Bầu Trời Trong Trẻo

Chương 27




Mới hôm trước tuyết trắng còn bao phủ đỉnh núi, mà trong thôn đã sớm không thấy dấu tích của tuyết đọng lại nữa rồi, thái dương cao cao trên bầu trời, toả ra chút ấm áp, đó là một ngày thời tiết đẹp.

Bên ngoài căn nhà họ Lan, hai cái giá bằng gỗ được dựng trên bờ đê, trên mỗi cái để một cái mẹt thật to, hai đĩa đồ ăn bày hai bên. Lan Hinh và Lan Gia mỗi người chiếm một phía, trong tay cầm con dao thuần thục xắt củ cải.

Củ cải nhổ lên củ rất dài, rửa rồi, đặt trên thớt, hai bên để hai đôi đũa, lưỡi dao nhỏ đều đều cắt xuống, sau đó lật một mặt khác, cắt từ một góc độ khác, như vậy thái củ cải không ngừng, nhìn như cắt giấy, lắc lắc mấy cái, rất có tính co dãn. Từng vòng từng vòng hoa văn theo động tác trên tay mà cao thấp lên xuống, mấy thứ này treo trên đầu tường, không bao lâu sau có thể phơi thành củ cải khô, lúc muốn ăn thì lấy xuống dưới, bỏ muối rắc tiêu rồi ăn. Một cây củ cải có thể ăn được hai bát cơm.

Mẹ thì đang vội vàng làm su hào.

Su hào thái sợi làm mấy bữa trước đã phơi khô đem bán, còn phần đã được nêm muối rắc tiêu được bỏ vào trong hũ bằng đất, bên trên bịt kín một lớp băng dính, mấy thẻ tre thật dày được xếp lại với nhau thành hình đặt trong miệng bình, che lại. Lật ngược bình lại đặt vào trong lòng một cái máng bằng đá, đổ nước vào cho ngập, coi như ngăn cách không khí. Như vậy những món ngâm muối có thể để đến cả nửa năm.

Khi mùa đông bắt đầu, mỗi nhà đều phải làm những món đó, đợi đến thời kỳ giáp hạt là vừa vặn có thể ăn với cơm, vượt qua cửa ải khó khăn. Tuy rằng hiện tại trong thôn cũng có mấy người trẻ tuổi ra ngoài làm công kiếm được ít tiền, không đến mức không có nổi cơm ăn, nhưng truyền thống lâu đời đó vẫn lưu truyền xuống. Từ đời này tới đời khác tay nghề càng tinh tế, đến bây giờ, kỹ năng làm dưa muối thật ra lại rất thuần thục.

Lan Duệ giúp ba chẻ tre, đây là nghề mà ba cô tự học, đến mùa đông việc nông nhàn, liền chặt một ít che trúc trưởng thành, đan giỏ lấy tiền lời. Giỏ tre không đáng giá mấy đồng, nhưng ở lúc nông nhàn cũng là một đường sống. Tre trúc không cần tốn kém chi phí để mua, trên núi có rất nhiều, Lan Quốc Hải chọn chỗ tre mọc dày đặc để chặt, không phá hư nhiều quá, lại càng không chặt hết. Qua một mùa đông cũng có thể thu được mấy trăm đồng.

Mẹ cô nói, phải làm nhiều dưa muối mới đủ, Gia Gia và tiểu Duệ đi học đều phải mang theo một ít, cho dù Lan Hinh mở quán cơm cũng muốn đem theo, nói là mấy thứ đó ăn bên ngoài không ngon, lời này làm cho mẹ cực kỳ vui vẻ.

“Lúc trước em đáng nhẽ nên để chị học nghiên cứu sinh mới phải.” Lan Gia vừa xắt củ cải, vừa thầm oán.

“Với chuyên môn của em, không phải trường học hiện tại tốt lắm sao?” Lan Hinh cầm một cây củ cải đã cắt tương đối lên quơ quơ.

“Nếu trước kia mà em biết chị sẽ mở tiệm cơm thì nhất định em sẽ thay đổi ý định!” Lan Gia và Lan Hinh có tật xấu giống nhau, có hứng thú rất lớn với đồ ăn. Có lẽ cũng là di chứng để lại của những năm tháng thiếu ăn thiếu mặc trước kia.

“Biết chị tham ăn mà!” Lan Duệ ở bên cạnh trợn trắng mắt liếc Lan Gia một cái, sau đó lại ha ha cười: “Bất quá em còn có cơ hội nha!”

Chị em hai người lại bắt đầu cãi nhau.

Lan Hinh nhìn người một nhà hoà thuận vui vẻ, trong lòng tràn ngập ấm áp.

