Bầu Trời Thanh Xuân

Chương 58: Về Mĩ.




Ren ren ren. Khánh Thi đang nằm suy tư ở trên giường thì đột nhiên điện thoại của cô đổ chuông. Cô với tay lấy chiếc điện thoại và bắt máy.
\- Em về nhà chưa? \(Đầu dây bên kia Gia Khiêm đang rất lo lắng cho cô\)
\- Em về rồi. Chuyện ở bệnh viện thế nào rồi ạ.
\- Em không cần lo đâu. Dịch bệnh đã được kiểm soát rồi.
\- Vậy tốt quá. Chắc hôm qua anh cũng mệt mỏi lắm rồi. Anh nghỉ ngơi cho khỏe đi.
Nói rồi cô cũng cúp máy. Cô để điện thoại xuống giường. "Trưa ngày mai mình phải bay về Mĩ rồi. Cho dù là thế nào đi chăng nữa. Mình phải biết được câu trả lời của anh ấy mới được. " Cô nhanh chóng ngồi dậy rồi lái xe đi đâu đó.
Nó và anh vừa về tới nhà thì thấy Khánh Thi đi ra ngoài. Anh hỏi cô nhưng cô nói là bí mật. Anh và nó đều không biết rằng cô sẽ định làm gì nữa. Nó làm việc cả một đêm qua nên cũng khá mệt vì thế nó nhanh chóng đi lên phòng ngủ một giấc để lấy lại tinh thần. Còn anh thì đi xuống bếp hầm cho nó một nồi canh gà để cho nó tẩm bổ, lấy lại sức.
Nó ngủ được 3 tiếng thì thức dậy đi xuống dưới nhà. Bây giờ anh đang ngồi xem tài liệu của công ty, thấy nó đang đi xuống. Anh lật đật chạy vào bếp bưng canh gà ra cho nó ăn.
\- Là anh nấu sao? \(Nó ngạc nhiên mở to đôi mắt ra nhìn anh\)
\- Chứ ai nữa. Em mau ăn đi cho lại sức. Buổi chiều chúng ta còn phải đi thử đồ cưới nữa đó.
\- Anh không nhắc là em quên mất rồi.
\- Em dám quên ư. \(Anh hằng giọng tỏ vẻ khó chịu\)
\- Em bận quá chứ bộ. \(Nó cười cười tỏ vẻ ngây thơ\)
\- Em lo mà ăn hết đi nha.
Đến chiều nó và anh cùng nhau đi chọn đồ cưới. Nói là đi chọn vậy thôi chứ thật ra là anh đã cho nhà thiết kế may riêng cho nó rồi. Anh chỉ đưa nó đến đó để thử xem có vừa hay không thôi. Anh cho người may cho nó hai chiếc váy cưới. Một chiếc có kiểu dáng đuôi cá bó sát thân hình đồng hồ cát thon thả của nó. Còn chiếc còn lại là xoè ra ở phần đuôi nhìn cực đẹp.
Nó thay xong chiếc váy cưới đầu tiên thì anh đã không thể rời mắt được nó rồi. Trong nó cực kì xinh xắn luôn. Còn sau khi thay xong chiếc váy thứ hai thì anh không ngần ngại chạy lại hôn nó. Nó bây giờ rất đẹp, cực kì đẹp, khó có người sánh bằng. Nhưng anh cũng không thua kém à nha. Anh rất lịch lãm trọng bộ vest trắng điểm trên đó là một bông hoa hồng được cài ở ngực trái áo và cũng rất cool ngầu trong bộ vest đen. Nói chung là anh và nó cực kì xứng đôi luôn.
Thử xong đồ cưới anh và nó đi ăn đâu đó rồi mới về nhà. Lúc này Thi đã có ở nhà rồi. Vừa thấy anh chị trở về cô liền trêu ghẹo.
\- Vợ chồng sắp cưới về rồi à.
\- Em về hồi nào thế. \(Anh thấy Thi liền hỏi\)
\- Lúc nãy ạ. Anh chị đi thử đồ cưới gì mà em thấy son trên môi của chị dâu nhạt đi vậy. \(Cô tiếp tục trêu chọc\)
\- Anh chị chỉ đi thử đồ cưới thôi. \(Nó ngại ngùng đỏ ửng cả mặt\)
\- Thôi em không chọc hai người nữa. Ngày mai em về Mĩ rồi. Chừng nào đến đám cưới của hai người em sẽ quay về ăn cưới. \(Cô vui vẻ\)
\- Mai em bay mấy giờ? Em nói với Khiêm chưa?
\- Mai 11 giờ 30 máy bay cất cánh ạ. Trưa mai em có hẹn với anh ấy ạ.
