Dịch: Quyên
***
Cô trau chuốt lại lần nữa bức tranh điền viên lần trước còn dang dở trong phòng học tranh sơn dầu. Bản thân cô cảm thấy xem như hài lòng. Để nâng cao kỹ năng vẽ tranh sơn dầu đòi hỏi thời gian và tập trung toàn bộ tinh thần cũng như sức lực. Khi người khác dốc sức vẽ tranh thì cô đi làm thêm, cho nên lúc người khác nghỉ ngơi thư giãn đi xem phim dạo phố, đi chơi thì cô thường ở trong phòng tranh.
Lục Phồn Tinh thừ người trong phòng vẽ một hồi. Cô đã lên năm ba Đại học, còn làm thêm thế này nữa, chắc chắn việc học sẽ bị ảnh hưởng. Cô muốn toàn tâm toàn ý tiếp tục sự nghiệp hội họa của mình thì nhất định phải bỏ bớt vài thứ.
Công việc dạy học của bố cô hai năm nay phát triển rất tốt, nhiều phụ huynh của các trưởng tiểu học nghe danh tìm đến nhờ ông dạy kèm môn Toán thi Olympic, thu nhập của ông nhờ đó mà tăng thêm, áp lực kinh tế trong nhà đã giảm đi không ít. Thật ra, cô có thể giảm bớt thời gian làm thêm cho phù hợp.
Lục Phồn Tinh thở dài, kì thực cô không muốn làm thêm gì cả, cô muốn gây dựng sự nghiệp, tự mình làm chủ.
Lúc đó cô mới có tự do thật sự.
Lục Phồn Tinh đang chuẩn bị thu dọn để đến nhà ăn ăn cơm thì dì Hứa gọi điện thoại tới, bà lại đến đưa đồ thay cho Hứa Duyệt. Thương thay cho tấm lòng người làm cha làm mẹ trong thiên hạ, Lục Phồn Tinh tranh thủ thời gian ra cổng trường để lấy đồ.
Trời đã tối hẳn, đèn đường màu cam đã được bật, thắp lên những đốm sáng điểm xuyết cho vườn trường, rất có phong cách nghệ thuật. Băng qua con đường rợp bóng cây bên cạnh Học viện điêu khắc, dưới ánh đèn, có một người đàn ông cao lớn từ đằng trước đi tới. Hắn đeo kính, trông thư sinh nho nhã như làn gió mát giữa buổi tối, chợt thổi tung vạt áo người qua đường.
Tim Lục Phồn Tinh bỗng thắt lại, bàn tay nắm ghi - đông xe đạp thậm chí khẽ run lên.
Người đàn ông hình như đã nửa năm không gặp này là Diệp Hải Triều.
Người mà nửa năm nay ngày đêm mong nhớ chỉ cách có mấy chục mét, muốn tình cờ chạm mặt cũng đã thành hiện thực. Nhưng khi giây phút này thật sự tới, Lục Phồn Tinh lại thấy e sợ.
Bên phải con đường với những hàng cây vừa khéo có một lối nhỏ, ngay cả đèn đường còn chưa bật. Cô chưa bao giờ đi lối đó, nhưng lúc này cô cũng không buồn nghĩ ngợi đã rẽ ngoặt vào, mặc kệ lối nhỏ kia có phải ngõ cụt hay không. Lục Phồn Tinh lao vào bóng tối.
Có người phía sau gọi: “Phồn Tinh, là em sao? Phồn Tinh!”
Là giọng của hắn.
Tim cô đập thình thịch, pê-đan dưới chân cũng nhấn nhanh hơn. Giọng nói đã từng xuất hiện trong giấc mơ của cô đã bị cô quẳng lại rất xa ở sau lưng.
Tôi đồng ý với anh sẽ không gặp lại anh nữa.
Dì Hứa lại giao cho Lục Phồn Tinh một phong bì. Phong bì lần này khác với lần trước, nhưng vẫn là màu hồng. Xem ra Hứa Duyệt nằm trong viện đã dành rất nhiều tâm tư vào đây.
Dì Hứa chưa ăn cơm. Lục Phồn Tinh bèn kéo bà đến nhà ăn ăn tối xong mới để bà đi. Chờ dì Hứa đi rồi, Lục Phồn Tinh lập tức đến phòng tập làm thêm. Cô hi vọng tối nay Giản Chấn sẽ tới, để cô tìm cơ hội nhét phong thư này cho anh ta.
