Bầu Trời Đêm

Chương 105: Yêu ai yêu cả đường đi




Lúc trước khi Thiên Nhãn ném Tát Ách · Dương ra ngoài, Sở Tư thực sự lo lắng những ngày sau đó sẽ không dừng lại, sợ rằng sẽ không đủ, nhưng tinh thần căng thẳng là chắc chắn.

Nhưng bây giờ, khi Tát Ách · Dương nói hắn muốn ghi sổ, ngược lại không có lực uy hiếp nào.

Sở Tư trầm mặc một lát, vẻ mặt bình tĩnh giả câm giả điếc, quanh co nói: “Làm phiền xác nhận vị trí Thái Không Giam Ngục, chúng ta có thể chuẩn bị xuất phát, nắm chặt thời gian.”

Tát Ách · Dương tựa lưng vào ghế, dù bận vẫn ung dung nghe anh lòng vòng, cuối cùng lười biếng đứng thẳng người dậy, vừa ngoan ngoãn theo dõi chuyển động của Thái Không Giam Ngục, vừa nửa thật không giả mà oán giận: “Sao tôi đối với vị trưởng quan này không thấy giận nhỉ… “

“…Thứ cho tôi nói thẳng, bộ dáng anh lúc mười bảy, mười tám tuổi mà nghe câu này đảm bảo không tốt lắm đâu.”

Tát Ách · Dương cố ý học theo giọng điệu của anh trả lời: “Thứ cho tôi nói thẳng, bộ dáng của mười bảy, mười tám tuổi không khác mấy so với lúc trưởng thành.”

“Dù sao anh thật sự của mười bảy, mười tám tuổi, tôi liếc mắt một cái đã có thể thấy rõ tính tình.” Sở Tư tức giận nói.

Tát Ách · Dương nở nụ cười, “Thân ái trưởng quan hy vọng ngài thỉnh thoảng cũng nên nói lý, liếc mắt một cái đã có thể thấy tính tình rõ ràng là ngài mà, tôi không biết tại sao ngài lại cảm thấy cả người tôi đều mang theo khiêu khích như vậy.”

“Tôi kiến nghị anh nên hỏi một người nào đó đã ở ngoài Viện điều dưỡng, hỏi xem là nhận thức tôi sai hay anh sai.”

“Vẫn không được đâu, tôi nghi ngờ rằng trong mắt bọn họ, cả hai chúng ta cả người đều mang theo khiêu khích.”

“…”

Mà hiện tại nói chuyện phiếm đến đây, Sở Tư cười như không cười hỏi: “Vậy trong Viện điều dưỡng có nhiều người như vậy, sao ngay từ đầu đã nhìn tôi không vừa mắt?”

Tát Ách · Dương cư nhiên nghiêm túc mà nghĩ nghĩ: “Thực ra là không, lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã nghĩ rằng anh rất dễ thấy trong đám đông. Lúc rất nhiều người đi cùng nhau, tôi tùy ý liếc nhìn đã thấy anh đầu tiên.”

“Chờ đã, không phải lần đầu tiên anh nhìn thấy tôi là ở trong vườn bách thảo sao?” Sở Tư sửng sốt.

“Đó là lần đầu tiên gặp nhau.” Tát Ách · Dương nói, “Ý tôi là lần đầu tiên tôi đơn phương nhìn thấy anh, hẳn là ngày đầu tiên anh vào Viện điều dưỡng. Nói thật là tôi lúc ấy kỳ thật cảm thấy anh thoạt nhìn mạc danh thuận mắt.”

Vừa nói hắn vừa cười như không cười nhìn Sở Tư, rồi tiếp tục thao tác, “Điều đó khiến tôi cảm thấy rất kỳ lạ, dù sao thì, tôi thường không để ý lắm đến diện mạo của người khác.”

“A…” Sở Tư nhẹ nhàng lên tiếng gật gật đầu, nói: “Khởi đầu nghe rất không tồi, sau đó chúng ta khiêu khích lẫn nhau nhiều năm phải không.”

“Ừ, có vẻ đúng.”

Sở Tư ngẫm lại, khịt mũi: “Chẳng trách ai cũng phải nhốt vào Viện điều dưỡng.”

Tát Ách · Dương bật cười.

Hắn nhanh chóng theo dõi vị trí của Thái Không Giam Ngục, sau đó đi vòng quanh Pháo đài Ba Ni Bảo, nhặt một vài thiết bị cầm tay lại nắm lấy một số dây cáp để liên kết chúng với máy chủ đồng bộ hóa một số cài đặt và dữ liệu.

