Bầu Trời Sao Kinh Hồn

Chương 10: Con đường tu luyện đâu chỉ gian nan




Trong một thời gian ngắn, Vũ tiên sinh đã hoàn thành pháp quyết, việc khắc họa Truyền Tống Trận trên cơ thể Triều Lập Tinh đã hoàn thành. Việc khắc họa trận pháp bằng tay, không dùng thêm Tinh Thể và các vật liệu khác phụ trợ là việc đòi hỏi phải có tu vi cao thâm, năng lực mạnh mẽ, hiểu rõ về trận pháp, đồng thời phải chấp nhận trả một cái giá không nhỏ. Có thể thấy qua từng pháp quyết được thi triển, luồng tàn hồn của Vũ tiên sinh càng thêm nhạt đi, dần trở nên mơ hồ.

Vũ tiên sinh nhìn Triều Lập Tinh nằm trên mặt đất như con chó chết, liên tục co giật - tất nhiên đây không phải là giả vờ như mới vừa rồi. Là người khắc họa, Vũ tiên sinh tự nhiên biết đó là nỗi thống khổ cỡ nào. Nỗi thống khổ tận sâu linh hồn không chỉ xuất hiện khi bị cưỡng ép khắc họa trận pháp, nó sẽ còn âm ỉ cho đến tận khi người bị khắc họa chết đi. Người khắc họa phải trả một cái giá đắt, người tiếp nhận cũng phải trả một cái giá đắt khác.

Mười phút tiếp theo trôi qua trong sự kêu rên của Triều Lập Tinh. Nỗi đau đớn khôn nguôi hành hạ cả thể xác và tinh thần, thử thách ý chí của hắn.

Triều Lập Tinh cố nén nỗi đau xé ruột gan, gian nan ngồi chồm dậy, đôi mắt hung tợn đỏ chót nhìn về phía Vũ tiên sinh.

Vũ tiên sinh không tránh né ánh mắt của Triều Lập Tinh, ông ta nhìn trực diện vào nó, thản nhiên nói: “Trên đời này không có bữa ăn miễn phí. Muốn ăn đều cần phải trả giá, nói chi là muốn mạnh lên. Nhóc con, đây chỉ là bước đầu, nghĩ mạnh lên thì bắt buộc phải chấp nhận. Chấp nhận không được, ngươi có thể thử đi chết. Lúc đó ngươi sẽ được giải thoát, giữa ngươi và cái trại thiếu nhi này sẽ không còn liên quan gì nữa. Còn nếu chấp nhận, ngươi phải hiểu ta chưa lừa dối ngươi cái gì, ít ra ta chưa giết, chưa đoạt xá nhà ngươi có phải không? Đây chỉ là khởi đầu hợp tác của ngươi và nơi đây, những lần hợp tác sau này sẽ càng thêm kinh khủng. Lần đầu không chịu nổi thì sớm làm ra giải thoát đi.”

Vứt một tờ giấy cho Triều Lập Tinh, trong tay Vũ tiên sinh bắt đầu bấm pháp quyết. Những luồng khí mạnh ở bên ngoài sương mù đen vọt vào không gian, tràn vào người Vũ tiên sinh theo từng pháp quyết của ông ta. Ông ta không coi đó là gì, vừa bấm pháp quyết, vừa nói: “Ta không quan tâm ngươi nghĩ gì, ngươi và chúng ta là quan hệ hợp tác. Hoặc là hai bên song thắng, hoặc là chính ngươi đi chết. Đây là lựa chọn thứ hai dành cho ngươi, tự quyết định đi. Ngày mai nếu ngươi không vận dụng Truyền Tống Trận trên người tiến vào đây, ta mặc định ngươi lựa chọn đi chết. Đương nhiên, nếu muốn mạnh hơn, ngươi phải thu thập những cây thuốc được miêu tả kỹ càng trong tờ giấy kia, tốt nhất là những cây có 20 năm tuổi trở lên. Trước khi truyền tống tới đây, phải giữ chúng ở trên mình.”

Những luồng khí vô hình tràn vào người Vũ tiên sinh, xung quanh người ông ta như một cái cơn lốc nhỏ.

Đợi đến khi chín muồi, ngón tay phải của ông ta chỉ về một hướng, quát: “Đi!”

Sau một tiếng “đi”, một hình tam giác xuất hiện dưới cơ thể Triều Lập Tinh, rồi nháy mắt diễn biến thành một lăng trụ tam giác bao cả người hắn vào trong. Ngay tức khắc sau, cả lăng trụ tam giác và Triều Lập Tinh biến mất khỏi vùng không gian này.

