Hai mươi sáu, không còn trẻ nữa. Chờ Ninh Vũ học xong nghiên cứu sinh thì mình cũng đã qua ba mươi. Thanh xuân một đời trôi qua hơn nửa. Nghĩ lại trong những năm tháng tuổi trẻ vốn nhuộm một màu xanh biếc của người khác chứa đầy đơn thuần, ngập tràn lãng mạn, mà chính mình lại từ đầu tới cuối chẳng qua chỉ có một màu xám trắng, cứng rắn khô khan. Đợi đến khi giãy dụa thoát khỏi thế giới xám xịt khô cằn ấy, lại đột nhiên phát hiện bản thân không ngờ đã sắp ba mươi.
Mà hiện tại, mình có nên vì cuộc sống của bản thân mà tính toán chút gì không? Tiền thì kiếm mãi không đủ, tuy mình cũng không dành dụm được bao nhiêu, nhưng đối với Lan Hinh mà nói, liều mạng kiếm tiền chẳng qua là để giãy dụa thoát khỏi sự trói buộc của cái nghèo, chẳng qua là vì để trên bàn cơm có miếng thịt mà ăn. Hiện tại mình đã làm được, chẳng nhẽ về sau vẫn cứ muốn tiếp tục như thế sao?
Kiếm thêm tiền, tiêu ít lại, đến cuối cùng nhìn con số trong chi phiếu tăng lên từng chút một, lại có ý nghĩa gì đây?
Câu nói kia của Lan Gia khiến Lan Hinh suy nghĩ nhiều lắm. Một đường đi đến cuối, bản thân mình rốt cục có thể đưa ra một lựa chọn không?
Vài ngày sau, Lan Hinh ôm vấn đề này, cùng Ninh Vũ quay trở về [Lan tâm thực phủ].
Thời điểm trở về, vẫn như thế không mua giường nằm. Ninh Vũ nghĩ phải mua vé ngồi xe lửa chịu đựng hơn ba mươi mấy tiếng vừa chật chội lại khó chịu, Lan Hinh liền nói, chúng ta đổi qua đi máy bay đi.
Từ thị trấn nhỏ lên tỉnh thành, chuyển qua đi xe bus ra sân bay, vé máy bay mua được tốt lắm, giảm giá cũng không nhiều. Hai người phải chi hơn ba ngàn đồng mới mua được một cặp vé đôi. Ninh Vũ nhìn sắc mặt Lan Hinh, lại không thấy cô tỏ vẻ đau lòng, không khỏi cực kỳ kinh ngạc.
Ở phòng chờ máy bay, Ninh Vũ hỏi Lan Hinh: “Sao đột nhiên chị lại học được ‘xa xỉ’ như thế.”
Lan Hinh cười trả lời nàng: “Xem ra ở trong lòng em tôi là một quỷ keo kiệt nhỉ!”
Ninh Vũ liền cười: “Nói thật, em vẫn cảm thấy thế!”
Lan Hinh cũng không nhìn Ninh Vũ, chỉ chăm chú chỉnh cổ áo giúp nàng: “Không nỡ để em chịu khổ. Về nhà lần này, ngồi trên xe lửa rồi tôi liền hối hận.”
Ninh Vũ cảm thấy trong nháy mắt mình bị cảm động bởi câu nói này. Ngơ ngác tuỳ ý để cô sửa sang lại áo cho mình, đợi đến khi Lan Hinh muốn thu tay lại, Ninh Vũ mới nắm bàn tay còn trên cổ áo mình của Lan Hinh, giơ tay lên thâm tình hôn.
Lan Hinh nhìn ra sự cảm động trong mắt Ninh Vũ, cảm thấy những việc mình làm cho nàng quả thật quá ít, chẳng qua chỉ là một tấm vé máy bay mà thôi, đối với người khác là một chuyện bình thường cỡ nào, mà bởi vì đi theo mình, việc này tựa hồ đã biến thành một thứ xa xỉ. Một hành động đơn giản như vậy cũng khiến nàng cảm động đến thế, như vậy chẳng phải cũng nói lên mình làm tốt đến mức nào sao, cũng hoàn toàn thuyết minh những gì mình trao cho nàng thiếu thốn đến cỡ nào. Cực khổ của mình tựa hồ trong lúc bất tri bất giác cũng chuyển lên tình yêu của hai người. Một Teletubbies vốn nên vô ưu vô lo lại vì mình mà mất đi nhiều lắm.
