Bầu Trời Elderland

Chương 41: Khúc nhạc dạo




Chillion về khách sạn lúc tối khuya.

Anh phát hiện đám nhân viên luôn vô tình hay cố ý liếc nhìn mỗi khi anh đi qua.

Không phải ánh mắt mờ ám khi Ninero đến. Là một ánh mắt khác nặng nề hơn.

Cảnh giác.

Những ánh mắt tràn ngập cảnh giác.

Anh đã quen chú ý ánh mắt người khác nhìn mình, bởi vì trong đó ẩn chứa nhiều hàm ý.

Quen quan sát xung quanh không phải thói xấu, đặc biệt là khi bản thân ở nơi xa lạ. Ánh mắt của người chung quanh luôn mang theo một loại cảnh báo.

Về khu vực, về bọn họ, về bản thân.

Như vậy, ánh mắt của đám nhân viên có ý gì?

Lẽ nào vì đám người ở phòng điều tra ở cục cảnh vệ đã mò đến đây?

Anh không thích không khí nặng nề này. Nó như một hố đen không ngừng lôi kéo, còn anh chỉ có thể bị động tìm đường né tránh.

Anh đứng trước cửa phòng, rút thanh cổ kiếm từ trong nhẫn không gian ra.

Mở cửa, bật đèn.

Trong phòng không có ai.

Mình quá mức cảnh giác sao? Chillion chau mày.

Cẩn thận quan sát gian phòng một lần nữa, anh biết linh cảm của mình không sai.

Bởi vì đúng là có người đã vào phòng của anh, thậm chí còn lục soát.

Anh nhớ rõ vị trí từng đồ đạc trong phòng, chỉ cần một chút thay đổi là có thể nhận ra ngay. Chẳng hạn, chiếc ghế sô pha anh đang chuẩn bị ngồi xuống.

Trên sô pha có nếp gấp do bị người ngồi xuống.

Chỉ đáng tiếc đám người đến đây sẽ về tay không. Vì đồ đạc quan trọng đều được anh bảo quản trong nhẫn không gian.

Không ai có thể nhìn thấy sơ hở của anh, trừ khi do anh cố ý.

Có lẽ nên cân nhắc đổi chỗ ở khác.

Anh thả mình xuống sô pha, mở nhẫn không gian lấy phần văn kiện Ninero đã đưa cho.

Là tư liệu về nhân viên trong Phòng lưu trữ quân bộ.

Buổi chiều, sau khi chia tay với thiếu nữ dược sỹ, anh tới quận Tirui của vương đô đến giờ mới về.

Người có thể ra vào Phòng lưu trữ quân bộ rất nhiều, nhưng tài liệu của Ninero chỉ có ba người. Bọn họ đều có một điểm chung, là những kẻ dễ bị dụ dỗ.

Dường như Ninero biết anh muốn làm gì, nên thông tin trong tư liệu rất ngắn gọn, đơn giản.

Nguy hiểm là thứ khó hạn chế, vì lòng người quá phức tạp.

Ba người trong tư liệu còn một điểm chung, đó là đều sống ở quận Tirui.

Quận Tirui là nơi cư ngụ của gia quyến quân đội.

Mỗi người đều có nhược điểm, đều có thứ mình trân trọng.

Từ tư liệu và tự thân quan sát, anh đã chọn ra được một người.

Grauer McDonell.

Khi còn trẻ, người này tốt nghiệp Học viện sỹ quan Hoàng Gia với thành tích ưu tú, sau đó được điều đến vùng biên giới tiếp giáp Sugaro tôi luyện.

Nghiệp quân của ông ở đó kéo dài mười năm. Mãi cho đến một lần tác chiến, ông trúng mai phục, cơ thể trọng thương, mù một bên mắt.

Di chứng từ vết thương khiến cơ thể ông không thể tiếp tục chịu đựng huấn luyện gian khổ. Ông buộc phải rời khỏi tiền tuyến, trở về vương đô tĩnh dưỡng.

Sau khi bình phục, nhờ công huân hiểm hách, ông ta được điều vào cơ sở hậu cần quân bộ. Sau đó nảy sinh mâu thuẫn với cấp trên, bị điều đến công tác ở Sở dữ liệu cho đến hiện tại.