Dù có khốn khổ đến đâu, đây cũng đều là nhà của mình, họ đều là người thân của mình, trên người chảy cùng chung dòng máu, chỉ cần có thể để mọi người đều được sống những ngày tốt đẹp nhất, thì mọi khổ sở phải chịu đựng đều có gia trị. Thật hy vọng sẽ có một ngày, một nhà hoà thuận vui vẻ sẽ có thêm Ninh Vũ.

Vừa nghĩ tới Ninh Vũ, Ninh Vũ liền gọi tới.

Lan Hinh đành phải bỏ dao xuống, đi qua một bên nghe máy.

Chị em Lan Gia và Lan Duệ đang cười đùa nhìn nhau hiểu ý, sau đó vẻ mặt cổ quái cười cười. Lan Quốc Hải chất phác đôn hậu thấy không khí có phần là lạ, hai chị em kìa sao đột nhiên lại im lặng, vừa nhìn thấy Lan Hinh đang gọi điện thoại còn tưởng hai đứa nhỏ này sợ làm phiền chị mình nên cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục đan giỏ.

Lan Duệ ghé sát Lan Gia, hạ giọng hỏi: “Tối hôm qua có hỏi được gì không?”

“Đồ tiểu quỷ!” Lan Gia huých bả vai Lan Duệ một chút.

“Chị nhìn tình hình mà xem, hình như là đang đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt đó. Điện thoại chăm chỉ ghê.” Lan Duệ nhìn hướng Lan Hinh bĩu môi. Lúc này Lan Hinh đang cúi đầu cười yếu ớt, tuy không nghe rõ cô đang nói gì, nhưng chỉ cần nhìn sắc mặt là biết có phần không bình thường.

“Suỵt……” Lan Gia nhìn nhìn phía ba mình, ý bảo Lan Duệ nói chuyện nhỏ giọng một chút, sau đó lại hạ giọng bổ sung thêm một câu: “Có cơ hội chị sẽ nói riêng với em, đừng kinh động đến ba mẹ.”

Lan Duệ trịnh trọng một cách kỳ lạ gật gật đầu. Lan Quốc Hải ở bên kia đã ngẩng đầu lên hỏi hai chị em: “Hai đứa thì thầm gì thế?”

“Không có gì ạ, con chỉ đang hỏi trường mà chị ba thi nghiên cứu sinh vào có tốt không thôi.” Lan Duệ lanh lẹ trở lại bên cạnh Lan Quốc Hải.

“Thế thì có gì đâu, làm gì mà thần thần bí bí như thế.” Lan Quốc Hải cười.

“Không phải thần bí, mà là khiêm tốn, khiêm tốn đó ba. Những chuyện thế này không cần tuyên dương làm gì, nếu không sẽ thành khoe khoang mất!” Lan Duệ chấm dứt chủ đề.

“Cái gì mà khiêm tốn, mấy người trẻ tuổi nói chuyện ba chẳng hiểu gì cả!” Lan Quốc Hải nửa hiểu nửa không, nếu tiểu Duệ nỏi chuyện học hành thì ông cũng không quản, dù sao cũng không hiểu.

Bên đầu kia điện thoại, Ninh Vũ có chút oán giận nói: “Cứ tối đến nằm trên giường là em nhớ chị vô cùng.”

“Tôi biết, tôi cũng thế.” Trong đầu Lan Hinh hiện lên bộ dáng ngoan ngoãn của Ninh Vũ, nhịn không được dịu dàng cười rộ.

“Nhưng tối cũng không thể nói chuyện với chị, nhắn tin chị cũng không trả lời……”

Trong đầu Lan Hinh tự động hiện lên bộ dáng bĩu môi bất mãn của Ninh Vũ: “Tôi và em gái ngủ cùng nhau, không tiện. Ngoan nào, chỉ cần em nhớ tôi, tôi cũng nhớ em, cho dù tôi không nhắn tin trả lời em, không nói chuyện với em, nhưng tôi vẫn nhớ em như thế, em luôn ở trong lòng tôi, như vậy là tốt rồi.”

“Thật sao?” Ninh Vũ vừa rồi nói chuyện còn có vẻ dở sống dở chết, nghe được những lời này như được đánh huyết gà, hưng phấn hẳn lên: “Em cứ nghĩ chỉ mình em mới thế chứ, thì ra chị cũng vậy.”

“Nói em ngốc, em lại thật đúng là ngốc như thế.” Ngón tay Lan Hinh không tự chủ được khẽ miết, nghĩ nếu lúc này Ninh Vũ mà ở trước mặt thì nhất định mình sẽ không nhịn được mà nhéo má nàng.

“Sao em lại ngốc chứ?” Ninh Vũ cái đồ đầu đất này tựa hồ còn không hiểu.

Lan Hinh ôn nhu nói: “Người nào khi đang yêu cũng đều giống nhau. Em như thế, tôi cũng sẽ như vậy……”

Ninh Vũ ha ha cười: “Em đây là giả ngốc, em muốn nghe chị nói những lời này.”

