Báu Vật Của Đời

Chương 51




Mẹ sinh ra anh, nhưng hiểu anh là Tư Mã Lương. Vũ trang trong đầu mấy trăm cặp vú đẹp tuyệt trần, Kim Đồng trở nên cực kỳ nhạy bén, phản ứng mau lẹ, tâm tình thoải mái, sắc da mịn màng, hình như trẻ lại mấy chục tuổi.

- Thế nào cậu? Tư Mã Lương ngồi trên ghế xô pha rộng, bọc da thật, hút xì gà đảo Luyxông, cười khúc khích hỏi anh - Cảm tưởng thế nào, cậu?

Anh rất cảm kích nói:

- Tuyệt, chưa bao giờ thích thú như vậy? Tư Mã Lương nói:

- Cậu ơi, cháu muốn vực hẳn cậu dậy? Cậu thay quần áo đi, cháu đưa cậu đi xem cái này?

Chiếc Cađilắc dài thượt đưa anh và Tư Mã Lương đến khu thương mại đẹp nhất thành phố Đại Lan. Xe dừng lại trước cửa hiệu bán nịt vú vừa tân trang xong. Khi mọi người vây quanh chiếc xe đẹp như chiếc thuyền rồng, Tư Mã Lương dẫn anh đến trước cửa hiệu. Những tủ kính rộng, sáng sủa, cao tít trần nhà, trong tủ bày đầy ma-nơ-canh. Trên cửa treo tấm biển chữ kẻ rất mỹ thuật Hiệu nịt vú Mỹ Dung, kèm dòng chữ Chế tác tinh xảo, phẩm cấp thượng thặng, vừa là thời trang vừa là nghệ thuật. Cậu ta hỏi anh:

- Cậu thấy thế nào?

Anh loáng thoáng đoán được ý cậu ta, trong lòng không khỏi cảm động, nói:

- Hay lắm! - Cậu ta nói: - Vậy thì cậu là ông chủ của hiệu này?

Tuy đã đoán biết, nhưng không khỏi giật mình:

- Không ổn, tôi làm ông chủ sao được?

Tư Mã Lương cười, nói:

- Cậu là chuyên gia về vú, chọn cậu là thích hợp nhất rồi con gì!

Tư Mã Lương kéo anh vào bên trong của hiệu. Cửa ra vào tự động mở rồi tự động đóng lại. Nội thất chưa hoàn chỉnh, gương gắn kín bốn mặt tường, trần nhà cũng ghép bằng kim loại đánh bóng có thể soi gương. Đèn treo, đèn tường đều tạo hình bầu vú. Vài công nhân đang lau mặt gương bằng bông tơ. Chủ thầu vồn vã chạy tới, cúi rạp chào. Tư Mã Lương nói:

- Có chỗ nào không vừa ý, xin cậu cứ nói!

Anh nói: Vú Mỹ Dung, không hay, thường quá!

Tư Mã Lương nói:

- Cậu là chuyên gia, cậu thấy thế nào là hay thì cậu đặt!

- Thú Một Sừng - Anh buột miệng nói, Thế giới nịt vú Thú Một Sừng!

Tư Mã Lương ngẩn người ra, cười:

- Cậu ơi, cái của ấy là cứ từng cặp một cơ mà? Anh nói.

- Thú Một Sừng hay hơn, tôi thích thế!

Tư Mã Lương quyết định dứt khoát:

- Cậu là ông chủ, cậu bảo sao thì phải vậy? Đi làm tấm biển khác, bỏ Mỹ Dung, đổi thành Thú Một Sừng. Thú Một Sừng, Thú Một Sùng, hay thật!

Tư Mã Lương cười: - Hay, cậu giỏi thật, rất có phong cách, có dùng lưỡi lê mà xiên cháu cũng không nghĩ ra. Còn gì không vừa ý cậu cứ nêu hết ra, cậu là ông chủ, nên có tinh thần làm chủ. Ngay từ lúc chưa bước vào bên trong, anh đã cảm thấy những ma-nơ-canh đều có thân hình tuyệt đẹp, rất tình tứ gợi cảm, những nịt vú trên ngực là hàng đẹp, tiếc rằng thợ làm ma-nơ-canh là một lũ khốn kiếp, vì ăn bớt ngày công mà chúng không làm núm vú. Anh chỉ đám ma-nơ-canh, nói:

- Những ma-nơ-canh chỉ có bầu vú mà không có núm vú!

Tư Mã Lương ngạc nhiên, nói: - Đúng thế thật, bê một ma-nơ-canh lại xem nào! Người trong tiệm vội bê lại một ma-nơ-canh, nịt vú quả là đẹp, những bông hoa nhỏ màu đỏ thêu trên nền bằng gấm màu vàng, nửa phần trên là sợi kim tuyến dệt kiểu mắt võng, nửa phần dưới là giá đỡ có tình đàn hồi, dùng kim mũi chỉ cực kỳ cẩn thận. Đeo nịt vú này mà mặc quần áo ra ngoài để đi phố thì thật là một sự lăng mạ. Tư Mã Lương giật chiếc nịt vú ra, quả nhiên trên ngực ma-nơ-canh chỉ có hai chỗ vồng lên như hai cái màn thầu. Tư Mã Lương túc giận quát:

- Bậy bạ hết sức! Không có núm vú thì còn đâu là phụ nữ? Thay tất cả đi!

Một ngươi trong cửa hiệu nói với Tư Mã Lương:

- Thưa ông, tất cả ma-nơ-canh đều như thế này cả!

Tư Mã Lương nói: - Không được, làm lại, phải y hệt người thật, người có những gì thì ma-nơ-canh cũng phải có đủ!

