Bầu Trời Đêm

Chương 42: Tiểu quỷ




“Sao vậy?” Sở Tư cảm thấy sự thay đổi trong biểu hiện của hắn, hỏi một câu: “Tiểu quỷ này có gì đó không đúng à?”

Ánh mắt anh cũng rơi vào nhãi ranh kia, màu tóc của nhóc con rất đen, hắn là đã lâu không tỉa tóc mai. Chỏm tóc cũng phủ kín cổ vì nó đang khóc, bởi vì khóc đến quá lợi hại, lông mày cau, mũi đều nhăn lại, tay che nửa mặt, cho nên không thể nhìn thấy diện mạo nguyên bản.

Ánh sáng đèn ngón tay dường như rọi vào khiến nhãi con kia rất khó chịu, một bên ngửa mặt khóc, một bên co người về phía nơi không có ánh sáng, bởi vì nhỏ như quả cầu, loại hành động này có chút kỳ quái làm người ta đau.

Theo lời của những người Huấn Luyện Doanh, lương tâm Sở trưởng quan kiếp này chỉ thể hiện ở việc đối phó với tiểu quỷ, đặc biệt là tiểu quỷ thoạt nhìn được nuôi dạy đặc biệt thê thảm.

Cây lau nhà nhỏ và nhãi con này cũng vậy.

Vì thế anh dứt khoát giơ tay che đèn trên tay Tát Ách · dương, để không làm nhãi ranh chói mắt.

Tát Ách không để ý đến hành động này, chỉ khẽ liếc nhìn ánh mắt anh một chút, sau đó giơ tay vươn về phía cổ nhãi con, như muốn vén lọm tóc, “Trên cổ tiểu quỷ này——”

Có lẽ khí tức của hắn quá áp bách, trước khi ngón tay chạm vào một sợi tóc, nhãi con đã trốn về phía Sở Tư.

Tát Ách · Dương ôn hoà cười một tiếng, trên cao nhìn xuống liếc nó.

Sở Tư liếc nhìn tên nhóc đang chọc ngoáy chân mình, nhướng mày rồi ngồi xổm xuống vỗ nhẹ lưng nó.

Với cú đánh như vậy, nhãi con kia dường như thực sự trở nên phụ thuộc, coi anh như một người tốt, dụi mắt đập đầu vào cánh tay anh. Sau một lúc, Sở Tư cảm thấy cánh tay mình ướn ướt.

Sở Tư tsk một tiếng, nhãi con này thật sự khóc.

Mặt Tát Ách · Dương nhìn không ra vui hay giận, không có tự nhiên mềm mại đối với loại trẻ con này như Sở Tư, nhưng thật làm hắn cùng đậu đinh so đo, cũng không có hứng thú như vậy.

Trong lúc nhãi con kia đang khóc lóc, lệ thuộc vô cùng, Sở Tư thử sờ sờ tóc gáy nó.

Không ngờ, ngay khi ngón tay chạm vào mảnh da đó, nhãi con dựa trên cánh tay anh đột nhiên kịch liệt giãy giụa, đẩy Sở Tư lùi lại mấy bước rồi quay lại góc khuất, đứng trong bóng tối.

Nó một tay vẫn đang dụi mắt, nhưng khẽ liếc nhìn Sở Tư trong khe hở, tuy rằng ánh mắt che khuất một nửa, nhanh chóng thu liễm, nhưng đề phòng vẫn bị Sở Tư bắt giữ đến rành mạch.

Một tiểu quỷ chưa đầy năm tuổi …

Sở Tư đột nhiên hơi sững sờ trước cử động nhỏ này, anh nghiêng đầu nói nhỏ với Tát Ách · Dương: “Bỏ đi, đứa nhỏ này khóc khiến tôi đau đầu. Để nó chạy trước, chờ nó chạy thì đi theo xem nó đến từ đâu.”

Giọng anh nhỏ như thì thầm, gần như bị che lấp bởi tiếng khóc thút thít của nhãi con, nhưng Tát Ách · Dương, người ở gần trong gang tấc vẫn có thể nghe rõ, hắn nhún vai, xem như cam chịu Sở Tư đề nghị.

