Bầu Trời Đầy Sao Trong Mắt Anh

Chương 55




Dịch: Nguyễn Hạ Lan

Biên: Đỗ Sửu

***

Lục Phồn Tinh đau lòng rơi nước mắt. Tới lúc này cô mới hiểu rằng mình đã yêu anh chàng này đến mức không có cách gì dứt ra được. Thậm chí cô sẵn sàng buông bỏ tự tôn, chỉ cần anh ta không nhắc đến hai chữ đó.

Lục Phồn Tinh đau khổ van nài: “Nhưng anh đã nói không được tùy tiện nói ra hai chữ ấy trong lúc nóng giận mà.”

Giản Chấn nhìn thấy sự yếu đuối và quyến luyến của cô, rốt cuộc cũng cảm thấy dễ chịu hơn phần nào. Anh ta im lặng một lát, đoạn mở miệng nói: “Hiện tại anh không thể kiểm soát được cảm xúc của mình vì sợ sau này sẽ hối hận. Ít nhất, anh sẽ không nói ra hai chữ đó vào lúc này.”

Ý gì đây? Lục Phồn Tinh không hiểu. Ý của Giản Chấn là không chia tay vào lúc này, nhưng vẫn sẽ nhắc tới việc chia tay sau hai ngày nữa sao?

Trái tim chờ đợi sự phán quyết vẫn đang lơ lửng.

“Tuy không nhắc đến hai chữ kia, nhưng không có nghĩa là về sau sẽ không nhắc đến. Lục Phồn Tinh, em nhớ cho kỹ đây, thái độ của anh đối với chuyện tình cảm giữa hai chúng ta hoàn toàn phụ thuộc ở em. Anh cho em một cơ hội cuối cùng, nếu em không nắm bắt được thì đừng trách anh nói ra hai chữ đó.”

Sự cảm động trong lòng Lục Phồn Tinh sắp tràn cả ra, đôi mắt cũng ngân ngấn nước. Cuối cùng Giản Chấn vẫn luyến tiếc cô. Anh ta không cạn tình, đơn phương đề nghị chia tay giống như Diệp Hải Triều.

“Giản Chấn, em sẽ ngoan anh ạ. Sau này, có chuyện gì em cũng sẽ nói hết với anh. Em sẽ đối đãi với tình cảm của chúng mình bằng tất cả sự vô tư của em.”

Lục Phồn Tinh nắm lấy vạt áo của Giản Chấn, cuống quýt bày tỏ thái độ. Vì cô biết mình đã sai trước, và anh ta tức giận với cô kì thật đều là bởi cô không thành thật. Cho nên, cô sẵn lòng hạ mình, chỉ mong Giản Chấn không rời bỏ cô.

“Nếu em để tâm cảm nhận thì sẽ biết, thật ra anh không đòi hỏi nhiều.” Vẻ mặt Giản Chấn không còn nghiêm nghị như ban nãy, anh ta nhìn về phía xa xa, thở dài thườn thượt, “Anh chỉ muốn một sự công bằng. Khi anh vừa nghĩ đến việc em đến làm thêm ở phòng tập là vì hắn ta, nghĩ đến bức tranh đại diện cho tình yêu của hai người đang treo trong phòng ngủ của em, em biết tâm trạng của anh thế nào không?”

Lục Phồn Tinh nhìn Giản Chấn đăm đăm với đôi mắt ngấn lệ. Cô biết rằng mình thực sự đã làm tổn thương trái tim chàng trai này.

“Anh muốn xé nát những bản vẽ mà anh đã vẽ trong hai tháng qua. Anh muốn bẻ gãy bút vẽ.” Ánh mắt Giản Chấn toát lên nỗi buồn man mác, “Lục Phồn Tinh, đêm qua, anh mới nhận ra rằng, người mà anh ngỡ là xếp thứ ba trong lòng anh đã vượt qua mơ ước của anh từ lúc nào không hay. Em đã trở thành người quan trọng nhất, ngoài người thân có quan hệ huyết thống với anh ra.”

Những câu nói của Giản Chấn đã làm trái tim Lục Phồn Tinh xao động. Cô nhìn chăm chú vào khuôn mặt đẹp trai của anh ta, không biết nên vui sướng mừng thầm hay nên trách bản thân trước kia.

Giản Chấn nói cô vô tâm, cô bị người khác đẩy vào mối tình của anh và cô. So với sự hết lòng hết dạ của anh ta, thái độ của cô tùy ý hơn nhiều.

