Dịch: Nguyễn Hạ Lan
Biên: Đỗ Sửu
****
Anh ta phát hiện ra mình bị xóa số nhanh thế? Không tìm được chỗ để căn vặn cô nên chỉ có thể mò lên Weibo gửi tin nhắn cho cô đây mà.
Chẳng phải anh ta cao ngạo lắm sao? Loại câu hỏi biết rõ câu trả lời mà vẫn còn cố hỏi này, thì có gì hay để hỏi?
Chỉ anh ta được phép hẹn hò bạn gái mới, còn không cho cô xóa số của anh ta chắc?
Lục Phồn Tinh chợt cảm thấy rất hả hê. Cô bỏ di động xuống, rời giường đi đánh răng rửa mặt, chẳng buồn trả lời anh ta.
Sau khi đánh răng rửa mặt, cô ngẫm nghĩ một lát, đoạn đăng dòng trạng thái lên Weibo.
Ashley Đến Từ Hành Tinh Mika: ‘Cuộc đời có quá nhiều lựa chọn khó khăn, chẳng hạn như lát nữa đến nhà ăn ăn bánh rán hay hoành thánh đây? Ha ha, thần bảo, lăn tăn nỗi gì, ăn bánh trứng đi con!’
Đăng xong, tâm trạng thật thoải mái. Status này của cô chắc chắn có thể khiến người nào đó tức điên luôn.
Lục Phồn Tinh lại bắt đầu bận rối tít mù. Theo lời của Điền Vận là ‘cô nàng Lục Phồn Tinh ngày hôm qua còn chẳng khác gì cún chết, cảm thấy không sống được bao lâu nữa. Không ngờ, chỉ ngày hôm sau đã biến thành con gián tinh, đánh cũng không chết, xem ra còn sống được mấy trăm năm nữa’.
Lục Phồn Tinh bắt tay vào chuẩn bị mở phòng vẽ tranh. Chuyện giấy tờ đăng ký không khó. Hiện nay, để khuyến khích sinh viên Đại học khởi nghiệp, các thủ tục đăng ký đã được tinh giản. Bên cạnh đó, có rất nhiều chính sách hỗ trợ. Lục Phồn Tinh đã nghiên cứu các chính sách của nhà nước một thời gian, cô lấy làm tiếc nuối. Rất nhiều các chính sách hỗ trợ dành cho sinh viên đã hoặc sắp tốt nghiệp, nhưng thật ra lại chẳng có mấy chính sách hỗ trợ sinh viên đang theo học.
Cô nghĩ với tài chính và khả năng hiện tại của mình, nên thực tế thì hơn, thuê mặt bằng nhỏ là được. Khoảng một trăm năm mươi mét vuông là đủ.
Điểm mấu chốt vẫn nằm ở giáo viên đứng lớp và vấn đề tuyển sinh.
Lục Phồn Tinh thấy không nắm chắc cho lắm, bèn nhờ bạn bè cho ý kiến. Liêu Kỳ dẫn Lí Hải Dương đi cùng. Ở đâu có Chu Khả Phàm thì nhất định sẽ có mặt Vương Ba Ba. Buổi tối, trong nhà ăn của Đại học Mỹ Thuật, Lục Phồn Tinh chủ chi. Bảy, tám thanh niên ngồi làm hai bàn, vừa ăn cá nướng vừa thi nhau đưa ra gợi ý.
Tạm gác vấn đề giáo viên sang một bên, việc đầu tiên cần giải quyết vẫn là chuyện tuyển sinh, thu hút học viên.
Làm thế nào để thu hút học viên đến phòng vẽ tranh mới toanh chưa có tiếng tăm gì? Đối tượng tuyển sinh là nhóm người nào? Học phí bao nhiêu?
Với tư cách là bà chủ, bản thân Lục Phồn Tinh đã có ý tưởng sơ bộ về những vấn đề này. Kỳ thi tuyển sinh Đại học khối mỹ thuật đã qua, sinh viên mỹ thuật sẽ không chọn phòng vẽ tranh nhỏ không tên tuổi như của cô. Như vậy, phòng vẽ tranh của cô vẫn phải nhắm vào nhóm đối tượng muốn học vẽ nhưng lại không có nền tảng hội họa ở khu vực các trường Đại học là chính, mà chủ yếu là nhóm nữ sinh tầm hai mươi tuổi. Bọn họ thường học vẽ xuất phát từ sự hứng thú, nên không đòi hỏi nhiều tính hiệu quả và lợi ích như những thí sinh thi Đại học khối mỹ thuật, lại càng không yêu cầu quá khắt khe về kết quả.