“Xem ra không chỉ đầu đất, mà còn xấu xa nữa.” Lan Hinh phì cười, sự xấu xa nho nhỏ này của Ninh Vũ lại như một chú giun nhỏ chậm rãi chui vào tim cô.

“Nhưng Hinh, em thực sự rất nhớ chị. Mỗi giây mỗi phút đều muốn biết chị đang làm gì, muốn biết chị có nhớ em không.”

“Tôi biết.”

“Vậy chị đang làm gì thế?” Cô nhóc kia ở trên giường lật người một cái, rên rỉ một tiếng.

“Làm củ cải dầm.” Lan Hinh nghiêng đầu nhìn lên bờ đê, hết thảy đều bình thường. Lan Gia vẫn đang xắt củ cải, Lan Duệ và ba cô còn đang đan giỏ, mẹ ở trong nhà muối dưa chưa ra.

“Chị biết muối củ cải à?” Quả nhiên đầu bên kia điện thoại, cô nhóc kia cất cao giọng, trong đầu Lan Hinh hiện lên bộ dáng nàng từ trên giường ngồi bật dây, vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Em cũng muốn, em muốn ăn củ cải dầm chị làm. Chị mang cho em một chút nha.”

“Tôi biết rồi.”

“Hinh, chị thực sự rất đảm đang nha, còn có thể làm củ cải dầm nữa!” Ninh Vũ kích động cảm khái: “Sao em tốt số thế nhỉ, có thể tìm được một người tốt như vậy.”

Lan Hinh chỉ cười, mấy đứa trẻ trong thôn này có ai không biết làm củ cải dầm đâu: “Tôi làm củ cải dầm cho em, vậy có phải em nên dậy đọc sách đi không?” Điện thoại không thích hợp gọi lâu cho lắm, hai đứa em thông minh như thế khẳng định đã sinh nghi, việc này cũng chưa tính, chỉ sợ khiến ba mẹ gặng hỏi, đến lúc đó lại không ứng phó cho tốt được.

“Sax……Sao chị biết em còn chưa rời giường?” Bên đầu dây, Ninh Vũ có cảm giác bị bắt hiện hình.

“Đương nhiên là tôi biết.”

“Được rồi, em dậy, chị làm củ cải dầm đi.”

Cúp máy, thanh âm Ninh Vũ tựa hồ còn quanh quẩn bên tai, tuy rằng mình cũng không nói gì, nhưng trong lòng thật sự cực kỳ thích mỗi ngày được nghe giọng nói của nàng, được nghe nàng nói nhớ mình, cảm giác được yêu được nhớ ngọt ngào này thấm vào tim, bất tri bất giác đạt tới độ sâu mà mình chưa bao giờ tưởng tượng được.

Thì ra đây là yêu. Thì ra năng lượng của tình yêu lại khiến người ta hạnh phúc ngập tràn đến thế.

Bắt đầu từ ngày bạn hưởng thụ nó, cuộc sống đột nhiên từ hai màu đen trắng đơn điệu biến thành thế giới bảy sắc cầu vồng. Nỗi nhớ nhung khắc ghi sâu đậm dễ dàng đánh bại lý trí, mỗi một cái nhăn mày một nụ cười của nàng, chỉ vài lời vài chữ cũng đều như có phép thuật, có thể dễ dàng kích thích chỗ mềm mại nơi sâu nhất dưới đáy lòng. Khiến người ta không thể kiềm chế được muốn cười vui vẻ, muốn ôm nàng vào lòng thương yêu như báu vật, cũng muốn ở trong vòng tay nàng hưởng thụ thứ hơi thở thuộc về riêng nàng, hưởng thụ niềm hạnh phúc có thể bao phủ hết hảy chỉ thuộc về riêng mình.

Đó là thứ dụ hoặc khiến người ta không thể kháng cự, thậm chí có sự điên cuồng khó có thể kiềm chế được.

Còn chưa kịp bỏ di động vào túi thì di động khẽ rung, là tin nhắn của Ninh Vũ: “Hinh, em yêu chị. Em muốn vĩnh viễn ở bên chị.”

Trái tim Lan Hinh khẽ rung động. Đúng thế, tôi cũng yêu em. Bất tri bất giác, thì ra tình yêu đã đâm sâu bén rễ, lý trí không biết khi nào đã bị gạt qua một bên. Em dùng tuổi trẻ của mình phóng túng tình yêu trên con đường sinh mệnh, mà tôi, nhất định phải làm người bảo hộ. Bảo hộ cho hạnh phúc của đôi mình.

“Tôi sẽ chờ em chậm rãi lớn lên.” Đây là tin trả lời của Lan Hinh.