Cậu ta đánh một bạt tai làm ngã lăn chiêng một ma-nơ-canh đeo nịt vú kim tuyến, chửi:

- Mẹ kiếp, những của này có đáng là bao. Bảo nơi đặt hàng rằng, phải làm như thật, không những có núm vú, mà phải biết chớp mắt, biết cười, biết nói. Mẹ kiếp, chi thêm tiền chứ có gì đâu?

- Cậu này - Sau khi chui vào chiếc Cađilắc, cậu ta lắc cánh tay, nói:

- Cậu quả đã thành tinh rồi!- Anh ngượng nghịu mỉm cười, nói - Nếu vẫn chưa quên được Kim Một Vú thì ta mua mụ về bày trong tủ kính!

- Tôi đã đoạn tuyệt với mụ từ lâu!

Tư Mã Lương vỗ trán đánh bốp, kêu:

- ái chà, sao cháu lại quên khuấy chuyện này nhỉ? - Cậu ta phấn khởi đến nôi cứ nhấp nhổm trên ghế, nói: - Cậu ạ, cháu có ý này hay lắm, hà hà!

Cậu ta cười ra vẻ đắc ý rồi chìm trong khung cảnh mê hồn do cậu ta tưởng tượng ra.

Hôm khai trương Thế giới nịt vú Thú Một Sừng, trước cửa bày đầy những lẵng hoa. Những làng hoa của Lỗ Thắng Lợi và của Kim Một Vú bày hai bên mép cửa. Lẵng hoa của Cảnh Liên Liên bày ở chỗ khuất nhất. Không đốt pháo. Tư Mã Lương bảo đốt pháo là quê một cục. Chúng tôi thả bóng bay, một vạn quả bóng bay hình cái vú bay khắp bầu trời, những tín sứ của tình yêu gửi cho thế gian. Chúng tôi còn thả hai quả khinh khí cầu cực lớn, kéo lên trời biểu ngữ bằng vải đỏ thêu chữ vàng, mỗi chữ to bằng thớt cối đại: Tóm được vú là tóm được phụ nữ. Tóm được vú là tóm được phụ nữ được rút gọn theo kiểu tam đoạn luận của lô gic học, thì là tóm được vú là tóm cả thế giới. Nhưng tiết mục hấp dân do Tư Mã Lương đạo diễn là ở phần sau đây: Cậu ta thuê bảy cô vũ nữ người Nga ở vũ trường Sân nhà I-van đến cửa hiệu làm ma-nơ-canh sống - đây là lý do vì sao cậu ta thích thú đến vậy hôm ngồi trong Cadilắc - Những cô gái Nga này đều chịu sự sai khiến của Tư Mã Lương, chỉ cần có đô la là việc gì các cô cũng làm. Đúng là những con ngựa sáng giá, mà là ngựa ngoại. Các cô nhất loạt có màu tóc vàng kim, mắt xanh mũi iệng rộng, cổ như cổ chai bia, tay thon và mềm mại như không xương. Đùi đầy đặn, bắp chân thon, tuyệt đối không giống bắp hoa chuối. Mông vổng lên như máy bay tiêm kích phản lực, bụng thon chắc như quả bóng, da ngà như sáp đông. Tất nhiên cái quan trọng nhất là các cô có những cặp vú đầy đặn tự nhiên. Theo chỉ thị của Tư Mã Lương, bảy cô vũ nữ đeo nịt vú và mặc xi-lip bảy màu khác nhau: đỏ, vàng chanh, vàng, lục xanh da trời, lam, tím. Xi-lip thì nhỏ đến nỗi không thế nhỏ hơn, vải mắt võng. Nịt vú rất đẹp về mặt tạo hình, dày công nghiên cứu, đặt may tận Thụy Điển. Do tính chất biểu diễn, nên kích thước của nịt vú tương đối nhỏ. Ông bầu của bảy cô còn đề nghị trình diễn thoát y vũ, nhưng Tư Mã Lương kiên quyết gạt đi. Cậu ta nói không phải vì tiếc tiền, mà vì cửa hiệu chúng tôi buôn bán nịt vú thì phải quảng cáo cho nịt vú, để người ta thấy hết cái đẹp của nịt vú, vậy giơ mông giơ vế ra để làm gì? Để sập tiệm hả? Với lại, thành phố Đại Lan hiện nay đang trong thời kỳ văn minh nhất và cũng đã man nhất, người giàu nứt đố đổ vách, kẻ không một xu dính túi, người ăn thịt chim công, kẻ húp cháo. Phải nghĩ tới khả năng chịu đựng về mặt tâm lý của dân Đại Lan.

Thực ra, các quan chức Đại Lan đều là khách quen của Sân nhà I-van và động trăng tròn. Trên làn da bảy cô vũ nữ Nga này còn vương đầy ánh mắt của các vị. Các ly cốc tay của nhà hàng trăng tròn in đầy vân tay các vị Cao Đại Đỏm, một quân nhân phục viên bị bệnh tâm thần, khi tự thiêu trước trụ sở cơ quan huyện đã gào tên: Thối nát ơi là thối nát, còn thối nát hơn cả Từ Hi Thái hậu! Theo tiêu chuẩn của Tứ thanh thì bọn ngồi xe con như chúng mày không tên nào được sống! Mở cửa xe ngó vào, toàn một bọn tham ô, cứ bắn trước rồi xét xử sau, không đứa nào oan hết. Lúc lửa bùng lên, Cao Đại Đỏm nghiêm chỉnh hô to: Mao Chủ tịch muôn năm! Phong trào Tứ thanh muôn năm? Anh ta còn hô mấy tiếng muôn năm nữa rồi mới bị cháy thành than.