Ba mươi mấy giờ xe lửa lại ngắn lại thành hai tiếng bay, lần đầu tiên Lan Hinh ngồi máy bay, có phần không thích ứng, cũng may có Ninh Vũ ở ngay bên cạnh, nắm tay nàng. Vì thế hành trình ngắn ngủi này lại biến thành một lần du hành trên mây khiến người ta khó quên.
Quê nhà bị bỏ lại rất xa dưới chân, Lan Hinh thậm chí có ảo giác mình bay bổng, tựa hồ thân thể cùng linh hồn đều xuyên qua những đám mây mà mình từng ở dưới nhìn lên, mọi cực khổ đều đã chấm dứt……
Trở lại căn hộ hai người thuê ở, đã là đêm khuya. Ninh Vũ đặt hành lý trong phòng khách, xoay người ôm chặt Lan Hinh một lát: “Em cứ nghĩ chị sẽ không theo em về, muốn ở nhà hết kỳ nghỉ chứ, thật ra mùa hè trên núi vẫn thực thoải mái.”
“Đợi đến khai giảng trong tiệm sẽ bận lắm, ngày nghỉ cũng sẽ không rảnh, tôi muốn dành nhiều thời gian ở bên em một chút.” Lan Hinh tựa vào vai Ninh Vũ, ở không gian chỉ thuộc về hai người, không có ngừoi khác quấy rầy, ấm áp bao phủ đáy lòng.
“Thật à?” Ninh Vũ buông Lan Hinh ra, mở ra hai mắt hưng phấn nhìn cô, sau đó ôm cô thật chặt.
“Được rồi, như con nít ý, đi tắm rửa đi đã! Cũng nửa đêm rồi!” Trong lời Lan Hinh nói tràn ngập sủng nịnh.
Đêm khuya thanh vắng, đèn đường sáng ngời, thời gian tựa hồ trôi qua từ một đầu sinh mệnh này tới đầu bên kia sinh mệnh. Đêm trước còn ở trên giường gỗ gối lên chiếc gối cứng ngắc bấp bênh trên núi, nghe tiếng dế mèn kêu phía sau nhà, bên tai còn quanh quẩn những lời nhắc nhở của cha mẹ về việc cưới hỏi chồng con, tối nay cũng đã trở lại trong ngực người yêu, tham lam đòi lấy sự ôn nhu.
Lan Hinh cảm thấy, sinh mệnh tựa như một bài ca, khi thì vui vẻ khi thì ưu thương.
Như vậy, lúc có thể vui vẻ thì cần gì phải tiếp tục ưu thương không buông đây?
Ninh Vũ ở ngay bên cạnh, thiếu nữ tràn ngập thanh xuân cùng sức sống lên giường rồi liền kháng cự sự hấp dẫn của cơn buồn ngủ, trở nên tinh thần phấn chấn.
Lan Hinh dịu dàng mỉm cười, trách nhiệm cứ để lại mảnh đất đã sinh thành dưỡng dục mình đi, còn sinh mệnh thì trao cho người mình yêu nhất. Đón lấy nụ hôn mặc dù không nóng bỏng, lại thâm tình, dụ dỗ, mong cầu…..Sau đó chậm rãi buông lỏng thân thể, để mặc nàng kịch liệt đòi lấy……
Ngày mai có thể không dậy nổi, đêm nay đa tình thì có làm sao?
…..
Ánh mặt trời sau buổi trưa rốt cục đánh thức hai người. Ăn bữa trưa đơn giản, hai người nắm tay đến tiệm thăm cá.
Đàn cá này Lan Hinh nuôi đã nhiều năm, nhưng người quan tâm chúng nhất lại là Ninh Vũ.
Bể cá ở [Lan tâm thực phủ] được cô bé nhà gần đó chăm sóc, sống rất dễ chịu thoải mái. Ninh Vũ buông lỏng tâm, suốt cả buổi chiều, ánh mặt trời có phần nóng bỏng, Ninh Vũ nói: “Chúng ta làm chút gì đi.”
