Dịch: Nguyễn Hạ Lan
Biên: ĐỖ SỬU
***
Lục Phồn Tinh chọn một ngày cuối tuần đi đến nhà ông nội của Lí Âu.
Lần trước cô tới đây, ngôi nhà cũ còn toát ra mùi cổ lỗ sĩ. Lần này, khi Lục Phồn Tinh đẩy cửa bước vào, vẫn là ngôi nhà cũ ấy, nhưng đã có thêm hơi thở thanh xuân. Năm, sáu anh chàng đang đi qua đi lại như con thoi, ai nấy đều đội mũ bảo hộ lao động, không khuân vác gỗ thì cũng đang phá tường. Những khuôn mặt trẻ trung mướt mồ hôi đầy hăng say.
Lục Phồn Tinh không khỏi khâm phục sức làm việc của những chàng trai này. Nói là cải tạo mà còn thật sự tự tay cải tạo luôn.
Cô có phần mong đợi, không biết ngôi nhà cũ sẽ lột xác như thế nào qua bàn tay của họ.
Giản Chấn đang cầm bản vẽ thảo luận với Lí Âu. Thấy Lục Phồn Tinh đến, anh ta coi cô như người lạ, chỉ ngẩng đầu lên nhìn lướt qua rồi lại tập trung vào bản vẽ. Lí Âu thì trái lại, cực kỳ niềm nở. Hắn cười rạng rỡ đến mức có thể tan chảy cả khối băng: “Ơ kìa, Phồn Tinh, em đến rồi à! Chao ôi, hôm nay em xinh quá, đi thi hoa hậu thế giới được đấy.”
Hôm nay Trời nắng nhẹ, Lục Phồn Tinh hiếm khi mặc váy kẻ caro, phối với áo len màu hồng nhạt. Trông cô như một đóa hoa mùa xuân duyên dáng yêu kiều mang theo chút nhiệt huyết của tuổi trẻ khi đứng trong sân viện cổ xưa này. Ngay cả mùa đông cũng không dám bén mảng vào đây.
“Anh khen em hay xỏ xiên em vậy?” Lục Phồn Tinh trợn mắt, “Ông anh đâu? Sao em không nhìn thấy ông?”
“Cụ chê ngoài này ồn nên trốn ở trong phòng. Nào là không cho phá chỗ này, không cho đập chỗ kia. Nẫu cả ruột!” Lí Âu dẫn Lục Phồn Tinh đi tới trước cửa phòng, đoạn lễ phép gọi với vào bên trong: “Ông ơi, bạn học họa sĩ của cháu đến rồi ạ! Ông mở cửa cho cháu với!”
Cánh cửa gỗ cũ “kẽo kẹt” mở ra, một ông già vóc người tầm thước, đeo kính lão xuất hiện trước mặt Lục Phồn Tinh. Nom ông rất giản dị, nhưng lại toát lên khí chất nho nhã, hiền hòa của học giả thời xưa.
Lần đầu gặp mặt ông, Lục Phồn Tinh rất căng thẳng, vội kính cẩn khom lưng: “Cháu chào ông ạ. Ông đừng nghe anh Lí Âu nói lung tung, cháu còn kém xa trình độ họa sĩ. Được ông ưu ái, cháu nhất định sẽ vẽ thật đẹp, không để ông thất vọng ạ.”
Ông cụ Lí cười hiền từ, đáp: “Nét bút của cánh trẻ mới có sức sống nhất, ông tin vào ánh mắt của thằng ranh Lí Âu. Cháu chắc chắn có thể vẽ ra được cảm giác mà ông muốn.”
Trước khi vẽ, Lục Phồn Tinh thăm quan căn phòng của ông cụ Lí một lượt. Chẳng mấy chốc, hai ông cháu đã trở thành đôi bạn tuy chênh lệch về tuổi tác nhưng lại rất hợp tính. Ông giới thiệu cho Lục Phồn Tinh từng món đồ nhỏ trong căn phòng. Chúng là những đồ vật có số tuổi còn nhiều hơn cả Lục Phồn Tinh. Hầu như mỗi món đồ đều liên quan đến bà cụ Lí đã khuất núi. Ông kể lại chuyện xưa khi ông và bà vẫn còn trẻ, một cách đầy tình cảm, như thể người bạn đời của ông chưa bao giờ rời đi.
Tình cảm của ông cụ Lí dành cho căn phòng quá sâu nặng. Lục Phồn Tinh nhìn bóng lưng gầy gò cô đơn của ông, nghĩ về việc một ông già suốt ngày sống trong ký ức quá khứ, dường như hồi ức mới là niềm hạnh phúc lớn nhất của ông, còn ánh nắng ngoài cửa sổ đã chẳng có ý nghĩa gì với ông nữa. Bởi vì người bầu bạn bên cạnh đã mất, nên một ngày hay một năm cũng không khác nhau là mấy.
