Bầu Trời Sao Kinh Hồn

Chương 27: Phiếu tên sách




Tán tu kia cơ hồ không cần nghĩ ngợi, đáp: “Điều này còn phải hỏi sao, đương nhiên là một san hô có màu tím, to bằng đầu ngón tay, sống ở nơi hẻo lánh có nguyên khí đậm đặc. San hô Ba Quy trưởng thành có mùi hương đặc biệt, bên trong nó có chứa nhiều nguyên khí, là loại Tinh Dược dùng để điều chế nhiều loại đan được.”

Triều Lập Tinh cười nói: “Không sai, có vẻ ngài rất thuộc Tinh Dược Ký.”

Tán tu kia được khen một câu, thần sắc tức thì hòa hoãn hơn nhiều, lộ ra mấy phần nhẹ nhàng, hừ một tiếng, nói: “Nói nhảm, những tán tu như chúng ta hành tẩu giang hồ, cái gì cũng đều tự lực cánh sinh. Tinh Thú quá mức lợi hại, khó có thể bắt được chúng, cho nên thường thường chúng ta đều chỉ có thể dựa vào việc hái lấy chút Tinh Dược mà đổi thành Tinh Thể để tu luyện. Nếu không có chút ánh mắt, có thể sống được tới bây giờ sao?”

Triều Lập Tinh cười mà không nói, đẩy cái hộp gỗ lại gần người này, nói: “Tinh Dược trong Biển Sao Trời nhiều vô cùng, ghi chép trong Tinh Dược Ký cũng đã có hơn ba nghìn bốn trăm loại khác nhau, trong đó đa số đều chỉ nói giản lược như ngài vừa nói. Ngài nhìn kỹ vỏ của cây san hô này một lần, mang nó ra ngoài ánh sáng nhìn lại cẩn thận.”

Vị tán tu kia ngơ ngác một chút, trên mặt lộ ra mấy phần hồ nghi, chần chờ một chút, sau đó chầm chậm cầm lấy hộp gỗ, xoay người hướng tới nơi có nhiều ánh sáng, hơi nheo con mắt lại nhìn kĩ, ngoài miệng hẵng còn lẩm bẩm: “Đây rõ ràng là san hô Ba Quy, không phải là thứ Ba Quy Lai Thường...”

Lời còn chưa dứt, thanh âm của tán tu này lại bỗng nhiên cứng lại.

Đúng lúc này, phía sau tán tu truyền đến âm thanh nhàn nhạt của Triều Lập Tinh: “Thấy được chứ, dưới lớp vỏ của nó, có một vết vằn màu trắng phải không, vặn vẹo ẩn hiện, bộ dáng cong cong?”

Thân hình đang bình thường của tán tu trung niên đột nhiên cứng lại, giơ hộp gỗ một hồi lâu cũng không thấy có phản ứng gì, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vật trong tay, một bộ không nói nên lời.

Âm thanh của Triều Lập Tinh ở bên cạnh vẫn nhẹ nhàng truyền tới: “San hô Ba Quy thực sự có một màu tím, không phải là loại ở bên trong phát ra màu trắng. Ngoài ra trong Tinh Dược Ký có ghi chép là nó to như đầu ngón tay, nhưng thật ra loài Tinh Dược quý giá này chỉ to bằng ngón út. Cây san hô này quả thực rất lớn so với bình thường. Ngoại trừ mấy điều đó ra, sở dĩ san hô Ba Quy hiếm thấy, nguyên nhân là bởi nó sinh trưởng ở nơi hiểm địa. Quan trọng là sau khi nó trưởng thành, quanh thân nó có mùi hương đậm đặc dị thường, không mất bao nhiêu thời gian là nó sẽ hấp dẫn bầy Tinh Thú tới ăn, cho nên trong giới tu chân, loại san hô này mới hiếm thấy. Mà nó thì...”

Triều Lập Tinh khẽ lắc đầu, chỉ về cây san hô trong hộp gỗ, nói: “...mùi hương quá nhạt.”

Giờ phút này tán tu trung niên kia đã hoàn toàn đờ đẫn, im lặng, hai bên thái dương toát ra mấy phần mồ hôi lạnh, cả buổi cũng không nói lời nào. Nhìn bộ dạng của người này, Triều Lập Tinh không nói thêm gì, đi về trong tiệm.

……….