Các vũ nữ Nga nâng băng đỏ để tôi và Lỗ Thắng Lợi và mấy cán bộ lãnh đạo cắt băng. Quả cầu lụa rơi xuống khay sứ. Tiếng vỗ tay ran lên. Đèn phơ-lát chớp sáng, máy ảnh bấm lách tách. Một tràng vỗ tay, lại một tràng nữa. Cô vũ nữ Nga nhanh nhẹn tung quả cầu vào đám đông rồi nổi hứng biểu diễn điệu lắc mông lắc bụng ngay trước cửa Thú Một Sừng, thân xác phơi bày lồ lộ. Anh chàng bán đưa và cậu thanh niên để đầu kiểu máy bay vì chen lấn mà đánh nhau. Giao thông ùn tắc. Cảnh sát đến thông đường. Trông lúc nhộn nhạo, xe con của Lỗ Thắng Lợi bị kẻ nào rạch thủng lốp. Một thằng bé nghịch ngợm, có lẽ là con cháu của nhà thiện xạ Đinh Kim Câu, nấp trong đám đông bắn một mũi tên trúng mông cô vũ nữ Nga. Mũi tên chế tác rất công phu, mũi bằng đồng thau, thân bằng gỗ hoàng dương, cánh bằng lông công. Cô vũ nữ đeo mũi tên ở mông mà nhảy múa. Vì chuyện này, cô được Tư Mã Lương thưởng một nghìn mỹ kim. Hoa cả mắt!

Lễ khai trương kết thúc. Tôi nấp trong phòng làm việc của giám đốc điều hành ba ngày liền không dám ra ngoài.

- Nhưng mà, phụ nữ không hẳn dễ bảo, cũng không sờ vú họ một cách tùy tiện được đâu! - Trong quán cà phê Ly Ly, Cục trưởng Cục phát thanh và truyền hình Tê giác một sừng dùng thìa bạc nhỏ khuấy cà phê trong cốc, nói chậm rãi. Mái tóc bạc chải lật về phía sau không rối một sợi. Da mặt ông ta đen nhẻm nhưng lau rửa cực kỳ sạch sẽ, Răng vàng khè nhưng đánh rất kỹ bằng bàn chải. Ngón tay nhợt nhạt nhưng da tay thì mềm mại. Ông ta châm điếu thuốc lá thơm loại cao cấp nhãn hiệu Ngọc Khê, hút một cách thành thạo. Ông liếc sang Kim Đồng, hỏi:

- Phải chăng vì có triệu phú Tư Mã Lương nâng đỡ mà anh muốn làm gì thì làm?

- Tôi không dám - Kim Đồng tức lộn ruột, nhưng theo thói quen, anh vẫn làm ra vẻ cung kính trước nhân vật trèo lên bậc thang danh vọng nhờ cách mạng văn hóa.

Anh nói:

- Thưa Cục trưởng dại nhân, có gì xin ông cứ nói thẳng ra!

- Hừm, hùm? - ông ta cười nhạt Thằng con trai Tư Mã Khố - tên phản cách mạng bàn tay nhuốm máu nhân dân vùng đông bắc Cao Mật - nhờ mấy đồng tiền thối tha mà trở thành quí khách được trọng vọng nhất thành phố Đại Lan, đúng là có tiền mua tiên cũng được! Thượng Quan Kim Đồng, trước đây anh là cái thá gì? Tên hiếp dâm xác chết, thằng điên, bây giờ trở thành Chủ tịch Hội đồng quản trị? Hận thù giai cấp khiến Tê giác một sừng mắt đỏ như máu, ngón tay kẹp mạnh điếu thuốc chảy nhựa đen.

Ông ta nói:

- Ta đến để tranh quyền đoạt lợi với các người!

Anh lặng lẽ ngồi nghe ông ta nói. Kim Đồng cả đời bị người khinh rẻ, nói thế đã nhằm nhè gì. Ông ta nói:

- Chắc anh vẫn chưa quên, khi dẫn giải mẹ con anh ở chợ Đại Lan, ta đã vì cách mạng mà bị trọng thương?

Đúng vậy, tôi chưa quên, tôi chưa quên ông bị ăn một bạt tai!

- Ta thành lập đội tác chiến Tê giác một sừng, và mở chuyên mục Tê giác một sừng trên đài phát thanh của Uỷ ban cách mạng thành phố Đại Lan, phát đi rất nhiều văn kiện có ý nghĩa chỉ đạo cách mạng văn hóa. Những người trên dưới năm mươi tuổi, không ai quên được Tê giác một sừng. Ba mươi năm nay ta dùng bút danh Tê giác một sừng, cho đăng 88 bài nồi tiếng trên báo chí cao cấp của Nhà nước, nhắc đến Tê giác một sừng là mọi người nghĩ đến ta, vậy mà nhà ngươi gắn tên ta với nịt vú của phụ nữ? Dã tâm của nhà ngươi và tên lang sói Tư Mã Lương cực kỳ hiểm độc! Sự phục thù giai cấp điên cuồng của các người đã hủy hoại trắng trợn danh dự của người công dân! Ta phải viết bài tố cáo bọn ngươi! Ta phải khởi tố ngươi với Viện Kiểm sát! Ta phải quản lý các ngươi về cả hai mặt, dùng dư luận xã hội và pháp luật làm vũ khí, chiến đấu một mất một còn với các ngươi!

Anh điên tiết, nói: - Tùy ông!

