Bầu Trời Sao Kinh Hồn

Chương 16: Hiểu ra




Sau một tiếng “phịch” vang giòn, thân hình con Dị tan rã, hóa thành những hạt sáng tản mát, hoàn lẫn vào xung quanh.

“Xong rồi, nó đã chết. Dị được xác nhận là đã chết khi cơn đau đầu, huyễn cảnh bị phá. Tuy nhiên, ngươi cũng đừng ỷ y rằng huyễn cảnh bị phá là con Dị đã chết, bởi rất có thể ngươi chỉ là đang lâm vào tầng sâu hơn của huyễn cảnh mà thôi. Vấn đề này cần phải có kinh nghiệm mới được.”

Triều Lập Tinh thở phào, quay lại nhìn.

“Đúng là không thấy đau đầu, cũng không thấy luồng khí đen kia.” - Triều Lập Tinh nghĩ thầm.

Lúc Triều Lập Tinh quay lại nhìn, Vũ tiên sinh đã tới bên cạnh ba cây thuốc.

Ba cây thuốc cả thân hình, gốc rễ từ mặt đất bay lên không trung. Vũ tiên sinh thuần thục phất tay, phần lá ba cây thuốc rơi rụng xuống đất, để lại ba cái thân cây trọc lóc. Một giây tiếp theo, chúng bị cắt nhỏ thành từng phần bằng ngón út, bay vào trong một cái bịch làm bằng giấy.

Vũ tiên sinh cầm cái bịch, nắm vào tay Triều Lập Tinh: “Cho chúng vào nồi, nấu chung với 100 lít nước, đun sôi với nhiệt độ tương đối, khi nào lượng nước còn lại khoảng một lít thì lấy ra. Mỗi ngày trước khi vận công, uống một phần mười là được.”

Triều Lập Tinh dở khóc dở cười: “Tiền bối, không phải nên luyện thành đan sao?”

Vũ tiên sinh lườm Triều Lập Tinh: “Đơn giản không muốn, muốn phức tạp làm quái gì. Màu mè để lòe những kẻ gà mờ không biết như nhóc mày thì còn được, chứ có lừa được ai nữa đâu? Người biết chẳng ai quan tâm cái hình thức. Dược liệu là một viên thể rắn, hay nó vẫn còn dạng nước thể lỏng thì bản chất có khác gì không? Ngớ ngẩn.”

“Được rồi, cút đi, mười ngày sau lại vào. Nhớ kĩ mang theo hạt sen,hạt bầu hồ lô, cùng mười lăm cây thuốc mới.” - Hồ tiên chỉ chỉ tờ giấy làm cái bịch bao cây thuốc, phất tay, tiễn khách.

Một Trận Truyền Tống hình tam giác ẩn ở huyệt Cưu Vĩ của Triều Lập Tinh sáng lên, tạo ra một hình lăng trụ tam giác bao trọn toàn thân hắn vào. Tức khắc, không gian vặn vẹo, Triều Lập Tinh mất hút.

Triều Lập Tinh bị truyền tống, Vũ tiên sinh hướng về màn sương mù đen, ngoắc tay. Lập tức một bộ bàn ghế bay về phía ông ta, sắp xếp chỉnh tề ở trước mặt ông.

“Ai… Trong cái không gian chết tiệt này, ngoài trồng cây, có thể làm gì được nữa đâu?” - Vũ tiên sinh thở dài.

……….

Triều Lập Tinh truyền tống về nhà đã là 3 giờ chiều.

Về tới nhà, Triều Lập Tinh vội vã ra khu chợ nhỏ kế bên nhà, mua một cái nồi bự. Sau khi hỏi kĩ về thể tích của cái nồi, hắn mới trả tiền và vác nó về.

Triều Lập Tinh vác cái nồi lên phòng mình, dọn dẹp căn phòng một thoáng, chừa chỗ để đặt nồi. Đặt một tấm cách nhiệt lên nền phòng, Triều Lập Tinh để cái nồi lên trên tấm cách nhiệt. Rồi hắn lấy cái bịch ra, đổ phần cây thuốc được cắt nhỏ vào trong nồi.

Xong xuôi, Triều Lập Tinh đi đến cái bàn tiếp khách trong phòng khách. Triều Lập Tinh ngồi lên cái ghế dành cho chủ nhà, đưa tay ấn vào cái nút xanh lam ở một chân bàn.

Một trận pháp bao trùm nửa cái phòng khách xuất hiện, một màn hình giả lập cũng hiện ra trước mặt Triều Lập Tinh. Hắn thuần thục đưa tay thao tác, điều chỉnh. Khi xác định không có gì sai xót, hắn đặt lệnh cho trận pháp.

Nhận được lệnh, màn hình giả lập và trận pháp bao trùm phòng khách biến mất. Trong phòng ngủ của Triều Lập Tinh, một cái trận pháp hình lục giác xuất hiện, bao trọn cái nồi to lớn vào chính giữa. Trận pháp hình lục giác này xuất hiện ở nền phòng Triều Lập Tinh và cao đến tận nóc phòng.