Tòa nhà trước đây tiến vào với muôn ngàn mong đợi bây giờ đã trở thành đầm rồng hang hổ. Lục Phồn Tinh rất sợ sẽ gặp lại Diệp Hải Triều ở đây. Phòng tập ở trên tầng tám, lần đầu tiên cô không chen chúc trong thang máy với người khác mà lựa chọn đi cầu thang bộ.
Lục Phồn Tinh làm việc được một lát thì cô bạn cùng phòng La Thi cũng chạy tới phòng tập. Cô chiêu sống xa hoa rõ ràng không có thói quen tập thể dục, nhưng lại làm năm tấm thẻ, còn chạy tới khoe trước mặt Lục Phồn Tinh: “Này này Phồn Tinh, cậu nhìn đi! Sau nửa năm tớ có thể tập thành vòng eo con kiến đấy.”
Lục Phồn Tinh giội cho cô nàng gáo nước lạnh: “Chờ đi, bây giờ đầu nóng lên đi làm thẻ, sau này nhiều nhất là cậu đến đây tắm rửa thôi.”
“Hê hê hê, tắm xong lại ngắm giai cơ bắp.” La Thi dày mặt đáp, rồi nhìn ngược nhìn xuôi một vòng: “Anh Giản đâu? Không thấy nhỉ.”
“Chưa đến, cậu chờ đi, anh ta không nhất định là ngày nào cũng đến.” Lục Phồn Tinh nói xong thì đi làm việc của mình.
Kết quả tối nay Giản Chấn không đến thật. La Thi không để tâm vào việc tập thể dục, chạy trên máy chạy bộ được hai mươi phút thì bò xuống. Giản Chấn đã hai ngày không tới, Lục Phồn Tinh cho rằng sau này hẳn là anh ta sẽ không đến nữa. La Thi thất vọng, kêu gào phí công làm thẻ.
Lục Phồn Tinh cũng không muốn tới phòng tập này nữa, nhưng bà chị quản lý hơi dữ. Lục Phồn Tinh không dám nói chuyện với chị ta cho lắm. Sau hai ngày lấn cấn, lúc quản lý đi kiểm tra hàn huyên chuyện trò với khách hàng, cô đánh bạo tiến lên.
“Chị quản lý ơi, chị có rảnh không, em có chuyện muốn nói với chị.”
Quản lý xưa nay không hòa nhã gì với Lục Phồn Tinh, vừa thấy cô, nụ cười trên mặt liền tắt ngúm: “Không phải là cô không muốn thôi việc đấy chứ?”
Lục Phồn Tinh lấy làm xấu hổ, cảm giác được có khách đang chạy trên máy chạy bộ phía sau lưng cô. Cô cũng không bận tâm nhiều đến vậy, chỉ nói: “Quản lý à, xem xin lỗi, em quả thực không làm được nữa, dạo này trong trường lại thêm môn học, nhiệm vụ học tập của em nặng nề hơn. Em không kham nổi công việc ở đây, chị xem có thể tìm người thay em không?”
“Giờ cô nói không làm, bảo tôi trong một chốc một lát đi đâu tìm người thay cô?” Quản lý sầm mặt: “Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Sinh viên bây giờ đều bừa bãi với công việc thế sao? Ban đầu lúc cô muốn làm công việc này, đâu có nói như vậy. Chưa đầy một tháng đã đòi nghỉ. Tiểu Lục à, thế này vô lý quá thì phải?”
Lục Phồn Tinh bị quở trách không ngẩng đầu lên được. Đây thực sự là cô không đúng, làm chưa đầy một tháng đã đòi nghỉ, đổi thành người chủ nào cũng sẽ không vui.
“Quản lý, em xin lỗi.” Cô ấp úng: “Em…”
“Không cần phải nói xin lỗi.” Quản lý cau mày ngắt ngang lời cô: “Tôi sẽ không thuê cô nữa, tôi đã sớm nhìn ra loại con gái trẻ tuổi như cô chẳng chịu được vất vả. Nhưng trước khi tôi tìm được người, cô cũng không thể tự ý nghỉ việc. Cái gì cũng phải có đầu có cuối, người trẻ tuổi các cô phải hiểu được đạo lý này chứ.”
“Em thật sự rất áy náy.” Lục Phồn Tinh nóng bừng mặt, chuyện hôm nay là cô sai trước, cô không còn lời nào để nói.
Quản lý rời đi với vẻ mặt nặng trình trịch. Lục Phồn Tinh ỉu xìu chuẩn bị đi quét dọn. Nhưng cô vừa nghiêng đầu liền chết sững.