Chuyện những người trẻ tuổi có thể làm có rất nhiều. Bất quá thích hợp với thời tiết kiểu này hình như lại rất ít. Hai người mặc dù ở bên nhau hai năm nhưng thật ra lại không có thời gian chơi đùa thoải mái nhất thời không biết nên làm gì.
Lan Hinh hỏi: “Bạn bè của em hay chơi gì?”
“Cuối tuần ấy à? Ừ, ban ngày đi dạo phố, buổi tối đi hát karaoke, lái xe chạy trên đường, đi công viên, đến khu trò chơi, vào thư viện, thích vận động thì chơi bóng, không thích vận động thì ôm tiểu thuyết đọc cả ngày.” Ninh Vũ suy nghĩ rồi nói.
“Thế còn tình nhân thì làm gì?” Lan Hinh muốn hỏi cái này, khi mình đi học cả ngày trừ thời gian học ra liền vội vàng làm công kiếm tiền, bạn bè chơi gì mình căn bản không rõ. Hiện tại rốt cục có tiền lại có thời gian, muốn đi chơi nhưng lại không biết nên làm gì!
“Thì chơi trò hôn hôn ý!” Ninh Vũ thuận miệng nói.
“Em đúng là đồ xấu xa!” Mặt Lan Hinh đỏ lên, cốc đầu Ninh Vũ một cái: “Hồi đó tôi mải học không có thời gian đi chơi, giờ nghiêm túc hỏi em, em lại chỉ biết bắt nạt tôi.”
“Em đâu dám bắt nạt chị chứ!” Ninh Vũ ôm cánh tay Lan Hinh, nghiêng đầu tựa lên vai cô: “Nhưng em chưa bao giờ yêu ai cả, cho nên em biết ít lắm.”
“Thì cũng phải nghe bạn bè kể chứ?” Lan Hinh nhéo nhéo mũi Ninh Vũ.
“Em lại không sống ở ký túc xá. Mỗi ngày tan học liền thành thật về nhà, cũng không ở lại trường, còn có thể biết gì đây?” Ninh Vũ lẩm bẩm.
“Xem ra là tôi để lỡ em rồi!” Lan Hinh còn nói giỡn.
“Cho nên ý của chị là, chúng ta phải bù lại sao?” Ninh Vũ tiến đến trước mặt Lan Hinh, gần gũi hỏi.
“Nhưng tôi lại không biết phải bù đắp thế nào!” Lan Hinh buồn rầu. Nghĩ lại, mình thiếu Ninh Vũ nhiều quá, hẳn nên bù đắp, ít nhất phải để nàng cũng có thể hưởng thụ lãng mạn. Bản thân mình không quá để ý những việc đó, nhưng không thể vì mình không thèm để ý mà khiến tình yêu của Ninh Vũ có thiếu sót.
“Như vậy thì……” Ninh Vũ thấp giọng nói, chậm rãi hôn lên môi Lan HInh.
Bầu trời giữa chiều, mặt trời nóng rực dừng lại bên ngoài ô cửa sổ thuỷ tinh, lá trên hàng cây bên đường cũng hơi cuộn lại, lười biếng. Những cửa hàng đã đóng cửa dọc theo ngã tư bên cạnh trường đại học phá lệ im lặng, ngẫu nhiên một cô gái lái xe máy chạy vù qua bên ngoài tủ kính. Lan Hinh nắm chặt sau lưng Ninh Vũ, trong sự khẩn trương lại dâng lên cảm giác mừng thầm cùng hưng phấn…..
Đây là thứ cảm giác tuyệt vời đến cỡ nào, khó có thể nói thành lời, chỉ có thể một nửa khẩn trương một nửa mê man trôi nổi theo cảm giác.
“Vì sao chị chưa bao giờ chịu nói yêu em?” Làn môi mềm mại dịu dàng trượt bên tai, Ninh Vũ nhẹ giọng hỏi.
“Chỉ sợ lúc yêu cuồng nhiệt nói những lời ấy rồi, đợi đến khi nhạt nhẽo bình thản lại không chịu nổi.” Lan Hinh nói những lời như thể vô nghĩa.
