Bầu Trời Trong Trẻo

Chương 67: Mấy Chuyện Kiểu Như Coi Mắt




[Tụ Tiên lâu] là nhà hàng sang trọng nhất thành phố, lúc Lan Hinh tới cũng không phải đến sớm nửa giờ mà là đến muộn nửa tiếng.

Trang điểm sặc sỡ, mà lại mặc một bộ quần áo khó coi xanh đỏ loè loẹt đến mức lố lăng, tuy không muốn gặp người ta, nhưng để nhất lao vĩnh dật*, vẫn sải bước tiến vào nhà hàng.

(*Ý nói khổ cực vất vả một lần mà an nhàn thoải mái cả đời)

Đinh Toàn Vũ mặc quân trang thẳng thớm. Kỳ thật Lan Hinh có chút không rõ, cũng không phải đang trong quân đội, mặc quân phục làm gì? Mà lại nói, dáng vẻ Đinh Toàn Vũ cũng không tệ lắm, một thân quân trang này mặc lên người cũng đặc biệt có khí chất, trên vai tuy chỉ có một sọc nhưng tốt xấu gì cũng có ba ngôi sao.

Tuy Lan Hinh cảm thấy không tự nhiên cho lắm, nhưng ngược lại nhẹ nhàng thở ra. Anh chàng này không giống loại hình không tìm được vợ, chỉ cần tối nay gặp mình, sợ là sau này không bao giờ muốn đến thành phố này nữa.

Trên thực tế, Lan Hinh vẫn xem nhẹ hiệu quả mà màn hoá trang của Ninh Vũ đem lại. Đinh Toàn Vũ vốn đã chuẩn bị sẵn sàng biểu hiện một phen. Bởi vì trong tay hắn có ảnh chụp, tuy là từ hai ba năm trước, nhưng cô gái này thoạt nhìn vừa thông minh lại xinh đẹp. Ba mẹ ở quê cũng đã hỏi thăm, nói cô gái này biết kiếm tiền, lại biết lo việc nhà, hơn nữa bằng cấp cao, người cũng lương thiện. Ở quê không ai không biết cô, chỉ có một việc duy nhất khiến ba mẹ ở quê có vẻ không vừa lòng chính là việc sau khi tốt nghiệp cô ấy lại làm một nghề không đứng đắn, là mở tiệm cơm.

Trong cảm nhận của những người lớn tuổi ở quê, mở quán cơm không phải việc gì nghiêm túc đứng đắn. Vào được công ty, mỗi ngày ngồi trong văn phòng, đó mới là cuộc sống của một sinh viên tốt nghiệp đại học nên có.

Người ở quê đồn nhau thế, có lẽ vì vậy cho nên Lan Hinh mới không tìm được bạn trai.

Bất quá Đinh Toàn Vũ lại không cho rằng như vậy, tốt xấu gì hắn cũng đã gặp qua vô số người, tầm nhìn sẽ không hạn hẹp đến thế, cho nên đối với Lan Hinh, hắn phi thường chờ mong, thậm chí đã lên kế hoạch sau khi ăn tối sẽ mời Lan Hinh đi xem phim, kéo gần quan hệ giữa hai người, để hiểu rõ nhau hơn, ngay cả vé xem phim cũng đã mua rồi.

Hắn thậm chí đã lên kế hoạch tốt, mua một bó hoa cho Lan Hinh, ngày mai sẽ mời cô đi dạo phố, mua một ít quần áo xinh đẹp tặng cô……

Chẳng qua tất cả kế hoạch đó, sau khi nhìn thấy Lan Hinh liền tan thành mây khói!

Thật sự không giống trong ảnh chụp. Gần như toàn bộ khách trong [Tụ Tiên lâu] đều nhìn cô, đó là cảnh tượng thế nào đây? Như thể một cô thôn nữ quê mùa nhất lạc vào một nhà hàng sa hoa —- à, không, có lẽ không thể nói là giống, mà trên thực tế chính là như vậy. Cô mặc cái áo đỏ thẫm, cái quần xanh biếc, đi đôi giày cao gót khó coi. Đây tuyệt đối không phải phong cách phối đồ như mấy ngôi sao điện ảnh, mà là kiểu trang phục cùng mặt mày trang điểm cực phẩm có thể huỷ hoại một người phụ nữ đến địa ngục.

