Bầu Trời Sao Kinh Hồn

Chương 3: Bến thuyền phía bắc




Chủ nhật, ngày 8 tháng 3.

Sáng nay Triều Lập Tinh không đi học, nhưng khác với những ngày chủ nhật khác, khoảng 8 giờ sáng hắn đã thức dậy.

Sau khi rửa mặt, ăn uống và dọn dẹp, Triều Lập Tinh khóa cửa nhà, đi ra con đường lớn số 3, và bắt đầu chạy thẳng về phía cổng bắc thành. Hắn không đón xe, bởi vì hắn tiếc tiền. Trong túi quần của hắn vẫn có tiền mà Phúc bá cho hắn, nhưng mà hắn lại không đành lòng tiêu xài. Hắn biết Phúc bá kinh doanh một tiệm nhỏ, một tháng kiếm không được bao nhiêu. Thế mà Phúc bá còn phải chu cấp tiền ăn học, đi lại, rồi phải bỏ tiền mua Tinh Thể 1.0 cho hắn tu luyện. Thậm chí, đôi khi ông còn phải bỏ một số tiền cực lớn mua Tinh Dược cho hắn sử dụng.

Tiền Phúc bá kiếm được không dễ, tiền của Triều Lập Tinh đều dồn mua Tinh Thể cho viên đá sẫm màu, kết quả là hắn trở nên tằng tiện, không dám tiêu tiền vào mục đích gì khác.

Đã đạt tới giai đoạn Tẩy Tủy của cảnh giới Luyện Khí, cơ thể của Triều Lập Tinh mạnh mẽ và bền bỉ hơn thường nhân rất nhiều. Vì thế mà dẫu phải chạy một đoạn đường xa hơn 8 cây số, với tốc độ trung bình 40 cây số một giờ, Triều Lập Tinh chỉ cảm thấy hơi mệt mà thôi.

Trên đường lớn số 3 không thiếu tu sĩ chạy với tốc độ kinh người ở cả hai chiều. Kinh người hơn nữa là có những tu sĩ Trúc Cơ dùng thân pháp lướt đi, nhanh đến mức chóng mặt. Cũng may mỗi loại tu sĩ đều được phân cho một làn đường đi, nếu không có lẽ tình trạng va vào nhau sẽ thường xuyên xảy ra, và con đường sẽ trở nên hỗn loạn.

Thật ra tu sĩ Trúc Cơ trở lên đã có thể phi hành. Tuy nhiên, bởi vì trong thành cấm phi hành, cho nên tu sĩ trừ Kim Đan trở lên, ai cũng như ai, đều phải chạy bộ, hoặc là leo lên những chiếc xe công cộng với tốc độ vừa phải, nhưng giá lại khá đắt.

Khi còn cách cổng thành chừng 500 mét, Triều Lập Tinh bắt đầu hạ tốc độ xuống. Cho đến khi còn cách cổng 200 mét, vừa ngay ở mé trái cửa tiệm quần áo Hàng Ba, hắn đã bắt đầu bước đi, sức lực của hắn theo đó cũng hồi phục dần dần. Đây là thói quen từ hai năm rưỡi trước, khi hắn bước vào Tẩy Tủy không lâu, nên giờ hắn đã có thể thực hiện nó chính xác từng mét.

Nhìn tường thành đồ sộ cao ba mươi mét trước mặt, Triều Lập Tinh tuy đến nhiều lần, vẫn cảm thấy nó hùng vĩ. Toàn bộ thành trì của nhân loại đều có tường thành. Tường thành không chỉ ngăn cản động vật hung dữ, còn cản bước quân địch. Nói chính xác ra, chính là cản bước những tu sĩ Luyện Khí pháo hôi của quân địch.

Triều Lập Tinh theo dòng người đi ra bên ngoài theo cổng Bắc 1. Tu sĩ đi ra ngoài không cần phải đóng phí. Nếu từ bên ngoài vào thành, khi qua cổng Bắc 2, tu sĩ bắt buộc phải đóng phí. Đương nhiên là dân thường được miễn phí hoàn toàn.

Mỗi cổng thành đều có ba cửa, là cổng số 1, số 2 và số 3. Ngoài hai cổng số 1 và số 2 được sử dụng để người dân và tu sĩ ra vào, cổng số 3 là lối đi chuyên dụng cho tầng lớp quý tộc và binh lính.

