Bầu Trời Trong Trẻo

Chương 7




Lan Hinh nắm tay Ninh Vũ đi qua ngã tư đường, quẹo trái, Ninh Vũ cũng không hỏi cô định đưa mình đi đâu ăn cơm, chỉ im lặng đi theo, cuối cùng đi vào một khu chung cư nhỏ, lúc này Ninh Vũ mới nghĩ ra, có lẽ cô muốn đưa mình về nhà.

Bác bảo vệ thấy Lan Hinh, khuôn mặt đầy nếp nhăn thay đổi, nụ cười tươi hiền lành ấm áp chào: “Hôm nay về sớm vậy? Không cần bác mở cửa nữa……”

“Dạ, con dẫn cô em gái về nhà ăn cơm, tiệm cơm hết chỗ ngồi rồi…..ha ha…..” Lan Hinh nhẹ nhàng cười rộ, khiến Ninh Vũ đột nhiên nghĩ đến mới trước đây đến nhà người bác ở quê, có bày mấy cái ghế trong sân, ngồi tắm nắng tán gẫu vui vẻ.

“Bình thường chị về khuya lắm à?” Vào khu chung cư, tĩnh lặng hơn rất nhiều, vì đang thời gian cơm tối nên thường xuyên có thể nghe được thanh âm bát đũa va chạm vang lên từ nhà khác truyền ra, còn có mùi đồ ăn thơm phức bốn phía.

Một người phải rời xa cơm nhà gần một tháng như Ninh Vũ cảm thấy cơn thèm ăn lúc này đột ngột tăng cao……

“Cũng không trễ lắm, chờ người khách cuối cùng rời đi rồi sắp xếp lại một chút hạng mục ngày hôm đó, bình thường về sẽ khoảng một giờ đêm, đến mùa đông thì sớm hơn một chút, chắc tầm mười hai giờ, không hơn kém bao nhiêu……” Lan Hinh thản nhiên đáp, dẫn Ninh Vũ lên lầu: “Cẩn thận kẻo ngã……”

Năm tầng, phòng ở rất cũ, đèn ở hành lang rất tối, tiếng bước chân nặng nề vang lên trên cầu thang. Ninh Vũ thầm nghĩ, có phải đêm đêm Lan Hinh liền cứ thế một thân một mình, rã rời mệt mỏi giữa hành lang trống rỗng mịt mờ lê bước lên lầu……

Đó sẽ là cảm giác gì? Cô độc? Hay mệt mỏi? Hoặc vui vẻ thoả mãn khi về nhà?

Ninh Vũ không thể nào hiểu được, bởi vì cuọc sống của mình và cô ấy thật sự không thể so sánh. Suy đoán linh tinh chắc gì đã chính xác…

Lan Hinh nắm tay Ninh Vũ, thật vất vả lên đến tầng năm. Lan Hinh đi nhiều cũng đã quen, nhưng Ninh Vũ còn chưa quen với việc leo cầu thang xa lạ dưới thứ ánh sáng âm u mờ ảo ấy, huống chi mắt nàng cũng không tốt lắm.

Đến cửa Lan Hinh mới thả tay Ninh Vũ ra, lấy di động, nương theo ánh sáng mờ mờ, lấy chìa khoá tra vào ổ mở cửa.

“Điều kiện không tốt lắm nhưng tiền thuê nhà tiện nghi, tự mình thu dọn sạch sẽ, ở cũng vẫn thoải mái.” Lan Hinh đưa tay bật đèn, căn phòng nhất thời sáng ngời.

“Em cứ ngồi tự nhiên, tôi đi làm đồ ăn…” Nói xong liền cầm cái gói to đi vào bếp.

Cái gói kia đương nhiên là đồ ăn mang về từ tiệm cơm. Bình thường Lan Hinh rất ít khi nấu cơm ở nhà, cơm trưa cơm tối đều ăn trong tiệm, về phần bữa sáng thì thường xuyên tuỳ tiện đối phó, hoặc không ăn.