\- Vậy mai anh chị đi tiễn em về. \(Anh đi lại ghế sofa ngồi\)
\- Thôi không cần đâu ạ. Em muốn có không gian riêng tư mà. \(Thi cười ngại ngùng\)
\- Được. Vậy anh chị sẽ không làm bóng đèn của hai đứa đâu. Còn bây giờ thì em đi ngủ đi mai còn chuẩn bị về nữa.
\- Vậy em lên phòng trước đây. Anh chị ngủ ngon nha. \(Cô đứng dậy rồi đi lên lầu\)
\- Ngủ ngon \(Nó và anh đồng thanh\)
Sáng hôm sau. Thi thức dậy. Lúc này là 7 giờ. Cô nhắn tin cho Gia Khiêm. "Chúng ta hẹn nhau ở nhà hàng Hoàng Gia nha. Em có chuyện muốn nói với anh cực kì quan trọng luôn. Đúng 10 giờ em sẽ đợi anh ở đó." Nhắn xong Thi liền nhanh chóng đi vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà ăn sáng, tiếp đó lại trở lên phòng thu dọn hành lí.
Đúng 9 giờ 30 phút cô bắt taxi đến nhà hàng Hoàng Gia. Phòng cô đã đặt sẵn ở đó từ hôm qua. Cô đến đó ngồi đợi đến 10 giờ 30 nhưng cũng không thấy Gia Khiêm đến. Cô vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho cậu nhưng không được.
\-\- Ở bệnh viện \-\-
Từ lúc 6 giờ 30 phút đến giờ Gia Khiêm phải thực hiện một ca phẫu thuật rất khó. Điện thoại của cậu thì để ở ngoài phòng thay đồ nên cậu không hề biết cuộc hẹn hôm nay với Khánh Thi. Đến 10 giờ 50 phút. Gia Khiêm hoàn thành xong ca phẫu thuật. Cậu vừa bước ra khỏi phòng mổ thì gặp phải nó.
\- Ủa sao ông lại đứng ở đây thế. \(Nó ngạc nhiên khi thấy Gia Khiêm đang có mặt ở bệnh viện\)
\- Không đứng ở đây chứ đứng ở đâu. Mới phẫu thuật ra mệt muốn chết này. \(Khiêm cau mày tỏ vẻ mệt mỏi\)
\- Ông có hẹn với Khánh Thi mà. Hôm nay con bé phải bay về Mĩ. Thi nói có hẹn với ông trước khi bay về Mĩ mà.
\- Cái gì. Mấy giờ cô ấy bay. \(Khiêm hốt hoảng\)
\- 11 giờ 30. Ông không biết gì sao?
Khiêm lật đật chạy vào phòng thay đồ thay chiếc áo phẫu thuật ra lấy điện thoại xem tin nhắn rồi lật đật chạy đến nhà hàng Hoàng Gia. Nhưng thật không may. Khi cậu vừa đến đó thì Thi đã rời đi được một lúc. Nghe nhân viên ở đó nói Thi đã khóc và ra về. Lúc này tim của cậu như quặn thắt lại. Dường như có hàng ngàn vết dao đâm vào tim của cậu vậy. Khiêm nhìn vào đồng hồ ở tay mình. Bây giờ là 11 giờ 15 phút. Thời gian lái xe từ nhà hàng đến sân bay mất 10 phút. Cậu định gọi cho Thi nhưng không may là điện thoại của cậu đã hết pin. Điều không may hơn nữa là trên tuyến đường cậu đi đang bị kẹt xe.
Khi đến được sân bay thì đã 11 giờ 30 phút. Khiêm cố gắng chạy vào trong để tìm kiếm bóng hình cô. Nhưng xung quanh toàn người với người và bây giờ cũng đến giờ bay. Cậu vô vọng đứng nhìn vào trong. Nơi mà các nhân viên đang kiểm tra hành lí của tất cả các hành khách. Khiêm nghĩ rằng "Có lẽ cậu đã để lạc mất Khánh Thi giữa dòng đời này rồi " Nhưng không.
\- Cuối cùng anh cũng đến rồi sao? \(Giọng nói quen thuộc từ phía sau cậu vang lên\)
\- Là em sao? \(Khiêm nhận ra giọng nói đó là của Khánh Thi. Cậu nhanh chóng quay người lại\)
Giây phút Khiêm nhìn thấy Thi như là mơ vậy. Không ngờ rằng cậu còn có cơ hội để nói cho Thi biết rằng cậu đã yêu cô, yêu cô rất nhiều.
\- Vương Khánh Thi. Anh yêu em. Yêu em rất nhiều. \(Khiêm chạy nhanh đến ôm chặt lấy Thi và hét rất lớn\)
\- Nhỏ thôi. Em biết rồi. Người ta nhìn kìa. \(Thi nằm gọn trong vòng tay ấm áp của Khiêm và khóc rất to\)