Triều Lập Tinh liếc mắt nhìn qua cổng Bắc 3, nhìn thấy nơi đó có vài người ăn mặc xa hoa đang trình giấy tờ cho vệ binh kiểm tra. Hắn nhìn một cái, rồi quay mặt đi tiếp, không để ý gì nhiều. Chuyện này hết sức bình thường, không có gì đáng để lưu tâm.

Ra khỏi cổng thành khoảng một trăm mét, trước mặt Triều Lập Tinh xuất hiện khung cảnh nhiều người bắt đầu bay lên trời, cũng như nhiều người đáp xuống đất. Triều Lập Tinh nhìn họ, ánh mắt có một phần hâm mộ. Người thường cả đời không nói làm gì, đã là tu sĩ, ai chẳng mơ ước được thoải mái bay lượn, Triều Lập Tinh có khác gì đâu.

Nghĩ lại mình, Triều Lập Tinh có chút hụt hẫng. Hai năm qua, bao nhiêu tiền tài tích được đều quy đổi ra Tinh Thể 1.0, cả tiền Phúc bá dành dụm cho hắn tu luyện nữa. Trong chưa tới một giờ đồng hồ, tất cả hóa thành bột mịn, một chút cặn còn không để lại. Nếu như hai năm qua hắn không làm vậy, giờ này cảnh giới của hắn đã không chỉ là một tên Tẩy Tủy quèn. Khả năng Trúc Cơ có lẽ khó với, nhưng tới giai đoạn Khí Huyệt của Luyện Khí thì hẳn là ổn.

Triều Lập Tinh dừng chân, hít thật sâu và thở dài. Đã quyết định thì không cần hối hận. Triều Lập Tinh hắn đã chọn cách này, nếu nó sai lầm, vậy thì phải dùng gấp đôi cố gắng bù lại sai lầm ấy. Đã làm rồi, có cần chi phải sầu lo? Có sầu lo thì cũng đã muộn rồi.

Triều Lập Tinh dứt khoát không lo nghĩ nữa, thu lại tâm tình của mình, đi qua làn đường dành cho dân thường, đi tới đứng ở trạm chờ xe công cộng.

Khoảng ba phút sau, một chiếc xe công cộng mang số 12 chạy tới, và dừng lại ngay trạm. Triều Lập Tinh theo hàng người đi về cửa xe bên phải, tiến lên dần. Đến lượt hắn, hắn dùng thẻ kim loại của mình chạm vào tấm thẻ xanh đặc trưng của người tiếp viên. Khi tấm thẻ xanh kia kêu một tiếng tích, hắn được xác nhận đã thanh toán tiền và được phép lên xe.

Xe công cộng là loại xe lớn có sức chứa 100 người, trừ ghế tài xế và tiếp viên, xe được chia thành 4 hàng ghế, hai thành mỗi bên, mỗi hàng cách nhau hai mươi centimet. Triều Lập Tinh chọn một ghế trống bên hàng ghế bên phải ngay sát cửa sổ ngồi xuống.

Chiếc xe công cộng có tất cả ba cửa, cho nên công việc lên xe của hành khách rất nhanh.

Khi tất cả hành khách đã lên xe, chiếc xe bắt đầu chạy.

Chuyến này khách lên xe tương đối ít, khoảng bốn mươi người. Triều Lập Tinh không có ý định quan sát họ hay bắt chuyện giết thời gian. Hắn ngoảnh đầu về bên phải, nhìn về khung cảnh thôn quê bên ngoài. Xe công cộng không bánh, lơ lửng trên mặt đất mười centimet, chạy rất êm, như là lướt qua không khí. Chính vì vậy người ngồi xe sẽ rất thoải mái.

Hai bên con đường dành cho tu sĩ rộng cả trăm mét, tiếp đó là con đường cũng rộng bốn mươi mét cho dân thường. Qua khỏi con đường của dân thường mới là ruộng đồng, nhà ở, mương dẫn nước, rừng cây… Cho nên nếu ngồi bên cửa sổ trái, phải nhìn thật xa mới thấy được khung cảnh thôn quê hữu tình.

Bên ngoài thành giống như là một vùng nông thôn với đồng ruộng cò bay thẳng cánh, ao hồ vài ba chỗ, cùng những mương nước, cây cối liên miên. Đôi khi sẽ là những xóm nhỏ vài trăm hộ, hoặc là khu rừng nhỏ, ao đầm khá lớn, vân vân…

Triều Lập Tinh nhìn khung cảnh nên thơ, đẹp không sao tả xiết, tâm trạng dần trở nên tươi sáng.