Ninh Vũ bỏ sách xuống, đánh giá căn phòng một chút. Căn nhà gồm một phòng khách một phòng ngủ, chỉ khoảng 40 mét vuông. Phòng khách có một bộ sô pha da kiểu cũ, không có bàn trà, nhưng lại có một chiếc bàn gỗ khá thấp, đại khái là dùng để ăn cơm.

Chiếc tivi ở phía đối diện là kiểu vừa to vừa nặng thời nay đã hiếm thấy, màn hình thuỷ tinh nhô ra, kích cỡ cũng nhỏ khiến Ninh Vũ cảm thấy thứ này nên bị tống ra bãi rác.

Một góc tivi đã tróc sơn loang lổ, nhưng vừa vặn ở mặt trên sạch sẽ bị loang lổ có một bồn hoa nho nhỏ.

Trong lòng Ninh Vũ không biết vì sao đột nhiên trào dâng tâm trạng, có chút hoảng hốt.

Trực tiếp đẩy cửa phòng ngủ, một chiếc tủ quần áo nhỏ khá cũ bằng gỗ, có một bên cánh cửa đã hỏng, bị dỡ xuống đặt một bên, vì thế có thể nhìn thấy vài bộ quần áo được gấp gọn gàng đặt bên trong.

Ninh Vũ rất muốn nhìn xem quần áo của cô gái này như thế nào, đây là một thứ cảm xúc thực khó hiểu, nhưng Ninh Vũ rốt cuộc vẫn kiềm chế được nỗi xúc động này. Đồ vật của người khác không thể tuỳ tiện làm lộn xộn, đây là vấn đề giáo dục.

Chính giữa phòng là một chiếc giường một mét năm, không có nệm, chỉ có tấm nệm sợi bông vớ vẩn gì đó, thoạt nhìn vừa đơn giản lại khá cứng, bất quá chăn đệm sạch sẽ được xếp gọn. Bên giường có một tủ để đầu giường, trong ngăn tủ để hai quyển sách.

Ninh Vũ đem ánh mắt chuyển qua cửa sổ, nơi đó có một chậu cây xanh mượt, khiến cả căn phòng sinh khí dạt dào — Lan Hinh hẳn thích màu xanh.

Ninh Vũ cảm thấy có chút áp lực, cuối cùng dời ánh mắt lên hai quyển sách trên chiếc tủ đầu giường, một quyển là sách Kinh doanh, mà quyển kia dĩ nhiên lại là sách nông nghiệp về phương diện kỹ thuật gieo trồng…..Như thế quả thật ngoài dự kiến của Ninh Vũ.

Cảm giác đầy bất ngờ hôm nay, hơn nữa nhìn thấy căn phòng sạch sẽ ngăn nắp lại chỗ nào cũng lộ ra vẻ nghèo túng này, khiến Ninh Vũ ngồi xuống giường, tiện tay lật quyển sách về kỹ thuật gieo trồng để ở đầu giường.

Lật xem, mày hơi nhăn, lại nhịn không được lộ ra tán thưởng. Trên trang giấy có từng hàng bút ký ghi chú chỉnh tề. Chữ rất đẹp, nét bút rõ ràng tiêu sái, liếc một cái nhìn rất sạch sẽ, cũng giống như Lan Hinh.

Nông nghiệp gì đó, Ninh Vũ đương nhiên xem không hiểu, ít nhất đối với người cà chua mọc trên cây hay dưới đất cũng không rõ lắm như nàng thì đọc loại sách này chính là đọc “Thiên thư”.

Bất quá những con chữ xinh đẹp tiêu sái này lại khiến nàng thưởng thức kỹ càng một phen.

Từ trong phòng bếp truyền ra tiếng nước khi rửa đồ ăn, Ninh Vũ lúc này mới cảm thấy mình có chút thất lễ, liền vội vàng đặt quyển sách trở lại chỗ cũ, sau đó vào bếp.