McDonell xuất thân bình dân, không có đường tắt để thăng tiến như con cháu quý tộc. Ông chỉ có thể dựa vào đao kiếm liều mạng kiếm công huân trên chiến trường. Nếu không bị thương, có lẽ một ngày nào đó ông sẽ trở thành một quý tộc. Nhưng ông không làm được.

Bởi vì cơ thể thương tật không cho phép ông tiếp tục chiến đấu.

Không có công huân, đường công danh cũng đứt đoạn.

Lúc ở quân trấn Saffa, cấp trên đã từng giành cơ hội cho ông được phong tước. Nhưng cứ mỗi lần như vậy, lại sẽ có con cháu quý tộc nhảy ra cướp mất.

Cuối cùng, trong chiến tranh biên giới, ông bị mất cơ hội phong tước cuối cùng vì tội chỉ huy sai lầm.

Nếu không có thủ trưởng giúp đỡ, ông hẳn đã bị trừng phạt nặng.

Nhưng cuối cùng ông chỉ bị đuổi về vương đô.

Tuổi trẻ dâng hiến toàn bộ cho quân đội biên giới, nên McDonell lớn tuổi mới lập gia đình.

Lúc ông cân nhắc chuyện kết hôn, chẳng có ai tình nguyện gả con gái cho ông. Vì cơ thể đầy thương tật, và vì ông chỉ còn một mắt.

Không ai biết thương tích của ông nặng đến mức nào. Lo lắng một ngày nào đó ông bỗng nhiên chết đi.

Rất lâu sau đó, ông cưới một đứa em họ ở quê nhà.

Vợ của ông mất sớm, chỉ để lại đứa con gái còn nằm trong tã lót.

Vợ sớm qua đời, công danh không thành. Sai lầm ở biên cảnh trở thành nỗi đau canh cánh trong lòng. Ông bây giờ chỉ biết gửi gắm hết hi vọng vào đứa con gái.

Chillion khẽ lắc đầu, con gái là động lực duy nhất để ông ta tiếp tục sống. Nhưng bản thân ông ta còn có những ràng buộc khác.

Lần chỉ huy sai lầm kia, tiểu đội của ông tổn thất nặng nề. Hơn mười tay thủ hạ, cũng là bạn bè thân thiết đều chết trận. Ông ta sao có thể không ám ảnh.

Những năm sau này, ông ta đều bỏ ra một nửa tiền lương để giúp đỡ gia quyến của chiến hữu. Đây cũng là cách duy nhất để ông bù đắp sai lầm năm xưa.

Đây cũng là lý do ông ta trở thành mục tiêu của Chillion.

Cất tài liệu, Chillion lấy rương da nhỏ từ trong nhẫn không gian, đó là thuốc anh mang đi sau khi rời khỏi trà quán.

Hai bình thuốc một xanh một tím, dưới ánh đèn tỏa ra thứ ánh sáng mị hoặc.

Liếc nhìn cửa phòng vệ sinh gần đó, anh khẽ thở dài, mở hai bình thuốc uống sạch.

-

Tối muộn yên tĩnh, côn trùng núp trong bụi cỏ đồng loạt hát ca.

- Racheal, Avis nhờ tớ chuyển lời, cậu ấy đang chờ cậu ở ngoài, cậu có muốn gặp không?

Trên dãy hành lang của ký túc Học viện trung ương, có một nữ sinh đang đứng trước cửa phòng của Racheal và Maggie.

- Lusa, cậu ấy có nói mình cần gì không?

Racheal từ trên giường nhổm dậy, nhìn cô bạn học cùng khoa hỏi.

- Không, nhưng cậu ấy bảo cậu nhất định phải ra gặp.

- Hừ, có chuyện sao không tự thân đến tìm? - Racheal cười lạnh.

- Racheal... - Lusa thở dài bất đắc dĩ. - Giờ này cậu ấy mà dám mò vào đây thì còn nói làm gì nữa.

Racheal ôm đầu, như vừa nhớ ra chuyện gì quan trọng.

- Suýt nữa quên giờ này là giờ gì.

- Nếu không phải đúng lúc tớ về ký túc, không biết cậu ấy còn chờ đến bao giờ. - Lusa lắc đầu. - Hay cậu cứ ra gặp cậu ấy đi, dù sao hai người cũng không thể tránh mặt nhau cả đời.

- Phải đấy Racheal, cậu với Avis cũng nên thẳng thắn nói chuyện đi thì hơn.