Sáng sớm hôm sau, Triều Lập Tinh thức dậy thật sớm, chăm chú luyện một lần Động Tác Cơ Bản 4.2. Giờ tu luyện của Triều Lập Tinh là buổi xế chiều, từ khoảng hai giờ trở đi, nhưng sáng ra, hắn rất chịu khó luyện mười động tác khó nhằn này. Qua nhiều lần luyện tập, Động Tác Cơ Bản 4.2 đã không còn giúp hắn tăng lên tố chất cơ thể, nhưng hắn cảm thấy nó giúp hắn thêm dẻo dai và bền bỉ, nên hắn vẫn duy trì việc luyện tập.

Mệt nhọc không phải là vấn đề, tu sĩ ai không phải chịu đựng mệt nhọc, ai lại sợ mệt nhọc? Huống hồ bản thân Triều Lập Tinh còn có trà sen thần kỳ.

Lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, uống một chén trà sen, Triều Lập Tinh nhịn không được cười khổ trong lòng. Trà sen mà lão già Vũ đưa cho mỗi lúc một ít đi. Việc tu luyện của hắn đều phải dựa vào nó, muốn giữ vững sự tiến bộ của bản thân qua mỗi ngày, hắn nhất định phải xin lão già Vũ thêm một ít. Rất có thể đó chẳng phải là xin nữa, mà là một cuộc bắt chẹt tiếp theo của lão ta.

Nhưng Triều Lập Tinh làm gì có lựa chọn nào khác? Cho dù bên ngoài có thứ thuốc có tác dụng thần kỳ tương tự trà sen của lão già Vũ, hắn cũng chẳng có đủ tiền để mua, thậm chí hắn chẳng biết nơi nào có thể mua được.

Vì thế, Triều Lập Tinh dù không cam tâm, hắn vẫn tình nguyện bị lão già kia bắt chẹt và ức hiếp.

Lão ta nắm ngay thóp hắn, hắn trốn không thoát, đành phải chịu đựng nỗi khổ trong lòng.

Khi Triều Lập Tinh bước vào cổng chính của trường học, giờ học đã bắt đầu.

Sáng nay hắn không định lên lớp, hắn đến vào giờ này là để tránh bị bạn cùng lớp phát hiện. Trốn học là một chuyện, bị bạn học bắt gặp đến trường nhưng không vào lớp học lại là chuyện khác. Cái đầu có thể dùng lý do qua loa, cái sau sẽ không có đường chối cãi.

Triều Lập Tinh trốn học vì muốn đến thư viện. Trong trí nhớ của hắn, thư viện của trường có rất nhiều sách, bên trong có nhiều bộ sách ghi chép về các loại Tinh Thú trong Biển Sao Trời. Điều cấp bách nhất hiện giờ của Triều Lập Tinh là tìm cho được tài liệu cần thiết về điểm mạnh, điểm yếu từng loài Tinh Thú mà hắn có khả năng phải đối mặt sắp tới.

Triều Lập Tinh biết rõ rằng hôm nay là ngày 30, chín ngày nữa là đủ một tháng trại thiếu nhi mở rộng không gian. Vào thời điểm đó hắn phải giải quyết đám Kỳ trong đó cho lão già Vũ. Về phần cuộc Thí Luyện do thành chủ tổ chức vào ngày 11 tháng 4, hắn căn bản không quan tâm.

Triều Lập Tinh đi vào thư viện, bất chấp ánh mắt có chút kinh ngạc của người quản lý, đẩy thẻ thân phận tới trước mặt ông, sau đó cúi mặt đi vào.

Triều Lập Tinh không để ý tới những người xung quanh, theo bảng hướng dẫn, tìm được hai bộ sách Tinh Thú Ký tập một và Tinh Thú Ký tập hai. Mỗi bộ sách gồm khoảng hai mươi mấy cuốn, mỗi cuốn dày chừng sáu trăm tờ. Dựa theo mức độ mới cũ của bộ sách, Triều Lập Tinh liền hiểu không nhiều người đọc chúng lắm.

Triều Lập Tinh lấy quyển đầu tiên ra, phát hiện quả nhiên thực vừa ý, trong đó có tranh minh hoạ, còn có giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ, đúng là thứ hắn muốn xem.

Phía dưới giá sách thật dài đều có một hàng ghế gỗ thấp, rất tiện lợi để học sinh ngồi đọc sách thoải mái, Triều Lập Tinh cầm quyển sách trên tay, tùy tiện ngồi xuống.