Ông ta nói:

- Kim Đồng, đừng tưởng rằng Lỗ Thắng Lợi làm thị trưởng thì ngươi không sợ gì hết? Anh rể ta là Phó ban Tỉnh ủy, to hơn nhiều. Những việc xấu xa mà bà ấy làm, ta nắm vững trong lòng bàn tay, ta hạ bệ các ngươi lúc nào chả được!

- Tôi không có quan hệ gì với bà ấy, ông hạ bệ bà ấy là tốt!

- Tất nhiên! - ông ta nói - Tê giác một sừng cũng muốn điểu hay cho người, ta với anh dù sao cũng là người đồng hương, đều là dân Đại Lan, chỉ cần các anh để ta yên!...

- Thưa Cục trưởng đại nhân, có gì ông cứ nói thẳng ra đi!

- Chuyện này chỉ ta với anh biết thôi!

- Ông cứ cho giá đi!

Ông ta giơ ba ngón tay lên, nói:

- Ta nói nghiêm chỉnh đấy nhé, ba vạn tệ! Số tiền này đối với Tư Mã Lương thì như muối bỏ bể. Ngoài ra, bảo Lỗ Thắng Lợi đề bạt ta làm Phó chủ tịch thường trực Hội đồng nhân dân thành phố, nếu không, tất cả sẽ ra bã?

Người anh lạnh toát, anh đứng dậy bảo ông ta:

- Ông Cục trưởng, về chuyện tiền nong, ông trao đổi với Tư Mã Lương, hiệu nịt vú chúng tôi mới khai trương chưa kiếm được xu nào? Về chuyện quan tước thì tôi không biết gì, tôi và Lỗ Thắng Lợi không bao giờ nói chuyện được với nhau?

- Mẹ kiếp, hắn giở trò ấy à? - Tư Mã Lương cười - Hắn cũng không chịu khó thăm dò xem Tư Mã Lương định làm gì? Cậu để cháu cho thăng này một trận. Cháu sẽ cho nó gãy răng? Về vu oan giá họa thì cháu còn là tổ sư của chúng nó, thằng Tê giác một sừng có mùi mẽ gì!

Sau đó mấy hôm, Tư Mã Lương nói:

- Cậu cứ yên tâm mà làm ăn, thi thố cho hết tài năng của cậu, cháu đã đẹp cái thằng Tê giác một sừng ấy rồi?. Cậu đừng hỏi dẹp bằng cách nào, chỉ biết rằng, từ nay trở đi hắn phải ngoan ngoãn, không được quậy phá? Chúng cháu thi hành chuyên chính hữu sản đối với hắn. Cậu đừng quan tâm đến chuyện lỗ lã, chỉ cần ăn chơi xả láng, nhà Thượng Quan nổi đình nổi đám, mở mày mở mặt với dời! Tiền cháu cũng là tiền cậu cứ lấy mà tiêu. Tiền là gì, là đồ khốn kiếp, là bãi cứt thối? Cháu đã thu xếp xong xuôi ở chỗ ngoại, định kỳ có người đem củi gạo mắm muối đến cho ngoại. Cháu có chuyện làm ăn lớn, đi vắng khoảng một năm. Cháu đã lắp đặt điện thoại cho cậu, có chuyện gì cháu sẽ gọi cho cậu. Vậy nhé, đừng hỏi cháu từ đâu đến, cũng đừng hỏi cháu sẽ đi đâu.

Thế giới nịt vú Thú Một Sừng kinh doanh phát đạt. Thành phố phình ra nhanh chóng, lại một cây cầu nữa bắc qua sông Thuồng Luồng. Trên mảnh đất của nông trường Thuồng Luồng xưa kia đã mọc lên một nhà máy dệt cỡ lớn, một nhà máy sợi tổng hợp, một phân xưởng sợi thành phẩm. Nơi này đã trở thành khu liên hợp dệt. Tôi cho bảy cô vũ nữ Nga ngồi xe ngựa đến khu liên hợp dệt chào bán nịt vú. Đặc trưng quan trọng nhất của người phụ nữ là cặp vú đồ sộ. Vú là kết quả tiến hóa của nhân loại. Thái độ trân trọng và bảo vệ cặp vú là thước đo, là tiêu chí quan trọng để đánh giá trình độ văn minh của xã hội trong một thời kỳ nào đó. Người phụ nữ nên tự hào vì cặp vú của mình, người đàn ông cũng nên tự hào vì cặp vú của người phụ nữ. Cặp vú khoan khoái thì người phụ nữ mới khoan khoái, người phụ nữ khoan khoái thì người đàn ông mới khoan khoái. Do vậy, chỉ khi bầu vú khoan khoái vì được chăm sóc thì nhân loại mẫn cảm thấy sung sướng? Xã hội nào không quan tâm đến vú phụ nữ, là một xã hội dã man. Xã hôi nào không quan tâm đến vú phụ nữ, thì đó là xã hội vô nhân đạo. Các con, bớt tiền tiêu vặt mua ẹ cái nịt vú, không có trời làm sao có đất, không có mẹ làm sao có con? Con người ta không được quên gốc gác của mình. Quên bầu vú của các bà mẹ, là đồng nghĩa với mất hết nhân tính! Hỡi các đức ông chồng, đã cưới và chưa cưới, tặng quà gì cũng không làm cho phụ nữ vui thích bằng tặng một chiếc nịt vú. Vú là châu báu, là bản nguyên của thế giới, là thể hiện tập trung nhất sự dâng hiến một cách đẹp đẽ nhất, vô tư nhất cho nhân loại. Yêu bầu vú tức là yêu phụ nữ - Cứ rót liên tục vào tai là đặc trung cơ bản của quảng cáo, đừng khi nào gián đoạn - Phải loại bỏ không thương tiếc hành động thiếu văn minh là không đeo nịt vú. Nịt vú tuy nhỏ mà không nhỏ, nam nữ nâng niu chẳng muốn rời. Hãy để cho nịt vú bay đầy trời. Hãy biến Đại Lan thành thành phố của vú, thành phố của những cặp vú đẹp, thành phố của những cặp vú đồ sộ! Biến tháng Sáu thành tháng-yêu-vú. Đổi ngày mồng Bảy tháng Bảy âm lịch thành Tết Vú, mời càng nhiều càng tốt khách trong nuộc và nước ngoài đến Đại Lan thi vú, triển lãm nịt vú. Chia theo đẳng cấp và tuổi tác mà tuyển chọn vú to vú nhỏ. Trong những ngày hội Vú, các nhật báo ra phụ trương, các tạp chí ra chuyên san, vô tuyến truyền hình mở chuyên mục, còn mở hội thảo, mời các chuyên gia trong và ngoài nước báo cáo chuyên đề về nịt vú từ góc độ triết học, mỹ học, tâm lý học, y học, xã hội học, nhân loại học... Nịt vú lên người, kinh tế phát đạt. Hãy giang rộng đôi tay chào đón bè bạn năm châu bốn biển.

