ bảy




“Thủ dâm cho ta xem.”

Mộ Dung Hi choáng váng khi nghe Khương Lãng ra lệnh cho hắn. Từ cha sinh mẹ đẻ đến giờ, hắn chưa từng thử qua loại chuyện ấy. Khương Lãng sờ nhẹ vào khối thịt của hắn, cười thâm trầm: “Hi nhi, ngoan, cho ta xem ngươi làm sao thỏa mãn bản thân nào.”

Mộ Dung Hi e ấp dang rộng chân ra, tự đưa tay xuống hạ bộ vuốt ve. Khương Lãng dùng một ngón tay nâng cằm y, để ánh mắt cả hai trực tiếp đối diện nhau. Y chỉ nhìn Mộ Dung Hi như vậy, chỉ nhìn và không làm gì khác, nhưng Mộ Dung Hi không hiểu sao lại tưởng tượng ánh mắt đó như đang cưỡng bức hắn. Nó chạy đến đâu thì toàn thân hắn rạo rực nóng lên đến đó, không khác gì chính Khương Lãng đang chạm vào hắn.

“Hi nhi, gọi tên ta đi!”

“A…Cửu lang…”

“Gọi lớn hơn.”

“Cửu lang…ta…ta sắp…a…”

Mộ Dung Hi không ngờ hắn có thể bắn ra trong tình cảnh này, có chút ngượng ngùng khép hai chân lại. Khương Lãng nằm xuống giường, với tay gọi Mộ Dung Hi lại gần. Mộ Dung Hi trườn trên người y, đem da thịt nguyên thủy của cả hai nồng nàn tiếp xúc. Hắn đoán có lẽ y muốn hôn hắn, nhưng hắn đã lầm.

“Không phải như vậy. Đưa hậu huyệt của ngươi về phía ta, ta muốn nhìn cho thật rõ.”

“Cái này…” Mộ Dung Hi ái ngại sắp xếp lại tâm lý.

“Nếu ngươi còn có thời gian quản cái này cái kia thì làm theo lời ta không phải nhanh gọn hơn sao. Ta biết Hi nhi rất dễ bảo, phải không?”

Mộ Dung Hi “ân” trong miệng rồi quay ngược lại tư thế. Khương Lãng banh rộng hai chân Mộ Dung Hi ra để dễ bề quan sát hậu huyệt ẩn sâu. Mộ Dung Hi run run nhìn nhục bổng của Khương Lãng đối diện trước mắt. Tuy rằng nếm cũng nếm qua rồi nhưng nhìn chằm chằm thế này lại là một dạng rất kỳ quặc.

“Hi nhi, còn làm gì nữa, không mau khiến nó đứng lên đi?” Khương Lãng cười nhỏ. Mộ Dung Hi đúng là thiên chân. Y không bảo thì có lẽ sẽ nằm đó mà nhìn ngắm mãi.

“Ân.”

Mộ Dung Hi sờ sờ, chậm rãi cho nhục bổng y vào cái miệng bé nhỏ. Cùng lúc, Khương Lãng đưa hai ngón tay vào hậu huyệt còn sưng tấy, cân nhắc độ lực vừa đủ mà khuấy động bước dạo đầu. Mộ Dung Hi như có kiến cắn trong người, thỉnh thoảng lại nhúc nhích cựa mình. Mỗi khi nhúc nhích, hắn sẽ vô ý ngừng mút, còn Khương Lãng sẽ cố ý nhấn sâu thêm, làm hắn cọ nguậy rất khổ sở.

“A…Cửu lang…chỗ đó…không ổn….”

Khương Lãng dùng hai ngón trỏ kéo hậu huyệt ra hai hướng, thực sự đưa mắt nhìn vào. Các cơ thịt đang co rút gấp gáp, quả thật cơ thể đã qua rèn luyện thì sẽ không thỏa mãn nổi chỉ với hai ngón tay đơn giản. Khương Lãng nắm một lọn tóc, nhếch môi gian xảo đẩy vào trong. Những sợi tóc quay cuồng đủ hướng, vừa nhỏ vừa mềm làm cho Mộ Dung Hi thêm nhột nhạt hơn.