Sau khi xác định được nhóm đối tượng tuyển sinh là các nữ sinh, vấn đề tiếp theo là: Làm sao để những khách hàng tiềm năng đó sẵn lòng bỏ tiền ra đến phòng vẽ tranh.
“Hiện nay là thời buổi làm kinh tế dựa vào ‘trai đẹp’. Đằng sau một anh chàng đẹp trai là hàng tá các cô gái hâm mộ. Điều đó cũng có nghĩa, đây là nguồn khách hàng dồi dào. Lúc trước làm việc ở phòng tranh Lạc Thần, tớ đã từng được cảm nhận sự khủng khiếp của nguồn khách hàng kiểu này. Chỉ tiến hành khuyến mại một lần mà có rất nhiều cô gái đăng ký học ngay tại chỗ. Do đó, tớ đang nghĩ xem, nếu thỉnh thoảng mình có thể mời vài anh chàng điển trai làm người mẫu thường xuyên, thì ắt sẽ có các cô gái đến ghi tên học vì trai đẹp.”
Các cô gái đều thấy đây là một ý kiến hay. Nhưng Vương Ba Ba lại ngoáy lỗ tai, lơ mơ hỏi: “Này, từ từ đã, tớ có câu hỏi. Thế phòng vẽ tranh của cậu về bản chất có gì khác với ‘quán trai bao’?”
“Cái đó chắc chắn là…” Lục Phồn Tinh đỏ bừng mặt, “Có khác nhau. Phòng vẽ tranh này của bọn mình tao nhã hơn nhiều chứ.”
“À, tớ hiểu rồi.” Vương Ba Ba chợt vỡ lẽ, “Quán trai bao thì có thể sờ mó và nhìn ngắm ‘hiện vật’, còn phòng vẽ tranh thì chỉ được nhìn, nhưng không được sờ mó.”
Mọi người phá lên cười. Lục Phồn Tinh ngượng ngùng.
Mặc dù phương pháp tuyển sinh này không được đường hoàng cho lắm, nhưng đúng là cách rất khả thi. Đối với người hiện giờ không có bất cứ lợi thế gì như Lục Phồn Tinh, thì cô chỉ có thể đi theo lối không bình thường.
Tiếp theo, mọi người bắt đầu thảo luận về việc chọn người mẫu nam. Trường Đại học Mỹ Thuật có rất nhiều trai xinh gái đẹp, nhưng Lục Phồn Tinh về cơ bản lại không quen biết ai trong số họ. Việc này phải nhờ đến sự giúp đỡ của các bạn học.
Thật ra, mọi người đều quen anh chàng đẹp trai nhất trường Đại học Mỹ Thuật. Phải cái, họ đều im re, không nhắc đến tên của người đó trước mặt Lục Phồn Tinh. Hai người họ đã chia tay, Lục Phồn Tinh có vẻ quyết tâm không cần đến sự giúp đỡ của anh ta.
Có điều, bảo anh ta bán rẻ vẻ ngoài của mình, chưa chắc anh ta đã đồng ý.
Liêu Kỳ là cán bộ của hội sinh viên, thật sự có quen biết một số anh chàng ưa nhìn và sôi nổi trong trường. Nhưng vấn đề là, bọn họ toàn những con em gia đình có điều kiện, ai muốn đứng trước mặt các cô gái để bị ‘nhìn ngắm một cách thèm thuồng’ chỉ vì chút tiền chứ?
Mọi người đều thấy vấn đề mà Liêu Kỳ nêu ra rất có lý. Lục Phồn Tinh trông rầu rĩ nhất bọn. Cô nhận ra rằng mình vẫn suy xét vấn đề quá lạc quan.
Nhiều cách có vẻ rất hay, nhưng thường thường rất khó thực hiện trong quá trình thực tiễn.