Đem vốn đến, đem kỹ thuật đến, đưa em gái của bạn đến trên xe ngựa bốn bánh, đưa vợ bạn đến, địa điểm là thành phố Đại Lan. Ai anh hùng ai hảo hán thì so ngực khắc biết. Lễ hội rắn quốc tế ư, lễ hội châu chấu quốc tế ư, lễ hội đậu phụ quốc tế ư, lễ hội bia quốc tế ư, làm sao sánh nổi lễ hội vú quốc tế, cũng có thể gọi là lễ hội núm vú quốc tế. Người chính nhân quân tử có thể cho lễ hội này là hạ lưu, thực ra nó rất cao thượng! Ai mà chẳng lớn lên nhờ bầu vú! Thấy bầu vú đẹp ai chẳng muốn ngắm thêm một lát? Người Trung Quốc rất không cởi mở khi bàn về chuyện giao hợp, nhưng người Trung Quốc lại đẻ nhiều con nhất!... Mai là ngày 8-3, ngày quốc tế phụ nữ, đúng rồi, nên đổi Thế giới nịt vú Thú Một Sừng thành Trung tâm yêu vú Thú Một Sừng. Nhân ngày Quốc tế phụ nữ, Trung tâm chúng tôi tung ra một loạt nịt vú kiểu mới, loại cho thiếu nữ, loại cho thiếu phụ, loại cho các bà mẹ, khách mua hàng đều có tặng phẩm, mua một nịt vú được tặng một đôi tất cổ dài; mua hai nịt vú được tặng một quần xịt, mua mười nịt vú được tặng một máy kích thích vú. Máy này đã qua giám định của trường Đại học Y khoa, chỉ cần một dòng điện nhỏ, nó có thể kích thích vú nhỏ thành to, vú to thành nhỏ. Nhân ngày Quốc tế phụ nữ, phải trình bày ý tưởng này với Lỗ Thắng Lợi. Cô ta là loại gan cóc tía, cực kỳ ẩu tả, dám xây nhà chọc trời, cũng dám phá nhà chọc trời! Chỉ cần vớ được tiền, cô ta dám bán bom nguyên tử: Cô ta lớn lên trong tiếng nguyền rủa và những lời ngợi khen. Tư Mã Lương vì quyên góp nhiều tiền, nên Uỷ ban Chính trị Hiệp thương thành phố chuẩn bị bầu bổ sung Kim Đồng giữ chức Phó chủ tịch Chính hiệp. Những ý tưởng về Lễ hội Vú quốc tế phải viết theo dự án, giao cho tiểu ban dự án nghiên cứu. Đại Lan không có danh lam thắng cảnh, chỉ có dùng những quái chiêu thế này mới nổi đình nổi đám được.