Vì vậy, anh ta lấy làm băn khoăn.

“Tình cảm em dành cho anh ta thật sự đã là quá khứ.” Lục Phồn Tinh vội nhấn mạnh, “Bài đăng đó viết vớ vẩn, cô ta muốn bôi nhọ em và muốn chia rẽ chúng ta.”

“Em coi hắn là quá khứ, nhưng hắn đối với em thì sao? Ngoài hiện tại ra, e là còn có cả tương lai nữa đấy.” Giọng điệu của Giản Chấn ẩn chứa sự nghi ngờ và chất vấn mạnh mẽ, “Có phải có người đứng đằng sau giật dây người khác đăng bài đăng kia hay không cũng khó nói, nhưng chí ít đã chứng tỏ một điều, cô ta đồng tình với Nhan Tiêu Lộ. Ban đầu, phòng tranh Lạc Thần đã thương lượng xong xuôi đột nhiên lại bị cô ả Nhan Tiêu Lộ ngáng đường cướp mất. Anh vốn còn đang khó hiểu. Bây giờ thì rõ cả rồi.”

“Em cũng vẫn luôn lừa dối anh chuyện đó.” Giản Chấn lại nói đến mức khiến Lục Phồn Tinh không ngẩng được đầu lên.

Cô đành phải cười ngu ngơ, giở trò xấu ôm lấy Giản Chấn, vùi mặt vào lồng ngực anh ta rồi bắt đầu làm nũng.

“Anh đừng giận nữa mà.”

Trước đây, cô rất khinh thường những cô nàng làm nũng với bạn trai, không ngờ bản thân cũng có ngày này.

Hóa ra trong thời gian từng giây từng phút ở bên nhau, Giản Chấn cũng đang lặng lẽ thay đổi con người cô.

Anh ta quan trọng hơn cô tưởng.

“Làm nũng cũng vô ích.” Giản Chấn trông vẫn rất kiên định, còn nghiêm mặt gườm gườm nhìn cô, “Đứng cho hẳn hoi, không được giở trò mèo khi cãi nhau.”

Lục Phồn Tinh đành phải ngượng ngùng buông anh ta ra, sau đó đứng thẳng người lên, tiếp tục nghe dạy bảo.

“Nhan Tiêu Lộ nhằm vào em như vậy, chỉ có thể nói rõ một sự thật.”

Lục Phồn Tinh không khỏi dỏng tai lên nghe.

“Chỉ có thể nói rõ là Diệp Hải Triều vẫn còn có ý đồ với em.” Giản Chấn không hề che giấu vẻ chán ghét khi nhắc tới tình địch, “Anh đã nói bóng gió với giáo viên khoa sơn dầu, môn tự chọn đó của em ban đầu được sắp xếp cho một giáo viên mới. Nhưng Diệp Hải Triều đã nhiều lần tranh thủ lấy lòng phòng giáo vụ, giáo viên kia lại chủ động rút lui nên môn này mới rơi vào tay hắn.”

Lục Phồn Tinh nghe mà sửng sốt.

Giản Chấn cười nhạt: “Chỉ là một môn học tự chọn thôi mà đàn anh học của em lại dốc sức vơ lấy như vậy, vì cái gì? Anh nghĩ trong lòng em đã rõ.”

“Em không rõ.” Lục Phồn Tinh lớn tiếng, đáp: “Mặc dù con người ta không nên tự ti, nhưng sự thật là như thế. Em nào có quan trọng đến vậy trong lòng anh ta.”

“Em có quan trọng trong lòng hắn ta hay không, thời gian sẽ có câu trả lời.” Vẻ mặt Giản Chấn lại một lần nữa trở nên lạnh tanh, “Trong khoảng thời gian này, trước hết chúng ta đừng gặp nhau. Đây là sự trừng phạt của anh dành cho em. Anh muốn em nhớ kỹ, nói dối thì phải trả giá đắt. Chỉ có như thế thì lần sau em mới học được cách thành thật với người khác.”

“Ngoài ra, không được gặp riêng Diệp Hải Triều. Nếu để anh phát hiện ra thì chúng ta kết thúc luôn đấy.”

Lục Phồn Tinh bỗng nhiên trở thành bên yếu thế hơn trong mối quan hệ này. Cô không có tư cách để cò kè mặc cả, chỉ có thể chấp nhận mọi điều kiện của Giản Chấn.