Không thể giải quyết bằng tiền bạc thì phải giải quyết bằng tình cảm vậy.
Liêu Kỳ ra mặt thay bạn thân: “Để tớ làm thuyết khách xem, biết đâu mấy người đó sẽ nể mặt.”
Đây cũng là một ý kiến để thử, nhưng phần lớn là sẽ bị từ chối. Lục Phồn Tinh đặt đũa xuống, ngẫm một chốc rồi hỏi: “Trong số mấy anh chàng đẹp trai mà cậu quen, có người nào có mong muốn gì chưa thực hiện được không? Nếu tớ giúp họ thực hiện nguyện vọng, có khi họ lại gật đầu đồng ý thì sao?”
Điền Vận cũng hào hứng lây: “Phải đấy, trong số họ có người nào đang theo đuổi con gái nhà người ta không? Nếu thuyết phục được cô gái ấy đến phòng vẽ tranh làm thêm, chẳng phải cũng sẽ thu hút luôn cả chú chó săn kia à?”
Hai mắt Liêu Kỳ sáng lên: “Đúng là có một người.”
Cậu ta tên là Viên Dã, sinh viên năm thứ hai, vóc người cao to cân đối, rất được các nữ sinh yêu thích. Cậu chàng non tơ này đang thích Mạnh Thu Hàn, một đàn chị học năm thứ tư chuyên ngành hội họa Trung Quốc. Cậu ta theo đuổi cô ấy đã nửa năm nay, nhưng người ta lại không hứng thú với tình yêu ‘chị em’, nên nhất quyết không nhận lời. Ông mãnh Viên Dã gần đây rất chán chường, nghe đâu còn mấy lần uống say bí tỉ vì Mạnh Thu Hàn.
Lục Phồn Tinh cho rằng đã tìm được bước đột phá. Tuy nhiên, lại xuất hiện vấn đề. Viên Dã ‘cưa’ Mạnh Thu Hàn nửa năm mà còn không ‘cưa đổ’, cô ấy hẳn là một người rất kiêu. Vậy Lục Phồn Tinh có bản lĩnh gì để thuyết phục Mạnh Hàn Thu đến phòng vẽ tranh của cô đây?
May thay, những lời nói tiếp theo của Liêu Kỳ đã giải quyết vấn đề khó khăn cho Lục Phồn Tinh: “Hoàn cảnh nhà cô ấy cũng bình thường, còn cô ấy học năm thứ tư mà vẫn vừa đi thực tập vừa đi làm thêm. Gần đây, cô ấy chê đi dạy ở phòng vẽ tranh kia xa quá nên không làm nữa. Chẳng phải cậu đang tuyển giáo viên sao? Cô ấy đã dạy vẽ phác họa được hai năm. Thế là vừa giải quyết được vấn đề giáo viên, lại vừa ‘dụ’ được một chú chó săn. Một công đôi việc.”
Cách này rõ là quá hoàn hảo. Lục Phồn Tinh mừng húm, chỉ thiếu nước muốn nhảy cẫng lên hôn Liêu Kỳ một cái thật kêu.
Chỉ có một người mẫu nam thì chắc chắn là không đủ, phòng vẽ tranh cần nhiều gương mặt mới mẻ hơn. Mọi người lục lọi trí nhớ để tìm ra ứng cử viên phù hợp. Cuối cùng, Lí Hải Dương vẫn luôn im lặng, bấy giờ mới lên tiếng “Chẳng phải trong đội bóng rổ trường ta toàn trai đẹp à?”
La Thi hớn hở: “Đúng, đúng! Trong đội bóng rổ, không anh nào là không đẹp trai cả. Bọn họ vừa ra sân một cái là đội cổ động viên như phát rồ luôn.”
Lục Phồn Tinh hơi mông lung. Cô biết các thành viên trong đội bóng rổ đều đẹp trai, bởi vì ‘ai kia’ là tiền phong của đội bóng rổ. Song, như vậy thì sao? Cô lại chẳng quen biết ai trong số họ, làm sao để ‘thấy người sang bắt quàng làm họ’ đây?
“Nhưng tớ không quen những người đó.” Lục Phồn Tinh buồn bã đáp.
“Cậu có thể giở trò ăn vạ mà.”