Bầu Trời Sao Của Thiên Kim Thật

Chương 34: Đi Sở Thú





Cố Duẫn luôn cảm thấy mình thẳng thắn.
Có lẽ vì Trịnh Tây Tây là em gái Trịnh Hoài nên lần đầu tiên anh nhìn thấy Trịnh Tây Tây ở Trịnh gia, anh đã tự động xếp cô là em gái, vẫn luôn là như vậy.
Nhưng bây giờ, anh cảm thấy sự thẳng thắn này của mình hình như hơi bị lung lay.
Đúng lúc Trịnh Tây Tây ngẩng đầu nhìn thấy anh, cô cong mắt nhìn anh, ôm cây đàn guitar hỏi: “Anh ơi, anh muốn chơi không?”
Câu “Anh ơi” này làm anh chấn động, âm ma trong đầu anh lập tức bị sợ.
Cố Duẫn không tự nhiên ho khan một tiếng: “Không, anh còn chút việc chưa làm xong.”
Nói xong, anh vội quay lại phòng làm việc như có thứ gì đó đang đuổi theo.
Anh dựa vào ghế, lấy tay che mắt… không, vừa rồi chắc chắn là ảo giác, anh không thể cầm thú như vậy được.
Chắc chắn do thời gian trước anh quá bận rộn với công việc, không được thư giãn nên mới đã gây ra chứng rối loạn thần kinh này.
Vì để bản thân yên tâm, ăn trưa xong, Cố Duẫn đề nghị cùng nhau đi sở thú.
Thật ra Trịnh Tây Tây hơi lâng lâng trong mơ.
Dù sao tuyết mới rơi, mấy ngày nay bên ngoài rất lạnh, cô cảm thấy nên chọn hôm nào thời tiết ấm áp thì tốt hơn.

Nhưng từ trước đến nay cô rất khó từ chối lời đề nghị của Cố Duẫn, vì thế trong lòng cô chỉ rối rắm một chút rồi đồng ý.
Hôm nay là ngày nghỉ, trong sở thú có nhiều người hơn tưởng tượng, phần lớn là phụ huynh đưa con đến chơi.
Cố Duẫn mua vé, đưa Trịnh Tây Tây vào trong.
Sở thú rất lớn, Trịnh Tây Tây mang theo một chiếc cặp sách, bên trong đựng đồ ăn nhẹ và đồ uống.

Hai người đi dọc theo con đường quan sát do sở thử làm ra.
Trong một nhóm lớn ba mẹ mang theo con nhỏ, thỉnh thoảng Cố Duẫn nghe thấy tiếng “Anh ơi” của Trịnh Tây Tây, dần dần lấy lại cảm giác làm người lớn, lông mày vốn cau lại cũng giãn ra.
Cố Duẫn tạm thời buông bỏ tâm sự cuối cùng cũng có tâm trạng trêu chọc em gái.
Trịnh Tây Tây đang cho đàn lạc đà alpacas ăn.