“Cửu lang…đừng mà…a…”

“Hi nhi, bên này đã khẩn thiết lắm rồi, nếu ngươi còn chưa làm ta cương lên thì lấy gì giải quyết hậu quả đây?”

Mộ Dung Hi tuyệt vọng ngậm lại nhục bổng, đem hết khả năng ra mà mút say sưa, chỉ ước sao khối thịt này sẽ không phụ lòng hắn. Khi cảm thấy nó có chiều hướng giương cờ lên, hắn mừng muốn khóc, tức tốc đẩy nhanh tốc độ. Khương Lãng bắn rồi lại bắn vào miệng hắn, xong xuôi mới chịu cho hắn quay đầu lại phía y để cắm vào hậu huyệt.

Mộ Dung Hi thầm cảm tạ lão thiên gia. Hắn đong đưa eo, cật lực phối hợp với nhất cử nhất động của Khương Lãng. Những điểm mẫn cảm nhất bên trong hậu huyệt đang được nhục bổng tận sức chà sát, mà nhục bổng kia cũng được các cơ thịt co giãn vừa phải xoa dịu cơn đói khát. Bảy đêm ân ái, mỗi đêm đều triền miên đến lúc bình minh, đã vô hình tạo thành một sợi dây liên kết chặt chẽ giữa hai bên. Một bên quá hiểu rõ nơi nào lồi lõm của hậu huyệt cần dục hỏa sưởi ấm, mà bên còn lại cũng ghi nhớ độ to dài của nhục bổng để bám víu.

Khương Lãng vừa tắm mát đầu nhũ của Mộ Dung Hi bằng lưỡi vừa hỏi khẽ: “Hi nhi, thế này có dễ chịu không?”

“Ân.”

“Ta cũng rất dễ chiu. Hi nhi làm rất tốt. Hảo chặt a!”

Y đang khen hắn sao? Hắn có nên vui mừng vì lời khen này?

“Nếu đây là một khóa học, vậy thì đêm nay Hi nhi tốt nghiệp được rồi.”

Mộ Dung Hi cười vì mừng rỡ. Y quả thật đang khen hắn.

“Nhưng mà Hi nhi…” Khương Lãng ôm hắn. Những sợi tóc dài của hai người xõa rối loạn trên vai nhau. “hãy nhớ rõ chỉ có ta mới mang lại khoái cảm cực đỉnh cho ngươi. Đừng quên cảm giác này.”

Khương Lãng rót thứ cần rót vào người Mộ Dung Hi, đó là dịch thể của y. Ngược lại, y cũng nhận được thứ nên nhận ngay hạ thân, đó là dịch thể của Mộ Dung Hi. Hai dòng trăng trắng trộn lẫn vào nhau, không còn phân biệt được ai là chủ nhân đích thực.

Vẫn như mọi đêm, Mộ Dung Hi bị Khương Lãng hành hạ đến mệt thì thiếp đi. Khương Lãng mặc lại y phục rồi buông màn giường xuống, gọi A Phúc mang nước nóng, khăn, và y phục sạch sẽ đến, nhưng chỉ để đấy rồi lui ra. Y ở trong phòng cẩn thận lau chùi một lượt thân thể Mộ Dung Hi, giúp hắn mặc từng lớp y phục vào, thắt dây lưng, cài ngọc bội.

Độ một canh giờ sau, A Phúc lại gõ cửa, mang một khay đựng chén thuốc tới. Khương Lãng dựa đầu Mộ Dung Hi vào người. Mộ Dung Hi đau nhức toàn thân, mọi khi đều được ngủ thẳng giấc đến sáng, không hiểu sao nay Khương Lãng lại cứ quấy phá thân thể hắn. Hắn mở mắt lờ đờ hỏi: “Ngươi muốn cho ta uống gì vậy?”