Hai người giao hẹn sẽ không gặp mặt trong thời gian này. Lục Phồn Tinh hiểu rõ, mối tình của họ bước vào quãng thời gian nghỉ ngơi, liệu có tiếp tục được hay không, mọi quyền sinh quyền sát đều nằm ở trong tay Giản Chấn.

Tối hôm đó, Lục Phồn Tinh xuất hiện dưới bài đăng kia với tên thật, tự thanh minh cho bản thân.

Phồn Tinh: ‘Xin chào các vị tiên nữ, tôi là Lục Phồn Tinh. Tối qua, tôi tắt máy sớm nên hôm nay mới biết chuyện mình đã biến thành ‘cô ả đê tiện’ chỉ trong vòng một đêm. Thành thật mà nói, có phần khó hiểu. Đọc sơ qua các bình luận, thấy khiếp sợ với các vị tiên nữ xưa nay không quen biết, nhưng lại chỉ dựa vào những lời ném đá giấu tay của ‘chủ thớt’ mà đã cho rằng tôi là kẻ đểu giả, đê tiện. ‘Bé’ thấy hơi tủi thân. Sau khi nghe xong những lời ngồi lê đôi mách khá chủ quan của ‘chủ thớt’, xin mọi người hãy lắng nghe sự thật của đương sự tôi đây.”

“Tôi và đàn anh học cùng chuyên ngành quen nhau vào năm 2015, nói không yêu thầm anh ta là giả. Nhưng hồi ấy, tôi vẫn luôn biết rằng anh ta đã có bạn gái, biết họ bên nhau đã nhiều năm. Vì thế tôi giữ trọn bổn phận của cô em học cùng chuyên ngành, chưa bao giờ có hành động gì vượt qua ranh giới. Đầu năm 2016, đàn anh nói với tôi rằng anh ta và bạn gái đã chia tay. Lúc đó, tôi còn an ủi anh ta. Ba tháng sau, anh ấy thổ lộ với tôi, chúng tôi nên đôi. Nửa năm sau, cũng chính là vào đầu năm 2017, anh ta nhận được điện thoại. Bạn gái cũ của anh ta gặp nguy hiểm tính mạng vì bị ngã khi đi trượt tuyết ở châu u. Nửa tháng sau, chúng tôi chia tay qua điện thoại. Mặc dù tôi chẳng thể làm gì được, nhưng cũng tôn trọng sự lựa chọn của anh ta.

Toàn bộ những điều tôi kể trên là sự thật, có các anh chị học cùng chuyên ngành như chị Ngô, chị Tưởng và anh Liêu, anh Giả, thậm chí cả thầy cô của tôi đều có thể chứng minh tôi không phải là kẻ thứ ba. Nếu ‘chủ thớt’ vẫn không tin, tôi có thể cung cấp riêng cho ‘chủ thớt’ cách liên lạc với họ. Đúng là tôi vẫn lấn cấn với quá khứ, nhưng bây giờ tôi đã hiểu được rằng, quý trọng người ở trước mắt mới là điều đúng đắn. Hiện tại tôi rất hạnh phúc, cảm ơn mọi người đã quan tâm.’

Bài đăng vỗ thẳng mặt của Lục Phồn Tinh đã bày tỏ sự kiềm chế, còn logic rõ ràng, bác bỏ những nội dung của tác giả bài đăng kia, đồng thời bảo vệ danh dự của chính mình. Hơn thế, cả bài đăng không hề nhắc đến tên của người bạn trai cũ, cô bạn gái cũ của hắn ta và tên người bạn trai hiện tại. Chỉ bằng vài ba câu đã nói rõ tâm trạng hiện giờ, còn ngụ ý rằng cô không chia tay với Giản Chấn. Bài đăng đã thể hiện chỉ số EQ cực kỳ cao chỉ với vài trăm từ.

Bởi vì Lục Phồn Tinh đích thân ra mặt làm sáng tỏ sự việc, dư luận lại chia làm hai phe lần nữa. Những cô gái đứng về phía Lục Phồn Tinh đã gọi cho cô. Họ kinh ngạc với nam thần mà cô ‘gặt hái’ được, còn để lại bình luận bên dưới, điên cuồng quỳ xuống cầu xin bí quyết ‘hạ gục’ nam thần của cô. Nhưng cũng có nhiều người nghi ngờ cô. Họ nghi ngờ cô không làm gì, nhưng vẫn là thủ phạm chính gây ra vụ chia tay đầu tiên của Diệp Hải Triều. Họ mỉa mai giọng điệu của cô sặc mùi giả nai, vờ vịt ngây thơ vô tội hơn bất cứ ai.