“Khi yêu cuồng nhiệt không chịu nói lời tình cảm, không sợ đợi sau này hối hận à? Một đời một kiếp, yêu nhất khoảnh khắc này, em chỉ hận những lời tình cảm mình nói ra không đủ nhiều, nói không đủ sâu sắc, chỉ sợ những lời tâm tình không thể biểu hiện hết những gì trong trái tim mình……” Ninh Vũ cúi đầu trả lời cô.
Lan Hinh tựa đầu gắt gao vào vai Ninh Vũ, bỗng nhiên lại không nhớ ra nổi rốt cuộc mình vẫn kiên trì cái gì? Nói yêu em ấy, hoặc là không nói yêu em ấy, như thế có gì khác nhau đâu? Trái tim mình chẳng lẽ không phải đã không thể chứa nổi người khác sao. Yêu em ấy, chẳng lẽ mình không phải vẫn luôn yêu em ấy sao!
Khẽ hé mở đôi môi, Lan Hinh hơi nghiêng đầu, ghé sát tai Ninh Vũ: “Tôi yêu em…..”
Yêu nhau hai năm, sớm chiều ở chung hai năm, một tiếng yêu này tựa hồ tới quá muộn, lại tựa hồ tới vừa vặn đúng lúc, một tình yêu nhẹ nhàng mà sâu sắc, chậm rãi lắng đọng qua tháng năm, cho đến khi xâm nhập vào tận sâu trong cốt tuỷ, một tiếng yêu này, trong lúc đó đột ngột đánh thẳng vào trái tim mình. Có lẽ có ngàn vạn lời nói, nhưng cũng không thích hợp để nói bây giờ, bởi vì không có một lời nào có thể biểu đạt hết sự kích động giờ phút này.
Trái tim Ninh Vũ đập dữ dội như muốn nổ tung, nhiệt huyết dâng tràn, dòng cảm xúc bất chấp tất cả, không cố kỵ điều gì, chỉ thầm nghĩ có được cô, yêu cô trong nháy mắt chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ.
Ninh Vũ ôm Lan Hinh, không để cô phản đối, hoặc là nói Lan Hinh còn không kịp phản đối, Ninh Vũ đã bế cô vào căn phòng bên cạnh.
Lan Hinh khẽ hô một tiếng, khó có thể tưởng tượng trước sức mạnh đột nhiên bùng nổ của Ninh Vũ. Nhưng khi vấn đề này còn chưa tìm được đáp án, khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở nặng nề của người kia đã đến trước mắt. Lan Hinh hé miệng, muốn nói gì đó, nhưng bàn tay Ninh Vũ đã vén áo phông của cô lên.
“Em…..” Lan Hinh kêu một tiếng, miệng cũng đã bị Ninh Vũ khoá kín.
Thanh âm hô hấp cùng tiếng da thịt ma sát trong thoáng chốc chiếm đầy mọi giác quan.
Đây là làm sao vậy?
Lan Hinh muốn hỏi Ninh Vũ, nhưng miệng đã không có tự do.
Đây là làm sao vậy? Lan Hinh muốn hỏi bản thân mình, bởi vì chỉ trong mấy giây, cô bỗng nhiên phát hiện, lý trí của mình đã thoát ly thân thể, mơ hồ dần dần tiêu tán, mà thân thể của mình đã từng bước cùng nhảy múa với Ninh Vũ.
Đây là làm sao vậy?
Trong đầu Lan Hinh cuối cùng toát ra một câu hỏi mơ hồ.
Nhưng ngay cả chút lý trí cuối cùng còn sót lại của cô cũng đã sắp biến mất.
Ah…làm sao thế này! Tiểu Vũ, em đã làm gì tôi! Lúc lạnh, lúc nóng, lúc thư thả, lúc lại run rẩy, mạch máu cùng da thịt đều thành đồng loã của thần kinh, lúc tê dại lúc thì dâng tràn ập tới, thân thể đã không còn do mình khống chế, trong trí óc lúc trên mây lúc lại chìm sâu dưới đáy biển…..
Em đã làm gì tôi……