……….

Con Ốc Nón bên dưới bụi Hải Quỳ đang chờ đợi. Đa phần Kỳ xung quanh đều biết nơi đây là lãnh địa của nó, thế nên rất ít con Kỳ ngu xuẩn tiến tới nạp mạng cho nó. Ban đầu khi nó chiếm lấy nơi đây làm lãnh địa, thức ăn rất đầy đủ, cái vòi bay ra một lần là có một con mồi vào miệng, dễ dàng và thoải mái.

Thời gian trôi qua, con mồi ngày càng ít, con Ốc Nón có phần đói khát. Có lẽ thần biển cả phù hộ nó, thỉnh thoảng lại có những con mồi dễ bắt đến giúp nó duy trì sức sống. Thế nhưng đó cũng là duy trì, cơn đói dần xuất hiện thường xuyên hơn.

Nó từng muốn đi sang nơi khác, nhưng rồi nó nằm tại chỗ. Phải, nó lười. Bắt mồi ăn thì được, vòi bay ra rồi rụt trở về, đơn giản biết bao nhiêu. Di chuyển thì… quên đi. Với cái vỏ ốc nặng trên đầu, di chuyển quá tốn sức và thời gian, mệt nhọc thêm, quá hành xác ốc mà.

Đang chăm chú nhìn về phía tảng đá lơ lửng phía trên, con Ốc Nón cảm thấy một lực hút từ trong bụi Hải Quỳ. So với cái thân thể nặng nề và đồ sộ của nó, lực hút này chẳng đáng bao nhiêu, chẳng đủ sức gãi ngứa nó, chẳng ảnh hưởng gì, chỉ làm nó nghi hoặc.

Đây là sắp tới thời gian Hải Quỳ sinh sản? Cây Hải Quỳ này đang tăng mạnh việc hấp thu nguyên khí?

Nghĩ tới đây, hai mắt nó đột nhiên mở to lên, không khỏi mừng thầm trong bụng: Hắc hắc hắc, không ngờ tỉnh lại không bao lâu, sắp gặp được bữa tiệc lớn, biển cả vĩ đại cũng giúp ta.

……….

Lại nói, Triều Lập Tinh bị trận pháp hình tam giác bao lấy. Trong cái nháy mắt sau đã xuất hiện trên thuyền, ngay trong trận pháp hình bát giác nơi cột buồm. Trận pháp hình tam giác lần này không giống với trận pháp hình tam giác lần đưa hắn vào không gian trại thiếu nhi kia. Cái đầu cố định, chỉ là mở lối giữa hai bên. Cái sau phức tạp hơn, xuyên qua không gian và vật thể.

Tỉnh lại sau cơn sây sẩm mặt mày, Triều Lập Tinh đưa tay bám vào cột buồm, chầm chậm kéo người đứng dậy. Thở dốc một hơi, Triều Lập Tinh vứt những ý nghĩ linh tinh trong đầu, tìm và đưa tay bấm vào nút bấm màu đỏ. Triều Lập Tinh cắn răng nén đau, dùng tay phải thực hiện một loạt thao tác, điều chỉnh cho con thuyền chạy về neo đậu ở vị trí cũ trong bến thuyền.

Triều Lập Tinh không dám chắc lão Hồ kia có lừa hắn hay không, nhưng hắn cầu đảm bảo vạn nhất, sợ bị con Ốc Nón Luyện khí viên mãn tấn công. Vả lại, bây giờ hắn cũng không muốn ở lại nơi chết tiệt này thêm nữa.

Thuyền sẽ không để ý đến cảm nhận của Triều Lập Tinh, nó vận hành theo quy trình. Nhận được lệnh, bộ phận tự động tiến hành điều hành: vòng phòng vệ mở ra, các chức năng bắt đầu hoạt động. Thuyền lao thẳng về phía trước, rồi vẽ một nửa vòng tròn, quay ngược lại, hướng về bến thuyền Bắc 25. Cú rẽ đột ngột không khiến Triều Lập Tinh bị nghiêng ngả, chao đảo gì, hắn đã được trận pháp hình bát giác bảo vệ tận răng.

Hai mươi lăm phút sau, Triều Lập Tinh lên tới bờ kè. Hắn trầm lặng như một xác chết biết đi, nhanh chân tiến về cửa tiệm của Lữ Phúc.

Người đi đường xung quanh nhìn thấy bộ dạng tiều tụy, khuôn mặt tái nhợt, cùng cái thân thể rung lắc, chập chà chập choạng của Triều Lập Tinh thì đều nhường đường cho hắn.