“Đây là?” Sở Tư hỏi.

“Để thuận tiện cho anh sau khi rời Pháo đài Ba Ni Bảo, vẫn có thể mạo danh chính mình.” Tát Ách · Dương xách hộp dụng cụ trên tay, hướng Sở Tư nâng nâng cằm, “Vậy đó, đi thôi thân ái”

Họ rời khỏi Pháo đài Ba Ni Bảo, ban đầu nghĩ để lại một cánh cửa cho chính mình trong tương lai, đỡ phải nổ lần nữa, nhưng mà ngay khi cả hai bước ra, còn chưa kịp động tay động chân với bộ điều khiển, cánh cửa kim loại liền ầm ầm vang một tiếng chụp kín mít, không lộ một kẽ hở nào.

Như thể không kịp nổ tung hai người không ngừng.

“Quên đi, xem ra cánh cửa này cuồng ngược, thích bị đánh bom.” Tát Ách · Dương hừ cười một tiếng, cùng Sở Tư một trước một sau rời khỏi Pháo đài Trung tâm, quay trở lại Thiên Nga Đen.

Tát Ách · Dương mở thiết bị dạng hộp mà hắn mang ra, kéo lên một mạng nhện bên cạnh máy chủ của hệ thống buồng lái. Sau khi kết nối các cổng khác nhau, hệ thống lái Thiên Nga Đen đã có thêm một giao diện, hắn đặt lại máy truyền tin của phó viện trưởng thành tín hiệu ngụy trang 50001, điều chỉnh bản đồ theo dõi định vị Thái Không Giam Ngục.

Trên bản đồ theo dõi, dấu chấm nhỏ đại diện cho Thái Không Giam Ngục đang lặng lẽ di chuyển, không cách nào nhìn thấy có một trận đánh đàn áp và chống chế.

Hai người khởi động Thiên Nga Đen và 90 kết nối lẻ còn lại, lần nữa hòa vào biển sao, bắt đầu quá trình chuyển tiếp, đi thẳng đến nơi có Thái Không Giam Ngục.

Cú nhảy chỉ diễn ra chưa đầy một giây, sau xóc nảy biến mất trong nháy mắt, Thiên Nga Đen đã về đến đích.

Mọi thứ dường như đang diễn ra tốt đẹp, nhưng họ quên mất một điều ——

Thời – không gian trong biển sao này vẫn còn hỗn loạn, việc đuổi theo nó về mặt lý thuyết không có nghĩa là nó đã thực sự bị đuổi theo.

Dấu chấm đại diện cho Thái Không Giam Ngục trên bản đồ sao đột nhiên biến mất, nổi lên từ một góc xa khác, cho thấy điểm đến đã thay đổi dưới mí mắt họ. Nhưng vào lúc này, không có gì khác trước mặt Sở Tư và Tát Ách · Dương, thật không may, đó là Thiên Ưng γ Tinh hoàn chỉnh được bao bọc trong bầu khí quyển.

“Tốt lắm, lại thay đổi thời – không gian rồi.” Sở Tư không bình tĩnh nổi với loại xuyên tới xuyên đi thế này, “Vừa rồi vẫn còn ở trên mảnh vỡ đã nát, giờ được hồi phục thành hoàn chỉnh, đây lại là năm nào?”

Tát Ách · Dương không lập tức trả lời, bởi vì động lực của Thiên Nga Đen quá nhanh, chỉ trong nháy mắt đã xuyên thủng bầu khí quyển lao thẳng xuống đất, cả khoang tàu điên đến dọa người, Sở Tư hoài nghi cứ lao thế này một hồi, vật liệu bên ngoài không đạt tiêu chuẩn, có thể cháy ngay lập tức.

Nếu không ngăn lại, cứ để lao xuống như thế này, vài phút nữa sẽ đâm thẳng vào một thành phố xui xẻo nào đó.

“Bật hệ thống đóng băng tức thì!”

Sở Tư nhanh chóng điều chỉnh các thông số liên quan của tốc độ đóng băng tức thời, Tát Ách · Dương một bên mười ngón gõ nhanh thành hư ảnh, trong vòng hai phút, hơn 90 Thiên Nga Đen khác trong hệ thống lái đồng bộ đều bị đóng băng.

Nhìn thấy càng ngày càng gần mặt đất, thậm chí có thể quan sát con đường tòa nhà sáng đèn màu vàng trắng, hiệu ứng kích hoạt tốc độ đóng băng tức thời của một trăm Thiên Nga Đen cuối cùng cũng đạt đến mức đồng nhất, khó khăn lơ lửng trên không.