Đây có lẽ chính là tình yêu đẹp nhất thế gian.
Lục Phồn Tinh bùi ngùi.
Mỗi nơi trong ngôi nhà cũ đều có thể lấy làm bối cảnh cho tranh, có quá nhiều lựa chọn nên thành ra lại khó chọn. Kết quả, Lục Phồn Tinh thấy ông cụ Lí đang cười híp mắt, chăm chú nhìn bức ảnh chụp chung của hai ông bà treo trên tường, trong đầu cô lập tức lóe lên những hình ảnh. Cảm xúc thôi thúc cô cầm bút lên vô cùng mãnh liệt, và cô háo hức muốn vẽ lại cảnh đó ra giấy.
Hôm nay, Lục Phồn Tinh ở lại nhà ông nội Lí Âu gần như cả buổi chiều. Ông cụ Lí ngồi trước mặt cô, ngắm bức ảnh treo trên tường. Còn trên trang giấy của cô là tia nắng chiếu xuyên qua ô cửa sổ hắt vào trong căn phòng tối, bà cụ Lí trong ảnh đang mỉm cười hiền hậu. Ông cụ với mái tóc bạc trên trang giấy vẽ đang ngẩng đầu ngắm bà cụ trong tấm ảnh. Tuy không nhìn thấy mặt ông, nhưng bóng lưng còng quạnh hiu ngụ ý, ông không chỉ ngắm người bạn đời đã mất, ngắm khoảng cách giữa sự sống trước mắt và cái chết, ngắm thời gian cuối cùng của cuộc đời, chỉ giữ lại sự tiếc nuối sâu sắc trong lòng.
Có lẽ do tức cảnh sinh tình, Lục Phồn Tinh đã hoàn thành xong bức vẽ chỉ trong một buổi chiều. Cô thấp thỏm chờ đợi nhận xét của ông cụ Lí. Khi ông được Lí Âu dìu tới, ông chậm rãi đi đến trước bức tranh để ngắm, thậm chí không nỡ chớp mắt. Sau đó, hai mắt ông dần dần nhòe đi, bàn tay run run muốn chạm vào bà cụ Lí trong tấm ảnh chụp ở trong tranh.
“Đẹp, đẹp lắm!” Lời khen ngợi của ông thật ngắn gọn và mộc mạc. Nhưng qua ngôn ngữ cơ thể của ông, Lục Phồn Tinh có thể thấy được là ông rất hài lòng.
Lí Âu nói với vẻ mặt đầy xúc động: “Phồn Tinh, thật sự cảm ơn em!”
“Chuyện nhỏ ạ!” Lục Phồn Tinh khách khí đáp, nhưng ánh mắt lại không cẩn thận lướt ra bên ngoài. Giản Chấn đang vác một cây gỗ đi qua cửa sổ. Ánh mắt anh ta chạm vào ánh mắt cô, sau đó lại nhìn về phía bức tranh rồi mới biến mất ở cửa.
Ông cụ Lí lại đóng cửa phòng. Lí Âu nói hiện giờ ông đang khó chịu trong lòng, chỉ muốn ở một mình.
Lục Phồn Tinh đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng lại chưa vội về mà dạo bước trong sân viện, hết nhìn bên này lại ngó bên kia. Cô rất muốn nhìn thấy cảnh tượng mới tinh của ngôi nhà cũ sau khi được sửa chữa ngay bây giờ.
“Phồn Tinh, hôm nào anh mời em ăn cơm nhé!” Lí Âu đứng trên nóc nhà hẹn mời cô ăn cơm.
“Vâng.” Lục Phồn Tinh ngẩng đầu, thoải mái nhận lời: “Hôm nào là hôm nào hả anh?”
Mã Nhĩ đang khuân gạch nói chen vào: “Phồn Tinh, em bảo hắn mời em luôn hôm nay đi. Hắn nợ anh mấy bữa cơm rồi đấy. Lần nào cũng “hôm khác” mời. Cái “hôm nào” này của em phỏng chừng đến tận sang năm mất.”
Lục Phồn Tinh cười phớ lớ. Cô chuyện trò thân thiết với Mã Nhĩ, Lí Hải Dương, song chẳng nói với ai kia lấy một câu. Mối quan hệ giữa hai người hiện tại đang đóng băng, đều coi nhau như không khí.
Giản Chấn thậm chí còn ra lệnh đuổi khách.
“Người nào không liên quan thì đi ra ngoài, đây không phải là chỗ chuyện phiếm.” Anh ta lạnh lùng nói, không nể nang khi đang làm việc công.
