Bầu Trời Thanh Xuân

Chương 61: Ngoại truyện 1: Lần đầu gặp lại em người con gái anh thương.




\- Ê Thiên nghe nói lớp 10 mới có hot girl chuyển đến đấy. Mày là hội trưởng mày có biết chuyện này không? \(Minh Hoàng đang cầm điện thoại lướt lướt liền chạy lại giường anh ngồi\)
\- Nhìn mặt tao giống người quan tâm mấy chuyện đó không? \(Anh vẫn thản nhiên cầm quyển sách mà đọc\)
\- Em ấy xinh lắm đấy, nhìn khá dễ thương nữa. \(Hoàng lấy tay lây lây tay anh\)
\- Mày nghĩ sao khi tao nói chuyện này cho Quỳnh nghe nhỉ? \(Anh vẫn chăm chú vào cuộc sách đang cầm trên tay của mình\)
\- Tao chỉ muốn giới thiệu em gái nhỏ đó cho mày thôi chứ lòng tao đã có công chúa nhỏ là Khánh Quỳnh rồi.
Minh Hoàng ngồi nói nãy giờ nhưng anh vẫn không quan tâm đến lời nói của Hoàng. Anh trước giờ vẫn vậy. Từ lúc đi Đà Lạt về đến giờ anh không có chút gì gọi là quan tâm đến con gái cho dù là có rất nhiều người đẹp luôn chạy theo anh. Hoàng giật mạnh cuốn sách trên tay anh rồi ném nó xuống giường.
\- Mày làm gì vậy. Khùng hả? \(Anh cau mày nhìn Hoàng có chút khó chịu\)
\- Nhìn một chút thôi mà. \(Hoàng đưa điện thoại của mình cho anh. Trên điện thoại của Hoàng lúc này là ảnh của nó bị chụp ở căn tin trường\)
Anh đưa mắt nhìn qua chiếc điện thoại của Hoàng. Trong lòng anh lúc này khẽ giật mình vì người mà anh thầm nhớ suốt bao nhiêu lâu nay lại chuyển tới học chung trường với anh. Khung cảnh lần đầu tiên gặp nó lại hiện lại trong đầu của anh. Khuôn mặt ấy, nụ cười ấy, đôi mắt ấy của cô khiến cho trái tim của anh đập lệch mất cả một nhịp. Cuối cùng giấc mơ bấy lâu nay của anh đã trở thành sự thật rồi. Từ khi gặp nó ở Đà Lạt đến bây giờ mỗi tối anh đều mơ thấy bóng dáng nhỏ nhắn của nó. Anh thầm vui trong lòng. Đôi mắt nhìn tấm ảnh trên điện thoại rất dịu nhẹ và chứa đựng đầy tình cảm của anh khiến Cho Hoàng có chút bất ngờ.
\- Nè nè. Nay mày bị sao vậy. Có hứng thú với em ấy hả? Tao đã nói rồi mà. Em gái đó cực kì đáng yêu luôn. \(Hoàng thấy anh cứ như người mất hồn liền đưa tay vẫy vẫy trước mặt anh\)
\- Trả mày nè. \(Anh ném lại điện thoại cho Hoàng. Anh thầm nghĩ "Duyên đã đến rồi thì phải nắm lấy thôi. Cô gái nhỏ lần này anh sẽ không để cho em chạy thoát nữa đâu. " rồi bất giác cười nhẹ. Đôi môi của anh cong lên một vẻ đẹp tuyệt sắc.
\- Ngày mai Quỳnh rủ tao đi ăn sáng đấy. Mày có đi cùng tao không? \(Hoàng vội chụp lấy điện thoại của mình vì sợ nó rơi xuống sàn.\)
\- Thằng này điên à. Tự nhiên mày với bồ mày đi ăn rủ tao theo làm gì. Tao không muốn làm bóng đèn cho mày với Quỳnh đâu nha. \(Anh nhặt cuốn sách lên tiếp tục đọc\)
\- Có em gái mới chuyển đến nữa đấy. Mày đi không thì tùy. \(Hoàng nói xong rồi đi lại giường của mình ngồi\)
\- Vậy tao đi. \(Anh nở một nụ cười tà mị nhìn rất hút hồn luôn.\)
Sáng hôm sau, anh cùng Hoàng ngồi ở căn tin chờ nó và Quỳnh. Ngồi đó được một lúc thì anh thấy nó và Quỳnh đang đi từ đằng xa đến.
\- Kìa. Đến rồi kìa. \(Hoàng đá đá vào chân anh\)
\- Thấy rồi.
\- Nhìn em gái đó xinh ha. Nè nè chơi một trò chơi không? \(Hoàng đá mắt với anh. Ánh mắt của Hoàng có chút giễu cợt\)
\- Nói. \(Anh lạnh lùng đáp. Tầm nhìn của anh lúc này chỉ hướng đến duy nhất một mình nó\)
\- Nếu mày cua được em ấy muốn tao làm gì cũng được còn nếu không thì mày phải làm cho tao một việc. \(Hoàng nhìn anh với ánh mắt đầy thách thức\)
\- Được. \(Anh gật đầu rồi nở một nụ cười khiến khoé môi của anh cong lên nhìn tràng đầy tự tin\)
\- Khánh Thiên. Thầy gọi Thiên trên văn phòng kìa. \(Một bạn nam chạy lại chỗ anh và Hoàng đang ngồi\)
\- Có gấp không? \(Trên người anh đang tỏ ra một luồn sát khí vì anh sắp gặp được người con gái mình nhớ nhung bấy lâu nay lại bị con người này ngăn cản\)
Anh bạn kia cảm nhận được luồn sát khí đó nên cảm thấy khá run sợ.
\- Nghe... nghe thầy nói... nói khá gấp. \(Anh ta run rẫy nói lắp bắp\)
\- Thôi mày đi đi. Nhớ chuyện đã nói đấy. \(Hoàng vỗ vai anh\)
\- Vậy tao đi trước.
Anh nói rồi liền đứng dậy. Trong lòng anh lúc này không khỏi nóng giận vì một chút nữa là được gặp lại nó rồi. Nhưng lại có việc nên đi trước. " Lần sau chúng mình gặp lại nhé cô gái nhỏ của anh ".Anh thầm nghĩ, liền quay lại nhìn nó lần cuối rồi mới rời đi.