Triều Lập Tinh lật xem quyển sách hơn một giờ, đắm chìm trong biển học vô bờ, trong lòng cũng không nóng nảy. Nếu hắn có thể dễ dàng liếc qua và nhớ kỹ, hắn đã là thiên tài, chứ không tầm thường như lâu nay.

“Xin hỏi... Nơi này có người không?”

Triều Lập Tinh đang lật từng tờ từng tờ xem, bỗng nghe phía trên đầu mình có một giọng nữ dịu dàng, êm nhẹ vang lên. Triều Lập Tinh lúc đầu còn không ý thức được đây là đang nói với mình, dù sao thư viện không phải vắng vẻ, không thiếu người xung quanh đang cặm cụi đọc sách, đâu phải chỉ mỗi mình hắn ở nơi này.

“Xin hỏi, chỗ này có người không?”

Đợi cho người nọ nói một lần nữa, Triều Lập Tinh mới ngỡ ngàng ngẩng đầu lên. Đập vào mắt hắn là một cô gái tóc ngắn, trên mặt đầy vẻ ngượng ngùng đang nhìn hắn chờ đợi, tiếp đó chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh hắn.

Bởi vì bên trong thư viện có rất nhiều bộ sách quý hiếm nên có một quy định: Tất cả các bộ sách đều không cho phép mang ra ngoài, chỉ có thể đọc ở bên trong thư viện. Đồng thời còn quy định lấy sách chỗ nào thì phải trả lại chỗ cũ. Vì thế, thường thường mọi người đều thích rút ra một quyển sách gì đó từ trên giá sách, rồi trực tiếp ngồi ở ghế gỗ ngay gần đó để đọc. Cô gái đang hỏi Triều Lập Tinh cầm trong tay một quyển sách cùng loại với sách hắn đang đọc, là tư liệu tranh ảnh về Tinh Thú trong Biển Sao Trời.

“Không có.” - Triều Lập Tinh thản nhiên nói một câu, rồi tiếp tục đặt cả tâm tư vào trong quyển sách trên tay.

Triều Lập Tinh rất nhanh lật qua từng tờ từng tờ một, giống như một đứa nhỏ tinh nghịch vừa mới được xem tranh vẽ, làm cho người ta thấy rõ hắn hoàn toàn không phải là đang đọc sách, mà đang xem tranh ảnh.

Trên thực tế Triều Lập Tinh quả thật chính là đang nhìn lướt qua hình ảnh.Trong những quyển sách này mặc dù có mục lục, nhưng ngập trong đó là hàng trăm loài khác nhau, muốn xem tất cả một lần, sợ là không mất mấy ngày thì không thể xong được. Hắn chỉ là đang chọn những loài Tinh Thú không nằm trong chuỗi thức ăn của Ốc Nón, hoặc mạnh mẽ hơn Ốc Nón, hoặc tốc độ vượt qua tốc độ của cái vòi Ốc Nón.

Sau khi Triều Lập Tinh lật vài tờ, hắn phát hiện cô gái ngượng ngùng kia vẫn đứng ở đó như cũ không nhúc nhích, không khỏi cảm thấy lạ. Hắn ngẩng đầu lên, hỏi: “Cô nhìn cái gì?”

“A... Tôi, tôi không nhìn cái gì.” - Cô gái giống như là đang làm kẻ trộm thì bị người ta nhìn thấy, ngay cả nói cũng lập cà lập cập, khẽ cắn hàm răng trắng bóng, bộ dáng loay hoay không biết làm sao.

Triều Lập Tinh nhìn thấy hơi buồn cười, nói: “Cô sợ tôi?”

“Không... Không có, chỉ là, chỉ là tôi muốn xem quyển sách trên tay anh, tôi vốn còn một đoạn nữa chưa xem xong, thật đấy! Tôi... tôi còn để lại phiếu tên sách ở bên trong đó.”

Cô gái sợ Triều Lập Tinh không tin, vội vàng giải thích, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng mịn bởi vì thẹn thùng phủ lên một lớp đỏ hồng như ánh ban mai.

Triều Lập Tinh dùng tay uốn cong quyển sách, sau đó buông lỏng tay. Lập tức một tờ giấy bay ra khỏi quyển sách. Có một bức tranh sủng vật chó màu lam nhạt rất đáng yêu xuất hiện ở phía sau phiếu tên sách.