Một tên nhóc Tẩy Tủy ở bến cảng có trạng thái như Triều Lập Tinh lúc này, nếu không phải lần đầu ra biển bị Biển Sao Trời hù dọa bể mật, cũng là vừa chém giết trở về. Phần lớn mọi người đều đã trải qua ký ức ấy, họ rất đồng cảm với hắn.

Triều Lập Tinh đến tiệm của Lữ Phúc là khi ông ta còn đang nói chuyện với một vị khách hàng, hai bên đang trao đổi giá cả. Triều Lập Tinh không có cắt ngang cuộc trao đổi của họ, mà đứng nép ở một góc trái trong tiệm.

Thời gian này không phải thời gian đa số tu sĩ từ Biển Sao Trời trở về, một phần nhỏ có thu hoạch lớn, hoặc gặp phải mối nguy đến tính mạng mới lên thuyền trở về.

Theo nhịp điệu ra biển và trở về của tu sĩ, cửa tiệm nơi đây thường vắng vẻ vào buổi sáng, ít khách vào buổi trưa, đông khách vào buổi chiều. Buổi chiều là thời điểm vất vả nhất, khi một chủ tiệm phải đàm luận giá cả với ít nhất ba người khách.

Thỏa thuận xong giá cả, chuyển tiền cho khách hàng, Lữ Phúc thu hàng vào trong nhẫn không gian. Đợi vị khách kia đi xa một chút, Lữ Phúc quay sang nhìn Triều Lập Tinh, hỏi: “Trở về rồi?”

Một câu hỏi đơn giản, có vẻ không hợp lý khi chính Lữ Phúc cũng thấy Triều Lập Tinh đứng ở trong tiệm khá lâu rồi. Nhưng Triều Lập Tinh cũng hiểu những hàm ý bên trong, vì thế hắn đáp lại rất ngắn gọn: “Vâng.”

Lữ Phúc nhìn tình trạng của Triều Lập Tinh, đánh giá vài lần. Đánh giá xong, ông không định cũng không muốn hỏi gì thêm: “Về là tốt rồi, trở lại Vạn Tượng nghỉ ngơi đi.”

“Vâng.” - Triều Lập Tinh ghé tiệm của Lữ Phúc với mục đích duy nhất là thông báo mình đã trở về an toàn, không muốn để Lữ Phúc phải lo lắng. Giờ đã đạt mục đích, hắn không nấn ná chi nữa, khom người chào một cái, rồi rời đi.

Triều Lập Tinh đi không được bao lâu, trong cửa tiệm của Lữ Phúc xuất hiện thân ảnh của Tiềm Vi và Triệu Vũ Ngôn. Triều Lập Tinh về tới cửa tiệm, Tiềm Vi và Triệu Vũ Ngôn không có sang, vẫn ở cửa tiệm của mình. Đợi hắn khuất bóng, hai người họ mới mò sang đây.

“Tình trạng có vẻ không ổn.” - Triệu Vũ Ngôn đánh giá.

“Thương thế ngoài da không có, chẳng lẽ là tổn thương bên trong nội tạng?” - Tiềm Vi hỏi bằng giọng khá nghi hoặc.

“Theo hắn đi, Tẩy Tủy ra biển, có thể còn sống trở về đã là vạn hạnh.” - Lữ Phúc nói.

Tiềm Vi và Triệu Vũ Ngôn nhìn nhau, không nói gì thêm.

Triều Lập Tinh trở về là tốt rồi, cho dù hắn có bóng ma trong tâm lý, cả đời không ra biển nữa, ba người già bọn họ chỉ có thể nói một câu: đáng tiếc, và để Triều Lập Tinh sống yên ổn cả đời trên hành tinh và đất liền.

Đã quyết định ra biển khi còn là Tẩy Tủy, cháu của họ cần phải chịu trách nhiệm cho hành động ấy.

Không vượt qua được nỗi ám ảnh ban đầu, tương lai không đi xa được. Tu sĩ nhất định phải ngày ngày tiến lên, ngày sau phải hơn ngày đầu. Không phải tu vi vượt trội hơn ngày đầu thì cũng là tâm tính vững vàng và kiên định hơn.

Bây giờ ba người họ có lên tiếng dạy bảo Triều Lập Tinh tỉnh lại, sự giúp đỡ này cũng là nhất thời, sẽ chỉ hại đứa cháu họ thương yêu.

Con đường tu luyện đâu chỉ gian nan?