Người chạy bộ trên chiếc máy chạy bộ phía sau lưng cô ấy vậy mà lại là Giản Chấn hai hôm nay không thấy mặt.
Có phải anh ta đã nghe thấy toàn bộ cuộc đối thoại vừa rồi của cô và quản lý không?
Lục Phồn Tinh có cảm giác thật xấu hổ, vẻ mặt đầy ngượng ngùng.
Dường như đã nhận thấy ánh mắt của cô, bấy giờ Giản Chấn xoay người lại, ánh nhìn lạnh lẽo trong trẻo như ánh trăng.
Hình như anh ta muốn đổi thiết bị tập, lúc đi qua bên cạnh cô, anh ta bỗng dừng lại, đôi môi mỏng nhếch lên một biên độ nhỏ, giống như đang cười giễu gì đó.
“Hôm nay có một số người thật sự khiếp vía kìa!” Anh ta thản nhiên buông lời cảm khái.
Lục Phồn Tinh hơi bối ra, xem ra anh ta đã nghe thấy hết, không bỏ sót một chữ nào trong cuộc đối thoại ban nãy.
Giản Chấn trèo lên máy tập cơ bụng bên cạnh Lục Phồn Tinh. Anh ta không bắt đầu động tác ngay mà lấy di động ra, gửi tin nhắn Wechat bằng giọng nói, như thể không thấy Lục Phồn Tinh còn đang đứng đây chưa đi, cứ cười nói với đầu dây bên kia: “Tất nhiên là tâm trạng tao rất tốt rồi. Đổi thành mày, nhìn thấy đứa con gái kiêu căng bị ‘dí’ cho không nói nên lời, mày có thấy hả hê không?”
Lục Phồn Tinh quả là muốn đâm mù mắt mình. Đều tại đôi mắt này, vì nhìn dáng người săn chắc hơn vận động viên của anh ta chỉ mặc có cái áo may ô ngày hôm nay mà cô phải chịu đủ sự sỉ nhục này.
Ngoại hình của anh ta quá mê người, nhưng thật ra bên trong xương cốt anh ta căn bản là một con quỷ hẹp hòi, miệng chó không nói ra được lời hay.
Cô giận dữ lại xấu hổ toan rời đi thì nghe thấy người đàn ông đằng sau nói với giọng điệu khinh bỉ: “Mày nghĩ nhiều quá, chỉ là một con bé quét dọn thôi mà.”
Lục Phồn Tinh siết chặt nắm đấm, thầm niệm “Nam mô a di đà Phật” mấy lần mới dằn được lửa giận xuống.
Quản lý không cho cô rời đi ngay, Lục Phồn Tinh chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp tục công việc, trong lòng mong ngóng phòng tập có thể nhanh chóng tìm được người thay thế cô.
Bởi vì bị tên quỷ cay nghiệt Giản Chấn kia chọc tức, Lục Phồn Tinh lại bắt đầu lau sàn nhà. Kết quả La Thi gọi điện thoại hỏi cô Giản Chấn có đến không. Lục Phồn Tinh bực mình đáp “có”. La Thi không nghe ra sự khó chịu của cô, hớn hở bảo mình sẽ đến ngay.
Quả nhiên La Thi đến rất nhanh. Vừa vào phòng tập, cô bạn liền lén lút đi tìm Giản Chấn. Sau khi tìm thấy anh ta lại không dám bắt chuyện, còn chạy đi tìm Lục Phồn Tinh, nói cả trăm lần rằng “Chao ôi, đẹp trai quá!!! Tớ phấn khởi quá!” Lục Phồn Tinh không chịu nổi âm lượng chói tai của La Thi, thật muốn lấy cái giẻ lau nhét vào cái miệng đang liến thoắng không ngừng của cô bạn cho rồi.
“Phồn Tinh, cậu nghĩ cách giùm tớ đi. Hôm nay tớ mang theo nhiệm vụ tới đây, hai người bạn trong nhóm đã giao nhiệm vụ quan trọng cho tớ, bắt tớ bất kể thế nào cũng phải lấy được số Wechat của anh Giản, lộ ‘khe rãnh’ cũng được. Làm thế nào bây giờ Phồn Tinh, cậu giúp tớ với!”
“Tớ giúp cậu kiểu gì, tớ chỉ là nhân viên quét dọn vệ sinh.” Lục Phồn Tinh đau đầu: “Với cả, mặc kệ tớ có giúp được cậu hay không, cậu giúp tớ một việc trước đã!”