Ánh mắt của mọi người trong nhà hàng dõi theo cô đi đến trước mặt hắn. Những ánh mắt tràn ngập kinh ngạc, thậm chí ngay cả nhân viên phục vụ cũng vì chăm chú nhìn cô mà suýt nữa xô ngã cái bàn.

Đinh Toàn Vũ xấu hổ đến cực điểm.

Hoàn toàn không giống trong tưởng tượng.

Bữa cơm tối diễn ra rất suôn sẻ, nói chuyện với nhau tuy không thoải mái, nhưng cũng rất hiệu quả. Lan Hinh dựa theo lời dặn dò của Ninh Vũ, hỏi tiền lương của Đinh Toàn Vũ, hỏi hắn đã mua nhà chưa.

Cô còn chưa kịp nói mình thích xe thể thao. Bởi vì đại khái không cần nói, vẻ mặt xấu hổ cùng không kiên nhẫn của Đinh Toàn Vũ đã thuyết minh rõ ràng suy nghĩ của hắn giờ phút này.

Đợi cho bữa cơm vội vàng chấm dứt, Đinh Toàn Vũ có cảm giác được giải thoát, nhanh chóng nói lời từ biệt sau đó rời đi, mà Lan Hinh cũng thở phào — trò khôi hài này rốt cục cũng oanh oanh liệt liệt hạ màn, kết cục hẳn giống mình nghĩ.

Hai người chia tay mới chưa đầy nửa giờ, Đinh Toàn Vũ đã nhắn tin cho Lan Hinh, nói trong quân ngũ có việc, sáng mai phải đi, không thể ở lại.

Lan Hinh tỏ vẻ tiếc hận, trong lòng lại vui đến nở hoa, cũng bất chấp ăn mặc khó coi bao nhiêu, đón xe về nhà.

Ninh Vũ hiếm khi ở nhà xem ti vi, nàng tràn ngập tin tưởng với tác phẩm của mình. Đương nhiên, trên thực tế lòng tin này phải nói là đối với Lan Hinh. Nàng biết trong lòng Lan Hinh nghĩ gì, cho nên cô nhất định sẽ làm tốt.

Vội vàng về nhà, Lan Hinh nhanh chóng cởi quần áo, sau đó đi rửa mặt. Thật sự chịu không nổi chịu không nổi!

Ninh Vũ ôm gói khoai tây chiên đứng ngoài phòng tắm, nhàn nhã ăn: “Đi coi mắt thế nào?”

“Còn có thể thế nào đây?” Từ phòng tắm truyền đến nước chảy ào ào.

“Xem ra hiệu quả không tệ nhỉ. Bộ đồ này về sau quý lắm đó, mỗi khi đi coi mắt đều mặc nó, bách chiến bách thắng!” Ninh Vũ bỏ gói khoai tây chiên qua một bên, cởi áo, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

“Em vào làm gì?” Lan Hinh lúc này nước đầy người.

“Thì giúp chị tắm!” Ninh Vũ cười cười, chỉ mặc áo lót màu đen, vừa tiến vào đã bị ướt nước.

“Ai cần em giúp. Đi ra ngoài ra ngoài đi!” Lan Hinh đẩy Ninh Vũ, hai người đùa giỡn ầm ỹ ngay trong phòng tắm.

Hai người tắm thú vị hơn một người tắm, đương nhiên cũng mất thời gian hơn nhiều.

Đợi tới khi hai người ướt sũng quấn khăn tắm đi ra thì đã qua một tiếng.

“Ở nhà làm gì thế?” Lan Hinh hỏi.

“Xem tivi, nghe nhạc, thuận tiện đi xuống hiệu sách dưới lầu đi mấy vòng, tiện tay mua một bộ sách CPA năm nay, đã quá kỳ thi cho nên chỉ còn nửa giá. Bà chủ còn tặng quyển sổ. Còn có giá hơn số tiền bỏ ra nữa.” Ninh Vũ vừa giúp Lan Hinh sấy tóc vừa nói.