Những âm thanh tích tích nhỏ bé kêu lên. Trên đỉnh giữa nồi, cách phần cao nhất của nồi khoảng hai mươi centimet, một lỗ hổng không gian to bằng cái chén xuất hiện, nước ở trong lỗ hổng chảy vào trong nồi.

Nước chảy vào nồi không được bao lâu, Triều Lập Tinh đã vào phòng. Đã điều chỉnh và kiểm tra, nhưng hắn không dám chủ quan, hắn cảm thấy phải nhìn tận mắt mới yên tâm.

Nước rất nhanh xâm chiếm vùng không gian trống trong nồi. Khoảng mười lăm, hai mươi phút, khi mực nước trong nồi cao hơn khoảng hai phần ba chiều cao của nồi, lỗ hổng bằng cái chén biến mất. Nó vừa biến mất, nhiệt độ của cái nồi kim loại bắt đầu tăng cao. Không phải nhiệt độ bên trong nồi tăng, mà là phần kim loại làm nồi bắt đầu trở nên nóng dần, kéo theo phần bên trong nồi nóng lên.

Nhiệt độ không tăng quá nhanh, cứ thong thả tăng lên.

Nước bắt đầu sôi.

Khi nước đã sôi sùng sục khoảng 20 giây, nhiệt độ phần kim loại làm nồi bắt đầu chầm chậm giảm xuống, và giữ vững ở khoảng 40 độ C.

Triều Lập Tinh nhìn tình cảnh này, hài lòng gật đầu.

……….

Chủ nhật ngày 15 tháng 3.

5 giờ sáng.

Triều Lập Tinh lê cái thân mệt mỏi về nhà. Hôm qua là thứ bảy, khách hàng rất đông, khiến hắn mệt bở hơi tai. Trước còn có tu vi, cảm nhận mệt không đáng là bao. Giờ là phàm nhân, cả thân xác và tinh thần bị đè nén cực độ.

Vào phòng, đóng cửa lại, nhìn thứ nước thuốc đen đen nằm trong mười cái hũ tre nhỏ, tinh phần Triều Lập Tinh trở nên phấn chấn.

Triều Lập Tinh cố nén kích động tu luyện ngay lúc này. Hắn lên giường, nhắm mắt ngủ.

8 giờ sáng, Triều Lập Tinh tỉnh dậy. Sau khi vệ sinh cá nhân và ăn uống, Triều Lập Tinh đóng cửa nhà, lên phòng xếp bằng tu luyện.

Vận chuyển công pháp Cảm Khí 5.3 một lần, Triều Lập Tinh vẫn như cũ, không cảm nhận được gì.

Thả lỏng tinh thần, Triều Lập Tinh đưa tay cầm lấy một hũ tre nhỏ. Do dự một thoáng, Triều Lập Tinh dùng một hơi uống hết vào.

Nước thuốc vào bụng, Triều Lập Tinh không cảm thấy gì. Hắn cảm thấy khó hiểu, tự hỏi: Chẳng lẽ nước thuốc này không có tác dụng gì?

Đặt hũ tre trống không về vị trí cũ, Triều Lập Tinh buông bỏ tạp niệm, bắt đầu vận công.

Một vòng vận công qua đi, hai huyệt Vân Môn nơi vai và hai huyệt Hổ Quan gần đùi trở nên khác thường. Chúng dường như… đang phát nhiệt, phá lệ nóng lên.

Triều Lập Tinh mơ hồ cảm thấy nước thuốc trong bụng thấm qua thành dạ dày, hòa vào các mạch máu. Bốn huyệt vị Vân Môn và Hổ Quan bỗng chốc hóa thành kẻ tham lam đói khát đã lâu, mở cái miệng rộng hút lấy nước thuốc.

Chia sẻ xong nước thuốc, bốn huyệt vị đình chỉ việc phát nhiệt, chúng lại trở về dịu ngoan như ban đầu.

Theo sự vận chuyển công pháp, Triều Lập Tinh cảm nhận được vùng không gian vô hình, đen xám xung quanh hắn xuất hiện những vệt sáng màu lam. Chúng nhỏ bé và mỏng manh, chừng bằng nửa sợi chỉ. Chúng lặng yên trôi lơ lửng, bày tỏ thiện cảm của mình dành cho Triều Lập Tinh. Chúng là những sợi nguyên khí hệ Thủy.

Một sợi nguyên khí hệ Thủy lơ lửng trước huyệt Vân Môn nơi vai trái của Triều Lập Tinh. Rồi một sợi nguyên khí hệ Thủy nơi vai phải, hai sợi ở hai huyệt Hổ Quan cũng xuất hiện. Chúng như những chú nhóc tò mò đang đánh giá người xa lạ lại mang theo cảm giác thân quen. Cảm giác kỳ quái làm chúng lúng túng. Chúng lơ lửng lơ lửng, khi lên trên, lúc xuống dưới, khi bên trái, lúc chợt phải. Có lẽ chúng nó đang tự hỏi điều gì, đang lưỡng lự điều gì, đang xác nhận điều gì.