Dù vậy, vẫn có gió lớn.

Cũng may, đã mở vỏ bọc vô hình…

Cũng may, phản ứng nhanh chóng hữu kinh vô hiểm…

Nếu không, sẽ trở thành một tin lớn trong bất kỳ năm nào ——

“Một trăm máy bay Thiên Nga Đen được nghỉ hưu sớm mà rơi ở đâu đó, gây ra một loạt vụ nổ trong khoang chứa vũ khí và khoang nhiên liệu, thiệt hại gây ra vô cùng khôn lường.” Sở Tư liếc nhìn mặt đất, lại lần nữa thử nhìn ra ngoài từ của sổ, “Để tôi xem thành phố không may đã thoát khỏi cõi chết này ở đâu ——”

Lời còn chưa nói xong, liền dừng một chút, ngay sau đó anh nhìn thấy tòa nhà mang tính bước ngoặt của thành phố, “Lan Tùng Thành”.

Điều khiến anh choáng váng không phải là bản thân Lan Tùng Thành, mà là vị trí địa lý của Lan Tùng Thành —— Hàng xóm kế bên là Phỉ Thúy Cảng nơi Sở Tư cùng Tưởng Kỳ từng sinh sống. So với Phỉ Thúy Cảng thịnh vượng, Lan Tùng Thành có diện tích lớn hơn, có nhiều cơ sở sản xuất và vùng ngoại thành hơn, đồng thời có nhiều rừng hơn và ít người hơn.

Ngay khi Sở Tư thầm nghĩ vòng tới vòng lui sao lại đụng chỗ này, thì trên mặt đất cách bọn họ không xa bỗng nhiên có một vụ nổ, ngọn lửa bắn thẳng lên trời.

“Vừa rồi đóng băng đụng trúng cái gì hả?” Sở Tư theo bản năng sửng sốt, thầm nghĩ Thiên Nga Đen khống chế không tốt, đụng phải mấy chỗ hoặc là vô tình bắn ra đạn đại bác.

Tát Ách · Dương vẫn đang gõ phím kiểm tra hệ thống lái đồng bộ, hắn liếc nhìn ra khỏi cửa kính nói: “Chắc không đâu, nhưng tốc độ đóng băng tức thời quá đột ngột, chênh lệch tốc độ quá lớn, hệ thống có chút trục trặc.”

Cũng may Lan Tùng Thành còn rất nhiều vùng đất hoang vu, họ chọn một nơi gần đó hạ cánh, Tát Ách · Dương bắt đầu khắc phục sự cố hệ thống.

Sở Tư liếc nhìn ánh lửa xa xăm qua cửa sổ, ngẫm lại tròng lên súng ngón tay, lại mang theo một thuốc bột khẩn cấp, mở cửa khoang ra, “Tôi đi xem xét, kiểm tra một chút.”

“Đừng đi xa quá.” Tát Ách · Dương đáp lại.

Sở Tư khựng lại, nhất thời cảm thấy rất không thoải mái, dù sao cũng đã nhiều năm không gặp phải loại chuyện được người khác dặn dò này. Nhưng phải thừa nhận rằng cảm giác này không tệ. Vì vậy, sau khi choáng váng, anh mỉm cười, vẫy vẫy tay bước xuống cầu thang: “Biết rồi, sẽ quay lại sớm thôi.”

Nơi xảy ra vụ nổ cách nơi Thiên Nga Đen tạm thời dừng không đến một cây số, hơn nữa Sở Tư cũng không cần thật sự đi tới điểm nổ, chỉ cần xác nhận Thiên Nga Đen ở nơi xa nhất không có việc gì.

Tất nhiên, nếu cần, có thể thuận tay giúp một chút. Bất quá  anh chỉ nhìn tổng quan dưới mặt đất thì thấy vụ nổ ở ngay bờ sông, phía cuối cây cầu thẳng nối hai bờ, có thể đoán được ngọn lửa từ vụ nổ và những vụ nổ nhỏ sau đó sẽ cắt đứt cây cầu thẳng và bờ sông này, khiến mọi người không thể đi qua.

Cách làm này rất giống chướng ngại vật do người bị truy đuổi tạo ra cho người truy đuổi phía sau để tiện cho việc tẩu thoát.