“Là thuốc bồi bổ sức khỏe. Ngươi uống vào lại ngủ tiếp.”

Khương Lãng từ tốn đút cho hắn, đút xong đặt chén thuốc lại khay của A Phúc. Mộ Dung Hi ngáp ngắn ngáp dài, lại chìm vào giấc ngủ. Một giấc ngủ tạm biệt.

∞∞∞

Mộ Dung Hi ngửi được hương hoa cúc đang nở. Hắn vẫn chưa tỉnh ngủ, trong đầu nghĩ thầm lẽ nào trong sân đã thay một đợt hoa mới. Nếu thế, Triều Dương cung này quả là quá xa hoa rồi, còn xa hoa hơn cả cung quý phi của tỷ tỷ hắn. Ngoài hương hoa cúc, hắn còn nghe được một giọng nam nhân và một giọng nữ nhân đang tranh cãi.

Nam nhân bực tức quát: “Thằng nhóc đó, bình thường ăn không ngồi rồi không nói, lâu lâu còn chơi trò mất tích, giờ lại dám to gan uống rượu hoa mà ngủ quên ở bên ngoài. Nếu không nể mặt Mộ Dung hầu phủ, bà nghĩ người ta sẽ bỏ nó lên xe ngựa chở về tử tế vậy sao? E rằng đã sớm bị vứt thây ngoài đường làm mồi cho dã thú rồi.”

Người nữ khóc lóc nói: “Nó cũng đến tuổi trưởng thành rồi còn gì, bằng tuổi này của nó có vài người thê thiếp cũng chẳng gọi là quá. Vậy mà ông cứ tối ngày bắt nó hết học cái này lại học cái kia, nó ra ngoài uống rượu hoa một tí thì có sao đâu? Cũng đâu phải là hầu phủ không đủ ngân lượng trả họ? Ông có cần làm ầm lên không?”

Người nam lại tiếp: “Tôi bắt nó học là vì muốn tốt cho nó. Võ không xong thì chí ít cũng phải vớt vát được văn, đằng này văn võ đều dở thì biết sống sao đây? Chả lẽ bảo tôi phải nuôi nó cả đời? Không phải tài lực hầu phủ không thể làm điều đó, nhưng đường đường là đấng nam nhi mà chẳng lập nên công trạng gì, nó không xấu mặt thì tôi cũng xấu mặt. Mai này tôi chết còn thể diện gì mà đi gặp liệt tổ liệt tông Mộ Dung gia?”

“Tôi không cần biết. Ông mà cầm roi này vào đánh Hi nhi, tôi sẽ đi chết cho ông xem. Tôi sinh Hi nhi không dễ dàng gì, gần như đánh đổi bằng cả tính mạng của tôi. Ông suốt ngày đòi đánh đòi đập nó. Lỗi nhỏ cũng xem như lỗi lớn, trách phạt đủ điều. Ông cứ ép thế này, trách sao nó không muốn bỏ nhà ra đi?”

Mộ Dung Hi khịt khịt mũi, dỏng tai nghe ngóng. Giọng nói của một nam một nữ này sao thấy quen quen. Bất giác, hắn mở mắt, nhìn quanh rồi dụi mắt. Đây đúng là phòng hắn rồi. Vậy giọng nói nam kia chính là phụ thân hắn, còn giọng nói nữ chính là mẫu thân hắn. Mẫu thân hắn rất thích hoa cúc. Mỗi năm vào mùa cúc nở, đỏ xanh hồng tím gì đều gom về đặt đầy sân, còn cố tình lựa những chậu to nhất để trước phòng hắn, nói là hoa cúc khiến tài vận hanh thông.