Tối ngày mồng 7 tháng 3 năm 1991, mưa xuân lất phất, chủ tịch Hội đồng quản trị Thế giới nịt vú Thú Một Sừng Kim Đồng trong lòng phấn chấn, suy nghĩ rất lung. Anh sung sướng đi đi lại lại trong gian hiệu đã tắt đèn, từ trên lầu trên vọng xuống tiếng cười nói của đám nhân viên bán hàng. Cửa hiệu làm ăn phát dạt, đám ma-nơ-canh đi chào hàng ở khu Liên họp dệt rất thành công, bùng lên cơn lốc vú ở Đại Lan, đám phụ nữ chỉ tiếc mình không dám mặc mỗi chiếc nịt vú đi ngoài phố như bảy cô vũ nữ người Nga. Cậu công tử của ông phó thị trưởng đính hôn với cô Mạnh Kiều Kiều, nữ diễn viên đoàn kịch Mậu Xoang, đặt mua một lúc bảy trăm bảy mươi bảy chiếc nịt vú. Lượng tiêu thụ nịt vú gia tăng, tiền chảy vào như nuộc! Nhân viên cửa hiệu bận túi bụi, tối qua đăng quảng cáo tuyển nhân viên trên đài truyền hình, hôm nay đã có hơn hai trăm cô ghi tên dự tuyển... Phấn khởi quá! Anh tì trán vào cửa kính nhìn ra ngoài vừa ngắm phố xá vừa phanh lại cỗ xe liên tưởng trong đầu. Các cửa hiệu hai bên đường đang thu dọn, đèn nê-ông ngoài đường nhấp nháy dưới màn mưa. Những quả ngô đồng khô năm ngoái còn bám trên cành, những chồi non của năm nay đã nhú. Dưới gốc cây là trạm đỗ xe công cộng số 8, chạy đoạn đường từ Bãi-Cát-Dài tới Giếng Bát Giác. Đúng chờ xe là một cô gái che ô, mặc áo mưa. Trời chưa ấm nhưng cô đã mặc váy, đôi ủng mưa màu phấn hồng phản chiếu ánh đèn lấp lóa, tùng giọt nuộc mưa rơi thánh thót từ mép ô. Mặt đường như phủ một lớp sương. Con đường mới làm trải nhựa đen bóng, phản chiếu ánh đèn màu trông thật đẹp. Mấy thanh niên đầu bịt khăn, cưỡi xe đạp địa hình nhổm hẳn người lên, đánh mông hết cỡ đạp vun vút. Các cậu hướng về phía cô gái mà huýt sáo, nói tục. Cô gái cụp ô lại, che khuất nửa người trên. Bọn thanh niên huýt sáo lướt qua. Xe số 8 lấm lem đầy bùn đất chạy tới, có vẻ do dự trước bến đỗ rồi mới dừng hẳn. Thùng xe nhốn nháo, lát sau xe rời bến, nước tung tóe dưới bánh xe, Cô gái cầm ô đã lên xe. Chiếc xe khách làm chuyện thay cũ đổi mới: nhận cô gái lên, nhả một thiếu phụ xuống. Vừa xuống xe chân ướt chân ráo, người thiếu phụ có vẻ ngỡ ngàng, nhìn xung quanh, và rất nhanh, cô ta nhằm Thế giới nịt vú Thú Một Sừng, nhanh nhẹn đi tới, đúng chỗ Kim Đồng đứng sau cửa kính tối om. Cô mặc chiếc áo mưa màu xanh lơ, đầu trần, tóc màu xanh đen chải lật ra phía sau, lộ vầng trán nhẵn bóng. Khuôn mặt trắng nhợt của cô ta như bị bao phủ một lớp sương mù ảm đạm. Kim Đồng đoán chừng cô ta vừa có chồng chết, là một quả phụ. Sau này đã chứng minh cảm giác của anh là hoàn toàn chuẩn xác. Khi cô ta tiến đến gần cửa kính, Kim Đồng chợt có cảm giác lo sợ mà không hiểu nguyên nhân. Anh cảm thấy người đàn bà này có gì bí hiểm, sự điên khùng của cô ta xuyên qua lớp kính dày, xâm nhập khắp gian hàng. Cô ta chưa áp sát vào cửa kính mà đã biến cửa hiệu thành nơi thiêng liêng. Kim Đồng định bỏ chạy, nhưng anh không nhấc chân lên được, chăng khác con sâu trước ánh mắt thôi miên của con cóc. Người phụ nữ mặc áo mưa này có ánh mắt sắc như dao. Anh công nhận đó là đôi mắt đẹp nhưng cũng rất đáng sợ. Cô ta đứng ngay trước mặt Kim Đồng, chỉ cách nhau một lần kính. Theo qui luật tự nhiên, anh ở chỗ tối, cô ta ở chỗ sáng, lẽ ra cô không thể trông thấy anh, nhưng rõ ràng là cô đã phát hiện ra anh, hơn nữa còn biết anh là ai? Mục tiêu mà cô nhắm rất rõ ràng. Lúc xuống xe cô nhìn tứ phía chẳng qua là giả vờ, đánh lạc hướng. Dù rằng sau này cô có nói: Đó là Thượng đế đã chỉ đường cho cô, dắt cô đến bên anh. Nhưng Kim Đồng thì trước sau vẫn nghĩ rằng, tất cả đều có tính toán từ trước, nhất là sau khi được biết cô ta là con gái lớn của Cục trưởng Tê giác một sừng, thì anh đoan chắc rằng Tê giác một sừng can dự vào chuyện này.

Như cặp tình nhân hẹn nhau, cô ta đứng trước mặt anh, giữa là tấm kính với dòng nước mắt chảy ngoằn ngoèo. Cô ta mỉm cười với anh. Má cô có hai nếp nhăn do hai lúm đồng tiền kéo dài mà thành. Qua lớp kính, anh ngửi thấy mùi chua chua của đàn bà góa, niềm thông cảm trào lên trong anh, và cùng với tiếng rơi tí tách của những hạt mưa xuân và hương đất thấm qua lần cửa kính ùa vào, thoắt cái đã trở thành nỗi xót xa của những người cùng cảnh ngộ. Kim Đồng coi ngay cô như người quen thân lâu ngày gặp lại, nước mắt tư nhiên ứa ra. Cô ta còn khóc nhiều hơn, nước mắt chảy tràn đôi má trắng bệch. Anh cảm thấy không còn lý do để mình không mở cửa. Anh mở cửa ra, tiếng mưa ùa vào theo cùng với huống đất và mùi không khí ẩm ướt. Cô ta sà vào lòng anh một cách tự nhiên, môi cô chủ động tìm đến môi anh. Anh luồn tay vào trong áo mưa, chạm phải chiếc nịt vú cúng như bồi bằng giấy. Mùi hôi hám trên tóc và trên cổ áo của cô khiến anh bừng tỉnh vội vàng rụt tay lại hối hận thì sự đã rồi giống như con rùa ngoạm phải lưỡi kim câu, có hối cũng không kịp. Không còn lý do nào khác, anh đành dẫn cô ta về phòng mình.