Quả nhiên, chỉ vài giây sau khi nói câu này, nhãi con nheo đôi mắt ướt, quay người đi vào ngõ.

Sở Tư và Tát Ách · Dương không đuổi theo ngay lập tức, dứt khoát ôm cánh tay dựa một bên vách tường, mặc kệ nhãi ranh kia chạy.

Ngõ rất tối, khi nhãi con quay lại thì toàn thân bị ánh sáng bao phủ, chạy được một đoạn thì bàn tay vốn dĩ đang che mắt của nó cuối cùng cũng thả ra, một giây trước còn khóc đến ruột gan đứt từng khúc, khuôn mặt thanh tú nhăn nhó. Đột nhiên khôi phục lại vẻ mặt trống rỗng.

Một màn lật mặt nhanh hơn trang sách này, đương nhiên không bị Sở Tư và Tát Ách · Dương ở đầu ngõ thưởng thức.

Họ đợi một lúc, bóng người nhỏ đã chạy đến cuối hẻm, quẹo trái rồi khuất sau bức tường.

“Phía sau con hẻm là một con phố mua sắm khác, theo hướng mà tiểu quỷ kia đã chạy——”

Sở Tư một bên nghe bước chân tính khoảng cách, một bên thuận tay lau nước mắt trên tay áo, kết quả chạm vào cánh tay lời đang nói chợt cứng lại.

Anh cau mày nhìn sang. Vòng tay để bom bóng bán dẫn ban đầu lắp vào băng tay, mỗi ổ cắm được lấp đầy bằng một quả bom, không thừa một chỗ nào.

Lúc này lại đột nhiên không còn một cái.

Bên dưới trống không, những vết ướt trên tay áo sơmi loang lổ.

Sở Tư: “…”

Anh phức tạp nhìn lên, Tát Ách · Dương đưa mắt nhìn qua cánh tay anh, đột nhiên nở nụ cười, hài hước nói: “Trưởng quan của chúng ta một đời anh danh, thua trong tay một tiểu quỷ chưa đầy năm tuổi.”

Hắn vỗ vỗ vai Sở Tư, giơ tay chỉ về cuối hẻm: “Đi, trả thù cho anh.”

Sở Tư: “…” Fuck you.

Một quả bom chính hiệu rơi vào tay một nhãi ranh tâm não phát dục còn không hoàn thiện, tiểu quỷ còn không biết sẽ xuất hiện phiền toái gì. Hai người họ hoàn toàn gạt kế hoạch trước đó của mình sang một bên đuổi theo.

Đường ngõ này hai người đàn ông cao lớn có thể tới trong nháy mắt, chạy đến khúc cua quẹo trái thì vừa thấy nhãi ranh chạy sang đường đối diện, chạy xuống một lối đi ngầm.

Dường như động tác khá trôi chảy, không hề có chút hoảng hốt khóc lóc.

Đèn ngón tay của Sở Tư đã được bật trở lại, khi anh quét qua khu vực đó, anh thậm chí còn thấy nhãi ranh đang liếc nhìn lại bọn họ trước khi chạy xuống lòng đất.

Có lẽ là do ánh sáng chiếu vào khuôn mặt quá trắng khiến các đường nét trên khuôn mặt biến dạng, biểu cảm nhãi con có vẻ lạnh lùng hơn người thường.

Sở Tư nhấc chân đuổi theo nó, hai ba bước băng qua đường, đi thẳng đến lối đi ngầm.

“Ở đằng kia.” Hai người nhanh chóng bước xuống bậc thềm, Sở Tư chỉ về phía lối đi bên phải.

Khoảng cách đã được thu hẹp từ trăm mét xuống còn chưa đến mười mét, họ sải bước vào lối đi bên phải, nhìn thấy nhãi ranh đang chui vào một cửa ngách.