Thời gian chầm chậm trôi qua, khung cảnh vẫn hiền hòa. Bốn huyệt vị Vân Môn và Hổ Quan cùng bốn sợi nguyên khí hệ Thủy mỏng manh như bốn người bạn thân quen, lặng yên chuyện trò.

Thời gian lại trôi đi, lần vận công này dần đi về kết thúc. Bốn tia nguyên khí hệ Thủy như cảm nhận được buổi trò chuyện vui vẻ sắp kết thúc. Chúng lưu luyến tới gần hơn để nói lời chia tay. Và… chúng không quên để lại một món quà nho nhỏ cho người bạn mới.

Chỉ thấy một phần màu lam tách khỏi những sợi nguyên khí hệ Thủy, bay vào bên trong bốn huyệt vị. Tặng xong phần quà, bốn sợi nguyên khí trở nên mờ hẳn đi, màu lam bên ngoài trở nên nhạt đi rất nhiều, rất nhiều…

Bốn huyệt vị nhận được phần quá quý trọng, trong phút chốc phồng lên, rồi xẹp xuống, giống như đang nói cảm ơn và chào tạm biệt người bạn của mình.

Những sợi nguyên khí hệ Thủy mệt mỏi bắt đầu nhạt dần, rồi tan biến. Triều Lập Tinh mở choàng hai mắt ra, nhìn quanh căn phòng tràn đầy ánh sáng của đèn, tìm kiếm thứ gì, để rồi thất vọng.

Triều Lập Tinh lặng nhìn xung quanh căn phòng, hốc mắt có chút đỏ lên.

Không giống như bản công pháp trước kia, vượt xa bản công pháp Dẫn Khí và Tẩy Tủy mà Triều Lập Tinh đã luyện. Lần đầu tiên Triều Lập Tinh có cái nhìn mới về thế giới này. Hắn biết những chuyện hắn vừa trải qua không phải là mơ, hắn cảm nhận được tình bạn chân thành xuất phát từ bốn sợi nguyên khí kia.

Triều Lập Tinh chợt hiểu ra.

Tu luyện không phải là cưỡng ép, nô lệ nguyên khí, bắt chúng phải phục vụ cho mình. Tu luyện là xây dựng tình hữu nghị giữa hai bên bằng tấm lòng chân thành nhất.

Tu sĩ nhỏ yếu, nguyên khí coi tu sĩ là bạn, đến gần làm quen. Chúng đến làm bạn bằng thứ tình cảm thuần khiết nhất, sẵn sàng tặng cho tu sĩ thứ đồ vật trân quý nhất của chúng. Tu sĩ chẳng biết con cóc khô gì, cũng không để ý một thứ nhỏ bé như chúng nó. Ban đầu tu sĩ cướp đồ vật của chúng nó, khi tu sĩ mạnh hơn, tu sĩ bắt nhốt chúng nó, bắt chúng nó phục vụ cho bản thân. Đó là cỡ nào tàn nhẫn và ngu xuẩn.

Tu sĩ nghịch thiên là đang chỉ tu sĩ muốn bắt “thiên” phục vụ cho mình, như bắt nguyên khí làm nô lệ như vậy sao?

Tu sĩ chỉ biết cái lợi trước mắt, đương nhiên không thể đi xa được. Nô lệ nguyên khí thì cần phải quản lý nguyên khí chặt chẽ. Nhưng dù chặt chẽ đến đâu, nô lệ cũng có ngày phản kháng. Thời điểm ấy đến, tu sĩ tất nhiên phải đối mặt với nguy hiểm do chính sự tham lam và vô tri của mình tạo ra.

“Đó là bản chất của thế giới này sao?” - Triều Lập Tinh thì thào.

Lão già Vũ bảo tự hắn đi cảm nhận là ý này sao?

Tu sĩ yếu ớt, nguyên khí đến giúp. Tu sĩ mạnh hơn, tu sĩ giúp lại nguyên khí. Cả hai nương tựa vào nhau, cùng chung chí hướng, đồng lòng tiến lên?

Cảm Khí, Cảm Khí… Là cảm nhận nguyên khí, mang lòng cảm ơn sự giúp đỡ của nguyên khí?

Dẫn Khí…

Chẳng lẽ Dẫn Khí là kết bạn, dẫn nguyên khí làm quen với cơ thể mình?

Tẩy Tủy… Tu sĩ được nguyên khí trợ giúp mạnh lên, thân thể thoán thai hóa cốt?

Khí Huyệt… Khi thân thể tu sĩ đủ mạnh mẽ, tu sĩ bắt đầu mở ổ cho nguyên khí vào ở?

Tụ Khí… Tu sĩ trợ giúp người bạn nguyên khí trong Khí Huyệt mạnh lên?

Triều Lập Tinh cảm thấy mình đã suy nghĩ thông suốt.