Đã có vết xe đổ lần trước, Lục Phồn Tinh sợ mình lẻn vào phòng thay đồ nam lại bị Giản Chấn bắt gặp. Lần này cô đã khôn ra, để La Thi canh cửa cho cô. Lục Phồn Tinh nghĩ rằng sau lần trước, Giản Chấn sẽ có sự cảnh giác mà khóa cửa tủ lại, không ngờ anh ta vẫn để ngỏ. Cô mừng thầm, nhanh chóng nhét phong bì của Hứa Duyệt vào giữa bộ đồ thể thao của Giản Chấn. Anh ta chỉ cần mở cửa tủ là có thể phát hiện ra ngay.
Đợi cô đi ra, La Thi không khỏi lấy làm tò mò, bèn hỏi: “Làm gì thậm thà thậm thụt trong đấy thế? Rất bất thường.” Cô bạn nheo mắt chỉ vào Lục Phồn Tinh: “Cậu có chuyện giấu tớ hả?”
“Trộm quần lót của đàn ông đấy, cậu có tin không?”
“Tớ tin! Của anh chàng nào? Để tớ xem thử gu của cậu nào!” La Thi buột miệng: “Của đàn anh họ Diệp kia phải không?”
Cô bạn vừa nói xong liền hối hận khôn nguôi, cứ dán mắt nhìn Lục Phồn Tinh mà không dám mở miệng nữa. Đám bạn bè cùng phòng các cô có biết ít nhiều về chuyện cũ giữa Lục Phồn Tinh và Diệp Hải Triều. Lục Phồn Tinh đã chịu đả kích rất mạnh, suy sụp một thời gian dài. Về sau hai người cắt đứt, Lục Phồn Tinh không yêu đương nữa. Mọi người đều hiểu trong lòng cô vẫn còn có anh Diệp, cho nên thoạt nghe nói Lục Phồn Tinh cảm thấy hứng thú với nam giới, La Thi mau mồm mau miệng liền nghĩ đến Diệp Hải Triều đầu tiên.
“Cái mồm này của tớ… Phồn Tinh, xin lỗi cậu.” La Thi căng thẳng nhìn Lục Phồn Tinh.
“Xin lỗi cái gì chứ.” Lục Phồn Tinh gượng cười, an ủi cô bạn cùng phòng, thuận miệng tán dóc: “Còn có thể là ai vào đây. Anh Giản của cậu đấy. Tớ lại nghĩ đến việc làm ăn kiếm tiền, bán đồ của cá nhân của anh ta trên Taobao, chắc hẳn sẽ kiếm được một khoản lớn.”
“Aaaa, tớ muốn làm người mua đầu tiên của cậu. Cậu lấy cái gì, cho tớ xem với!” La Thi còn thật sự tin vào mấy lời nói bừa của Lục Phồn Tinh.
“Chẳng có gì cả.” Lục Phồn Tinh xòe tay: “Anh ta khóa cửa tủ.”
Hai cô gái nấp trong góc khuất nhìn trộm Giản Chấn đang luyện sức cánh tay. Một anh chàng sành điệu đứng bên cạnh Giản Chấn đang cười to rất khoa trương. Hai người câu được câu chăng tán gẫu với nhau. Khi chuyện trò cao hứng, anh chàng sành điệu kia thậm chí còn đá Giản Chấn một phát. Giản Chấn không khách sáo đá lại. Qua ngôn ngữ cơ thể của hai người có thể nhìn ra được quan hệ giữa họ phần lớn là bạn bè thân thiết.
Cuối cùng La Thi vẫn quyết định đánh bạo nhất thì bét, một mình thì không dám, cứ phải có Lục Phồn Tinh ở bên để tăng thêm can đảm. Lục Phồn Tinh không thể không trượng nghĩa một lần. Cô cầm giẻ lau, xách xô nước, hoạt động trong phạm vi tầm nhìn của La Thi.
Cô cách bọn Giản Chấn rất gần, gần đến mức có thể nghe rõ tiếng nói chuyện sau lưng.
La Thi: “Đàn anh, em… em là sinh viên năm ba Đại học mỹ thuật. Tụi em đều rất ngưỡng mộ tài hoa của anh. Vì vậy, vì vậy…”
La Thi ngắc ngứ, thế là liên tục nhìn về phía Lục Phồn Tinh xin trợ giúp. Lục Phồn Tinh nhún vai, cô cũng lực bất tòng tâm, không thể nói cho cô bạn biết muốn thêm Wechat của Giản Chấn thì phải vẽ trộm anh ta trước đã, sau đó chọc anh ta tức điên, rồi mới có thể lấy được Wechat của anh ta. Có điều, thêm làm bạn bè rồi thế nào? Chẳng phải sẽ nhanh chóng bị anh ta kéo vào danh sách đen sao?