Lối đi ngầm này đã có từ rất lâu đời, nó đã có từ khi Sở Tư sống ở đây với Tưởng Kỳ. Nội thất đã được tân trang lại nhiều lần, cơ sở vật chất liên tục được nâng cấp, ngoại trừ cửa hông mở được nửa lối đi này.

Đi xuống cửa phụ này là nơi ẩn náu dưới lòng đất của Cảng Phỉ Thuý.

Các nơi ẩn náu được xây dựng ở nhiều thành phố khác nhau sau một trăm năm hỗn loạn giữa các ngôi sao. Mỗi nơi trú ẩn được chia thành các khu chức năng khác nhau, với diện tích tương đương với diện tích của toàn bộ khu trung tâm cấp một của thành phố, với sáu tầng trên và dưới.

Tầng trên cùng của mỗi nơi ẩn náu được chia thành bốn cửa đông, tây, nam, bắc, nhưng có hàng trăm lối đi dẫn đến bốn cửa này, kết nối trường học, bệnh viện, các nơi công cộng khác và nhiều dãy nhà khác nhau.

Thời gian sơ tán cho vụ nổ hành tinh là quá ngắn, nếu không sẽ là một lựa chọn tốt để sơ tán vào những nơi trú ẩn này.

Sở Tư cùng Tát Ách · Dương mở cửa hông bước vào, nhưng khi bước vào hành lang, họ phát hiện có gì đó không ổn——

Cả lối đi hẹp và sâu, họ có thể nghe thấy tiếng bước chân đang chạy của nhãi con, từng lớp âm vang vọng khắp cả lối đi, nhưng họ không thể nhìn thấy bóng dáng nhãi con ở bất cứ nơi nào có ánh đèn chiếu sáng.

Một tiểu quỷ dưới năm tuổi có thể chạy nhanh đến mức nào?

Sở Tư cùng Tát Ách · Dương cau mày nhìn theo lối đi dọc đường, không có ngã ba hay lối thoát nào khác, toàn bộ lối đi ngoằn ngoèo dưới lòng đất như một đường ống thoát nước, nhưng không có bóng dáng của tiểu quỷ kia.

Họ quay bảy lượt, cuối cùng nhìn thấy đầu của thông đạo.

Tiếng bước chân vang dội của nhãi ranh cũng đột ngột dừng lại, Sở Tư hướng đèn nhìn thấy cuối lối đi đối diện với cánh cửa đóng kín của nơi ẩn náu dưới lòng đất. Có một mảnh đất trống trước cửa với một đám đông lớn trên mặt đất, bóng đông đúc.

Không sai, một khu vực rộng lớn của… người.

Trong một lúc, Sở Tư đột ngột bước nhanh lên.

Những người đó dường như nhìn thấy ai đó đang đi tới thông đạo, giống như một đám san hô đẩy trái xô phải.

“Có người tới!”

“Lại có người tỉnh lại!”

“Là cư dân sao? Không phải như lần trước đấy chứ?”



Bọn họ có một bộ phận bò đứng lên, còn có một bộ phận vẫn như cũ ngồi, sôi nổi giơ tay chào: “Các người là ai?

Trong sự hỗn loạn, Sở Tư nghe thấy vài âm thanh nạp súng rõ ràng.

“Đừng hấp tấp.” Sở Tư giơ hai tay trống trơn nhìn bọn họ, nói: “Chúng ta đang đi theo một nhãi… đứa trẻ, các người có nhìn thấy một đứa nhỏ cao thế này không? Nó chạy về phía này.”

Anh không dám ném bom vào những người này, vì sợ họ sẽ hoảng sợ.

Theo lý thuyết đứa trẻ chạy vào, chẳng sợ nó lại rẽ sang một lối đi khác, đây là nơi nó phải vượt qua.

Kết quả những người đó nhìn nhau ngây người nói: “Không có, chỉ có hai người thôi.”

Sở Tư: “Làm sao có thể?”

Tác giả có chuyện muốn nói: Chương này hơi ngắn ~ ta đang thu dọn hành lý Orz thứ lỗi cho ta ~ qaq

Mean: nhãi con là người quen nha.