Đàn lạc đà này rất ngoan, có bộ lông trắng muốt, lúc đầu cho nó ăn Trịnh Tây Tây còn sợ nó sẽ cắn mình, sau đó cô phát hiện mặc dù cô có thể cảm nhận được cái chạm thô bạo của lạc đà, nhưng nó sẽ không cắn cô.
Cô đút chúng nó ăn đến vô cùng vui vẻ, hơn nữa nhân cơ hội sờ đầu lạc đà, sau đó cô quay đầu lại, đang muốn chia sẻ niềm vui với Cố Duẫn, một chiếc mặt nạ dữ tợn có khuôn mặt màu xanh và răng nanh đột nhiên xuất hiện trước mắt cô.
Trịnh Tây Tây giật mình lùi lại, kết quả cô lại giẫm phải một chai nước khoáng, cơ thể mất thăng bằng, hay tay vung lên không trung, Cố Duẫn vội vàng duỗi tay, ôm cô lại.
Mặt nạ của Cố Duẫn vốn là anh cầm tay đeo vào nên khi tay di chuyển xuống mặt nạ cũng tự nhiên rớt ra.
Ngay từ đầu Trịnh Tây Tây đã đoán được là Cố Duẫn, cô vừa tức giận vừa buồn cười, lời quở trách anh đến bên môi thì đối diện với đôi mắt đẹp của Cố Duẫn.
Cố Duẫn có khuôn mặt yêu nghiệt nhất Trịnh Tây Tây từng gặp, đôi mắt phượng dài và hẹp, khi chuyên tâm nhìn vào sẽ cho người ta cảm giác yêu thương vô hạn, khi mắt lạnh nhíu lại sẽ toát ra khí chất lạnh lẽo.
Trịnh Tây Tây vẫn duy trì động tác ngã xuống nghiêng về phía sau được Cố Duẫn ôm vào lòng, nhìn kỹ khuôn mặt này, hiệu quả phóng đại vô số lần, những gì cô muốn nói đã bị nhan sắc chí mạng này xuất hiện làm quên sạch.
“Không sao rồi.” Cố Duẫn đỡ cô lên.
“Anh.” Trịnh Tây Tây hoàn hồn, vội vàng thoát ra khỏi ngực Cố Duẫn, thẹn quá hóa giận mà giậm chân: “Sao anh trẻ con như vậy.”
“Anh trẻ con hả?” Cố Duẫn nhướng mày, cầm một chiếc mặt nạ khác đưa cho cô: “Làm sao giờ anh cũng mua cho em một cái.”
“Loại mặt nạ này cho trẻ con năm tuổi đeo.” Trịnh Tây Tây cao giọng nói: “Anh trai, anh mới ba tuổi, sao có thể chơi thứ nguy hiểm như vậy.”
Vừa dứt lời, Trịnh Tây Tây đã cười trước.
Cô quay đầu lại, móc ngón tay với Cố Duẫn: “Bạn nhỏ ba tuổi mau đi theo em.”
Trịnh Tây Tây cười rộ lên rất đẹp, đôi mắt sáng ngời cong thành hình trăng lưỡi liềm, như thể có vô số ngôi sao nhỏ lấp lánh bên trong.
Cố Duẫn ngây người tại chỗ một lúc lâu, sau đó anh mới đi theo cô.
Sau khi từ sở thú trở về, Cố Duẫn rời đi, Trịnh Tây Tây cũng về trường.
Trần Minh Viễn đã cô đơn rất lâu gửi tin nhắn cho Cố Duẫn:〘Người anh em, ra ngoài chơi không?〙
Từ khi Đỗ Phong và Trịnh Hoài bắt đầu yêu đương, mặc dù Cố Duẫn không yêu đương, nhưng anh đang trầm mê nuôi em gái, không thể lựa chọn, Trần Minh Viễn lập tức mất đi ba người anh em, là chó độc thân cô đơn, thỉnh thoảng còn phải ứng phó trưởng bối sắp xếp xem mắt cho anh ấy.
Tết Dương lịch năm nay cũng không tha, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, mẹ anh ấy phát điên sắp xếp cho anh ấy bốn buổi xem mắt.

Vất vả mới ra khỏi nhà, Trần Minh Viễn lập tức gọi điện cho bạn bè, muốn an ủi trái tim bị tổn thương của mình.
Vốn dĩ anh ấy cho rằng Cố Duẫn lại muốn thoái thác, không ngờ mấy giây sau anh trả lời:〘Gửi định vị cho tôi.〙
Trần Minh Viễn vội vàng gửi định vị qua.
Khi Cố Duẫn đến, Trần Minh Viễn đang chơi game.

Từ xa Cố Duẫn đã nghe thấy Trần Minh Viễn kích động hét lên.
“Lôi nó đến, giết giết giết.”
“Mau, bên này, tôi bị vây rồi.”
“Sau hàng rào có người, đừng tới đó… Đm, lại chết rồi.”