Sở Tư kỳ thật đã nghĩ đến điều này khi nhìn thấy điểm nổ, biết rằng nó không có khả năng liên quan đến Thiên Nga Đen, nhưng bản năng mách bảo anh rằng có thể đi xuống nhìn xem.

Thật ra thế này, Sở Tư cảm thấy thời điểm anh bước vào rất trùng hợp, không biết là may mắn hay quá nhiều thời gian, anh và Tát Ách · Dương luôn có thể gây ra chuyện gì đó, hoặc chỉ là ngăn cản một số chuyện đang diễn ra.

Dù có nhiều trường hợp bỏ công sức lãng phí hoặc đi đường vòng nhưng nhìn chung lại vô cùng may mắn. May mắn đến độ không biết liệu anh và Tát Ách · Dương đang đuổi theo thời gian, hay thời gian đang phối hợp với họ nữa.

Bất quá sau đó nghĩ lại cảm thấy cũng thực sự rất bình thường, mỗi ngày trong quá khứ, có vô số chuyện xảy ra ở mọi nơi, bất luận họ trở lại nào một đoạn thời gian nào hay ở nơi đâu, những gì gặp phải luôn là những gì đã xảy ra trong mạng lưới này, sẽ luôn ảnh hưởng đến quá khứ của chính mạng lưới này theo một cách nào đó.

Ở một khía cạnh nào đó, đây cũng là một điều cần thiết.

Được thúc đẩy bởi loại trực giác và sự cần thiết này, anh đi qua con dốc thoai thoải của vùng hoang vu về phía điểm nổ, khi đi được nửa đoạn rừng bạch dương, nhìn thấy một nhóm bóng dáng nhỏ đang đứng trong rừng bạch dương phía bên kia con dốc thoai thoải, từ xa ngắm nhìn những ngọn lửa đang bùng lên.

Các vụ nổ thứ cấp quy mô nhỏ vẫn tiếp diễn, thỉnh thoảng ngọn lửa sẽ bắn tung tóe cùng một đám khói lớn bốc lên, chặn thành phố xa hơn ở đầu kia của bờ sông, khiến bối cảnh trở nên hơi ly kỳ và thêm vào đó là một nhóm nhân vật nhỏ không thể giải thích được có một chút bí ẩn lại… Mang hương vị quen thuộc.

Sở Tư cau mày, lặng lẽ tăng tốc, tiến lại gần bóng người từ phía sau.

Đó là một đứa trẻ trông chừng bốn, năm tuổi, mặc quần áo lót rộng rãi, màu sáng, thoạt nhìn thì giống đồ ngủ, nếu nhìn kỹ sẽ thấy nó hơi giống đồ bệnh viện, hoặc là…. một bộ đồ trong phòng thí nghiệm?

Bất quá bộ đồ thí nghiệm trông không được sạch sẽ, có vài vết bẩn in trên đó, vì ban đêm ánh sáng mờ, màu sắc của vết bẩn nhìn không rõ lắm, giống như nước bùn lăn ở đâu đó.

Cho đến khi đến gần, Sở Tư mới kinh ngạc phát hiện thứ gọi là vết bẩn không phải là nước bùn, mà là máu.

Một đứa trẻ thấp hơn thắt lưng, toát ra mùi máu tanh đang buông thõng cánh tay gầy guộc, lặng lẽ nhìn vụ nổ phía xa, một lát sau mới cúi đầu nắm lấy quần áo, nhìn vết máu phía trước.

Trên nền ánh lửa xa xăm cùng màn sao phía trên, lộ ra một sự cô đơn mạnh mẽ.

Sở Tư đi đến từ phía sau không nhịn được khẽ sờ đầu nó, vừa định hỏi: “Tiểu quỷ này tối rồi chạy đến đây làm gì, trên người sao lại có máu thế này?”, nhưng lời còn chưa nói ra, tận dụng lợi thế về chiều cao của mình nhìn thấy nhiều vết cắt trên cánh tay của nhãi con. Vì thế khi mở miệng ra lại trở thành: “Có đau không?”

Oắt con dường như không ngờ nửa đêm nơi hoang vu sẽ có người, cả người sững sờ.

Lòng bàn tay Sở Tư vẫn ở trên đầu, có thể cảm nhận được rõ ràng nhóc con đang cứng đờ.

Khi liếc nhìn vụ nổ ở phía xa, không lý giải được cảm thấy vụ nổ có liên quan gì đến tiểu quỷ này. Mặc dù có chút kỳ lạ, nhưng anh xác thật bắt đầu nghi ngờ tiểu quỷ này đã làm ra động tĩnh này.