Phòng bếp tuy ít khi dùng, nhưng được thu dọn rất ngăn nắp, lúc này Lan Hinh đang rửa dưa chuột, bên cạnh còn một bó rau muống, một trái mướp đắng, cùng với một miếng thịt nhỏ.

Nước chảy ào ào, động tác của Lan Hinh rất thành thục, thân mình gầy yếu hơi cúi, theo động tác tẩy rửa đồ ăn trên tay, bả vai hơi cử động. Ninh Vũ nhìn bả vai đơn bạc gầy yếu kia, trong lòng không hiểu sao thế nhưng sinh ra một tia thương tiếc. Mà sau sự thương tiếc này, lại là trách cứ……Không trách ai, mà tự trách người cha Ninh Hoà của mình.

Cha nàng tuy không phải ông chủ lớn nhìn, nhưng tốt xấu trong đám người được lĩnh lương cũng tuyệt đối xem như lương cao, với tình nhân của ông cũng chẳng bao giờ keo kiệt. Tuy nhà hay xe thì chưa nói tới, nhưng Ninh Vũ biết, nếu đến sinh nhật của đối tượng hoặc ngày tình nhân gì đó, không phải không lấy ra được thứ gì — hoặc là, một món quà có thể chi trả cho tiền thuê nhà một năm của Lan Hinh cũng thậm chí chẳng đáng là bao.

Nhưng vì sao ông ấy lại không thể đối xử với Lan Hinh tốt hơn một chút? Để mặc nàng vất vả thế này, còn ở một nơi như vậy, vừa cũ nát lại không an toàn.

Ninh Vũ có chút tức giận nghĩ, muốn tìm thời gian gọi cho ba mình, nói chuyện tử tế một phen. Lan Hinh là một cô gái tốt.

Lúc Ninh Vũ nghĩ như thế, cũng không hiểu được vì sao, lại càng nghĩ càng giận, trong lòng thế nhưng phát hoảng.

Đến cuối cùng, cơn tức giận này lại cũng liên quan luôn đến Lan Hinh.

Tình cảnh của Lan Hinh thì trước khi khai giảng ba nàng cũng thật ra từng nhắc tới đôi chút, bất quá cũng không nói nhiều, chỉ nói nàng đến từ một làng quê xa xôi, gánh nặng trong nhà hơi nặng.

Ninh Vũ cũng không hỏi nhiều, lúc đó bản thân liền trực tiếp xếp Lan Hinh vào phạm trù con buôn vì tiền mà bán đứng thân thể, cho nên cũng lười nghe những lời khen ngợi của ba với cô.

Bất quá nay thấy, không ngờ túng quẫn đến mức này, lửa giận trong lòng cũng bùng lên dữ dội.

Nếu đã vất vả đến thế, vì sao không mở miệng nói với ba? Nếu là tình nhân thì có gì không nói được? Tình nhân của ba, lúc đi theo ba đều muốn này muốn nọ, vì sao Lan Hinh lại không?

Ninh Vũ thực cố gắng quay mặt đi, bình ổn lại tâm tình của mình. Có lẽ có chút lửa giận rất vô lý…..

“Để tôi rửa đồ ăn, chị thái đi, tôi dùng dao không tốt lắm…” Thanh âm của Ninh Vũ rốt cục vang lên sau lưng Lan Hinh.

Lan Hinh xoay qua, mỉm cười, không biết từ khi nào trên mặt lại dính bọt nước, vương trên cằm, đáng yêu hết sức: “Không cần, em đi nghỉ một lát đi, tôi sẽ xong ngay thôi……”

Ninh Vũ cũng không để ý, trực tiếp đi qua, đứng bên cạnh Lan Hinh, vừa vặn dưa chuột mới được rửa xong, Lan Hinh liền bỏ sang cái thớt đặt bên cạnh: “Ra ngoài đi, phòng bếp chật lắm, hai người sợ làm không tốt.”

Vừa nói, một tay vừa giơ lên nhẹ nhàng lau bọt nước dính trên cằm.