Gần đây Trần Minh Viễn không tìm được ai để đi chơi cùng, thỉnh thoảng lại bị mẹ kéo đi xem mắt, anh ấy chỉ có thể làm bạn với điện thoại nên gần đây bắt đầu mê game.
Anh ấy là tân binh, chơi game một mình cũng không có kinh nghiệm gì, may anh ấy nhiều tiền nên mời một đám người chơi cùng, chúng tinh củng nguyệt⁽¹⁾, bảo vệ anh ấy như công chúa nhỏ, trải nghiệm trò chơi lập tức được cải thiện.
⁽¹⁾ Chúng tinh phủng nguyệt – 众星捧月 – zhòng xīng pěng yuè (chữ trong Luận ngữ; phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng
Sau khi chiến thắng mấy ngày, cuối cùng Trần Minh Viễn cũng hơi bành trướng, quyết định không cần sự bảo vệ chu đáo như thế nữa, muốn tự mình ra ngoài chơi, nhưng cứ chơi được một lúc là lại chết.
Anh ấy đặt điện thoại xuống, nhìn thấy Cố Duẫn, lập tức vẫy tay: “Cố Duẫn, mau tới, chơi một ván không?”
“Không.”
Sau khi đi vào, Cố Duẫn nhìn Trần Minh Viễn gọi đồ, anh cầm ipad trên bàn lên gọi một đống rượu.
“Cậu làm gì?” Trần Minh Viễn lấy lại tinh thần: “Mua say? Cậu lại không yêu đương, không đến lượt cậu thất tình đâu.”
Không biết những lời này đã chọc đúng chỗ chân đau nào của Cố Duẫn, vốn dĩ anh đã gọi xong rồi nhưng lại cầm ipad bấm tiếp, bấm xong lại đẩy nó đến trước mặt anh ấy: “Cậu gọi đi.”
“Đm? Cậu cho rằng tôi ngàn ly không say giống cậu à?” Trần Minh Viễn lấy ipad sau đó lại hủy bớt số rượu: “Người anh em, cậu lạ thật nha.”
Cố Duẫn không nói gì, đổ nước chanh vào ly.
Trần Minh Viễn nhìn xung quanh còn nói thêm: “Sao không đưa em gái theo, lần trước tôi bảo em ấy ra ngoài chơi với cậu mà.”
Đúng lúc này, phục vụ bưng rượu vào, dường như Trần Minh Viễn nghĩ đến gì đó, anh ấy bóp giọng, bắt chước giọng Trịnh Tây Tây nói chuyện.
“Anh, anh nói em không được uống rượu, quay đầu chính anh là người đến quán bar.”
Anh ấy ngượng ngùng lườm Cố Duẫn một cái: “Người anh trai này xấu quá.”
Cố Duẫn suýt chút nữa phun một ngụm nước ra, nhưng anh lại dùng sức nuốt xuống, bị sặc ho khan một tiếng: ” Trần Minh Viễn, cậu muốn làm tôi ghê tởm đến chết sao?”
“Tôi thấy lúc đó cậu rất hưởng thụ nha.” Trần Minh Viễn diễn xuất rất tốt, diễn đến nghiện, anh ấy còn vứt cho Cố Duẫn một ánh mắt một lời khó nói hết.
Nhưng anh ấy cũng cảm thấy mình học không tốt lắm: “Tôi không học được ánh mắt cưng chiều và tin tưởng của em gái, có phải khiến cậu thấy rất mãn nguyện không.


Chậc chậc chậc, khó trách lúc trước ngày nào cậu cũng đùa giỡn em ấy, bắt người ta làm em gái cậu.“
Cố Duẫn còn ho khan nặng hơn.
“Đừng nói nhảm.” Cố Duẫn nói.
Rượu đã mở, Cố Duẫn không để phục vụ ở lại phòng riêng, anh tự rót cho mình một ly rượu, cũng rót cho Trần Minh Viễn một ly.
Trần Minh Viễn đột nhiên thông não: “Cố Duẫn, không phải cậu cãi nhau với em gái đấy chứ?”
Nhìn trạng thái của Cố Duẫn, càng nghĩ anh ấy càng cảm thấy có thể: “Tôi nói cho cậu biết, cậu không thể như vậy, đã nói muốn làm anh trai của người ta thì phải làm đến cùng.”
Trước đây anh ấy không rõ về Trịnh Tây Tây, nhưng anh ấy đã gặp Trịnh Nghi khá nhiều lần, nên không muốn nhúng tay vào chuyện Trịnh gia, lúc đó anh ấy lấy góc độ của người xem kịch đứng xem chuyện hai cô gái nhà Trịnh gia.
Nhưng sau khi tiếp xúc mấy lần, Trần Minh Viễn có ấn tượng tốt về Trịnh Tây Tây.
Trịnh Tây Tây xinh đẹp, hiểu chuyện, tính chơi tốt, hơn nữa đôi khi cô còn chọc người ta đau lòng.
Thấy dáng vẻ suy tư của Cố Duẫn, anh cũng không phản bác, Trần Minh Viễn tiếp tục tận tình khuyên bảo: “Tôi thấy bây giờ Trịnh Tây Tây còn thân với cậu hơn cả anh trai ruột, em ấy khá có lệ với Trịnh Hoài.

Em gái cũng không dễ dàng gì, nếu chọc cậu không vui chỗ nào thì cậu không cần so đo.

Nếu bây giờ cậu và em ấy đường ai nấy đi, nói thật, ngay cả tôi cũng coi thường cậu…”
Trần Minh Viễn lải nhải không ngừng, chủ yếu là khuyên anh đừng cáu giận.
Cố Duẫn không nhịn được nữa chọc một miếng dưa lưới ở đĩa trái cây lấp kín miệng anh ấy: “Câm miệng, bọn tôi không cãi nhau.”
“Vậy gọi em gái đến đây đi.” Trần Minh Viễn vừa nhai vừa nói.
“Không.” Cố Duẫn đành giải thích: “Em ấy về trường rồi, sáng mai phải đi học.”
Trần Minh Viễn nghe vậy cũng không nói nữa.