Lại có không ít người chúc phúc cho cô và Giản Chấn. Có điều, phần lớn trong số họ lại hi vọng hai người nhanh chóng chia tay.

Lục Phồn Tinh đang ngồi trước máy tính liên tục cập nhật bài đăng cũng bó tay với điều đó.

Rất nhiều bình luận chửi bới Diệp Hải Triều là thằng đểu. Lục Phồn Tinh chỉ có thể thầm xin lỗi hắn. Cô muốn dùng sự thật để gột sạch chậu nước bẩn hắt vào người mình thì phải nói ra chân tướng, còn người khác nghĩ về hắn như thế nào là ở họ.

Trong một quán ăn nhỏ ở bên ngoài trường học, Lục Phồn Tinh và Liêu Kỳ đang xì xụp xơi bún cay.

Liêu Kỳ nhìn bát đồ ăn đầy ự trước mặt Lục Phồn Tinh cũng đã thấy đủ no: “Tớ bảo này, cậu đang trong giai đoạn quan sát chia tay mà đã sa đọa đến nỗi này sao? Tốt xấu gì chia tay xong rồi hẵng sa đọa chứ.”

“Mồm chó vó ngựa” Lục Phồn Tinh lườm Liêu Kỳ rồi bỏ một viên cá chiên vào mồm, “Cậu bớt trù ẻo tớ đi, tớ còn chưa chia tay đâu, chỉ tạm thời không gặp nhau trong thời gian này thôi. Đợi chuyện qua đi, anh ta cũng nguôi giận.”

“Người ‘óc ngắn’ được như cậu, tớ cũng đến phục.” Liêu Kỳ lấy đũa chọc vào Lục Phồn Tinh, “Cậu đã xem phim chưa? Đa phần hồ ly tinh - ‘con giáp thứ mười ba’ sẽ nhân cơ hội này để chen vào đấy. Có một người đang ngồi trước mặt cậu đây. Cậu biết có bao nhiêu cô gái thèm rỏ rãi Giản Chấn không? Hiện giờ, nhân lúc hai cậu xích mích, hơi bị nhiều cô gái muốn mon men đến gần anh ta nhé. Cậu có tin chỉ với thời gian ăn một bữa bún cay là cậu sẽ thành gái tơ của ngày hôm qua không?”

Lục Phồn Tinh nhăn mày, hết muốn ăn.

“Nói ra thì, Lục Phồn Tinh à, số cậu hên thật! Giản Chấn hoàn hảo về mọi mặt, quan trọng là suy nghĩ của anh ta chững chạc hơn hầu hết đàn ông thời nay. Nói thật, đổi thành người đàn ông khác, chẳng có ai bao dung trong chuyện này như anh ta đâu.” Liêu Kỳ khen Giản Chấn không ngớt lời, “Cậu ăn ít mà giữ dáng cho người đàn ông tốt ấy đi. Nào, cho tớ hết số cá viên, mọc với sườn của cậu đi!”

“Đồ hồ ly tinh nhà cậu, tơ tưởng người đàn ông của chị đây đã đành, lại còn ngấp nghé cá viên với mọc của chị. Tớ liều mạng với cậu…”

Bữa ăn cứ thế trôi qua trong sự chí chóe giữa hai cô gái. Song, những lời nói của Liêu Kỳ đã đánh thức cảm giác bồn chồn trước những nguy cơ của Lục Phồn Tinh. Nếu hai người không gặp mặt trong một thời gian dài thì thật sự có ổn không?

Thực tế đã nhanh chóng chứng minh, sự lo lắng của Liêu Kỳ không phải là không có lý.

Lí Âu và Lục Phồn Tinh có mối quan hệ rất tốt. Hắn kể với Lục Phồn Tinh rằng hôm nay có một cô gái rất xinh, hình như là con gái của một gia đình thân thiết với gia đình Giản Chấn đến văn phòng tìm anh ta. Cô ấy là sinh viên của trường Đại học Sư phạm gần đó. Tóm lại, cô ấy cứ quấn lấy đến nỗi Giản Chấn đã quen mặt lạnh như tiền cũng phải dẫn cô ấy đi ăn cơm ở gần đấy, sau cùng còn đưa cô ấy về trường.

Lục Phồn Tinh kinh hãi, yêu tinh nhanh như vậy đã xuất hiện rồi, quả là khó lòng đề phòng cho được.