Anh chốt cửa lại, nhưng nghĩ thế không tiện, lại vội vã mở toang cửa ra. Anh rót cho cô một cốc nước, mời cô ngồi. Cô ngồi xuống. Anh lúng túng xoa hai bàn tay vào nhau, tự giận mình hết sức, giận mình ôm rơm rậm bụng, Giận mình không đứng đắn. Giả dụ chặt một ngón tay để chuộc tội, để cuộc sống của anh trở lại cách đây nửa tiếng, thì anh chặt ngay, không chút chần chừ. Nhưng chặt ngón tay cũng không giải quyết được gì, người con gái mà anh đã sờ vú, đã hôn đang đứng che mặt giữa phòng mà khóc, cô ta khóc thật, không phải khóc giả vờ, nước mắt rỉ ra từ các kẽ ngón tay rơi xuống chiếc áo mưa từng giọt, từng giọt. Trời ạ, cô ta không chịu khóc một cách lặng lẽ nữa chứ, hai vai rung lên, những tiếng nức nở thoát ra từ kẽ ngón tay, cô ta sắp khóc to lên bây giờ! Tình cảnh Kim Đồng không khác kiến bò miệng chảo, anh cố nén tâm trạng ngán ngẩm đối với người đàn bà sặc mùi đã thú này. Anh ấn cô ta ngồi xuống ghế I-ta-ly bọc da đỏ của anh, chiếc ghế của ông chủ, có thể xoay tứ phía. Anh lại lôi cô ta dậy cởi bỏ áo mưa, vì khi cởi áo, cô ta phải bỏ tay che mặt. Mặt cộ ướt mèm, không phân biệt được nước mưa hay nước mắt, nước mũi hay mồ hôi. Lúc này anh mới phát hiện khuôn mặt cô ta rất xấu mũi tẹt, răng vẩu, cằm nhọn, mặt như mặt chuột. Vậy mà hồi nãy đứng trước tấm kính, sao trông cô ta phong tình đến thế! Vậy ai đã đưa mình vào bẫy nhỉ? Nhưng chưa phải đã hết, khi trút bỏ chiếc áo mưa, Kim Đồng trông thấy cô ta không mặc gì bên trong, trên mình đầy nốt ruồi, vật che thân duy nhất là chiếc nịt vú của Thế giới nịt vú Thú Một Sừng màu lam, mẩu giấy các-tông ghi giá tiền chưa bị gỡ bỏ. Hình như cô có vẻ ngượng, lại lấy tay che mặt. Trời ơi, lông nách đen sì mà đầu mỗi sợi thì lại màu vàng, xòe ra như đuổi chim sẻ, phè ra hai bên nách, mùi mồ hôi chưa loét bốc ra từ đó. Kim Đồng chỉ thiếu nước độn thổ, vội lấy áo mưa trùm lên người cô, nhưng cô không chịu, hắt áo mưa rơi xuống đất. Anh chốt cửa lại, kéo rèm che kín cửa sổ, ngăn ánh đèn sáng rục từ Quế Hoa Đại Lầu hắt sang. Anh rót cho cô một ly cà phê nóng, nói:

- Thưa cô, tôi thật đáng chết, già rồi mà vẫn trẻ con, tội đáng chết! Xin cô đừng khóc, tôi rất sợ nước mắt phụ nữ! Chỉ cần cô đừng khóc là ngày mai tôi xin đưa cô đến Cục Công an. Bây giờ cô đánh tôi bảy chín sáu mươi ba cái bạt tai cũng được, bắt tôi quì xuống, lạy cô bảy chín sáu mươi ba cái cũng được, chỉ yêu cầu cô nín khóc. Cô mà khóc thì tội tôi càng nặng, tôi xin cô, tôi van cô!...

Anh rút khăn tay, vụng về lau nước mắt cho cô, còn cô thì ngửa mặt lên cho anh lau mặt như một con chim nhỏ. Anh nghĩ, phải làm ra vẻ ngờ nghệch, làm đi Kim Đồng, đồ trâu trắng đi đến đâu mất mùa đến đấy đồ con lợn chỉ nhớ ăn mà không nhớ những trận đòn! Phải dỗ dành cô ta, dỗ được cô ta đi khỏi đây thì phải đến chùa thắp hương lạy tạ bồ tát. Trời ơi, tôi rất không muốn lại chui vào nông trường lao động cải tạo mười lăm năm nữa?

Lau mặt cho cô ta xong, anh khuyên cô uống cà phê. Hai tay cầm ly, bụng nghĩ, tôi sờ vú cô, vậy cô là bà của tôi, tôi là cháu của cô. Gì nhỉ, tóm được vú là tóm được phụ nữ, nói bậy, phải sửa là tóm được vú phụ nữ là bị phụ nữ tóm cổ, chạy đi đâu cho thoát? Uống đi, uống một chút đi, tôi van cô, cô gái tốt bụng ơi! Cô ta liếc Kim Đồng, ánh mắt tình tứ, nhưng Kim Đồng lại cảm thấy hàng vạn mũi tên bắn trúng ngực và có hàng vạn con giun bò ra từ những vết thương đó. Cô giả bộ khóc đến ngất xỉu, và khi được anh vục dậy, cô dẩu mồm ra hớp một ngụm cà phê. Cuối cùng, cô nín khóc. Kim Đồng đưa ly cà phê cho cô. Hai tay ôm ly cà phê, cô vẫn núc nở từng chặp như đứa trẻ lên ba, mũi sụt sịt. Chỉ giỏi vờ vĩnh, Kim Đồng nghĩ, mười lăm năm trong nông trường lao cải, rồi lại ba năm trong bệnh viện tâm thần, nghĩ tới nghĩ lui rồi đột nhiên nổi cáu. Thì chính cô sà vào lòng tôi, chính cô gắn môi cô vào môi tôi chứ có phải tôi đâu! Sai lầm duy nhất của tôi là sờ vú cô, nhưng một ông chủ cửa hiệu nịt vú như tôi suốt ngày làm bạn với vú, không có loại vú nào mà tôi không sờ! Đây chẳng qua là công việc đòi hỏi và thói quen nghề nghiệp, không có vấn đề đạo đức gì hết. Nghĩ vậy, anh nói:

- Cô ơi, đêm khuya rồi, đã đến lúc cô phải ra về rồi!