Nhìn tình hình này, Maggie cũng phải lên tiếng khuyên nhủ.

Racheal thở dài.

- Được rồi, anh ta ở đâu?

- Ghế đá đầu tiên trước ký túc. - Lusa nhoẻn cười. - Chuyển lời xong rồi, tớ cũng phải đi ngủ đây, ngày mai là hội trường mà.

Lusa nói xong, liền nhẹ nhàng lui ra khỏi phòng.

- Muộn thế này rồi, không biết Avis muốn nói gì nhỉ? Hay cậu ấy muốn làm hòa với cậu? - Maggie ôm gấu bông, thò đầu ra hỏi nhỏ.

Racheal ngồi trước gương, chải lại mái tóc rối.

- Không biết, nếu anh ta thực sự bỏ được tự tôn để xin lỗi, tớ cũng không ngại làm hòa.

Cô lấy ra một bộ váy áo, đứng trước gương ướm thử lên người, khẽ lắc đầu.

- Đừng lo, không sao đâu.

Maggie nghe xong, chỉ có thể yên lặng nhìn Racheal trang điểm.

Racheal thực ra vẫn thích Avis, nếu không sẽ không chuẩn bị quần áo đẹp thế này để đi gặp cậu ấy. Hai người nhất định phải làm hòa đấy.

- Tớ đi đây.

Thay xong quần áo, Racheal mỉm cười, khoát tay chào Maggie ra khỏi phòng.

- Ừ, cố lên.

Maggie giơ nắm đấm lên khích lệ.

Ký túc của Racheal cách chỗ Lusa nói không xa. Cô cũng không lạ gì chỗ đó, vì đó là nơi lần trước cô và Maggie gặp Avis và anh họ của Maggie.

Dưới đèn đường, cô nhìn thấy Avis đang ngồi cúi đầu trên ghế dài.

Avis nghe được tiếng bước chân, mệt mỏi ngẩng đầu lên, gã vội vàng đứng lên khi nhìn thấy Racheal.

- Em đến rồi?

- Tôi đến rồi. - Racheal đứng cách Avis vài bước. - Nói đi, có chuyện gì?

- Đêm nay em thật đẹp.

Avis nhìn gương mặt dịu dàng của Racheal dưới ánh đèn đường, không khỏi trầm trồ

Racheal tùy tiện hất chân, có vẻ không để ý câu khen ngợi của Avis.

- Vậy bình thường tôi không đẹp à?

- Không, không phải, em lúc nào cũng đẹp.

Racheal khẽ cười.

- Vậy anh tìm em có chuyện gì?

- Có chuyện cứ để mãi trong lòng nên khó chịu, muốn tìm em tâm sự thôi.

Nhắc đến đề tài chính, khẩu khí của Avis không khỏi ung dung hơn nhiều.

- Chuyện gì?

Câu trả lời của Racheal có vẻ vô tâm, nhưng bản thân cô lại không nín được vui mừng. Lẽ nào Avis đã chịu bỏ tự ái, tìm mình để xin lỗi?

- Ngày mai! - Avis giang tay, trong giọng nói mang theo kích động. - Ngày mai! Anh sẽ trở thành anh hùng của quốc gia này!

- Hả?

- Anh nói, ngày mai anh sẽ trở thành anh hùng của quốc gia này!

Avis siết chặt hai nắm tay, hưng phấn nhìn Racheal lặp lại câu nói của mình.

- Avis, anh điên rồi à? Anh đến tìm tôi chỉ để nói những câu này?

Racheal khó chịu cau mày, tức giận nói.

- Thế nào? Chẳng lẽ em không vui? Hôn phu của em sắp thành công thần của đất nước này! - Avis kích động giang tay, kêu lên với Racheal.

Nhìn gương mặt vặn vẹo vì hưng phấn của Avis, trong lòng Racheal không khỏi sợ hãi.

- Ai bảo anh là hôn phu của tôi? Không cần biết mai có chuyện gì cũng không liên quan đến tôi! Nếu không có gì thì tôi đi về!

Dứt lời, Racheal muốn quay lưng bỏ đi. Cô thất vọng, thực sự quá thất vọng với gã rồi.

Cô không đi được, bởi vì Avis đột nhiên ôm chầm lấy cô, ép cô quay lại đối diện với mình.

- Anh làm gì thế? - Racheal hoảng hốt, nhất thời giận dữ quát lên. - Không bỏ ra tôi sẽ kêu lên đấy.