Ninh Vũ nhướn mi, đẩy cô qua một bên: “Tôi đói rồi, giúp cho mau, chúng ta sớm được ăn cơm…”

Lan Hinh cũng không từ chối, cầm dưa chuột đặt lên thớt, dùng dao cắt, nêm gia vị, hương thơm ngát của dưa chuột đã tràn ngập căn bếp nho nhỏ.

Ninh Vũ đã rửa xong mướp đắng, đưa tới trước mặt Lan Hinh, sau đó bắt đầu rửa rau muống.

“Ở trường có quen không?” Lan Hinh một bên cắt, một bên nhàn nhã hỏi.

“Cũng được, đã thích ứng với tiết tấu của trường, so với thời học trung học thì thoải mái hơn rất nhiều.”

“Lúc đi học, thư viện là một kho báu, bao giờ rảnh rỗi thì đi tới đó nhiều một chút, tất cả mọi thứ em muốn học, em nghĩ tới, dù vấn đề chuyên ngành sâu sắc hay tri thức mở rộng gì đó đều rất tốt…Chỉ là lúc tôi đi học có quá ít thời gian, cho nên tài nguyên quý giá nhất thời đại học tôi lại không dùng được, đến bây giờ vẫn còn cảm thấy thực tiếc……” Trong thanh âm của Lan Hinh vẫn tránh không được nỗi tiếc nuối nho nhỏ.

Khi đó phần lớn thời gian ngoài lúc đi học đều dùng để đi làm, thời gian đến thư viện quả thật quá ít, cho nên vẫn luôn hâm mộ những người hàng ngày có nhiều thời gian rảnh, có thể ở thư viện cả ngày.

“Vì sao lại có ít thời gian?” Vừa rồi động tác vặn vòi nước hơi quá tay, cột nước đột nhiên phun ra trúng rau củ rồi bắn ngược lại, khiến trước ngực Ninh Vũ ướt một mảng.

Lan Hinh nhìn thấy, cười nàng ngốc, sau đó kêu nàng cẩn thận một chút, làm ướt quần áo sẽ dễ bị cảm lạnh.

“Dành phần lớn thời gian để đi làm, đều là những công việc không có ý nghĩa gì cho lắm, xa xa không quan trọng bằng việc tới thư viện, nhưng có đôi khi con người chính là như thế, rõ ràng biết cái gì tốt mà lại cũng không thể lựa chọn……”

Lan Hinh nói thật thoải mái, nhưng Ninh Vũ nghe mà lòng có chút chua xót, cũng không nói tiếp, rầu rĩ rửa thức ăn, sau đó đưa cho Lan Hinh.

Đợi cơm nước làm xong xuôi cũng rất nhanh, Ninh Vũ lại sớm bị mùi thơm của đồ ăn quyến rũ khó nhịn. Đồ ăn ở căn tin của trường đương nhiên không thể so với đồ ăn làm ở nhà, cho dù đến tiệm ăn cơ, ăn vài lần cũng sẽ cảm thấy chán ngấy. Huống chi Lan Hinh là bà chủ tiệm cơm, có lẽ cũng đi theo mấy vị đầu bếp học không ít. Chỉ nhìn động tác thuần thục kia, Ninh Vũ thậm chí còn hoài nghi có phải ở trong tiệm bà chủ như Lan Hinh cũng sẽ vào bếp nấu nướng không.

Bất quá nói đến thì Ninh Vũ cảm thấy mình vẫn là người rất thích người ở nhà nấu cơm, thích ở nhà ăn cơm. Mọi thứ dù đồng dạng là do tay nghề của Lan Hinh, cảm giác khi ăn ở tiệm và ở nhà cũng không giống nhau.

Mâm cơm nóng hổi được bưng lên bàn, đương nhiên là cái bàn thấp trong phòng khách, hai người ngồi đối diện, đồ ăn đơn giản mà lại đặc biệt có cảm giác gia đình.