Anh vừa nói vừa cầm áo mưa lên định mặc vào cho cô ta. Cô ta nhếch miệng ra, ly cà phê trượt trên ngực xuống bụng rồi rơi xuống đất. Không thể biết cô bị bất ngờ hay cố ý biểu diễn? Nếu vậy thì cô tham gia đoàn kịch Mậu Xoang mới phải? Cô khóc òa lên, khóc rất to. Đêm khuya yên tĩnh, thảng hoặc một chiếc xe chạy qua như mèo đêm, sau đó đêm lại càng yên tĩnh. Hình như cô định để toàn thể dân phố đều nghe tiếng khóc của cô. Anh giận điên lên, nhưng không dám biểu lộ ra ngoài. Vừa hay trên bàn có hai chiếc kẹo sôcôla to bằng hai quả lựu đạn tí hon, anh vội bóc bỏ giấy bọc của một chiếc, nhét vào miệng cô, cố lấy giọng ôn tồn khuyên:

- Thôi nào, thôi nào cô, đừng khóc, ăn cái kẹo này đi!...

Cô ta đùn cái kẹo ra. Chiếc kẹo rơi xuống đất làm bẩn cả mặt thảm len. Cô lại tiếp tục khóc. Kim Đồng vội bóc vỏ giấy chiếc kẹo còn lại, nhưng cô vẫn không chịu lại nhè ra. Anh giơ tay bịt miệng cô, liền bị cô nhằm anh mà đấm. Anh cúi đầu tránh quả đấm liền trông thấy chiếc nịt vú màu xanh lam, cặp vú trắng bóc đang phập phồng bên trong nịt vú. Cơn giận tan biến, anh mềm lòng vì tình thương cuồn cuộn dâng lên. Vậy là anh chẳng còn sáng suốt gì nữa, ôm chầm lấy bờ vai lạnh ngắt của cô. Rồi thì sau đó nào là hôn là hít, kẹo sôcôla nhoe nhoét trên miệng cả hai người.

Rất lâu sau, anh biết rằng khó mà bảo được cô ra đi trước lúc trời sáng. Huống hồ nào là ôm nào là hôn, tình cảm đằm thắm hơn, trách nhiệm càng lớn hơn. Cô nước mắt lưng tròng hỏi:

- Có đúng là em đã làm cho anh ghét em không?

- Không, không phải thế!... - Kim Đồng nói - tôi ghét bản thân tôi! Cô chưa hiểu tôi đấy thôi, tôi đã từng ngồi tù, từng vào bệnh viện tâm thần, người phụ nữ nào dính vào tôi đều xúi quẩy. Cô ơi, tôi không muốn hại cô!...

- Thôi anh đừng nói gì nữa - Cô lại bưng mặt khóc - Em biết, em không xứng với anh!... Nhưng em yêu anh, từ lâu em đã thầm yêu trộm nhớ anh?... Em không bắt anh chịu trách nhiệm gì hết, em chỉ xin anh cho em được ở bên anh một lúc là đủ, là em... thỏa nguyện lắm!

Vậy là cô cứ mình trần như vậy đi ra. Đến chỗ cửa, cô chẩn chừ giây lát rồi mở toang cánh cửa.

Kim Đồng bị xúc động sâu sắc. Anh tự nguyền rủa mình, mi là thằng đê tiện, mi nghĩ về người ta thật tệ hại, sao mi để ột người đàn bà với một tình yêu thuần khiết, một góa phụ trẻ đầy bất hạnh, ra đi trong nỗi thương tâm? Mi thì có gì ghê gớm? Một thằng già trên năm mươi tuổi có đáng được yêu chiều không? Mi có phải là loài máu lạnh không? Là ếch nhái hay rắn độc? Mi dám để người ta một thân một mình đội mưa đội gió ra đi giữa đêm khuya? Bị mưa, cô ta sẽ bị cảm lạnh, xem chừng cô ta khó mà gượng được! Tình hình trị an thì không tốt, lưu manh cướp giật rất nhiều, cô ta gặp bọn lưu manh thì sẽ như thế nào?

Anh đuổi theo, bế xốc cô đang đứng khóc ở hành lang, đưa vào trong phòng. Cô ngoan ngoãn ôm lấy cổ anh. Ngửi mùi trên tóc của cô, anh lại hối hận, nhưng anh vẫn kiên quyết bế cô lên giường.

Cô dùng ánh mắt của con cừu non nhìn anh, nói:

- Em là của anh, tất cả những gì của em đều thuộc về anh!

Cô lắc người một cái là chiếc nịt vú bật ra. Đây là cặp vú sát khít nhau. Kim Đồng tự cảnh cáo, không nên, dút khoát không nên! Nhưng cô ta đã nhét đầu v* đang cương lên vào miệng anh.

- Ôi, anh yêu bé bỏng, cô vuốt tóc anh, lẩm bẩm như cất được gánh nặng.