Tết Dương lịch là kỳ nghỉ ngắn hạn cuối cùng trong năm.
Sau Tết Dương lịch, Tết Nguyên Đán đang đến rất gần, cả Trịnh Tây Tây và Cố Duẫn đều bắt đầu bận rộn công việc.
Một học kỳ sắp kết thúc, trong trường, các chương trình học có tiến độ chậm bắt đầu nhanh chóng đuổi kịp tiến độ, một tiết học cả một chương lớn, tiến độ nhanh sẽ nhanh chóng kết thúc chương trình học, sau đó khua chiêng gõ trống bắt đầu lên lịch kiểm tra.
Sau khi toàn bộ chương trình học kết thúc, Văn Đại bước vào tuần thi căng thẳng.

Ai cũng bận rộn với các môn chuẩn bị kiểm tra và báo cáo cuối kỳ.
Cố Duẫn càng bận hơn, công ty đã bước vào cuối năm, có rất nhiều chuyện phát sinh, chuyện rắc rối cũng không ít.


Cố Duẫn bận đến chân không chạm đất, căn bản không có thời gian suy nghĩ vấn đề khác.
Hai người đều bận rộn, cả tuần cũng không thấy mặt nhau.
Trịnh Tây Tây hoàn toàn ở lại trường, ngày nào cũng theo Phạm Tri Tri kéo Tằng Ngữ đến thư viện, ký túc xá, thư viện và nhà ăn một đường đến ba nơi.
Thỉnh thoảng, trong khoảng thời gian ôn tập, cô không khỏi bị phân tâm, suy nghĩ vẩn vơ đến chuyện khác rồi khi định thần lại, cô mới phát hiện giấy nháp đáng lẽ phải liên quan đến quá trình tính toán đã biến thành một bức chân dung.
Trịnh Tây Tây không giỏi vẽ, khuôn mặt điên đảo chúng sinh của Cố Duẫn nằm trong tay Trịnh Tây Tây lập tức trở nên xiêu vẹo.
Trịnh Tây Tây không nhịn cười được, vì không muốn vứt đi nên cô xé tờ giấy nháp rồi ném nó vào cặp.
Đợi đến khi tuần thi kết thúc, Trịnh Tây Tây phát hiện giấy nháp cô xé càng ngày càng nhiều, đủ để lấp đầy cả một ngăn kéo.
Chân dung Cố Duẫn từ xiêu vẹo dần dần trở nên bình thường hơn một chút, còn có một bức không biết có phải cô vẽ đến xuất thần không, vẽ rất không tệ.
Sau đó Trịnh Tây Tây đã chụp bức tranh mà cô tự cho rằng nó là bức tranh đẹp nhất rồi gửi cho Cố Duẫn.
Cố Duẫn:〘Nhân vật hoạt hình?〙
Trịnh Tây Tây:〘Không phải, là một người em biết, em vẽ đấy, đẹp không?〙
Cố Duẫn vừa xử lý xong tài liệu trong tay, hiếm khi được nghỉ một lúc, nhìn thấy câu trả lời của Trịnh Tây Tây, anh lập tức vang lên một hồi chuông cảnh báo.
Trong lòng anh thậm chí còn thắc mắc có phải Trịnh Tây Tây lén thích ai nào đó ở trường không, muốn thử hỏi anh.
Vì thế sau đó Cố Duẫn gõ một đoạn văn bản dài, âm mưu lại không quá rõ ràng công kích bức chân dung này.
Ví dụ như mắt nhìn dữ quá, có lẽ tính tình người này không tốt, môi mỏng, là người bạc tình, không đủ đẹp trai blabla…
Trịnh Tây Tây đợi một lúc lâu mới nhận được đánh giá của Cố Duẫn, tâm trạng cô sụp đổ.
Trịnh Tây Tây:〘Anh, cho dù em không vẽ đẹp nhưng anh cũng không cần tự công kích vẻ ngoài của mình đến vậy chứ?〙
Cố Duẫn:〘?〙
Cố Duẫn lại nhìn bức chân dung này lần nữa, anh không thấy bức tranh xấu xí này giống mình chút nào, nhưng trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra.
Cố Duẫn:〘Cho em một cơ hội nữa.〙
Cố Duẫn:〘Vẽ lại.〙
Trịnh Tây Tây:〘…〙
Trịnh Tây Tây:〘Anh, anh phải tốt với bản thân chút.〙
Anh cho rằng cô vẽ cái sau sẽ đẹp hơn sao?
Không đâu, bức này đã là phát huy quá trình độ rồi..