Quả nhiên, trên bàn trà ngoài phòng khách đặt một chồng sách thật dày. Lan Hinh đem khăn tắm vừa mới lau tóc cho Ninh Vũ, đi qua xem sách. Sáu môn, Ninh Vũ đều mua hết. Không chỉ sách giáo khoa, còn có trọn vẹn tư liệu tham khảo, cộng thêm đề thi.

Mỗi quyển hơn năm trăm trang, có mười hai quyển, đặt chồng lên nhau, thật sự hơi cao.

“Nhóc con, thực sự chuẩn bị muốn chị mệt chết phải không?” Tâm tình Lan Hinh rất tốt, thứ nhất là giải quyết được chuyện của Đinh Toàn Vũ, vả lại, mỗi lần mình nhìn thấy mấy quyển sách thật dày liền có cảm giác thân thiết, có lẽ trong những năm tháng đã qua, làm bạn cùng mình, cũng không phản bội hay cười nhạo hoặc khinh bỉ mình chỉ cũng chỉ có sách mà thôi.

“Đúng thế, muốn chị mệt chết!” Ninh Vũ cười đến có chút mờ ám, người đã nhào tới, áp Lan Hinh trên sô pha, sau đó thì thầm bên tai cô: “Thân là một cô gái có gan một mình đi coi mắt, chị không phải hẳn nên bồi thường cho em một chút sao?”

“Bồi thường cái gì?” Lan Hinh bị Ninh Vũ chọc ngứa ngáy, không khỏi khanh khách cười rộ lên.

“Đương nhiên là……lấy thân báo đáp!” Ninh Vũ nói ra từng chữ từng chữ.

Lấy thân báo đáp, trình diễn mỗi ngày lại cũng không chán ghét. Ngoài cửa sổ đã đèn hoa rực rỡ, bóng đêm nhu hoà vuốt ve thành phố, bao nhiêu cặp tình nhân ở trong vòng tay ôm ấp ấy chơi trò “lấy thân báo đáp”, hết một lần lại một lần, thẳng đến bóng đêm cũng bắt đầu ngượng ngùng ngủ say.

***

Mùa đông rất nhanh đã tới. Lan Hinh đã lấy được chứng chỉ hành nghề kế toán. Mọi chuyện trong tiệm hơn phân nửa đều để người trong tiệm làm, thi thoảng cô sẽ tới xem, có khi ở nhà đọc sách, đôi khi sẽ tới trường nghe dự vài buổi toạ đàm về vấn đề kinh tế tài chính.

Ninh Vũ đã sắp đến kỳ thi. Đây đối với nàng mà nói kỳ thật cũng không khó, xét về trình độ lĩnh vực chuyên môn, nàng đã vượt xa các sinh viên khác. Nếu ở lại trường, hẳn có thể trực tiếp miễn thi. Chẳng qua Lan Hinh hi vọng nàng có thể ra nước ngoài, bởi vì như thế sẽ có lợi nhất đối với sự phát triển của cá nhân nàng.

“Trừ khi chị đi cùng em!” Ninh Vũ luôn nói vậy: “Từ giờ trở đi đọc sách, từ giờ trở đi bắt đầu chuẩn bị!”

“Không khác gì nằm mơ cả. Đừng vì chị mà để lỡ cơ hội. Em như thế sẽ khiến chị khổ sở.” Lan Hinh nói.

Bất quá Ninh Vũ vẫn không đồng ý chuyện đi du học. Nàng không muốn đi. Không có gì tốt đẹp hơn tình yêu, cũng không có gì càng thêm đáng giá chờ mong hơn cuộc sống cùng Lan Hinh.

Tới gần lễ mừng năm mới, Lan Gia gọi cho Lan Hinh, hẹn cùng nhau về nhà. Lan Hinh hỏi Lan Gia chuyện về Đổng Bân. Lan Gia nói, chia tay rồi.

Sao lại chia tay? Lan Hinh thực kinh ngạc, cũng có chút tiếc hận, Đổng Bân là một người không tệ.