Mọi thứ đã trở về như cũ. Hắn lại trở về Mộ Dung hầu phủ, trở về làm tiểu hầu gia suốt ngày rong chơi. Hắn không còn bị giam vào lãnh cung, không còn sợ sẽ có khi hoàng đế phát giác mối quan hệ bí mật của hắn và người kia, cũng không còn mòn mỏi trông ngóng mỗi đêm người kia tới. Thế nhưng, không hiểu sao hắn cảm thấy thất vọng. Nước mắt hắn lã chã rơi xuống. Cửu lang chỉ là một cái tên giả. Người kia rõ ràng không muốn hắn biết y là ai, nếu không đã sớm nói ra thân phận cùng hắn. Lúc trước, hai người còn có một chốn liên kết với nhau là Triều Dương cung, giờ thì không còn gì nữa. Hắn không biết phải đi đâu mới tìm được người kia.

Mọi thứ đã trở về như cũ, nhưng trái tim hắn không trở về, ngay cả cơ thể đã quen thuộc với hơi ấm của người kia cũng không trở về.

Mộ Dung Hi lau đi nước mắt. Dù sao hắn cũng phải tiếp tục sống. Trở về xem như là tốt rồi. Hắn bước ra mở cửa. Phụ thân và mẫu thân hắn dừng cãi. Mẫu thân chạy lại hỏi han, còn phụ thân dường như hiểu lầm hắn đi uống rượu hoa nên mới nổi nóng. Thì ra trong lúc hắn không hay không biết gì, có một cỗ xe ngựa tự xưng là người của tửu lâu đã chở hắn về tận hầu phủ. Khỏi hỏi thì hắn cũng biết là do người kia cố ý sắp xếp để che giấu chuyện hắn lưu lại tại lãnh cung. Hắn nhận tội, bị phụ thân phạt quỳ ở từ đường ba ngày mới cho đứng lên. Có điều, sóng này qua đi thì sóng khác lại tới. Phụ thân nói hắn chơi bời lêu lổng, cần phải tìm một mối hôn sự để quản thúc bớt. Phụ thân và mẫu thân quanh năm nghịch ý nhau, riêng chuyện này lại đồng lòng chung sức đến mức không cho hắn chen vào câu nào. Thế là, nhị tiểu thư của Hạ Hầu tướng quân được chọn làm đối tượng phù hợp với hắn.

Hạ Hầu gia không có gốc gác sâu xa như Mộ Dung gia, nhưng cũng là một trong những trọng thần của đương kim thánh thượng. Hạ Hầu tướng quân vừa trở về sau trận chiến thắng lợi ở phía Đông biên quan, có tin đồn để củng cố mối quan hệ quân thần, thánh thượng sẽ nạp nữ nhi vừa đến tuổi thành thân của ông làm phi tần. Không ngờ, đã nhiều tháng hơn, thánh thượng vẫn không ban ra chỉ ý gì. Do đó, Hạ Hầu tướng quân liền nghĩ đến việc cùng Mộ Dung gia kết làm thông gia, cũng coi như không lỗ lã gì mấy. Bởi vì hai phủ đều có danh thế và địa vị, hiện giờ chỉ còn trông chờ một đạo thánh chỉ ban hôn nữa là hoàn hảo tiến hành.

Cái gọi là hoàn hảo đó cũng chỉ có trưởng bối nghĩ vậy. Mộ Dung Hi cương quyết không lấy con nha đầu cao chưa tới vai hắn mà hung dữ hơn cả hắn về làm chính thê. Hắn nài nỉ tranh đấu các kiểu không thành, kết quả bị cấm túc trong phòng. Mộ Dung Hi ngày đêm cầu trời khẩn phật, chỉ xin thánh thượng đừng ban hôn. Nhưng mà, thực lòng hắn lại không tìm được lý do để thánh thượng không ban hôn. Chuyện này giống như là nước cờ đã định sẵn.