Sau khi tiểu quỷ sững người một lúc, mới quay đầu ngẩng mặt lên nhìn anh, ánh mắt đó phức tạp cực kỳ, quả thực không giống ánh mắt một đứa trẻ bốn năm tuổi nên có. Bên trong bao hàm loại lãnh đạm phản kháng phảng phất không giống người bình thường, cũng có chút mềm mại.

Khoảnh khắc Sở Tư nhìn thấy bộ dáng của nó đã sửng sốt —— Quả nhiên là người quen, nếu nhớ không lầm thì chính là oắt con lần trước giả vờ khóc lóc trong ngõ lừa anh lấy trộm bom.

Dù không nhìn rõ diện mạo của nhãi con lần đó, nhưng ánh mắt và khí chất quá đặc biệt, cho nên dù nhãi con có thay quần áo cắt tóc ngắn đi chăng nữa, chỉ cần nhìn thoáng qua Sở Tư vẫn có thể nhận ra.

Anh dứt khoát ngồi xổm xuống, vẫn duy trì trạng thái nhìn thẳng mắt tiểu quỷ, nâng cằm về phía ánh lửa xa xăm, hỏi: “Nhóc làm sao?”

Tiểu quỷ cũng quay sang liếc nhìn nơi đó, tròng mắt bị ánh lửa phản chiếu, khó có thể nhìn ra ánh mắt nguyên bản. Vẻ mặt chút thờ ơ, nhìn thoáng qua liền thu lại ánh mắt, hoàn toàn không có ý trả lời Sở Tư, so với lần khóc trước kia hoàn toàn là hai thái độ khác nhau.

Sở Tư nắm ngón tay nó, nâng cánh tay nhìn vết thương, oắt con rụt tay lại có chút kháng cự, đáng tiếc sức lực không thắng được Sở Tư, phản kháng vô hiệu.

Cũng may có mang theo bột thuốc khẩn cấp bên mình. Sở Tư thầm nghĩ.

Anh lấy ra, xé miệng ống rồi rắc một lớp lên vết thương rỉ máu của nhãi con.

Mặc dù vậy, anh có thể ngửi thấy một số loại dược có tính kích thích trong bột, loại bột khẩn cấp này thường được cung cấp cho quân nhân, dược tính rất mạnh, cũng rất hiệu quả. Rắc lên vết thương nhất định sẽ không thoải mái, nhất định đau, nhưng oắt con này không nói lời nào.

Sở Tư không khỏi ngẩng đầu nhìn, liền thấy nhãi con đang khẽ nhíu mày, nhìn anh với ánh mắt khó tả.

Có như vậy trong nháy mắt, Sở Tư cảm thấy hơi quen thuộc, nhưng trước khi định hình đã bị ai đó cắt ngang —— Đứa trẻ rõ ràng không muốn tiếp xúc nhiều hơn với anh, ngay sau khi anh rắc bột liền rút tay về lùi một bước, phòng bị.

Sở Tư đứng dậy định nói thêm gì đó thì nghe thấy một giọng nói từ phía sau cây Dương Lâm.

“Ai?” Anh cảnh giác quay đầu lại, liền nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đi vòng qua cây Dương Lâm về phía bên này, tuy rằng bóng dáng ẩn hiện trong rừng cây, không thấy rõ mặt, nhưng nhìn tư thế bước đi, Sở Tư cũng có thể nhận ra, đó là Tát Ách · Dương.

“Tôi, trục trặc giải quyết xong rồi thân ái, chuẩn bị đi thôi.”

Sở Tư gật gật đầu, đáp: “Tôi vừa gặp một người quen, anh ——”

Anh định nói anh có muốn lại đây nhìn mặt không, nhưng khi quay đầu lại, đã thấy nhãi ranh chạy về phía tây của con dốc thoai thoải trong khi anh đang nói chuyện với Tát Ách · Dương.

Tiểu quỷ kia quả thực là một tay phản trinh sát cùng phản lùng bắt bẩm sinh, khi chạy còn không phát ra tiếng động nào, hơn nữa vận khí cũng không tệ lắm. Khi Sở Tư vừa nhấc chân chuẩn bị đuổi theo, bóng dáng nhỏ bé đã chạm vào điểm giao nhau của đường thời không bên mép dốc thoai thoải rồi biến mất dưới mí mắt của hai người.

Sở Tư thử đưa tay ra thăm dò, quả nhiên cảm giác hơi đau.