Khoảng năm mươi phút sau, xe công cộng dừng lại ở bên cuối cùng, các hành khách lần lượt xuống xe. Triều Lập Tinh đi cuối cùng, vừa đi vừa nhìn bến xe đông đúc này. Đây là một bến xe có quy mô khá lớn, có ít nhất 70, 80 chiếc xe đang đậu trong bến, chờ thời điểm xuất phát.

Đi qua dòng người, theo con đường lên phía bắc, rồi một bến tàu xuất hiện trước mặt Triều Lập Tinh. Nơi đó, trong một vùng trũng rộng lớn, có thể thấy được hàng dài những trận pháp hình bát giác đều to lớn cách đều nhau. Trong trận pháp nối từ mặt đất đến bầu trời, hoặc là trống không, hoặc là có một phi thuyền đang nằm yên trên mặt đất.

Trong cái lồng ánh sáng của những trận pháp thông thiên, không thấy được điểm cuối này, thỉnh thoảng lại có những chiếc phi thuyền bay lên không trung, hoặc từ trên không chầm chậm hạ xuống mặt đất.

Ngoài trận pháp luôn luôn có một đội binh lính tu sĩ túc trực ngay trước cổng vào bên trong trận pháp. Cái cổng này nằm trên mặt đất, và nó chỉ mở ra khi phi thuyền còn nằm dưới đất, chờ đợi bay lên. Trên bầu trời, tốp tốp binh lính tu sĩ Trúc Cơ phi hành lượn quanh những trận pháp.

Đặc biệt là ở trên bầu trời bến thuyền có một cái điểm đen to bằng ngón út trẻ em, hình dáng giống một chiếc phi thuyền, đang lơ lửng. Triều Lập Tinh không biết chiếc phi thuyền này nằm ở độ cao bao nhiêu so với mặt đất, nghe người ta nói là có hơn một trăm cây số hơn. Cách một trăm cây số còn có thể nhìn thấy nó to bằng ngón út trẻ em, hiển nhiên nó thật sự là một chiếc phi thuyền khổng lồ.

Chiếc phi thuyền khổng lồ kia là quân doanh chính của thành Vạn Tượng, chỉ có các tướng lĩnh và binh lính tinh nhuệ mới có thể ra vào. Nghe nói để nó duy trì lơ lửng, không chỉ cần một vị Kim Đan, hơn bốn mươi vị Trúc Cơ, mà còn cần một số lượng Tinh Thể khổng lồ để cung cấp năng lượng cho phi thuyền. Nghe nói ngoài chiếc phi thuyền khổng lồ ấy, còn có một đội hơn chục cái phi thuyền nhỏ khác ở xung quanh hộ giá, hộ tống nó.

Theo con đường lớn, Triều Lập Tinh vượt qua một cái trạm trung chuyển, hòa cùng dòng người xuống khỏi phi thuyền trung chuyển, tiến thẳng tới bến thuyền thăng thiên.

Càng gần bến thuyền, số lượng người tăng lên cấp số nhân dẫn đến sự huyên náo và ồn ào. Đủ chuyện trên trời dưới biển, đủ thứ thanh âm trầm, bổng, thanh, ngọt, ấm, to, nhỏ, vân vân… lọt vào tai Triều Lập Tinh. Âm thanh hỗn loạn làm hắn hơi khó chịu và phiền lòng. Hắn ưa thích yên tĩnh, không thích náo nhiệt một phần cũng vì vậy.

Từ sườn dốc đi xuống, Triều Lập Tinh để ý những con số to treo ngay trên cổng vào trận pháp. Phi thuyền còn ở mặt đất mới có số, phi thuyền không ở mặt đất thì trận pháp đã đóng, không có số hiển hiện. Có tất cả năm loại số, đánh số từ 1 tới 5. Số 1 trên cổng đại diện cho phi thuyền vừa trở về tới mặt đất. Số 2 là hành khách cũ đã xuống thuyền xong, hành khách mới có nhu cầu lên không có thể lên thuyền. Số 3 là phi thuyền đã chứa một nửa hành khách. Số 4 là phi thuyền đã chứa hai phần ba hành khách. Số 5 là phi thuyền còn thiếu vài người, sau năm phút từ khi số 5 xuất hiện, dù người đủ hay thiếu, trận pháp sẽ đóng, phi thuyền đều sẽ lên không.