Có lẽ chung quy vì chướng mắt nhà chúng ta. Lan Gia không muốn nhiều lời. Cô tuy là một người con gái tuỳ hứng, nhưng nỗi đau khổ mang đến do thất bại trong tình cảm cũng không thể vì sự tuỳ hứng mà buông tha cho cô.

Lan Hinh nói, nếu không vừa mắt nhà mình thì có lẽ chia tay sớm là tốt nhất.

Lan Gia liền cười, nói, em biết mà. Chẳng qua em chuẩn bị đi ăn máng khác.

Là vì Đổng Bân sao? Lan Hinh hỏi.

Đúng vậy, tụi em cùng làm trong một công ty, ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp, thế nào cũng cảm thấy có chút mất tự nhiên. Anh ta là cấp trên của em, em không thể tránh việc tiếp xúc với anh ta, nhưng mà em cũng không có khả năng dễ dàng quên sạch sẽ chuyện trước kia. Tỏ vẻ như chưa hề có chuyện gì xảy ra, em làm không được.

Lan Hinh có chút khổ sở, cô có thể đọc được một thứ cảm giác đau đớn qua lời Lan Gia nói. Cô liền đáp, vậy thì có thể trước tìm xem, tìm được việc mới thì đổi, tiền lương ít một chút cũng không sao cả, mọi việc trong nhà còn có chị lo.

Lan Gia nói, chuyện công việc nhất định phải cân nhắc kỹ lưỡng. Học phí của tiểu Duệ chắc chắn cần phải chi trả. Bữa trước em mới gọi về cho cha mẹ, cha mẹ thảo luận trên điện thoại, mấy đứa nhỏ nhà họ Vương ở trấn trên hàng năm đều gửi về cho cha mẹ mỗi người ba ngàn đồng, không tính tiền chẳng may ốm đau bệnh tật sinh nhật lễ lạt gì đó. Lời ba mẹ nói có ẩn ý, chúng ta không thể kém hơn người ta. Tiểu Duệ còn đang đi học, cho nên lời này ba mẹ tuy không nói rõ, nhưng bắt đầu từ sang năm, ba mẹ muốn phần thể diện đó, em phải lo chu toàn cho họ.

Nhà họ Vương ở trấn trên rất quen thuộc với Lan Quốc Hải. Lão Vương mấy năm trước làm lính, sau khi hồi hương thì làm bí thư chi bộ của thôn, sau khi sinh đứa con thứ ba, bởi vì đẻ nhiều quá nên con đường làm quan bị huỷ, mà đã có ít vốn liếng, nên lên trấn trên mua một căn nhà, làm ăn buôn bán, xem như một người ở trấn trên sống khá dư dả.

Vốn Lan Quốc Hải và lão Vương không có quan hệ gì, nhưng quan hệ của mấy đứa con gái lại rất lớn. Lão Vương cũng có ba đứa con, hai đứa con gái lớn, một đứa con trai út. Cũng là vì cái gọi là “có hậu*” ở quê nhà. Con gái lớn cùng tuổi với Lan Gia và Lan Hinh, từ cấp hai bắt đầu chung lớp, con gái thứ hai theo sát sau, con thứ ba lại cùng lớp với tiểu Duệ. Lão Vương vốn là một nhân vật khá có máu mặt ở trấn trên, Lan Quốc Hải không thể nào so được, nhưng so về mặt học hành của con cái, lại hoàn toàn thua.

(*tức có hậu, có đời sau, có con nối dõi)

Lão Vương mỗi lần đụng phải Lan Quốc Hải đều phải kêu một tiếng “lão thái gia”. Lan Quốc Hải thầm vui sướng trong lòng. Hiện tại con cái đi làm, không còn so thành tích nữa, mà là so tiền.

Lan Hinh thở dài một tiếng, nói với Lan Gia, việc này em đừng bận tâm, còn có chị mà, chuyện công việc không cần miễn cưỡng quá.

Lan Gia ở đầu bên kia điện thoại hô một tiếng “chị”, rồi khóc.

Con người, đôi khi dù sống, cũng thực mệt mỏi!