- Racheal! Em biết anh em yêu em, nhưng sao lần nào em cũng phải khiến anh đau lòng? - Avis ôm chặt người trong lòng, khổ sở nói.

Racheal cố gắng vùng ra khỏi vòng tay của Avis, nhưng cô không cách nào thoát ra được.

Cô cố gắng bình tĩnh, nhìn gương mặt đang gần kề trước mặt mình.

- Avis, tôi nghĩ anh cần ở một mình suy nghĩ.

- Racheal, chẳng lẽ em không yêu anh?

- Yêu! Nhưng không phải Avis này!

Avis im lặng nhìn cô. Racheal không biết gã đang nghĩ gì, chỉ là bộ dạng của gã làm cô thấy bất an.

- A!

Racheal kinh ngạc kêu lên, bởi vì Avis đột nhiên hôn cô.

Cô cảm nhận bờ môi nóng bỏng của gã thô lỗ ấn lên môi cô, đầu lưỡi không ngừng đảo qua hàm răng của cô.

Đây không phải lần đầu hai người hôn nhau, nhưng trong nụ hôn này lại khiến cô vô cùng tức giận.

Avis quát to, Racheal dùng sức đẩy gã ra, nghiêng mình phun xuống một bãi nước đỏ sậm.

- Racheal! Em điên rồi?

Ánh đèn phép thuật soi rõ khóe môi đang chảy máu của Avis, môi của gã bị Racheal cắn thương rồi.

- Anh mới là tên điên! - Racheal hừ lạnh, cảnh giác lùi lại vài bước.

Avis lạnh lùng nhìn cô.

- Trước đây em không như vậy.

- Trước đây anh cũng không làm thế.

- Mụ điên! - Avis nắm chặt nắm đấm, giọng nói chứa hàn ý thấu xương. - Sáng nay em theo Maggie đi đâu?

- Đi đâu thì liên quan gì đến anh?

- Đừng tưởng tôi không biết, cô theo Maggie đi gặp người đàn ông kia.

- Người đàn ông kia? - Racheal chau mày. - Anh nói anh họ của Maggie à?

- Không phải hắn thì là ai?

- Gặp thì gặp, vậy thì đã sao? - Racheal khiêu khích nhìn Avis.

- Quả nhiên! Cuối cùng cô cũng chịu thừa nhận mình thay lòng!

- Hả?

Racheal siết chặt nắm đấm, lúc này, cô hận không thể đấm cho Avis mấy cái để gã tỉnh lại. Nhưng cô không làm, cô chọn cách khác.

- Avis! Tôi không biết tư duy của anh vặn vẹo đến đâu, nhưng anh tưởng tôi không biết chuyện anh thích Maggie à? Ha ha! Bây giờ Maggie đã là người của người khác rồi, anh cũng đừng mơ hão!

- Hừ! - Trán của Avis nổi gân xanh, bàn tay nắm chặt đến nỗi móng tay đâm vào da thịt. - Cũng còn tốt hơn cái người muốn chen chân.

- Avis! - Racheal sầm mặt, giọng nói trở nên bình tĩnh đến đáng sợ. - Nếu bây giờ anh xin lỗi, tôi sẽ tha thứ cho anh.

- Tha thứ? Buồn cười! - Avis ngửa đầu cười, lãnh khốc nhìn cô. - Người phải xin lỗi là cô mới đúng! Một ngày nào đó cô sẽ hối hận.

Nói xong, Avis quay lưng bỏ đi thẳng, không quay đầu lại lấy một lần.

Lúc đi, tiếng cười điên cuồng của gã vang vọng cả con đường vắng.

Racheal lẻ loi đứng ở đó, nhìn bóng dáng gã biến mất trong bóng tối.

Hai chân cô run lên, chậm chạp bước đến chiếc ghế gã từng ngồi.

- Avis, thằng ngu này!

Nước mắt chảy đầy trên mặt cô, tiếng khóc nghẹn ngào tan vào trong màn đêm, không ai nghe.

Nếu hai người chịu lui lại một bước, chuyện này sẽ không xảy ra. Gã không đi, cô cũng không phải rơi lệ.

Bởi vì cả hai người, không ai bỏ được phần tự ái kia.

Ai mới là người nên hối hận đây?

Mà đây, chỉ mới là khúc dạo đầu...