Anh quay đầu có chút bất đắc dĩ mà hướng Tát Ách · Dương nói: “Tiến thêm hai bước đối với chúng ta là đường thời không khác, mà đối với tiểu quỷ đó thì không có gì khác biệt, lần nào đuổi cũng không kịp.”

Khi nói lời này, Tát Ách · Dương không đi theo mà đứng ở chỗ tiểu quỷ kia đã đứng, nhìn ngọn lửa bùng lên một lúc rồi ngẩng đầu nhìn màn sao trên bầu trời.

“Làm sao vậy?” Sở Tư vừa đi qua vừa hỏi.

Tát Ách · Dương nhìn anh, “Anh vừa mới nói cái gì người quen? Đứa nhỏ vừa chạy đi đó?”

“Ừ.” Sở Tư tức giận nói, “Còn nhớ không? Lần trước nằm ở trên người tôi khóc rất thảm, sau khi lén trộm bom, liền trở mặt không nhận người. Đã trễ thế này rồi không biết nó đã làm gì, chạy đi đâu nữa, tsk… “

Biểu cảm của Tát Ách · Dương đột nhiên trở nên có chút gì đó vi diệu cùng phức tạp, lông mày khẽ nhíu lại.

Liền khiến Sở Tư ngây ngẩn cả người. Trong ánh sáng của ánh lửa cacbua canxi, chợt nhớ ra tại sao vừa rồi nhãi ranh lại cau mày khi nhìn anh, tại sao lại cảm thấy quen thuộc. Trước đây khi ở trên máy bay của Tạp Lạc Tư · Bố Lai Khắc, Tát Ách · Dương bị lừa vào khoang y tế, khi tỉnh dậy nửa chừng cau mày nheo mắt, mặt mày cùng nhóc con giống nhau như đúc!

“Tát Ách ——” Sở Tư quay đầu lại liếc nhìn chỗ oắt con đã biến mất, sau đó quay lại nhìn Tát Ách · Dương, do dự nói, “Tiểu quỷ kia không phải là…”

“… Tôi có ấn tượng mơ hồ về nơi này.” Tát Ách · Dương điểm điểm dưới chân, rồi đột nhiên hỏi Sở Tư, “Anh vừa nói gì với nó?

Sở trưởng quan hiếm khi lộ ra vẻ ngây ngô, TTôi tổng cộng nói hai câu, sáu chữ.”

“Hử?”

“Có đau không?” và “Nhóc làm sao?”.” Nói xong, Sở Tư còn hướng ánh lửa nâng nâng cằm, “Tôi chỉ là nghi ngờ vụ nổ do nó gây ra, còn lo có phải dùng bom của tôi làm ra hay không.”

Vừa dứt lời, anh cảm thấy cằm mình bị nắm qua, sau đó nụ hôn của Tát Ách · Dương rơi xuống.

Nụ hôn này không giống như trước, mang theo gì đó mạnh mẽ mà mềm mại, loại cảm xúc không bị ngăn cản này hiếm thấy ở Tát Ách · Dương, nhưng Sở Tư có thể rõ ràng cảm nhận được ý của hắn.

“Thật sự là anh sao?” Sở Tư mơ hồ hỏi một câu.

Tát Ách · Dương không trả lời mà hôn anh rất nghiêm túc.

Ngọn lửa, màn sao và toàn bộ vùng đất hoang vu vắng vẻ này đã nhiều lần hiện ra trong trí nhớ của Tát Ách · Dương, giọng nói của người đến từ phía sau vỗ nhẹ lên đỉnh đầu hắn đã mờ đi, khuôn mặt cũng mơ hồ không rõ. Nhưng hắn luôn cảm thấy mình chưa quên người kia trông như thế nào, có lẽ một ngày nào đó khi gặp lại sẽ có cảm giác thân quen khác hẳn với bất kỳ ai, rồi hắn sẽ nhận ra.

Sự thật đã chứng minh, hắn đã đánh giá quá cao trí nhớ của mình và đánh giá thấp sự kỳ diệu của thế giới.

Hắn nhận ra muộn hơn nhiều so với dự kiến, nhưng câu trả lời đặc biệt dễ chịu.

Hắn đột nhiên bắt đầu thích thế giới có vẻ khắc nghiệt và nhàm chán này, nhưng thỉnh thoảng lại khiến người ta ngạc nhiên, vì người trước mặt này hắn đặc biệt thích.

Đây có lẽ là mức độ yêu ai yêu cả đường đi lớn nhất mà hắn từng có từ lúc chào đời tới nay.