Đã thế, Lục Phồn Tinh cứ ở lại. Cô còn quay đầu sang hỏi Lí Âu: “Anh Lí Âu, ở chỗ này của anh, ai là người không liên quan?”
Hai vị tổ tông này đều là người không thể làm mất lòng, Lí Âu không dám đắc tội ai, bèn cười tươi như hoa: “Anh, là anh, là anh!”
Người ta không muốn nhìn thấy cô, cô càng muốn tản bộ trêu tức anh ta. Lục Phồn Tinh cố tình lượn lờ xung quanh Giản Chấn. Kết quả, lúc đi qua dãy cửa sổ bỏ đi đã bị tháo xuống, Lục Phồn Tinh bất cẩn để vạt váy móc vào cái đinh. Vừa nhìn thấy chiếc váy bị câu sợi, Lục Phồn Tinh xót đứt cả ruột. Đây là chiếc váy mà mẹ cô mới mua cho, nhưng lại bị rách ngay ngày đầu tiên cô diện nó.
Lục Phồn Tinh một lòng muốn cứu chiếc váy, càng ra sức kéo cánh cửa kia, hòng gỡ cái đinh ra. Kết quả hoàn toàn không để ý thấy đống phế liệu đó được chất không chắc, khi cô lay chúng đã làm chúng mất cân bằng. Một cách cửa sổ đột nhiên trượt xuống đánh ‘rầm’, nện thẳng xuống mắt cá chân của cô với thế như chẻ tre.
Lục Phồn Tinh nhất thời đờ đẫn. Lúc cô thấy cổ chân mình sắp bị nện trúng chợt có một bóng người lao tới, xô cô ngã xuống đất. Đến khi cô có phản ứng lại thì cơ thể đã nằm trên nền đất mềm, còn Giản Chấn đang đè lên người cô, đôi lông mày anh ta cau chặt, vẻ mặt đau đớn.
Lục Phồn Tinh nhìn lên. Gay to! Cánh cửa sổ kia đang đè lên đùi anh ta.
Trong lúc cô đang ngây ra, Giản Chấn nói vào bên tai cô với âm lượng chỉ mình cô nghe thấy: “Nếu tôi bị thương, em tính bồi thường cho tôi thế nào?”
Lục Phồn Tinh cứng họng.
Mọi người thấy có chuyện, liền buông hết công việc trên tay xuống, vội vã chạy tới nhấc cánh cửa sổ đang đè lên hai người ra. Chân của Giản Chấn không sao, chỉ có chỗ mắt cá chân bị cái đinh nhọn cào rách da chảy máu. Cái đinh bị rỉ nên cần phải đến bệnh viện xử lý miệng vết thương và tiêm phòng uốn ván.
Người nào người nấy đều tỏ ý mình không rảnh. Cuối cùng, nhiệm vụ đi cùng Giản Chấn đến bệnh viện rơi xuống đầu Lục Phồn Tinh.
Cô tự biết là tại cô nên anh ta mới bị thương. Lần này đương nhiên không thể đổ lỗi cho ai, cô bèn lẳng lặng theo sau Giản Chẩn, lẳng lặng lên xe của anh ta, đến bệnh viện gần nhất.
Đây là lần đầu tiên hai người ở riêng cùng một chỗ sau khi chia tay. Lục Phồn Tinh nghĩ rằng người ta bị thương vì cứu cô, về tình về lý cô cũng nên nói tiếng cảm ơn anh ta, nếu không thì người đến bệnh viện để tiêm phòng bây giờ đã chính là cô.
“Khụ… khụ…” Lục Phồn Tinh chuẩn bị một lúc, lại kìm nén hồi lâu mới thốt ra được ba từ: “Cảm ơn anh!”
“Nói cảm ơn là xong à?” Giản Chấn giống như hoàn toàn không định nhận lời cảm ơn này, “Mặc váy rồi chạy nhảy ở chỗ công trường, bảo em đi em còn khăng khăng muốn chống đối tôi. Kết quả thế nào? Giờ tôi đã bị thương thành như này mà em chỉ tính nói hai tiếng cảm ơn lấy lệ vậy sao?”
“Nói cảm ơn anh thì anh bảo tôi nói cho có lệ. Không nói thì anh lại chê tôi vô lương tâm.” Lục Phồn Tinh đáp với thái độ bất cần: “Anh đòi tiền tôi, tôi cũng chẳng có. Chia tay rồi, ắt hẳn anh cũng không mặn mà người như tôi. Vậy anh nói đi, làm sao bây giờ? Dù gì tôi cũng chẳng biết làm thế nào cả.”