La Thi nháy mắt ra hiệu cho Lục Phồn Tinh. Lục Phồn Tinh ngoảnh đầu đi làm như không thấy. Giản Chấn liếc mắt nhìn phía xa xa, lên tiếng: “Vì vậy…?’
“Vì vậy em muốn ‘cưa’ anh!” Người trả lời thay La Thi là anh bạn của Giản Chấn. Đứng cũng không ngay ngắn, vừa nhìn đã biết không phải người đứng đắn. Nói xong, chính hắn bắt đầu ngoác miệng cười như điên.
Giản Chấn liếc xéo cậu bạn, giọng nói lãnh đạm đến cực điểm: “Xin lỗi, tôi không thêm Wechat của người lạ.”
“Không phải, không phải.” La Thi đỏ bừng mặt, xua tay ra sức phủ nhận: “Anh hiểu nhầm rồi, em đã có bạn trai. Không tin, em cho anh xem bạn trai em.” Cô bạn luống cuống móc điện thoại ra.
Kết quả trong lúc hoảng loạn, La Thi đá đổ cốc nước mà Giản Chấn để dưới đất, nước đổ đầy ra sàn. Cô bạn “Ôi chao” một tiếng, sợ hãi nhìn Giản Chấn như chim non bị hoảng sợ.
“Em xin lỗi anh. Em, em tìm người đến lau dọn sạch cho anh.” La Thi nói năng không rõ ràng, vội gọi toáng lên về phía Lục Phồn Tinh: “Phồn Tinh, Phồn Tinh. Cậu mau lại đây đi!”
Âm thanh ma quái vang lên bên tai, Lục Phồn Tinh rất muốn giả điếc rời đi.
“Phồn Tinh ơi!”
Khi La Thi cất cao giọng gọi cô lần thứ ba, cuối cùng Lục Phồn Tinh chẳng biết làm thế nào, đành quay người lại, như thể không nhìn thấy ba cặp mắt đang đồng loạt nhìn chằm chằm vào mình, cô đi tới lau chùi với vẻ mặt không cảm xúc.
“Phồn Tinh, chỗ này bị ướt, cậu mau lau sạch cho đàn anh đi!” Thái độ của La Thi rất ân cần.
Lục Phồn Tinh im lặng cúi đầu lau sàn nhà.
“Các cô quen nhau à?” Giản Chấn hỏi.
La Thi không phát hiện ra sự kỳ quái trong nét mặt của anh ta, còn nhiệt tình đáp: “Đúng vậy, đây là bạn học của em, bọn em đều là sinh viên chuyên ngành sơn dầu của Đại học mỹ thuật. Phồn Tinh, Phồn Tinh, mau qua chào anh Giản một tiếng đi!”
Lục Phồn Tinh quả thực không chịu được dây thần kinh thô của La Thi nữa. Lẽ nào cô bạn không nhìn ra là cô không hề muốn đếm xỉa đến anh chàng Giản Chấn kia sao?
Hai người ghét nhau, có gì hay ho mà chào hỏi. Cô thật sự không cười nổi với người không tôn trọng cô.
Lục Phồn Tinh kéo cây lau nhà, lạnh lùng ngẩng đầu lên, đáp: “Tớ còn công việc, mọi người cứ trò chuyện đi!”
Sau đó, cô quay người rời bước.
Thái độ lạnh nhạt một cách rõ rành rành của cô khiến La Thi hết sức kinh ngạc, lúng túng đưa mắt nhìn cô rời đi, đoạn quay sang Giản Chấn xin lỗi: “Đàn anh, thật ngại quá, bạn học này của em rất cá tính. Thật ra cô ấy cũng rất ngưỡng mộ tài năng của anh.”
Giản Chấn mỉm cười ý vị sâu xa, còn cậu bạn của anh ta ở bên thì cười tít mắt quan sát toàn bộ quá trình.
Nam thần không nói lời nào, còn từ chối yêu cầu thêm Wechat của mình, La Thi đương nhiên là không tiện ở lại đây làm chướng ngại vật. Cô ấy ngượng ngùng vẫy tay: “Vậy, anh, em đi trước đây!”
“À, em gái khóa dưới ơi, chẳng phải em muốn thêm Wechat sao?”
Người đàn ông phía sau đột nhiên gọi La Thi lại.