Cô giận dỗi nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
“Em thêm lại số Wechat của tôi đi!” Giản Chấn đưa ra điều kiện, “Tôi không chịu nổi việc năm lần bảy lượt bị em chặn số.”
Lục Phồn Tinh vui sướng. Anh chàng này thực sự rất mâu thuẫn, rõ ràng đã muốn xóa sạch, không muốn cô dây dưa với anh ta. Hiện tại xóa sạch liên lạc với anh ta, không qua lại với nhau nữa thì anh ta lại khó chịu.
“Anh không chịu đựng được, nhưng chẳng phải cũng đã chịu được rất nhiều ngày đấy à? Không phải anh vẫn sống rất tốt đó sao?” Lục Phồn Tinh không che giấu vẻ chế giễu trong giọng nói: “Sau khi chia tay, anh có bạn gái mới ngay mà tôi còn chịu được. Chẳng phải chỉ là xóa Wechat của anh thôi sao? Chuyện nhỏ mà, có gì to tát đâu.”
“Em có thêm không?”
“Không.”
“Thế thì tôi thêm số em.”
“Tôi sẽ không chấp nhận.”
“Tốt thôi.” Giản Chấn dứt khoát dừng xe lại ven đường, “Tôi không đến bệnh viện nữa, tiêm phòng uốn ván có gì tốt. Chẳng phải sau vài ngày bị nhiễm trùng thì chết toi thôi sao? Chuyện nhỏ ấy mà, có gì to tát đâu.”
Lục Phồn Tinh lại một lần nữa có nhận thức mới trước khả năng gây sự vô lý của Giản Chấn.
“Anh…” Cô chỉ vào Giản Chấn, choáng đến độ không nói được nên lời.
“Đều là bạn trai cũ, chẳng phải đàn anh của em chỉ bị thương ở tay mà em cắn rứt lương tâm cả buổi à? Cùng là bạn trai cũ, cùng là cứu em, giờ anh sắp chết, mà xem ra lương tâm của em vẫn phơi phới nhỉ.”
Lục Phồn Tinh vừa tức vừa buồn cười. Lúc trước, cô kiên quyết đưa Diệp Hải Triều đi bệnh viện, có lẽ anh chàng bụng dạ nhỏ nhen này còn ghim chuyện đó trong lòng đến tận bây giờ, có cơ hội liền lấy cô ra để nổi cáu.
Chẳng phải chỉ thêm số Wechat thôi ư? Có đến mức phải làm ầm ĩ như thế không?
Anh chàng này một khi không nghe theo anh ta, anh ta sẽ bắt lấy cơ hội, tóm lấy nhược điểm của cô để bắt chẹt cô. Bây giờ thì hay rồi, anh ta đã bắt đầu mang sức khỏe của bản thân ra để đe dọa cô, lại tùy tiện nhắc đến chữ ‘chết’. Khi vẫn đang yêu nhau, Lục Phồn Tinh còn có thể chịu đựng sự ấu trĩ thi thoảng lại xuất hiện của Giản Chấn. Nay đã chia tay, cô không định nuông chiều anh ta nữa.
“Tôi nói cho anh biết nhé, Giản Chấn, lương tâm của tôi sẽ không khuất phục trước thế lực gian ác đâu.”
Nói đoạn, cô mở cửa xe ra, đứng bên vệ đường gọi điện thoại cho Lí Âu.
Cô lược bỏ chi tiết ở giữa, chỉ kể rằng hai người họ cãi nhau, Giản Chấn không muốn phối hợp đi bệnh viện, còn đe dọa cô rằng anh ta sẽ không tiêm mũi uốn ván. Lục Phồn Tinh không biết làm thế nào, nên hỏi Lí Âu xem có ai trị được Giản Chấn. Cô là bạn gái trước, đã hết cách với anh ta rồi.
Cô đề nghị: “Anh Lí Âu, chi bằng anh bảo bạn gái hiện tại của anh ta đến đây đi, có khi lại khuyên được anh ta đấy.”
Lí Âu đáp: “Phồn Tinh ơi, em đừng đùa, cậu ta lấy đâu ra bạn gái mới. Dạo này thầy hướng dẫn ‘chỉnh’ bọn anh đến phát điên lên được. Ăn bữa cơm cũng chỉ có năm phút, cậu ta lấy đâu ra thời giờ yêu với đương.”
Lục Phồn Tinh lấy làm ngạc nhiên.
“Em cứ ở đó dỗ dành cậu ta cái đã. Anh gọi điện thoại cho anh Giản Thác.”
“Giản Thác?”
“Anh trai lão Giản. Trên thế giới này chỉ có anh trai cậu ta là trị được cậu ta.”